Sung sướng ngủ một giấc, vừa thức dậy thì đã mười giờ. Hai người xuống lầu thì lại không thấy một bóng người nào trong nhà cả.
"Quái lạ, ba ba đi đâu rồi ta?"
Vệ Lương thì thầm đi một vòng xung quanh nhà tìm kiếm, bỗng Nàng dừng chân trước cửa nhà bếp. Mũi hít hà không thôi như một con cún con, thơm quá.....
Đúng lúc này, cửa nhà bếp bật mở, một cô bé đáng yêu, mặc tạp dề dễ thương từ bên trong bước ra. Vệ Lương hơi giật mình suy ngẫm, từ lúc nào trong nhà mình có thêm một tiểu mỹ nữ vậy ta? Chẳng lẽ lại là ba ba mang về.
Bên này Vệ Lương còn đang rối rắm nghĩ ngợi thì bên kia An Mân dường như có chuyện gì đó không vui. Cứ nhìn chằm chằm người ta vậy đó, bộ không biết chính chủ đang tồn tại nữa hay sao??!! An Mân bước tới kéo cánh tay Vệ Lương, không chút biểu cảm kéo Nàng qua một bên, trước khi đi nàng còn không quên thuận tiện trừng mắt liếc về phía người nào đó một cái.
Hai người cứ lôi lôi kéo kéo, "Haha"cô bé đeo tạp dề bỗng nhiên bật cười. Cầm đĩa điểm tâm bưng tới để lên bàn:
"Hai chị là chị Lương Lương và chị dâu phải không ạ? Sáng sớm hôm nay chú Lương và anh tiểu Trí đã đi ra ngoài, trước khi đi hai người còn không quên dặn em nhớ làm bữa sáng cho hai chị. "
Lúc cô bé cười, đôi mắt đào hoa nheo lại còn lộ ra một cái răng khểnh rất đáng yêu. Vệ Lương nhìn cô bé trong chốc lát, lại nhìn xem An Mân, bỗng nhiên Nàng bật cười to, khiến cho hai người kia chẳng hiểu chút gì cả.
"Cười gì chứ, ngu ngốc!!" An Mân nhéo nhéo cánh tay của Vệ Lương, chỉ có cách này mới làm cho tên ngốc đó ngưng cười được thôi.
"Ha ha, khụ khụ <cười đến ho sặc sụa, chắc cũng vì bị vợ nhéo yêu> An Mân, chị không thấy sao, bộ dạng lúc cô bé này cười rất giống chị nha!! Đúng là An Mân phiên bản mini.!!! " Nàng nói xong lại nhịn không được cười to.
Mặt của An Mân đen lại. Sao chứ?? Dám nói mình già sao? Hơn nữa còn ngụ ý là mình không có răng khểnh!! Mình có lúm đồng tiền nè, bé ấy không có à nha!! Sao không nói chứ???
"Ha ha, chị Lương Lương thật vui tính, trách không được anh tiểu Trí thích chị như vậy." Cô bé đáng yêu mỉm cười nắm tay hai người các nàng ngồi xuống bên cạnh bàn.
"Đừng đứng nữa, mau ngồi xuống nếm thử điểm tâm em làm coi có ngon hay không??"
"Khúc khích....." Ánh mắt của Vệ Lương bỗng nhiên bừng sáng, đi tới bên cạnh:
"Em là bạn gái của tiểu Trí phải không?"
Tiêu Vũ Cách đỏ mặt gật đầu, bộ dáng thẹn thùng của cô em dâu làm cho Vệ Lương không khỏi mỉm cười. Tên nhóc con đào hoa kia thật sự may mắn, cư nhiên có thể dụ dỗ một cô bé đáng yêu như thế này.
Vệ Lương vừa cười vừa cầm một khối bánh hoa mai đang muốn nhét vào miệng thì đột nhiên Nàng phát hiện dường như hôm nay An Mân có chút im lặng quá mức, dường như không được bình thường thì phải. Nàng đưa tay nắm lấy bàn tay của người yêu, giọng nói đầy vẻ lo lắng:
"An Mân, chị sao vậy??"
An Mân lắc đầu, ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm khoảng không trước mặt không nói lời nào.
Vệ Lương đứng dậy vòng ra từ phía sau ôm lấy nàng, chiếc bánh hoa mai trên tay đưa sát bên miệng người yêu:
"Ngoan, cắn một miếng nè, rất là thơm đó..."
An Mân nghe theo cắn một ngụm, chậm rãi nhai rồi nuốt xuống. Sau đó lại cắn thêm một ngụm..... Cuối cùng nàng còn không quên cắn một cái vào ngón tay của Vệ Lương, làm cho Vệ Lương không khỏi kêu lên oai oái.
"Ai biểu em để sát bên miệng chị làm chi." An Mân mỉm cười đắc ý, vui sướng khi bắt gặp vẻ mặt ai oán của Vệ Lương. Vệ Lương uất ức nhìn thoáng về phía An Mân, vươn tay lấy một cái bánh hoa mai nhét cả vào miệng. Nếu có ai đó lúc này nhìn vào thì chắc sẽ cảm thấy dường như đĩa điểm tâm trên bàn có thù oán với Vệ Lương thì phải...<Thật trẻ con!!!>
Tiêu Vũ Cách mỉm cười nhìn hai người các nàng, thì ra tình cảm giữa hai người con gái cũng đáng yêu và tốt đẹp đến vậy.
Liên tục ăn hết vài cái bánh Vệ Lương mới nhớ ra muốn hỏi ba ba và tiểu Trí đã đi đâu. Tiêu Vũ Cách cắn môi, vẻ mặt có chút khó xử:
"Chú Lương và anh tiểu Trí không cho em nói cho chị biết, hai người nói là muốn tạo một bất ngờ cho chị."
Vệ Lương có cảm giác buồn nôn, tiểu Trí hành động như vậy Nàng có thể hiểu được đôi chút, thế nhưng vì sao ngay cả ba ba cũng.... Quả nhiên cụm từ phản lão hoàn đồng [người già trẻ lại] thật sự tồn tại sao???
Cho đến khi Tiêu Vũ Cách làm xong bữa trưa thì Vệ Lương mới nghe thấy ngoài cửa có chút ồn ào. Tiểu Trí trương ra bộ mặt đầy tự hào chạy vào nhà kêu to:
"Lão đại, chị dâu, mau ra xem cái này nè!!!"
Vệ Lương và An Mân liếc mắt nhìn về phía đối phương, dường như trong mắt hai người đang tự hỏi không biết tên nhóc con này trong hồ lô đang muốn làm cái gì đây. Nhưng bản tính tò mò trong lòng lại không ngừng quấy phá, hai người các nàng đành phải không chút tình nguyện đứng lên khỏi sô pha, chậm rãi đi ra cửa.
"Con gái cưng, nhìn xem ba ba mua cái gì cho con nè!!" Vệ Khuynh Lương biểu hiện bản thân đã làm một việc rất tốt, giống như một đứa trẻ chờ đợi được người lớn khen ngợi.
Vệ Lương nhìn về phía sau lưng của Vệ Khuynh Lương, ánh mắt Nàng lập tức bừng sáng:
"Ba!! Sao ba lại....." Thật đáng ghét, cảm động đến độ muốn khóc đi được. Nàng còn nhớ rõ trước đây có nhắc tới bản thân thích một chiếc Audi A5, ai ngờ bây giờ ba ba lại mua nó cho Nàng, lại còn là màu trắng, màu yêu thích nhất của Nàng nữa chứ!!!
"Con gái ngốc, hiện tại con đã có vợ rồi nha, không thể nào không có một chiếc xe được!! Không lẽ con nỡ nhẫn tâm để cho vợ mình chen chút trên mấy phương tiện giao thông công cộng à...!!!!"
"Đương nhiên là con không nỡ rồi!!"
Vệ Lương biểu môi nhìn về phía An Mân. An Mân nhìn hai cha con đều có tính trẻ con như nhau, cười cười vươn tay xoa đầu Vệ Lương, vẻ mặt đầy yêu thương.
"Lão đại, em sắp chết đói rồi nè, chúng ta ăn cơm trước được không?? Chờ ăn cơm xong chị chở chị dâu đi hóng gió một tý đi!!" Tiểu Trí ôm lấy cái bụng đang kêu inh ỏi của hắn, bộ dạng đáng thương như một tên ăn mày vài ngày chưa được ăn gì.
Sau khi ăn cơm xong, Vệ Lương khẩn cấp kéo An Mân ngồi vào xe, giẫm chân ga, ầm ầm mà lao đi.
An Mân ngồi bên ghế phụ, nhìn chằm chằm vẻ mặt chăm chú lái xe của Vệ Lương dường như có chút suy tư.
Xe chạy đến một đoạn đường trống thì dừng lại, An Mân còn đang có chút khó hiểu thì Vệ Lương đã nhanh chóng thoát dây an toàn kéo An Mân ôm vào lòng.
"An Mân, chị sao vậy?"
"Có chuyện gì làm cho chị không vui à??"
"Chị không sao nè!!"
"Rõ ràng là có chuyện gì đó. Từ lúc sáng thức dậy thì tôi liền cảm thấy chị buồn rầu, có việc gì đó không vui." Vệ Lương áp bàn tay mình lên gò má của An Mân, từ trong mắt nàng Vệ Lương có thể loáng thoáng nhìn thấy chút buồn phiền lo âu.
An Mân im lặng không nói câu nào, nàng nhìn ngây người nhìn chằm chằm về phía xa xăm. Sau một lúc lâu, nàng mới thở dài mà nói nhỏ:
"Vệ Lương, năm nay chị đã 28 tuổi rồi!!"
"Tôi biết."
"Còn em mới có 22."
"Vậy thì sao??" Vệ Lương nhíu mày, thật sự không biết vì sao đột nhiên An Mân lại nhắc tới chuyện này.
"Qua mười năm nữa, chị thì thành một bà già. Còn em, lúc đó em vẫn hào hoa phong nhã, là một cô gái trưởng thành xinh đẹp."
"An Mân!!!" An Mân như vậy làm cho Vệ Lương rất đau lòng.
"Như vậy thì sao chứ? Cho dù tóc chị có trắng, da chị có nhăn nheo, răng rụng hết đi chăng nữa, tôi vẫn sẽ luôn yêu chị, tình cảm của tôi dành cho chị không có liên quan gì tới tuổi tác của chị cả."
"Vệ Lương, em còn nhỏ........"
"Đúng vậy, hiện tại tôi vẫn còn nhỏ, nhưng chị đừng quên, rồi sẽ có một ngày nào đó tôi cũng sẽ già đi!!! An Mân, chị rất đẹp, nhưng không phải vì chị đẹp mà tôi yêu chị. Trên đời này còn có rất nhiều người đẹp hơn chị, nhưng bọn họ là bọn họ, chị là chị, bọn họ dù cho có đẹp đến thế nào đi chăng nữa cũng không liên quan tới tôi. Tôi yêu chị, chỉ bởi vì chị là An Mân vậy thôi!!!"
An Mân nhìn khuôn mặt bởi vì tức giận mà đỏ bừng của Vệ Lương, nhất thời không biết nói như thế nào mới đúng, giống như một kẻ bệnh tâm thần không chút che giấu sự phẫn nộ gào lớn với bản thân, đây là lần đầu tiên An Mân nhìn thấy Vệ Lương như vậy.
<Vệ Lương, chị biết nói thế nào cho em hiểu là chị sợ hãi đến chừng nào, sợ rằng một ngày nào đó chị già đi, trở nên xấu xí, em liền không yêu chị nữa, trở nên chán ghét chị.>
"An Mân, rốt cuộc chị muốn tôi phải làm như thế nào chị mới chịu tin tưởng vào tình cảm của tôi đây chứ, làm sao để chị có thể tin tình cảm của tôi là chân thành???"
"Vệ Lương, không phải chị không tin em, chị chỉ là......"
"Chỉ là cái gì???? An Mân, nếu như người nhà của chị không thể chấp nhận tôi, tôi có thể cố gắng hết sức, cố gắng đến chừng nào họ tán thành chuyện của chúng ta mới thôi; Nếu như có ai đó cùng tôi tranh giành chị, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức, cố gắng đến cảm động được trái tim chị mới thôi; Nhưng là, chị chê tôi nhỏ, chị kêu tôi nên lấy gì trao đổi những năm tháng đó bây giờ??? Nếu thật sự có cách có thể làm cho tôi trở nên lớn tuổi hơn một chút, dù muốn tôi đánh đổi bất cứ thứ gì tôi cũng đều chấp nhận."
"Vệ Lương....." Kể từ khi nào, nàng trở nên sợ bóng sợ gió, trông gà hóa cuốc chứ??
"An Mân, nếu như chị vẫn chưa thể xác định rõ ràng tình cảm của bản thân, tôi sẽ cho chị thời gian. Chị đi coi mắt đi, nhìn xem coi có ai yêu chị hơn tôi, nhìn xem coi có ai thích hợp với chị hơn tôi."
"An Mân, tôi rất yêu chị....."
"Chị biết, chị vẫn luôn biết điều."
"Thực xin lỗi, Vệ Lương, xin lỗi em......"
- ----------
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Sự chênh lêch bảy tuổi làm cho An Mân cảm thấy cực kì không an toàn.