Quyến Luyến Roussillon

Chương 6-1: Động lòng ở Madrid (Thượng)




Tôi đứng trước gương, phát hiện chiếc lễ phục nhỏ màu xanh ngọc này trên người thật sự không tôn lên làn da của tôi, nhưng màu này là do tôi chọn, chiếc váy màu đỏ mẹ vốn chọn giúp tôi đã bị tôi trả về, lúc này bà đứng ở sau tôi, cũng nhìn tôi trong gương.

“Cô Triệu,” nhân viên cửa hàng cầm chiếc váy bị tôi trả về trong tay, “Cá nhân tôi cảm thấy con gái cô cứ mặc cái này dường như ——”

Mẹ tôi đưa tay vỗ vai người nhân viên, ngắt lời cô ta, sau đó bà cười cười, nói với tôi: “Lấy cái này đi, tự con chọn, chỉ cần con thích là được…”

Tôi nhìn mẹ từ trong gương, trên mặt bà luôn lộ ra nụ cười tự tin, giống như bất cứ chuyện gì cũng không có cách đánh bại bà. Tôi bỗng nhiên rất căm ghét, căm ghét lễ phục trên người tôi, căm ghét mẹ bất cứ lúc nào cũng có dáng vẻ nắm chắc phần thắng, càng căm ghét việc bà dẫn tôi đi gặp người đàn ông kia!

Vì thế giây tiếp theo, tôi chạy vào phòng thay quần áo, đóng cửa lại rồi la lớn: “Con không đi!”

Năm đó tôi mười một tuổi, đã là một đứa trẻ không lớn cũng không nhỏ. Tôi thích đến vườn bách thú cùng bạn học xem đười ươi, mà tôi sợ nhất chính là, mẹ tôi sắp sửa kết hôn với người đàn ông mà tôi không biết…

Đương nhiên cuối cùng, chuyện tôi sợ hãi đã không xảy ra.

Tôi mở to mắt, phát hiện mình đang ngồi ở ghế phó lái, trên người choàng áo khoác kiểu nam, ghế sau vẫn là Lộ Tử An đang ngáy khò khò, mà trên ghế lái bên cạnh tôi lại không có một bóng người. Tôi xoa mắt và huyệt thái dương, cách cửa kính bắt đầu tìm anh Hai.

Tôi không nhìn thấy anh, vì thế cởi dây an toàn, mở cửa xuống xe. Tôi đi vào siêu thị của trạm xăng dầu, trông thấy anh đang mua cà phê, tôi liền đi qua.

“Dậy rồi?” Anh nhìn thấy tôi, chỉ cười thản nhiên.

“Vâng.” Tôi đi sau anh, bất ngờ ngửi được mùi vị thuốc lá nhàn nhạt trên người anh, “Anh hút thuốc?”

Anh nhận lấy cà phê từ trong tay nhân viên phục vụ, không trả lời tôi mà đi thẳng đến quầy thu ngân trả tiền.

Tôi đi phía sau anh, ra khỏi cửa tự động của siêu thị, anh đứng dưới mái hiên uống cà phê.

“Anh không thể hút thuốc sao?” Anh chợt liếc mắt nhìn tôi, hỏi.

Tôi lắc đầu: “Không phải, chỉ là hơi bất ngờ.”

“Vì sao?”

“Anh không giống như người biết hút thuốc.”

Anh nghe tôi nói vậy, không khỏi quay đầu nhìn tôi: “Vậy anh là loại người thế nào?”

Tôi nghĩ có thể anh không hiểu ý tôi, liền đút tay vào túi, ngồi trên bậc thang cạnh anh, nói: “Em cảm thấy anh không phải là loại người sẽ buông thả bản thân mà hình thành thói quen xấu, anh rất tự hạn chế.”

Anh vẫn uống cà phê chầm chậm. Tôi đoán anh đang suy nghĩ lời nói của tôi, cho nên không lên tiếng. Cuối cùng anh khẽ cười, nụ cười kia dường như có chứa yếu tố tự giễu: “Đừng quá tin tưởng vào phân loại học, con người…là một loại sinh vật rất phức tạp.”

Đề tài thuốc lá ngừng lại như vậy. Tôi cũng không hỏi anh hút ở đâu, tôi nghĩ có thể là một trạm dừng xe nào đó trên đường cao tốc, tóm lại sẽ không ở trạm xăng dầu. Tôi nhìn bóng lưng anh, bóng lưng này cách tôi rất gần, gần đến mức tôi dường như có thể duỗi tay ra bắt anh. Vị thuốc lá nhàn nhạt trên người anh khiến tôi chợt nhớ đến một người —— Hạ Ương.

Lúc mẹ Hạ Ương qua đời, anh hút thuốc rất dữ dội, có một lần tôi hẹn anh cùng ăn tối, từ rất xa, tôi nhìn thấy anh đứng ở góc đường, hút hết điếu này tới điếu khác, gió lạnh mùa đông khiến mọi người chạy về nhà, người trên đường đều có vẻ vội vàng, hận không thể lập tức thoát khỏi hầm băng hôm nay. Chỉ có anh đứng tại luồng gió, không kiêng nể gì mà hút thuốc, mỗi hơi hút vào như muốn mạng của anh, cả ngũ quan đều nhăn nhúm lại.

Tôi đến sau lưng anh, trong xoang mũi đều là mùi thuốc lá, tôi chìa tay vỗ vai anh, anh ngoảnh đầu lại nhìn tôi, trong nháy mắt, tôi dường như cảm thấy ánh mắt anh rất phức tạp. Ánh mắt này khiến tôi khó quên, cũng rất khó hiểu, vẻ mặt anh chấn động, trò đùa tôi vốn muốn nói lại nghẹn trong cổ họng, một chữ cũng không nói nên lời.

Nhưng vẻ mặt kỳ lạ của anh chỉ duy trì chưa đến hai giây liền biến mất, tôi cho rằng đó là u buồn. Anh dập tắt điếu thuốc,  rụt cổ lại (giống như cho đến lúc này anh mới cảm nhận được rét lạnh của mùa đông), hỏi: “Đi đâu?”

“Anh quyết định đi.” Tôi thay vẻ mặt tươi cười, giống như lúc còn nhỏ, lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh.

Bữa tối hôm đó vô cùng ngột ngạt, trầm mặc đến mức tôi gần như muốn cướp đường mà chạy. Lúc chia tay, tôi nghi ngờ nhìn bóng dáng Hạ Ương, lại không có cách mở miệng nói câu nào với anh. Không biết vì sao, một khắc kia tôi bỗng nhiên có ý nghĩ lạ lùng trong đầu: tôi sẽ mất anh.

Sau một đoạn thời gian rất dài, tôi và Hạ Ương cũng chưa liên lạc lại, cho đến một ngày của nửa năm sau, tôi nhận được điện thoại của anh, anh lại trở về Hạ Ương của ban đầu! Tôi không rõ trong thời gian ấy đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi rất vui mình không mất anh —— chúng tôi không mất anh!

Giờ phút này, bóng lưng của anh Hai trước mặt tôi, nếu nói anh và Hạ Ương có gì đó tương tự, e rằng tôi chỉ có thể tìm ra một điểm giống nhau: lúc bọn họ bình tĩnh đều có vẻ hơi cô đơn.

“Anh Hai…” Tôi nhìn bóng dáng anh, chợt nói.

Anh uống xong ngụm cà phê cuối cùng, ném ly giấy vào thùng rác, rồi quay đầu nhìn tôi: “?”

Tôi hít mũi, cảm thấy mình hơi nóng có dấu hiệu cảm cúm:

“Thực ra anh là một người…rất khó để người khác đi vào trong lòng anh.”

Tầng mây trên bầu trời nổi bồng bềnh màu đỏ đẹp lạ thường, không trung vẫn xanh thẳm, nếu không nhìn đồng hồ, vốn không đoán được đã chập tối. Ban ngày của mùa hạ dài như thế, nên tôi có một loại ảo giác: sau khi đến đây, tôi cũng rất hiếm thấy đêm khuya.

Tôi nhìn cầu vòng trên triền núi xa xa, cảnh sắc kia thật sự cực kỳ xinh đẹp, nhưng tôi chỉ yên lặng đến ngẩn ngơ. Tôi còn nhớ lại câu nói kia tôi nói với anh Hai: anh là một người rất khó để người khác đi vào trong lòng anh.

Hình như tôi không có căn cứ gì cả, chỉ là buột miệng nói ra.

Sau khi anh Hai nghe xong, anh như là không quá kinh ngạc, khoé miệng hơi kéo ra nụ cười không tỏ rõ ý kiến.

Trên cột mốc đường cách đó không xa in một hàng chữ màu trắng thật to: Madrid 60km.

Cách Madrid chỉ có sáu mươi km, nhưng tôi vẫn không thể lấy dũng khí mà hỏi anh rốt cuộc là ai muốn gặp tôi. Nhưng có lẽ tôi đã sớm có đáp án.

“Anh Hai,” tôi nói, “Cho dù anh thật sự hận em…Em vẫn là em gái của anh.”

Thân xe hơi rung động, tôi không biết là bởi vì vấp phải cục đá cứng rắn hoặc là vấn đề của người nắm tay lái.

“Cho nên,” tôi nói tiếp, “Anh phải bảo vệ em đó —— anh nên bảo vệ em.”

Anh Hai tiếp tục lái xe, tôi nghiêng đầu nhìn anh, trong mắt anh ánh lên màu mây đỏ.

“Anh còn tưởng là em vốn không cần người khác bảo vệ.” Anh nửa nói giỡn.

“Sao lại thế được…” Tôi nhỏ giọng nói thầm, vẫn nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Không phải không cần bảo vệ, mà là không biết nên mở miệng yêu cầu với người khác thế nào.

Chúng tôi không nói nữa, Tử An ở ghế sau trở mình, nói mớ vài câu rồi lại bắt đầu ngáy ngủ. Tôi quay đầu nhìn người cao to, trông thấy gương mặt hơi non nớt của cậu ấy mà không khỏi mỉm cười.

“Cười gì đó?” Anh Hai hỏi.

“Không có gì…” Tôi nhìn bãi cỏ ở hai bên đường cao tốc vàng vọt vì bị phơi nắng dưới ánh mặt trời, “Chỉ là cảm thấy làm con nít thật vui vẻ.”

Anh Hai nhướng lông mày: “Vậy em hẳn là rất vui vẻ nhỉ.”

Tôi quay đầu trừng anh: “Em đã hai mươi bảy tuổi.”

Anh cười cười: “Không liên quan đến tuổi tác.”

Tôi khoanh tay, nheo mắt nhìn anh: “Anh cứ muốn cãi nhau với em phải không?”

Anh cong khoé miệng, từ chối cho ý kiến.

“Chẳng qua,” anh còn nói, “Anh đồng ý với cách nói của em, làm con nít tốt lắm.”

Tôi nhìn sườn mặt của anh, bỗng nhiên rất muốn biết dáng vẻ lúc nhỏ của anh thế nào. Sau đó tôi liền nghĩ tới tấm ảnh trên giá sách trong phòng anh, tâm tình bắt đầu giảm sút.

Bên trong xe lại là một hồi trầm mặc, trong radio vẫn là người Tây Ban Nha nói dài dòng. Tôi ngắm đám mây màu đỏ ở chân trời, rồi thốt ra:

“Dì ấy…hung dữ không?”

“Ai?” Trong phút chốc hình như anh Hai vẫn không hiểu tôi đang nói cái gì.

Tôi quay đầu nhìn anh, vẫn là sườn mặt kia, tôi cũng bất giác mà bắt đầu suy đoán một chuyện khác.

“Mẹ anh…” Tôi nói, “Người anh muốn dẫn em đi gặp không phải là dì ấy sao.”

Bảng hướng dẫn ở đầu đường biểu thị, cách Madrid còn có 30 km, tôi gần như có thể nhìn thấy thành phố náo nhiệt ở xa xa, nhưng trong lòng vẫn lo sợ bất an.

Dọc đường đi, mỗi khi tôi nhìn sườn mặt của anh Hai, tôi liền nghĩ tới người phụ nữ xinh đẹp trong tấm ảnh, dáng vẻ của anh và dì ấy không xem là giống lắm, chỉ là khí chất ôn hoà rất giống nhau.

Sau khi anh Hai tuyên bố muốn dẫn chúng tôi đến Madrid, không ai nhắc đến mục đích đến nơi này, giống như đây là một chuyện khó có thể mở miệng, nhưng cuối cùng tôi vẫn nhịn không được hỏi, mà anh Hai ở bên cạnh lại dường như không kiêng kị gì, nói:

“Mẹ anh? Bà ấy có vẻ rất dịu dàng.”

“…” Tôi nhẹ nhàng thở ra.

“Nhưng nếu một khi em giẫm lên điểm hạn chế của bà, bà quả thật chính là một con sư tử.”

“…” Tôi á khẩu không trả lời được.

Anh Hai quay đầu liếc nhìn tôi một cái, sau đó cười rộ lên. Nụ cười của anh khiến tôi nhớ đến lần đầu tiên chúng tôi lái xe lên đường đến thị trấn đất đỏ, cũng là dưới nắng chiều, cũng là lúc sắp tới đích đến, trên gương mặt thường cứng đờ của anh lại lộ ra nụ cười vô cùng dịu dàng.

Tôi bỗng nhiên phát hiện, tôi lại thích nhìn khuôn mặt tươi cười này của anh, không quan hệ đến anh là ai, không quan hệ đến anh không được lòng người thế nào, cũng không quan hệ đến giữa tôi và anh có yêu hận tình thù… Tôi chỉ đơn thuần thích nhìn khuôn mặt tươi cười này của anh.

“Nhưng em không cần lo lắng,” anh thu hồi khuôn mặt tươi cười dịu dàng, thản nhiên nói, “Bà ấy sẽ không đối xử với em như vậy.”

“…”

Đón lấy đám mây đỏ ở chân trời, chúng tôi chạy thẳng hướng đến “thành phố dồi dào nguồn nước” nằm trên sông Manzanares. Bất luận là Barcelona hay là Madrid, thậm chí là Tây Ban Nha, với tôi mà nói nó vốn là một cái tên trên sách vở, tôi không hề quen biết quốc gia xa lạ này. Mà giờ phút này, tôi lại nằm mơ cũng không ngờ mình đã đến nơi này, hơn nữa tôi kinh ngạc phát hiện, chỗ này mang đến nhiều ngạc nhiên vui mừng và bất ngờ cho tôi. Nơi này có người thân của anh, bạn bè của anh, công việc của anh, đây chính là cuộc sống của anh —— cuộc sống mà tôi không hiểu lắm.

Tôi không biết ngày trở về của mình là khi nào, tôi chỉ là có dự cảm, hẳn là không xa lắm. Vì vậy, tôi cũng có cảm giác cấp bách, muốn nhớ kỹ mỗi phút mỗi giây của hiện tại.

“Bọn họ…ý em là, ba mẹ anh,” tôi cố lấy dũng khí hỏi, “Vì sao chia tay…”

Hai chữ “chia tay” cuối cùng tôi nói rất khẽ khàng, gần như không còn sức lực để lặp lại vấn đề này, nhưng tôi tin anh Hai nghe được.

Anh vẫn lặng lẽ lái xe, giống như tôi không hỏi gì. Ngay lúc tôi bắt đầu cảm thấy hơi ngượng ngùng, anh chợt cất lời, nói: “Nếu một đôi vợ chồng sống riêng trong khoảng thời gian dài, thì làm sao có thể duy trì tình cảm chứ.”

“À…” Đối với đáp án này, tôi cảm thấy tâm tình của mình trở nên đặc biệt phức tạp, “Em vẫn không thể hiểu được vợ chồng có thể ở riêng hai nơi, lúc đó vì sao mẹ anh không mang theo anh cùng đến đó?”

Anh Hai kéo khoé miệng, nụ cười kia mang theo mười phần châm biếm: “Tới làm gì? Mẹ anh không biết tiếng Pháp, lúc ấy anh vẫn là một đứa bé, học bổng của ba chỉ có thể duy trì sinh hoạt của một người…”

“…” Tôi hối hận mình lại đưa ra một vấn đề ngu xuẩn như vậy.

“Anh tin rằng nếu lúc ấy bọn họ có thể lựa chọn người một nhà ở cùng một chỗ thì bọn họ sẽ không xa nhau.”

“… Em xin lỗi.” Tôi quẫn bách đến muốn khóc.

Anh Hai mở miệng, hình như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng anh vẫn duy trì sự trầm mặc trước sau như một.

Trong radio phát ra một bài hát Tây Ban Nha, tôi hoàn toàn không hiểu gì, chỉ là nghe âm điệu tôi biết đây là một bài hát bi thương.

“Anh có cảm thấy…” Tôi nhịn không được muốn nói ra lời trong lòng, “Cảm thấy ba rất ích kỷ?”

Anh Hai khẽ cười, nụ cười lúc này hoàn toàn không có ý châm biếm, tôi có thể đọc được từ vẻ mặt của anh, là một loại khoan dung và độ lượng: “Mỗi người đều có quyền lợi trong tình huống cho phép mà lựa chọn cuộc sống mình mong muốn, không phải sao? Ít nhất anh tin tưởng, khi ông ấy lựa chọn đi Pháp, ông ấy không nghĩ tới vứt bỏ gia đình này. Về phần nói sau đó bọn họ chia tay… có lẽ chỉ có thể nói là sự sắp đặt của vận mệnh.”

Giờ phút này tôi rốt cục hiểu được, anh Hai không hề hận ba —— hoặc là anh đã từng hận, nhưng bây giờ không còn nữa.

“Anh thật khoan dung.” Tôi nói.

Anh Hai lại kéo khoé miệng: “Rất nhiều lúc, nếu em không đủ khoan dung, người chịu tổn thương ngược lại là em, vì vậy…”

Anh nhún vai, biểu tình lạnh nhạt.

Tôi cười rộ lên, anh Hai như vậy làm cho người ta cảm thấy không hề khó tiếp cận, anh dường như trở nên thật cảm tính, cũng rất có tình người.

“Nhưng điều này cũng không đại diện anh thích ba anh,” anh còn nói, “Em hẳn là nhìn ra, giữa anh và ông ấy không xem là tốt lắm.”

“Sao lại thế chứ!” Tôi giật nảy người, “Ông ấy rất thương anh.”

Anh Hai nghe được lời tôi thốt ra, kinh ngạc quay đầu liếc nhìn tôi một cái, dường như không còn lời nào để nói.

“Thật sự!” Tôi nói, “Ai nấy đều thấy được ông ấy rất thương anh, có lẽ ngoài miệng ông ấy nói thích Tử An, nhưng em cảm thấy ý của ông là, thích Tử An vì dễ dàng gần gũi với cậu ấy, mà anh lúc nào cũng bày ra dáng vẻ thờ ơ.”

Anh Hai trầm mặc trong chốc lát mới nói: “Anh và ông ấy vốn không thân thiết như thế, khi anh đã sớm quen với cuộc sống chỉ có anh và mẹ thì ông ấy mới xuất hiện.”

“Nhưng ông ấy là ba anh mà.” Tôi lo lắng nói.

“Đúng vậy,” vẻ mặt anh bình tĩnh, “Nhưng anh và ông ấy không hề hiểu rõ nhau, lúc anh cần ông ấy nhất thì ông ấy không xuất hiện, vì vậy sau này có xuất hiện hay không đối với anh mà nói đã không quan trọng.”

“Nhưng mà…” Tôi có rất nhiều điều muốn nói với anh, nhưng đến bên miệng lại giống như cuộn băng bị mắc kẹt, làm sao cũng không phát ra âm thanh.

Anh Hai rốt cục quay đầu nhìn tôi, tuy rằng chỉ là thời gian ngắn ngủi, nhưng tôi thấy sự nghi ngờ trong mắt anh.

“Vì sao em để ý đến mối quan hệ giữa anh và ông ấy?” Anh hỏi ra thắc mắc trong lòng, “Cho dù em là con gái của ông ấy, nhưng anh và ông ấy thế nào…cũng không liên quan đến em.”

Có lẽ anh cũng không phải cố tình, nhưng nghe anh nói vậy, tôi vẫn cảm thấy một nơi nào đó trong đáy lòng đã bị tổn thương.

Đúng vậy, ngoài huyết thống không thể chối bỏ ra, tôi và Lộ Thiên Quang, Lộ Ngụy Minh lại có quan hệ gì chứ? Một tháng trước tôi chưa bao giờ gặp họ, cũng không biết trên thế giới này còn có hai người như vậy, nếu tôi không đến đây, như vậy cả đời chúng tôi sẽ không gặp nhau. Không có bọn họ, cuộc sống của tôi vẫn tiếp tục như cũ, bọn họ cũng thế.

Thế thì lần gặp mặt này cuối cùng có ý nghĩa gì?

“Đúng là không liên quan đến em,” tôi nhẹ giọng nói, “Em chỉ là…không muốn anh hối hận giống em.”

“?”

Tôi không nhìn anh, mặc dù khoé mắt tôi nhận được tín hiệu nghi vấn của anh, nhưng tôi vẫn ngắm nắng chiều cách đó không xa, tự mình rủ rỉ nói:

“Em từng xem qua một bộ phim điện ảnh, trong cốt truyện có một gia đình thế này: người mẹ là tín đồ Thiên Chúa ngoan đạo, vẫn tuân thủ nghiêm ngặt hết thảy giáo điều và lòng tin, người cha bởi vì không chịu nổi người vợ như vậy, cùng với bầu không khí nặng nề của tôn giáo, vì thế mang theo tình nhân đi tha hương. Bọn họ có một cặp trai gái, hai người trẻ tuổi này phải quen với sự bảo thủ trong gia đình, gần như bị người mẹ cường quyền bức đến điên mất. Một đoạn dài dòng của cốt truyện nói về bọn họ làm sao đi qua đủ loại cố gắng đến thử nghiệm thoát khỏi gông cùm xiềng xích của gia đình… Nhưng kết cục của câu chuyện, khi người cha bỏ nhà đi sắp chết, ông ấy vẫn vội vã trở về quê nhà, trong lúc hấp hối, người con gái đề nghị ông ấy cầu xin Chúa Trời khoan thứ trước dấu thập giá, mà người đàn ông luôn căm ghét tín ngưỡng tôn giáo của người vợ lại liều mạng làm theo vào hơi sức cuối cùng…”

“…”

“Đây thật ra là một bộ phim về tình yêu,” tôi cũng như anh Hai, cong khoé miệng cười, “Nhưng ấn tượng khắc sâu trong em ngược lại là cảnh tượng này. Ý em muốn nói rằng, rất nhiều lúc, chúng ta thực ra cũng không hiểu biết chính mình, cũng không biết được ý nghĩa của cha mẹ đối với chúng ta.”

“…”

“Em đã từng rất hận mẹ em, có lẽ như lời anh nói, em không hề thích bà, em không thể lựa chọn ba mẹ cho mình, nhưng em có thể lựa chọn có thích họ hay không. Quan hệ giữa mẹ và em không tốt, vô cùng xấu. Nhưng cho đến giây phút bà qua đời, em mới hiểu được…cho dù em không thích bà, nhưng em vẫn yêu thương bà.”

“…”

“Loại yêu thương này…không quan hệ đến có thích hay không, chỉ là một khả năng trời sinh. Bởi vì em là con của mẹ, cho nên mẹ thương em mà không cần điều kiện và lý do. Giống vậy, bởi vì bà là mẹ em, em cũng yêu thương bà —— chẳng qua, cho đến khi bà rời khỏi em mới hiểu được điểm này.”

Lúc tôi nói chuyện lại vô cùng bình tĩnh, mặc dù tình cảnh mẹ nằm trên giường bệnh trong bệnh viện hiện ra trong đầu tôi, nhưng tôi vẫn rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức…giống như tôi đang kể chuyện của người khác.

“Em không biết nên nói thế nào về loại cảm giác này với anh. Em chỉ là, sau khi mẹ qua đời, em chợt có cảm giác thế này: có lẽ em không thích bà, có lẽ em thấy phản cảm với rất nhiều hành vi của bà —— nhưng em không thể phủ nhận, con cái thực ra là cuộc sống tiếp diễn của cha mẹ, em cho rằng em và bà hoàn toàn tương phản, nhưng trên thực tế, trên người em có rất nhiều chỗ tương tự với bà, chỉ là em không nhận ra.”

“Anh Hai,” tôi quay đầu nhìn anh, “Em nói những lời này với anh không phải muốn bình luận quan hệ giữa anh và ba mẹ, em chỉ là…”

“Chỉ là muốn nhắc nhở anh,” anh dường như luôn có khả năng nhận ra lúc tôi không biết nói thế nào mà nói ra tâm lý của tôi, “Đừng để lúc còn kịp mà làm ra chuyện mình sẽ hối hận.”

“Đúng.” Tôi cười cười, có lẽ đây là thứ mà mọi người gọi là “đồng cảm”.

“Anh biết rồi.” Lộ Ngụy Minh nhẹ giọng nói, giống như không phải nói cho tôi nghe mà là nói với chính anh.

Không biết từ lúc nào xe đã chạy vào trong thành phố, hai bên ngã tư đường là kiến trúc kiểu cũ của Châu Âu thường thấy, trên nóc nhà hay có các loại điêu khắc. Quẹo vào khúc ngoặt, chúng tôi dọc theo triền núi hướng lên trên, hai bên đường là cây cối cao ngất rậm rạp giống như một hang động thiên nhiên thật lớn.

Trên đỉnh núi dài toạ lạc một loạt nhà cửa, anh Hai chạy xe đến trước một cánh cửa sắt màu đen, anh chìa tay ấn chuông điện trên tường, cửa sắt nhanh chóng mở ra, trước mặt chúng tôi chính là một con đường đá bao vây bởi lùm cây, con đường này cũng không dài, cuối đường là một toà nhà ba tầng màu trắng, xe dừng lại trước căn nhà màu trắng này, anh Hai kéo thắng tay, rồi xuống xe, tôi cũng theo xuống.

Đây thật sự là một căn nhà…xinh đẹp khiến người ta khó có thể tin! Bức tường màu trắng sữa phối hợp với nóc nhà màu đỏ, tuy rằng tôi dốt đặc cán mai về kiến trúc, nhưng tôi cảm thấy căn nhà này là loại kiến trúc điển hình nhất có thể đại diện cho sự nhiệt tình và sức hấp dẫn của Tây Ban Nha. Huống chi nó nằm trên đỉnh núi, tôi nghĩ nếu đứng ở sân thượng nhìn xuống, cảnh sắc nhất định rất đẹp đẽ.

“Ngụy Minh!”

Tôi quay đầu, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên xinh đẹp, trên mặt dì ấy mang theo nụ cười tươi, cùng với nụ cười của anh Hai thỉnh thoảng lộ ra khiến cho người ta say mê, chúng quả thực giống nhau như đúc.

Tôi biết dì ấy là ai, dì ấy chính là người tôi nhìn thấy trong tấm ảnh.