“Anh đưa em.” Anh phản xạ kéo tay của cô, cho dù đã nhìn cô suốt đêm, anh
vẫn cảm giác không đủ, còn muốn lại theo cô để thời gian bên nhau nhiều
hơn chút.
“Không, em kiên quyết làm theo mình.”
Cô không phải không nhìn ra anh mệt mỏi, vì vậy sưng mặt lên cự tuyệt.
“Anh muốn chăm sóc em nhiều hơn…” Anh bĩu môi, anh như đứa trẻ làm nũng.
“Em hiểu rõ, nhưng bây giờ anh cần nghỉ ngơi cho thật tốt.” Cô vỗ vỗ mu bàn tay anh, trấn an tâm tình của anh. “Tan việc em sẽ trở lại thăm anh,
được không?”
“Em thật sẽ đến?” Anh lo lắng hỏi nữa.
“Em đảm bảo.”
Tạ Mỹ Tiệp cảm nhận được anh đang lệ thuộc vào mình, trái tim trở nên ngọt ngào.
Khi cô bước ra khỏi nhà họ Lê thì ánh mặt trời xông tới mặt, bao phủ khắp
cơ thể cô, tâm tình của cô trở nên sáng sủa – năm năm trước có lý do cho nên chia lìa, hôm nay đều đã biến mất không thấy đâu, bây giờ hai người bọn họ đều là kẻ độc thân, vẫn tồn tại lực hút với nhau, như vậy, cô
còn do dự cái gì nữa đây?
Không ngờ Tạ Mỹ Tiệp vừa mới đồng ý sau khi tan việc sẽ đến gặp Lê Bách Thuần anh, lập tức nuốt lời rồi.
Vì công ty đang thiết kế phim ngắn tuyên truyền trên mạng, cô bị ông chủ
giao phó cùng đi bàn bạc với tổng giám đốc công ty quảng cáo, chuyến đi
này thảo luận chi tiết nội dung và ngôi sao quảng cáo, các loại đồ đạc
bên ngoài, phải xài nhiều thời gian để tìm được tiếng nói chung, thậm
chí khi đèn đường lên cô cũng không phát hiện ra.
“Đại khái chính là như vậy, làm phiền anh.” Thật vất vả hai bên mới căn bản đạt thành
nhận thức chung, cô thở phào nhẹ nhõm, lộ ra nụ cười yếu ớt, tỉ mỉ quan
sát khuôn mặt dịu dàng dưới ánh đèn yếu ớt trong phòng ăn càng lộ ra ánh sáng.
“Tiểu thư Tạ, ngàn vạn lần đừng nói như vậy, đây là điều
chúng tôi phải làm.” Thiệu Dịch Ngạn đem toàn bộ quá trình thảo luận ghi lại trong laptop, anh khép laptop lại, ngẩng đầu lên nhìn cô gái trước
mắt, cảm giác có chút vui sướng ngây ngất.
Đã hơn ba mươi lăm
tuổi, bởi vì bận rộn công việc, khiến anh nhiều lần bỏ lỡ những đoạn
nhân duyên tốt, hôm nay gặp mặt Tạ Mỹ Tiệp, anh lập tức bị cô hấp dẫn.
Cô suy nghĩ cẩn thận, nói chuyện có nội dung, bên ngoài lại có phong cách, cảm giác là một cô gái thích hợp nên vợ nên chồng, để cho anh vô cùng
thưởng thức.
“Như vậy hôm nay chúng ta chỉ nói đến nơi này thôi,
tôi đi trước đây.” Cô nhìn đồng hồ đeo tay, trong lòng nghĩ là cô phải
nhanh chóng chạy đến nhà họ Lê, nếu không sợ Bách Thuần sẽ đợi quá lâu.
“Đợi chút, xin lỗi tiểu thư Tạ có bạn trai chưa?” Đột nhiên Thiệu Dịch Ngạn gọi cô lại, vội vàng hỏi.
“À?” Cô sững sờ một lát, động tác đứng dậy thoáng tạm ngừng. “Còn chưa có, làm sao thế?”
“Vậy lần tới tôi đây còn có thể gặp mặt cô không?” Chân mày Thiệu Dịch Ngạn vui mừng nhảy lên, anh khó nén hăng hái hỏi.
“Trước khi hợp đồng này kết thúc, ắt hẳn chúng ta phải gặp mặt nhau.”
Tạ Mỹ Tiệp nhíu nhíu mày, liếc anh một cái đầy đáng yêu, ông chủ đã đem
toàn bộ vụ án giao lại cho cô, muốn cô không gặp anh cũng khó khăn.
“Anh không có ý này.” Anh có chút nóng nảy, lớn gan kéo tay của cô. “Anh nói là, lấy thân phận bạn bè thân để gặp mặt.”
Tạ Mỹ Tiệp cuối cùng đã hiểu, anh là đang chứng tỏ mình thích cô, nhưng mà hành động của anh quá mức gấp gáp, có chút hù dọa cô.
“Mọi người đều là bạn bè! Nhưng mà công việc của em khá bề bộn, thời gian có thể không nhiều…” Cô nặn ra nụ cười cứng ngắc, muốn quất tay mình trở
về, nhưng lại bị anh vững vàng nắm chặt, cô có chút hồi hộp lo lắng,
trên trán xuất hiện chút mồ hôi lạnh.
Không thể nào? Cô chỉ là muốn tìm hiểu thêm về chuyện hẹn hò, làm sao lại biến thành bị người ta theo đuổi?
Huống chi trong lòng cô còn treo lo lắng về Lê Bách Thuần cả đêm chưa chợp mắt, lần này nên thoát thân như thế nào mới đúng?
“Không sao, anh sẽ kiên nhẫn đợi.” Thiệu Dịch Ngạn tỏ rõ tha thiết.
“Nhưng…” Cô lo lắng nhìn quanh hai bên, chỉ sợ trường hợp lúng túng này bị người quen nhìn thấy, cảm giác kia rất xấu hổ!
Ai ngờ tầm mắt của cô có tai có tiến nhìn về phía cửa sổ sát đất trong
quán cà phê, phát hiện một bóng dáng quen thuộc đang đứng ở đằng kia, vẻ mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm cô.
Bách Thuần?!
Làm sao anh biết cô ở nơi này?
Cách cửa sổ thủy tinh tầm mắt Lê Bách Thuần và cô giao nhau, anh nheo mắt lại, anh kéo căng cằm xoay người rời đi.
Tạ Mỹ Tiệp theo phản xạ nghĩ muốn gọi anh, nhưng mới vừa động một cái đã
phát hiện ra tay mình bị Thiệu Dịch Ngạn tóm chặt, trong bụng cô hoảng
hốt, vội vàng dùng lực hất Thiệu Dịch Ngạn ra.
“Thật xin lỗi
Thiệu tiên sinh, tôi đột nhiên có việc gấp cần phải đi trước, về chuyện
công việc này hôm nào chúng ta sẽ trò chuyện tiếp.” Trong lòng Tạ Mỹ
Tiệp đập loạn, lo sợ không yên.