Quyến Luyến Sư Sinh Tình

Chương 7: Thế giới chỉ ba người




Ngày mai là cuối tuần, Vệ Lương đã hẹn trước với An Mân cùng nhau đi công viên chơi trò chơi.

Nói không phải khen chứ thật ra Vệ Lương rất được yêu thích. Có thể nó là gặp hoa hoa nở gặp người người yêu.

Chỉ cần Nàng đồng ý, xung quanh không thiếu người theo đuổi, vì thế cũng không có gì khó hiểu khi bé An Nhan cứ dính lấy Vệ Lương mỗi khi gặp Nàng, còn không được gặp thì lải nhải không dứt nhất quyết muốn mẹ và dì út phải dẫn đi tìm Nàng cho bằng được, cứ như vậy từng chút từng chút một bất giác khiến cho cả mẹ và dì út của bé cũng không khỏi ganh tỵ với Vệ Lương.

Đúng tám giờ đúng, Vệ Lương mang theo thức ăn sáng đến ấn chuông cửa nhà An Mân, không đợi phút nào bé con An Nhan là người ra mở cửa. Chị ơi chị à cứ kêu liên miên không dứt, trong giọng diệu không giấu vẻ vui mừng phấn khỏi, hai ánh mắt tỏa sáng như một tiểu ác lang.

Vệ Lương đổi dép đi trong nhà rồi nhanh chóng bước vào đặt bữa sáng lên bàn không quên nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con hôn lên đó một cái. Sau đó lại nói nhỏ vào tai bé:

"Dì út ngủ dậy chưa em?"

Nhiệt khí thổi ra từ miệng Vệ Lương làm cho An Nhan có chút nhột nhột, bé không ngừng cười khanh khách, một tay chỉ chỉ vào căn phòng bên phía tay phải, học dáng vẻ của Vệ Lương mà nho nhỏ nói:

"Dì út là heo lười, giờ này vẫn còn ngủ nướng, không có ngoan như Nhan Nhan đâu."

Vệ Lương cười vuốt nhẹ mặt bé, nhẹ giọng nói:

"Vậy hai chị em mình lặng lẽ vào phòng dọa dì út giật mình nhảy dựng lên ha?"

"OK" An Nhan cười trộm, giống như một cán bộ phản bội đang bán đứng tổ chức.

Bàn luận xong xuôi hai người các Nàng, một lớn một bé vẻ mặt lấm la lấm lét, nhẹ chân khom lưng, thật cẩn thận mà lén bước vào phòng của An Mân. Mở cửa thật khẽ, sau đó hai ngườ liếc nhau, chuẩn bị hù dọa người đang ngủ say trên chiếc giường lớn kia.

"A!!" An Mân bật người hô lớn, tiếng kêu thánh thót mà kinh thiên động kia, An Nhan đứng một bên cười to ha hả, Vệ Lương cũng nhìn nàng mà cười híp cả mắt, nhìn thật mị hoặc.

Đôi mắt mang theo chút mơ hồ vừa mới tỉnh giấc, chớp chớp mắt để có thể nhìn rõ hơn. Đợi tới lúc có thể nhìn rõ mọi thứ An Mân giật mình nhìn thấy xuất hiện trước mặt nàng là hai khuôn mặt tươi cười, một lớn một nhỏ không có gì làm sáng sớm đến trêu đùa nàng, hiện tại nàng thật tức đến nỗi ước gì có thể bay nhanh xuống giường mà đánh vào mông hai kẻ quấy phá đánh thức nàng khỏi giấc mộng đẹp.

"Giảng viên An, chào buổi sáng!!" Vệ Lương cười tủm tỉm, thỏa mãn nhìn ai đó vẫn còn đang mơ mơ màng màng. Nếu mỗi ngày thức dậy có thể nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu của nàng như lúc này thì thật tốt.

An Mân chớp mắt mấy cái, dường như khi nhận ra trước mắt nàng là Vệ Lương thì không hiểu vì sao mặt nàng bỗng dưng đỏ ửng, hơn nữa còn rất con nít lấy chăn che kín đầu lại. Haizzz, thật mất mặt mà, bộ dạng ngốc nghếch vừa mới tỉnh bị Nàng nhìn thấy, mất mặt quá đi!!!

"Dì út, dì thật giống em bé mà!" An Nhan nãy giờ cố gắng nín cười nhưng nhìn thấy hành động ngốc nghếch này của nàng không khỏi quang minh chính đại cười nhạo dì út của mình.

"Ha ha......" chợt, Vệ Lương cười to.

An Mân xấu hổ vô cùng, ngay lúc này đây nàng thật muốn đào một cái hố mà chui xuống, mất mặt quá!!!

"Được rồi, không giỡn nữa, chị mau dậy đi."

Vệ Lương vỗ vỗ chăn của nàng, kéo An Nhan rồi hướng cửa bước đi, Nàng không quên nói to với An Nhan:

"Nhan Nhan, nếu dì út còn ngủ nướng nữa thì chúng ta cùng đem trứng ốp la ăn hết đi, khỏi chừa cho chị ấy."

"Dạ!!" Bé con phụ họa một cách ngoan ngoãn lời nói của Vệ Lương.

Cho đến lúc cửa phòng đóng lại, An Mân mới mở ra chăn, nhướng đầu ra bên ngoài nhìn nhìn, nàng nặng nề thở dài. Thức dậy thức dậy.....Vệ Lương đáng ghét!!

Mà lúc này Vệ Lương đang ở phòng khách ăn cháo thì đột nhiên hắt xì vài cái, Nàng không khỏi nhìn về phía cửa phòng của An Mân, lắc đầu mỉm cười.

Cười đùa ăn xong bữa sáng, ba người liền nhanh chóng thu dọn rồi cùng nhau hướng về vẻ mặt ai oán của An Ngưng nói chào tạm biệt.

Nhìn các nàng vui sướng trên nỗi đau của người khác, An Ngưng phùng má tỏ vẻ khó chịu. Viết cái gì cơ chứ, đáng ghét, thật sự đáng ghét, hôm nay là cuối tuần mà!!! Hicc, mười tám giờ đồng hồ, ba vạn chữ không hơn không kém, muốn hành cho người ta chết mới vừa lòng hay sao!!!!

Hôm nay Vệ Lương chạy chiếc Audi TT của Đường Chi Ngữ, phải nói nàng kia là yêu xe như mạng, trước khi đi còn không quên dặn dò đi dặn dò lại cả ngàn lần. Còn nói là nếu Vệ Lương dám đem xe nàng trầy một vết xước nhỏ thôi thì nàng sẽ lấy kim châm lên người Vệ Lương tới khi nào hả giận mà thôi. Nghe Đường Chi Ngữ nói thế Vệ Lương không thể không cảm thấy một trận mồ hôi lạnh chảy ra sau lưng Nàng.

Chiếc Audi TT màu cam rất rực rỡ, An Nhan cảm thấy hưng phấn không thôi, cứ chạy tới chạy lui quanh xe, còn nói muốn mẹ bé mua một chiếc như vậy. An Nhan trợn tròn mắt, trong lòng thầm mắng tiểu phản bội: bé con, con nói mẹ con phải cày bao nhiêu lâu mới đủ tiền mua chiếc xe này, chắc tới lúc con lấy chồng luôn quá!!!

Vệ Lương ẩm An Nhan ngồi lên ghé sau, thay bé mang tốt đai an toàn, sau đó nàng ga lăng thay An Mân mở cửa ghế trước cho nàng bước lên, cuối cùng chính Nàng mới đi vòng qua xe mà ngồi vào ghế điều khiển. Dọc đường đi Vệ Lương cũng lái không nhanh lắm, An Nhan ngồi ở phía sau không ngừng bi ba bi bô ca những bài hát dân ca mà bé biết làm cho không khí trong xe càng thêm ấm cúng vui vẻ. Vệ Lương cùng An Mân nhìn nhau mà cười, cả hai không khỏi cảm thấy thật hạnh phúc. Không gian nhỏ nhỏ bỗng chốc tỏa bừng sức sống.

Đợi cho tới khi đến cửa công viên trò chơi, An Nhan giống như chú chim non nho nhỏ vươn đôi cánh thoát ra khỏi lồng sắt, bé nhanh chóng xuống xe chạy nhảy khắp nơi. An Mân nhanh chóng theo sát bé, mà Vệ Lương thì một tấc cũng không rời An Mân.

Ai còn dám nói Vệ Lương là tiểu bá vương không sợ trời không sợ đất nàng liền cùng người đó tranh luận tới cùng! An Mân nhìn Vệ Lương khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệt, hai tay nắm chặt lấy lan can cả thân người run run dường như bước đi không nổi, nàng thật không biết nên cười hay nên giận.

"Sợ độ cao mà còn đi công viên trò chơi? Em có thể cho chị một cái lý do chính đáng cho hành động ngu ngốc này của em hay không?" An Mân nhíu mày, hai tay ôm ngực nhìn chằm chằm con người ngu ngốc đang đứng trước mặt nàng cười cười gãi đầu ngây ngô.

"Tôi không sao, chẳng phải chị cũng muốn Nhan Nhan vui vẻ sao?"

Trong lòng Vệ Lương không khỏi thầm mắng chính mình vô dụng, thuyền hải tặc thôi mà, vậy mà đem nửa cái mạng Nàng lấy đi. Còn để cho An Mân nhìn thấy nữa chứ.

"Em đó! Chỉ biết cậy mạnh."

An Mân giúp Vệ Lương uống một ngụm nước, kéo cả người mềm nhũn của Nàng qua tựa vào vai mình, một tay ôm lấy eo của Vệ Lương.

Vệ Lương a Vệ Lương, em thật sự đáng yêu mà, tiểu tử ngốc!!!

"Xin lỗi." Vệ Lương nói nhỏ, nói thật đây là một cái tật xấu của Vệ Lương chính lão ba Nàng cũng biết nhưng Đường Chi Ngữ thì không hề biết, vậy mà hôm nay...... Haizz, hình tượng Vệ Lương anh minh thần võ dũng cảm của Nàng thật sự bị phá tan mà!!! Hơn nữa còn là ở trước mặt An Mân nữa chứ....

Không phụ là một giảng viên tâm lý, An Mân nhìn vẻ mặt thiểu não của Vệ Lương thì cũng nhanh chóng đoán ra trong lòng Nàng đang suy nghĩ gì. Tâm trạng không biết sao vui vẻ trở lại, đáng đời, ai biểu ngươi sáng nay còn tới trêu cợt ta, báo ứng tới nhanh thật, cái này coi như huề nhau!!!

Nếu Vệ Lương biết những gì An Mân đang nghĩ chắc có lẽ cho có nước tức hộc máu thôi.

Vì thế mà sau pha cố gắng chinh phục độ cao để rồi mặt cắt không còn hột máu thì Vệ Lương cũng chỉ ngoan ngoãn đi theo phía sau, nhìn hai dì cháu cứ chơi hết trò này tới trò khác, sau đó Nàng một bên đưa nước một bên đưa các loại bánh mứt ăn vặt thay hai người các nàng làm osin.

Chuyến đi công viên trò chơi, An Nhan được chơi rất nhiều trò mà trước đây bé chưa hề được chơi, còn An Mân bởi vì biết được bí mật của Vệ Lương mà không khỏi đắc ý vui vẻ, chỉ có Vệ Lương dọc đường cứ cúi đầu ão não, rầu rĩ không vui.

Chơi một lát, An Mân nhìn qua kính chiếu hậu nhìn thấy An Nhan đang ngủ, chắc là bé con chơi vui quá mà mệt đây. Nàng to gan, vươn tay, nhẹ nhàng vuốt đùi của Vệ Lương tỏ ý trán an.

Vệ Lương quay đầu lại nhìn nàng cười cười, vẫn im lặng lái xe.

"Vệ Lương" An Mân thu hồi tầm mắt, dựa vào băng ghế nhắm mắt lại mà nói.

"Hôm nay thật cảm ơn em, chuyến đi chơi hôm nay chị rất vui."

Vệ Lương nở nụ cười, đưa một ngón tay che lại khuôn miệng nhỏ nhắn của An Mân. An Mân cũng không có mở mắt, nàng nhẹ nhàng mỉm cười ôn nhu.

Về tới nhà, sau khi tắm rửa xong xuôi, Vệ Lương nằm trên giường mân mê di động trong tay đùa giỡn, mở ra tập tin hình ảnh. Bên trong là hình một cô gái, nàng mặc áo sơ mi trắng cùng với quần bò, mái tóc bị gió thổi rối loạn không chút trật tự, nàng cười vui vẻ híp mắt mà động lòng người. Đây là hình mà Vệ Lương lén chụp An Mân ngày hôm nay, lại chăm chú nhìn một lát, Nàng quyết định để nó làm hình nền di động.

Trong đầu Nàng không khỏi nghĩ tới mọi chuyện xảy ra hôm nay, khóe miệng bất giác mỉm cười. Hình ảnh An Mân vừa tỉnh ngủ mơ mơ hồ hồ, hình ảnh nàng thẹn thùng hành động giống như trẻ con, vẻ mặt đắc ý sung sướng khi biết bí mật của nàng, rồi lại cái nhíu mày đầy lo lắng.... Mỗi một cử chỉ nhỏ nhặt của An Mân, Vệ Lương đều khắc sau vào trí nhớ của mình. Cả đời này, sợ rằng trái tim của Nàng bị cô gái này trộm mất rồi!!!

Khó trách người ta thường nói, yêu là cần thiên thời địa lợi nhân hòa.