Quyến Luyến Sư Sinh Tình

Chương 22: Lần đầu gặp mặt phụ huynh




Chưa từng nghĩ rằng thời gian có thể trôi qua nhanh tới như vậy. Thời gian trôi qua quá nhanh, chỉ là một câu nói chăng? Không hề, mới hôm qua còn tưởng đâu là ngày thứ Hai, ấy vậy mà ngày mai đã là cuối tuần. Nói thật, cuối tuần là ngày mà An Mân thích nhất, có thể ngủ nướng thêm một tý, có thể mặc áo ngủ lắc lư trong nhà cả ngày, còn có thể tay phải cầm dưa hấu, tay trái cầm điều khiển tivi ngắm nhìn dàn trai xinh gái đẹp trên màn ảnh, rất ư là thoải mái..... Có thể nói cuối tuần là một ngày tốt đẹp đến nhường nào!!! Nhưng hôm nay thì khác, muốn hỏi tại sao ư?? Chính bởi vì câu nói của Vệ Lương tối hôm đó:

"An Mân, cuối tuần đi thành phố A với tôi nha, về nhà gặp ba ba của tôi."

Gặp ba ba gặp ba ba gặp ba ba..... Cả đêm, trong đầu An Mân cũng chỉ quanh quẩn ba từ này, chúng nó cứ xoay mòng mòng chạy loạn xạ trong đầu óc nàng, cho dù đang nằm trong lòng ngực của người yêu, người khiến nàng có thể an tâm nhưng An Mân vẫn khẩn trương không thể nào ngủ được.

Gặp mặt phụ huynh, việc này đúng là tra tấn người ta.....

Cả người An Mân cứ run run, buổi sáng đánh răng thậm chí còn cầm bàn chãi không vững. Vệ Lương cười nàng thật vô dụng, ba tôi cũng không phải lão hổ, không ăn thịt người đâu mà chị sợ.

An Mân trừng mắt liếc Vệ Lương một cái: " Đó là ba của em, đương nhiên em không khẩn trương rồi!!!"

"Sao chị biết tôi không khẩn trương, tôi so với chị càng khẩn trương hơn đấy???"

"Không nhìn ra." Thiệt hay giả vậy. Tên nhóc con Vệ Lương này còn biết hai chữ khẩn trương viết như thế nào sao?

"Đương nhiên không thể bị chị nhìn ra rồi, nếu không cả hai chúng ta cùng nhau trở về nhà, không đem ba tôi hù dọa đến phát bệnh mới là lạ đó."

"Haha, chỉ biết nói bậy."

"Hì hì, nói tóm lại, chị không cần quá lo lắng, ba của tôi rất thương tôi, tôi nói một ông nhất định không dám nói hai, tôi kêu ông đi hướng nam ông tuyệt đối không đi hướng bắc. Hơn nữa có thêm một cô con dâu xinh đẹp như vậy, ông thích còn không kịp nữa là."

Tuy rằng những lời mà tên nhóc con này nói nghe qua chẳng có chút sức thuyết phục nào cả nhưng An Mân cũng cảm thấy an tâm được đôi chút. Suy nghĩ, nói vậy chẳng phải chỉ cần có Vệ Lương bên cạnh, chính mình chẳng cần lo lắng chuyện gì hết sao??

Mà đầu bên này Vệ Khuynh Lương cũng vì một tin nhắn không đầu không đuôi của cô con gái cưng làm cho rối loạn cả lên, cả đêm không thể nào ngủ được:

"Ba, ngày mai ba đừng có đi ra ngoài, con với con dâu đến thăm ba."

Con dâu..con dâu nào??? Nói thật Vệ Khuynh Lương không thể không thừa nhận ông bị hai từ này làm cho giật cả mình. Không ai có thể so với ông rõ ràng là chính bản thân không hề có con trai, nếu không tính miễn cưỡng nói ra thì, ừ thì Tiểu Trí cũng coi như con trai ông đi. Nhưng mấy ngày hôm trước nhóc con kia mới bị ông kêu trở về, bây giờ vẫn còn đang ở thành phố A, vậy nên không thể tính vô trong này được. Cho nên nói, cô con dâu này rốt cuộc là vợ ai chứ....????

Vệ Khuynh Lương suy nghĩ thật lâu, cái tên nhóc con Vệ Lương kia, từ nhỏ đã thích làm khó ông rồi, thật vất vả chờ con gái trưởng thành rồi rời nhà mà đi học, bản thân ông cũng có thể thở phào nhẹ nhỡm đi đôi chút, vậy mà bây giờ đùng một cái ôm một cái bom nguyên tử trở về nhà. Hỏi sao ông không đau đầu cho được!!!!

Bởi vì không thể cho Vệ Lương một gia đình đầy đủ, Vệ Khuynh Lương vẫn luôn cảm thấy rất áy náy với con. Sợ con một người cô đơn, vậy nên trước sau mang theo Tiểu Ngữ và Tiểu Trí về làm bạn với con. Nhưng trong tiềm thức của bản thân, ông cũng hiểu rõ, dù cho có nhiều anh chị em bạn bè tới đâu thì cũng không thể so được với tình thương của một người mẹ..... Vì thế mấy năm nay, để cho con gái một cuộc sống yên ổn, để có nhiều thời gian bên cạnh chăm sóc yêu thương con, sau khi trả thù cho người vợ mà ông yêu thương, Vệ Khuynh Lương thay đổi hoàn toàn.

Mọi chuyện trong hắc đạo ông dần dần không hỏi tới nữa, ngược lại lợi dụng những mối quan hệ tích lũy trong nhiều năm ông mở khách sạn, đường đường chính chính thay đổi thành một thương nhân. Tiền mà ông kiếm được đủ để cả nhà ba người không phải lo lắng cơm no áo ấm tới mấy đời. Mối quan tâm hàng đầu hiện tại của Vệ Khuynh Lương chính là chuyện cưới sinh của mấy đứa nhỏ trong nhà.

Tiểu Ngữ là đứa bé ngoan rất hiểu chuyện, hiện tại lại cùng thiếu gia nhà họ Thạch quen biết có chút thân mật, chắc cũng sớm kết hôn thôi. Mà Tiểu Trí tuy rằng còn nhỏ nhưng làm việc cẩn thận quyết đoán, bên người tên nhóc này không hề thiếu những cô tiểu thư con nhà giàu giỏi giang theo đuổi. Nói đến nhức đầu nhất là cô con gái cưng của ông - Vệ Lương.......Vệ Khuynh Lương thật sự không biết nên nói gì. Từ nhỏ tới lớn, không thấy được đứa bé này thân mật với ai, cả ngày lạnh lùng thản nhiên, Vệ Khuynh Lương thật sự sợ là sau này con sẽ phải sống một mình cả đời.

Tuy rằng Vệ Khuynh Lương không hề ngại nuôi con gái cả đời, nhưng là chỉ sợ đứa con này tính tình quái gở, sau này sẽ cảm thấy cô đơn. Cho nên bây giờ nghe con nói muốn dẫn người yêu về nhà, Vệ Khuynh Lương không kích động mới là lạ, con gái của ông rốt cuộc thông suốt, biết tìm người yêu rồi. Được rồi, tuy nói là một cô gái, nhưng vẫn tốt hơn là một mình lủi thủi cô độc cả đời.....

Kỳ thật trong thâm tâm của Vệ Khuynh Lương cũng không thể không biết xấu hổ mà thừa nhận là nếu sau này có tên nhóc con nào cưới Vệ Lương đi mất, Vệ Khuynh Lương thực sợ bản thân ông chắc điên mất thôi. Người ta đều nói con gái là tình nhân kiếp trước của ba ba, vậy nên ông cũng không hề tưởng cùng một tên nhóc con khác chia sẻ cô con gái cưng của mình. Nhưng nếu là một cô gái thì lại khác, hai đứa nhỏ sau này có thể sẽ cùng sống chung với ông, mọi người một nhà, vậy thì chẳng phải nghĩ tới chuyện con gái cưng sẽ bỏ ông mà đi.

Được rồi, Vệ Khuynh Lương thừa nhận, chính ông là một ông già thích ồn ào.....

Thế nên ngay phút đầu tiên Vệ Lương vừa dẫn An Mân bước vào nhà thì thấy Vệ Khuynh Lương đưa tay gãi gãi đầu, đi tới đi lui, miệng còn lẩm bẩm gì đó. Nhìn thấy khung cảnh này, đừng nói là Vệ Lương, ngay cả An Mân dù tâm trạng vẫn còn rối rắm không biết như thế nào mở miệng chào hỏi cũng không nhịn được bật cười "ha ha...".

Đang tập dợt không biết làm thế nào để nói chuyện với "nàng dâu" tương lai thì Vệ Khuynh Lương bị tiếng cười làm cho giật mình. Vừa quay đầu lại ông đã nhìn thấy con gái cưng đang nắm tay một cô gái xinh đẹp đang nhìn về phía ông nở một nụ cười thật rạng rỡ.

"Con chào chú ạ!!" An Mân ngoan ngoãn cúi đầu chào Vệ Khuynh Lương, sau đó nàng lại nhẹ nhàng đem mấy cái túi xách trong tay Vệ Lương đưa qua cho Vệ Khuynh Lương.

Giọng nói nhỏ nhẹ, gò má đỏ ửng có chút xấu hổ cộng với khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, thật sự là làm cho người ta muốn không thích cũng không được!!!

Vệ Khuynh Lương trực tiếp đứng hình, ngờ nghệch nhìn chằm chằm An Mân, cho đến khi Vệ Lương chịu không nổi nữa mà ho khan vài tiếng ông mới giật mình giơ tay tiếp nhận mấy món quà mà An Mân đưa tặng.

"Ba ba, đây là bạn gái của con, cô ấy tên là An Mân." Vệ Lương không chút khách sáo, ôm chằm lấy hai vai của An Mân, tuyên bố thẳng thừng về mối quan hệ của mình và nàng.

Vệ Khuynh Lương cười to sảng khoái "ha ha" còn An Mân thì xấu hổ không thôi, mặt mày đỏ ửng như trái cà chua cố gắng thoát khỏi móng vuốt của người nào đó.

"Ngồi đi, ngồi đi, tiểu An đúng không, qua bên này ngồi nè con." Vệ Khuynh Lương nhiệt tình đón tiếp, rất sợ một phút bất cẩn dọa con dâu chạy mất.

"Dạ con cảm ơn chú ạ!" Tâm trạng khẩn trưởng của An Mân dường như biến mất khi nhìn thấy động tác và giọng nói trẻ con của người đàn ông trước mắt. Quay đầu nhìn về phía Vệ Lương, quả nhiên là cha nào con nấy, bình thường không có chuyện gì hay tỏ ra ngây thơ trẻ con.

Thật không biết nếu giờ phút này Vệ Khuynh Lương biết được trong lòng con dâu của ông đánh giá bản thân như vậy sẽ có cảm tưởng như thế nào....

Ba người cứ hòa thuận vui vẻ vừa ăn hoa quả vừa trò chuyện trên trời dưới đất, tựa như là người một nhà.

Giữa trưa, lúc gần tới giờ ăn cơm Tiểu Trí bỗng nhiên từ ngoài cửa đi vào, vừa nhìn thấy Vệ Lương hắn liền kích động chạy tới trao cho Nàng một cái ôm nồng thấm:

" Lão đại, sao chị lại ở đây, chị không nói sớm cho em biết, em đi đón chị!!"

"Hừ, tao về nhà của mình mà cũng phải báo cáo cho mày nữa hả!! muốn ăn đòn hả nhóc!! " Vệ Lương liếc hắn một cái. Lâu rồi không đánh nhau với tên nhóc này, thật là nhớ.

Tiểu Trí cười hì hì gãi đầu, tay không ngừng vuốt vuốt đám tóc vàng hoe của hắn, khi tầm mắt bỗng nhiên thấy An Mân hắn bỗng kinh ngạc há to miệng mà hỏi:

"Người đẹp?? sao chị lại ở đây??"

"Không biết lớn nhỏ gì hết, kêu chị dâu!!" Không đợi Vệ Lương mở miệng, Vệ Khuynh Lương đã vỗ đầu tiểu Trí, trừng mắt nhìn hắn mà mắng.

Một lần nữa khuôn mặt của An Mân bỗng đỏ bừng....Chuyện này...Tư tưởng của mọi người trong nhà này rốt cuộc là sao vậy chứ....

Sau khi ăn cơm xong, Vệ Lương dẫn An Mân đi tản bộ trong vườn hoa của biệt thự nhà mình.

"Tôi nói đúng mà, ba ba nhất định rất thích chị."

"Haizzz, thì ai biểu chị có vẻ đẹp, người gặp người thích hoa gặp hoa nở đâu nè." Gió thổi thoảng thoảng, tay trong tay với người mình yêu, bước nhẹ thong dong, tất cả mọi thứ làm cho An Mân cảm thấy thật bình yên, tâm trạng cũng thật tốt.

"Haha, không biết ai sáng sớm vừa ngủ dậy liền khẩn trương đến phát run. Lúc này thì mạnh miệng như vậy."

Vệ Lương hái một đóa hoa ven đường, nhẹ nhàng cài vào mái tóc của An Mân, run đùi đắc ý nhìn nàng, lại nói tiếp một câu:

"Trông cứ như Yang Erche Namu (*) vậy."

"Đáng ghét!! Em mới là Yang Erche Namu, cả nhà em đều là Yang Erche Namu!!!"

"Hu hu<tiếng gào khóc giả tạo> tôi muốn đi méc ba ba, chị dám mắng chửi ông ấy!!!"

"Vệ Lương, em đứng lại đó cho chị!!!"

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ta muốn nói...

Hôm nay người nào đó đi uống rượu mừng, chắc rằng cả đêm không về.

(*) Yang Erche Namu: Cô gái người dân tộc thiểu số, được sinh ra và lớn lên trong ngôi làng nhỏ Zuosuo gồm 300 dân moso, trên độ cao 2.700m của dãy núi Yunnan, gần biên giới Tây Tạng. Cô là một ngôi sao đúng nghĩa: vừa là ca sĩ, người giới thiệu chương trình truyền hình, vừa là biểu tượng về mốt, doanh nhân và còn là tác giả của hơn mười đầu sách được bán ra hàng chục ngàn bản. Cô được xem như một biểu tượng khổng lồ về ý chí, đã làm cho cả thế giới biết đến quê hương hẻo lánh của mình.