Điện thoại để bên cạnh gối nằm, một đêm im lặng. Vệ Lương nhìn màn hình trống rỗng, không một cú gọi nhở, không một tin nhắn. Quả nhiên chỉ có một mình ta đơn phương, ta thật là ngu ngốc, có lẽ đối với chị ta chỉ là đứa nhỏ thích gây sự?
Có lẽ chị ước gì ta không xuất hiện trước mắt chị nữa, rời khỏi cuộc sống của chị. An Mân, thật xin lỗi vì đã quấy rầy chị trong khoảng thời gian này....
Mở tủ quần áo, đôi tay thon dài tinh tế xẹt qua những chiếc áo sơmi trắng được sắp xếp chỉnh tề, cuối cùng Vệ Lương chọn một chiếc sơmi màu đen. Sơmi đen là do Đường Chi Ngữ mua cho Nàng, mặt sau lưng của áo có một dòng chữ tiếng anh màu đỏ: some one were supposed to walk into your life, teach you a lesson and then walk away.
Walk, away........
An Mân, An Mân......
Vệ Lương vẫn tiếp tục cuộc sống vốn có của Nàng, không có gì là gục ngã là sa dọa hay kiểu như thiếu em ta chỉ còn là một cái xác không hồn, muốn sống muốn chết gì cả.
Cuộc sống hằng ngày của Vệ Lương vẫn vậy, vẫn phong phú mà cũng rất trật tự. Mỗi ngày Nàng đi học đúng giờ, trêu đùa Liễu Ngạn, chọc phá hắn làm trò cười cho lớp học; Tan học thì kêu Tiểu Trí cùng đi chơi trượt ván một lát, rồi ăn cơm sau đó thì sẽ về nhà tắm rửa nghỉ ngơi. Cuối tuần thì đến Xuân Thu tìm Đường Chi Ngữ, ngẫu nhiên hứng thú hay nhàm chán quá thì có thể hai người sẽ cùng nhau đi chơi đâu đó vài ngày.
Thời gian vẫn trôi và cuộc đời Vệ Lương vẫn tiếp tục, nó không có gì thay đổi từ lúc An Mân ra đi. Dù có thì cũng chỉ có khác một điểm duy nhất, đó là những lúc trời mưa dông, Vệ Lương không cần Đường Chi Ngữ bên mình nữa. Những lúc như vậy Nàng thức trắng đêm, mở nhạc to hết cỡ để che đi âm thanh của tự nhiên, ngước mắt nhìn trần nhà trong vô hồn chờ tới lúc trời sáng thì lờ mờ nhắm mắt trong chốc lát.
Về phần An Mân, không biết có phải là cố ý tránh né không gặp mặt Nàng hay không, từ sau lần đó Vệ Lương không có nhìn thấy nàng ta. Đôi lúc chỉ ngẫu nhiên nghe Liễu Ngạn nhắc tới một số chi tiết về tình hình gần đây của nàng, gầy, nghiêm túc, không nở nụ cười.
Không lâu sau đó là tới nghỉ đông, Vệ Lương ở quán bar cả ngày, thưởng thức những ly rượu cocktail mới nhất do Đường Chi Ngữ chuẩn bị cho Nàng.
Màn đêm buông xuống, bên trong Xuân Thu, trong cái âm thanh náo nhiệt ồn ào của sàn nhảy, những cô gái xinh đẹp lả lướt quay cuồng, những cái lắc hông đầy điệu nghệ cũng không kém phần nóng bỏng, không khí đầy vẻ ái muội ma mị.
Vệ Lương lạnh lùng mà cô tịch hấp dẫn rất nhiều ánh mắt. Bắt đầu có rất nhiều người dù là cố ý hay vô tình cũng muốn tìm cách làm quen với Nàng, Vệ Lương lịch sự từ chối. Tạm thời Nàng không muốn nói chuyện tình cảm ngay cả chơi đùa qua đường Nàng cũng lười.
Gần tới giao thừa, Đường Chi Ngữ đóng cửa quán bar, cùng Vệ Lương và Tiểu Trí trở về A thị. Các nàng và Vệ Khuynh Lương vui vẻ náo nhiệt mà đón năm mới. Vệ Lương uống cả ngày, hết trái rồi lại phải, Nàng còn chơi đoán số với Tiểu Trí người thua phải chạy ra ngoài đường vừa chạy vừa hát. Vì vậy mà mấy ngày nay, cứ tới tối thì xung quanh biệt thự nhà họ Vệ lại vang lên tiếng gào khóc thảm thiết cùng vô số âm thanh kỳ dị, rất dọa người.
Mà Đường Chi Ngữ, một thân trang phục xa xỉ, đây là mẫu trang phục được thiết kế cho riêng nàng, yêu cầu rất cao, bộ lễ phục dạ hội không chỉ quý giá mà còn không kém phần tao nhã. Nàng đi theo Vệ Khuynh Lương tham gia một buổi tiệc rượu, làm quen vài thanh niên tài tuấn giỏi giang.
Nàng chu toàn mọi thứ từ việc làm ăn cho tới cuộc sống, mang theo một thân mệt mỏi bởi cái ồn ào náo nhiệt chốn thị thành mà đi vào giấc ngủ. Lúc ngẫu nhiên cùng một ai đó nói chuyện phiếm, nàng vẫn sẽ nhẹ nhàng mà cười, mang theo chút lắng nghe chút suy tư mà sâu trong đáy mắt là một phiếm ưu thương.
Khai giảng, cuộc sống vẫn tiếp tục. Mà trong những ngày này lại xảy ra một sự việc ngoài ý muốn của Vệ Lương. Ủy viên ban văn nghệ, Hà Tự đến bar Xuân Thu của Đường Chi Ngữ múa biểu diễn.
Mỗi khi màn đêm buông xuống, nàng mặc quần áo mỏng quanh, tóc dài cột cao, ở chính giữa vũ dài yêu dã diêm dúa lẳng lơ cuồng loạn, quay cuồng trong nhạc điệu xập xình, đôi mắt mị hoặc, dáng người yêu nghiệt, từ lúc nàng lên sân khấu mỗi lúc lại càng thêm nhiều người điên cuồng vì nàng.
Vệ Lương nhìn về vũ đài, cô gái với những đường cong nóng bỏng kích tình bắn ra bốn phía, đột nhiên Nàng cảm thấy bi thương. Trong khi người khác có cuộc sống đầy màu sắc, tuổi trẻ năng động náo nhiệt, thì thế giới của nàng chỉ yên lặng tĩnh mịch như mặt nước hồ không chút lay động.
Đột nhiên Nàng rất nhớ An Mân, nhớ khuôn mặt dịu dàng nhớ ánh mắt ôn nhu, nhớ âm thanh nhỏ nhẹ, tất cả...tất cả những thứ đó cứ khắc sâu vào tận đáy lòng Nàng, đuổi không đi, đánh không ra.....
"Một ly nước đá, cám ơn."
Một thanh âm trong trẻo từ bên phải vọng lại, Vệ Lương quay đầu nhìn lại thì thấy Hà Tự mặc một thân màu đen cổ thấp lộ ngực cùng với quần bò màu lam, nàng cười với Nàng. Giống như yêu tinh, tóc dài lưu hải xõa tự do trên vai không chút gò bó, Vệ Lương ngẩn người.
"Mặc như vậy không lạnh sao? " Vệ Lương thu hồi tầm nhìn, uống cạn ly Vodka.
"Cô muốn cởi áo cho tôi mặc đỡ sao?" Hà Tự uống một hớp nước, cười cười nhìn Vệ Lương.
"Không hề!!!"
" Cô luôn lạnh lùng như vậy." Đầu ngón tay vuốt ve vành ly, Hà Tự giống như thở dài lại giống như muốn nói lại muốn thôi chuyện gì.
" Vệ Lương, ngày kỉ niệm thành lập trường năm nay, chúng ta cùng khiêu vũ đi."
"Tại sao tôi phải đồng ý?" Vệ Lương lạnh nhạt mang theo ý cười, khóe môi hơi gợn mang theo một tia trêu tức.
"Vì sao không đồng ý?" Hà Tự nháy mắt mấy cái, mị hoặc mười phần.
Vệ Lương cúi đầu, suy nghĩ vài giây, đứng dậy kéo Hà Tự ra giữa sàn nhảy:
"Như vậy, chúng ta luyện tập một chút."
Hà Tự cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay truyền tới, nàng cười ngọt ngào đến xinh đẹp động lòng người.
"Dì út, mang con đi tìm chị Lương Lương được không? "
An Nhan chu môi quyệt miệng, đây là lần thứ n con bé kéo tay An Mân làm nũng. Con bé cũng không rõ, dì út luôn luôn yêu thương chiều chuộng bé hết mực mà hết lần này tới lần khác lại không đáp ứng một yêu cầu nho nhỏ của bé.
"Nhan Nhan, dì út nói với con rồi, chị bận lắm, không có thời gian chơi đâu."
An Mân nhìn thấy đôi mắt to mong chờ của An Nhan từ từ ảm đạm, có chút áy náy đem con bé ôm vào lòng. Nhan Nhan, không phải dì út không muốn, mà là dì út không còn mặt mũi nào gặp mặt Nàng.
"Dì út, có phải dì với chị Lương Lương cãi nhau không" An Nhan nháy mắt, bàn tay nhỏ bé mập mạp sờ sờ khuôn mặt của An Mân.
Vì sao một đứa bé không hiểu chuyện gì có thể nhìn ra được chứ? An Mân gục đầu xuống, tựa vào đôi vai nhỏ bé của An Nhan không nói lời nào.
"Dì út, mẹ nói, bé gái là phải dỗ ngọt." An Nhan hiển nhiên không tính chấm dứt câu chuyện, bé ôm lấy đầu An Mân nghiêm trang nói.
" Dì phải đi dỗ ngọt chị Lương Lương, như vậy chị sẽ tha thứ cho dì."
An Mân nghe xong dở khóc dở cười, nàng nhịn cười hỏi:
"Sao con biết là dì sai mà không phải cô ấy sai, vì sao không phải là cô ấy đến dỗ ngọt dì nè?"
An Nhan ngước cao đầu, cau mày tự hỏi trong chốc lát:
"Chị Lương Lương nói chị ấy thích dì nên chắc chắn không chọc tức dì đâu."
An Mân nghe vậy sắc mặt có chút tái nhợt, nàng chợt hỏi An Nhan trong giọng nói còn mang theo chút run run:
"Cô ấy nói với con là thích dì khi nào?"
"Là cái hôm chơi trượt ván ở dưới lầu đó, dì đi mua nước, chị Lương Lương nói với con, chị ấy nói chị ấy thích dì, nói là từ đây về sau do chị ấy bảo vệ dì. Còn Nhan Nhan sẽ phụ trách bảo vệ mẹ."
"Chị ấy còn nói con sau này phải ngoan ngoãn hơn, dì và mẹ đi làm mệt lắm rồi, con không nên làm hai người mệt mỏi thêm."
Giọng trẻ con nũng nịu của An Nhan cứ không ngừng vang lên, hình như còn đang liên miên cằn nhằn gì đó chưa nói xong, nhưng An Mân không thể nghe thấy. Thì ra Vệ Lương là thật sự yêu nàng, như vậy như vậy.....ta rất nhớ ngươi.
Trở về phòng, đóng cửa lại, cả thân người dựa vào tường trượt xuống. An Mân vùi đầu vào hai tay mình, cuối cùng không nhịn được mà khóc nấc lên.
Thời gian gần đâu, có vài lần Diệp Đình Tri đến tìm nàng, hắn xin nàng cơ hội để bắt đầu lại từ đầu. An Mân nhìn hắn một chốc, nàng phát hiện chính mình ngay cả việc ứng phó hắn đều không có hứng thú.
Lúc dạy học, nàng biết rõ Vệ Lương sẽ không xuất hiện, nhưng vẫn không khỏi hi vọng mà nhìn quanh giảng đường một lượt, rất mong, rất mong có thể nhìn thấy một đôi mắt cực kỳ chăm chú nhìn nàng, chỉ duy nhất mình nàng mà thôi.
Tưởng niệm, giống như một thứ gì đó thực huyền diệu, như bóng với hình.
Đợi cho hiểu rõ lòng mình như thế nào, giống như đã thích, giống như đã thương, muốn cùng người mình yêu cùng nhau, nhưng người đã đi xa.
Oán Nàng sao? Bá đạo nằng nặc đòi tiến vào cuộc sống của nàng cho bằng được, lại không chịu trách nhiệm, nói đi là đi.
Hay nên oán chính mình? Yếu đuối nhu nhược, không dám nắm tay Nàng vượt qua, không dám thử chấp nhận tình yêu của Nàng, cúi đầu nhận thua.....
Vệ Lương, nếu như gặp lại, em có đồng ý cho chị một cơ hội nữa hay không, cho chị và em một cơ hội cùng nhau, cùng nắm tay khiêu chiến thế tục, khiêu chiến miệng đời chua ngoa????