Quyến Luyến Roussillon

Chương 3-3: Giấc mộng Luberon (Hạ)




Sáng sớm tỉnh lại, hết thảy giống như một giấc mộng, tôi hồi tưởng thật lâu mới biết đó là sự thật, không phải là một giấc mơ.

Nhưng tôi bỗng nhiên bắt đầu sợ sệt, tôi tìm được ba ruột rồi, đây là chuyện đáng vui mừng nhất từ khi tôi sinh ra… Nhưng sau đó thì sao? Tôi nên làm những gì? Từ nay về sau ở bên cạnh chăm sóc ông? Hay là đóng hành lý về nhà?

Tôi bắt đầu mê mang, tựa như một bước giẫm vào đầm lầy.

Trong đầu tôi hiện lên sắc mặt tái mét của Lộ Ngụy Minh tối qua, anh nhất định không vui chút nào, chẳng biết ở đâu ra thêm một người em gái, hơn nữa tôi còn sinh ra sau khi anh vừa mới chào đời không bao lâu, cho dù sau đó cha mẹ anh chia tay, nhưng đổi lại cũng không ai có thể chịu đựng mà có ác cảm với một người thân thích xuất hiện từ không khí như tôi.

Tôi bắt đầu đau đầu, rất đau. Tôi tưởng tượng anh Hai này của tôi có thể từ đây sẽ thề không cùng tồn tại với tôi, tâm trạng tôi vô cùng buồn bực, bởi vì tôi biết anh không phải là loại người dễ chọc! Tuy rằng bề ngoài hào hoa phong nhã, nhưng nếu ai giẫm lên đuôi anh thì anh nhất định sẽ trả đũa.

Tôi ở trên giường lăn qua lộn lại nghĩ đông nghĩ tây, cứ như vậy mà qua một ngày. Lúc sập tối, tôi đói không chịu được nên quyết định ra ngoài ăn chút gì đó.

Nắng chiều chiếu trên mảnh đất màu đỏ của Roussillon, cả thị trấn như được bao phủ một lớp ánh sáng màu đỏ làm cho người ta hoa mắt.

Tôi tuỳ tiện tìm một nhà hàng, ngồi xuống gọi một phần sườn lợn rán cộng với khoai tây chiên và salad, mấy thứ này khiến tôi mất khẩu vị, nhưng cái bụng đói khát lại ăn hết toàn bộ.

Tôi ngồi ở bàn ăn nhìn ra ngoài ngẩn người.

Thị trấn này rốt cuộc có ma lực gì mà làm cho mẹ tôi nhớ mãi không quên. Bởi vì một thị trấn mà bà yêu một người, hay là bởi vì một người mà yêu thị trấn đó?

Nghĩ đến đây, tôi bỗng nhiên phát hiện thực ra tôi không hiểu mẹ chút nào. Nhưng cũng không hoàn toàn là lỗi của tôi, vì bà ít khi nói chuyện của mình với tôi, nhất là về chuyện tình cảm. Nhiều năm như vậy, ngoại trừ chưa từng gặp ba tôi, mẹ chỉ thừa nhận một người đàn ông với tôi. Đó là chuyện lúc tôi khoảng mười tuổi, lúc đó mẹ và người đàn ông kia đã bàn đến chuyện hôn nhân, nhưng cuối cùng không biết tại sao lại tan vỡ.

Sau đó cũng xuất hiện một người —— dùng lời của mẹ già mà nói —— một người quái lạ, kỳ thật hẳn là lỗi của người theo đuổi lỗi thời, nhưng mẹ tôi cũng chưa từng quá thân thiết. Bởi vậy tôi vẫn tin tưởng, mẹ tôi là người phụ nữ vô cùng kiên cường, kiên cường đến mức không cần đàn ông.

Nhưng tôi cũng biết, đây không phải là sự thật, ít nhất không phải toàn bộ sự thật, bởi vì thỉnh thoảng khi mẹ uống rượu bà sẽ khóc. Không phải khóc lớn gây chuyện, chỉ là một mình ngồi trước cửa sổ hay là trên sô pha lặng lẽ rơi lệ, sau đó uống hết ly này đến ly kia. Mỗi lần như vậy tôi liền trốn trong phòng mình, đeo tai nghe, đọc sách hoặc là làm ra vẻ học tập. Nhưng may mắn, thời điểm như vậy không nhiều lắm, thậm chí có thể nói là rất ít.

Tôi bỗng nhiên rất muốn biết, mẹ tôi rốt cuộc là người như thế nào. Không phải từ góc độ của người con gái, mà là góc độ của những người bình thường quan sát, vì sao bà muốn sinh ra tôi? Chẳng lẽ bà chưa từng hối hận sao?

Ăn xong bữa tối, tôi lại đi dạo bên ngoài một chút, rồi mới từ từ về chỗ ở.

Sắc trời từ phía xa dần tối, dưới đèn đường của nhà trọ, tôi nhìn thấy bóng dáng của Lộ Ngụy Minh.

Không biết vì sao, lúc này thấy anh, mặc dù có chút buồn bực, có chút không biết làm sao, nhưng tôi không sợ sệt chút nào, nếu ba tôi đứng đó, tôi ngược lại sẽ cảm thấy sợ hãi.

“Anh tìm em?” Tôi đi qua, nhìn mắt anh.

Ánh mắt anh Hai có chút âm tình bất định, nhưng anh vốn là người khó có thể nắm bắt, vì vậy tôi tuyệt đối không cảm thấy kỳ lạ.

“Ba tôi muốn hỏi cô,” nói tới đây anh dừng một chút, quan sát tôi một cái, “Đêm mai có thể tới nhà tôi dùng bữa tối không?”

Trong lời nói của anh tôi cảm giác được anh cũng không tình nguyện đến nơi này  một chuyến, hơn nữa anh vốn không chấp nhận sự thật tôi là em gái của anh. Tôi tuyệt đối không giận chút nào, ngược lại có tâm lý…nhân nhượng anh.

“Không thành vấn đề. Mấy giờ thì được?”

“Năm giờ đi.” Ở dưới đèn đường, hình dáng anh được bao phủ một nửa trong bóng đêm, một nửa ở ngoài vầng sáng, cho đến giờ phút này, tôi mới phát hiện anh và ba có bao nhiêu điểm tương tự, không phải diện mạo mà là nét mặt và khí chất. Mặc dù tính cách của bọn họ khác nhau, nhưng ràng buộc máu mủ tình thâm của người cha và con trai tựa như dấu vết khắc sâu trong ánh mắt của bọn họ.

“À…” Tôi nhìn anh đến xuất thần, trong khoảng thời gian ngắn cũng không nói nên lời.

Anh Hai ho nhẹ một tiếng, ý tứ đại khái hy vọng tôi tỉnh táo một chút. Tôi vội vàng dời tầm mắt, lúng túng mà nói: “Vâng, em đã biết, chiều mai em sẽ đến. Cám ơn anh đặc biệt đi một chuyến.”

Anh nhìn tôi, khuôn mặt không thay đổi mà lấy di động ra rồi đưa cho tôi: “Số điện thoại của cô?”

Tôi thẫn thờ nhận lấy, nhập số của tôi vào, sau đó trả lại anh. Khi anh đang lưu lại, tôi trộm liếc nhìn một cái, phát hiện anh nhập tên tôi “Lỗ Tây Vĩnh” vào trong. Tôi bỗng nhiên hơi nhụt chí, tôi nghĩ có lẽ anh vốn không muốn thừa nhận người em gái này, nhưng tôi không giận anh, ngược lại rất khách khí nói: “Trên đường trở về cẩn thận.”

Ánh mắt anh lấp loé liếc nhìn tôi, sau đó gật đầu rồi xoay người đi: “Ngày mai gặp.”

Tôi nhìn bóng lưng của anh, nghĩ thầm rằng nếu đổi lại là bất cứ người nào thì tôi đã sớm giận dữ. Nhưng anh không giống họ, dù sao anh cũng là anh trai cùng cha khác mẹ với tôi.

Tôi mang theo tâm tình mâu thuẫn trở về phòng, phát hiện mình đã quên đi động đang chớp tắt. Tôi cầm lấy, phát hiện là điện thoại của Hạ Ương gọi đến. Tôi không gọi lại, bởi vì tôi không biết nói thế nào với anh về tất cả chuyện xảy ra tối hôm qua. Tôi cảm thấy hình như anh không đồng ý với hành vi lỗ mãng đi tìm cha của tôi, nhưng kỳ lạ chính là, trước khi đi anh lại không ngăn cản tôi, ngược lại còn giúp tôi nhờ người đặt vé máy bay. Tôi nghĩ có lẽ anh không quen với việc tôi đến chỗ này, anh đã nhiều lần lo lắng khi tôi hành động bất cẩn không nghĩ đến hậu quả, cho nên mới phản đối việc tôi tiếp tục ở đây.

Tôi quyết định đi tắm rửa rồi ngủ một giấc, ngày mai lại lo lắng những chuyện phiền lòng.

Tôi ngồi phía trước cửa sổ, nhớ tới hồi bé trước khi ngủ mẹ hay vuốt đầu tôi, nói: “Tây Vĩnh à, đừng lo lắng chuyện vẫn chưa xảy ra, bởi vì nó không nhất định sẽ xảy ra đâu. Hơn nữa, cho dù thật sự xảy ra thì còn có mẹ đây, mẹ ở tại nơi này…”

Tôi nhìn ánh mắt dịu dàng của mẹ, nhắm mắt lại, trong lòng lập tức bình tĩnh trở lại…

Chúng tôi từng là chỗ dựa duy nhất của nhau, nhưng không ai ngờ, sau đó có một ngày, chúng tôi gặp thoáng qua, ngay cả một câu ân cần thăm hỏi cũng không có.

Chiều hôm sau, khi đứng trước cổng sắt của nhà họ Lộ, trong lòng tôi vẫn nghĩ đến vấn đề tối hôm qua: vì sao trong ba năm cuối cùng, tôi và mẹ lại trở thành như vậy?

Marie mỉm cười, vội tới mở cửa rồi cho tôi một cái ôm ấm áp và hôn bên mặt. Lúc này tôi mới quyết định vứt bỏ vấn đề kia ra sau đầu.

Lộ Thiên Quang —— ba tôi, ông đang đứng ở phòng khách nghênh đón tôi. Tôi không gọi ông là “Ba”, tôi hình như có chút kích động, thế cho nên không nói gì nên lời, chỉ là ôm chặt ông, sau đó tuỳ ý để ông ôm vai tôi đi vào phòng khách.

Bởi vì tối hôm đó Lộ Tử An không có mặt, cho nên lần này nhìn thấy tôi, vẻ mặt cậu ấy cơ hồ là nghi hoặc và khó hiểu: “Chị…thật là con gái của bác hai?”

Tôi và ba nhìn nhau một cái, trong nháy mắt, tôi cảm thấy mình có được sự ủng hộ và khẳng định từ trước đến nay chưa từng có. Vì thế tôi cười gật đầu: “Đúng vậy.”

Tử An nhíu mày suy nghĩ một giây đồng hồ, sau đó liền lộ ra nụ cười tràn ngập ánh mặt trời và sức cuốn hút: “Chị à! Như vậy chị thật sự là chị của em!”

Nói xong cậu ấy cũng lại đây ôm tôi.

Cái ôm của cậu ấy cũng giống như của ba và Marie, đều làm cho tôi cảm thấy ấm áp và xúc động.

Người cao to buông tôi ra, tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy, cảm thấy mình thật bé nhỏ, nhưng cũng yên tâm. Tôi nghĩ, hai mươi bảy năm qua, một bộ phận thiếu mất trong lòng tôi rốt cuộc được tìm thấy rồi.

“Anh Hai.” Tử An hô một tiếng.

Lúc này tôi mới xoay người, nhìn thấy Lộ Ngụy Minh đút hai tay vào túi quần, từ trên cầu thang chậm rãi đi xuống. Vẻ mặt của anh vẫn âm tình bất định như vậy, anh chỉ lạnh lùng nhìn chúng tôi, giống như tất cả không liên quan đến anh, tôi cũng là một người…không liên quan đến anh.

“Ngồi đi, ba bảo Marie đem bánh ngọt lên.” Nói xong ba bước đi.

“Chị, chị ngồi đi.” Tử An nhiệt tình đón tiếp tôi.

Tôi gật đầu ngồi xuống, cậu ấy cũng ngồi theo, không chút khách khí mà nói với tôi mấy ngày nay cậu ấy ở nhà viết luận văn nhàm chán thế nào. Nhưng tôi nhìn thấy cậu ấy mặt mày hớn hở, tôi nghĩ thầm chuyện gì nói ra từ miệng cậu ấy thì sẽ không bao giờ nhàm chán.

“Tử An,” tôi nhịn không được mà ngắt lời cậu ấy, “Chuyện em muốn nói để sau… Em không ghét chị sao?”

Tử An ngẩn người, khoé mắt tôi nhìn thấy Lộ Ngụy Minh cũng vậy.

“Không đâu,” Tử An kinh ngạc nói, “Vì sao em phải ghét chị?”

“Bởi vì…” Tôi dừng một chút, lời này thực ra là nói cho Lộ Ngụy Minh nghe, “Chị cứ như vậy mà xuất hiện, các người cũng không biết rõ chị là ai, cũng không biết là chị có nói thật không. Huống chi…chị, mẹ chị…chị vốn không nên được sinh ra.”

“Hey,” Tử An bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt trưởng thành khác hẳn với dáng vẻ con nít bình thường của cậu ấy, “Ai sẽ không có việc gì mà ngàn dặm sáng tỏ chạy đến đây nhận loạn thân thích ——”

“—— là ‘ngàn dặm xa xôi’.” Anh Hai nhịn không được ngắt lời cậu ấy.

Tôi nhịn cười, trông thấy Tử An trừng mắt liếc anh, sau đó cậu ấy tiếp tục nói: “Dù sao thì không có ai chạy xa như vậy đến nói bừa đâu, hơn nữa, chị à, từ lần đầu tiên thấy chị, em liền cảm thấy chị tuyệt đối không phải là kẻ xấu.”

Tử An nói ngôn từ chuẩn xác như vậy, tôi không khỏi cười rộ lên:

“Trên mặt người xấu sẽ không khắc chữ đâu.”

Nói xong, tôi và Lộ Ngụy Minh đồng thời sửng sốt, sau đó kinh ngạc nhìn đối phương —— bởi vì chúng tôi đồng thanh nói lời này.

“Ha ha,” Tử An cười rộ lên, “Hai người quả nhiên là hai anh em!”

Anh Hai nghe cậu ấy nói vậy thì hình như không vui lắm, anh kéo khoé miệng, quay đầu đi chỗ khác không để ý chúng tôi nữa.

Marie bưng tới sôcôla do bà ấy làm, ăn rất ngon. Tôi và ba, còn có Tử An —— đương nhiên còn anh Hai không nói lời nào kia —— chúng tôi ngồi trong phòng khách cho tới bảy rưỡi mới bắt đầu ăn tối.

“Tây Vĩnh à,” ba uống một ngụm rượu đỏ, “Hôm nay ba gọi con đến là có chuyện muốn nói với con.”

“?” Tôi nhìn khuôn mặt hoà nhã tươi cười của ông, lồng ngực lại như đánh trống.

“Đừng căng thẳng,” ông dường như luôn có thể nhìn thấu tôi, “Ba muốn nói với con, ngày mai ba phải đi Na Uy. Ba có một triển lãm tranh ở đó, rồi còn phải đến một số trường đại học diễn thuyết và làm hoạt động giao lưu. Việc này đã quyết định từ trước, cho nên ba không thể không đi, ba hy vọng con có thể hiểu.”

Tôi âm thầm nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười với ông nói: “Con không sao, ba không cần lo lắng cho con.”

“Thật sự?” Ông vỗ bờ vai tôi, dường như xác nhận với tôi.

Tôi gật đầu, nhìn ông, sau đó nói ra tâm trạng của mình: “Con đi thiên sơn vạn thuỷ đến đây, cũng không nghĩ tới nhất định phải nhận được kết quả gì, con chỉ muốn biết rốt cuộc ba con là người như thế nào. Ông ấy có bộ dạng gì, làm gì, thích cái gì, ghét cái gì… May mắn là con tìm được rồi, con nghĩ đây là kết quả tốt nhất, con không cần những cái khác.”

Lộ Thiên Quang nhìn tôi —— giờ phút này, tôi cảm thấy ánh mắt của ông nhìn tôi không chỉ là của người cha, ông như đứng ở một chỗ rất cao, nghe kỹ lời tôi, cùng với nội tâm của tôi —— cuối cùng, hình như ông đưa ra một kết luận, mỉm cười gật đầu, nói với tôi:

“Ba có một chủ ý.”

“…”

“Ba đi hơn hai tuần, Ngụy Minh muốn dẫn Tử An đến chỗ nó công tác để đi dạo, ba lo lắng một mình con ở đây, ba hy vọng con cùng đi với tụi nó.”

Tôi lập tức giật mình, tôi nghĩ Lộ Ngụy Minh cũng vậy, bởi vì tôi phát hiện vẻ mặt của anh cũng cứng đờ giống tôi, chỉ có Tử An ở bên cạnh vỗ tay tán thưởng.

Tôi còn chưa suy nghĩ nên dùng lý do gì để từ chối khéo thì ba đã dạt dào vui mừng nói: “Ừ, cứ quyết định như vậy. Đến lúc đó con theo tụi nó cùng trở về, chúng ta sẽ tụ họp và cùng nhau tâm sự.”

“Chuyện này…chuyện này…” Tôi há hốc miệng, nhìn về phía anh Hai, hy vọng anh có thể “giúp tôi”, kết quả anh chỉ cúi đầu, còn chăm chú cắt một miếng thịt bỏ vào trong miệng.

Biến cố bất thình lình làm cho tôi rối loạn đầu óc, sau đó tôi cũng chưa tập trung tinh thần để nghe người khác nói gì, cho đến khi bữa cơm chấm dứt, ba gọi tôi đi vào thư phòng.

“Ba muốn cho con xem ảnh của ba lúc còn trẻ.” Nói xong, ông lấy một album ảnh trên giá sách, mở ra trước mặt tôi.

Tôi lật qua lật lại xem tỉ mỉ, phần lớn là ảnh vẽ bằng cọ, hơn nữa tôi kinh ngạc phát hiện, lúc còn trẻ ông rất giống Lộ Ngụy Minh hiện tại! Không chỉ là khí chất và vẻ mặt, ngay cả diện mạo cũng tương tự, vì thế tôi nghĩ, anh Hai lớn tuổi có thể giống ba như bây giờ không?

“Mẹ con có kể về hình dáng của ba không?” Ông hỏi.

Tôi lắc đầu: “Không ai biết ba con là ai. Nói ra có lẽ không thể tưởng tượng nổi, mẹ con cũng không nhắc đến chuyện của ba con, cho tới bây giờ vẫn không có! Bắt đầu từ hồi bé, không biết con đã hỏi mẹ mấy ngàn vạn lần, nếu mẹ muốn làm công tác tình báo, tuyệt đối sẽ là người ưu tú nhất, cho dù con hết sức van xin bà, cãi nhau với bà, bà có thể đáp ứng bất cứ yêu cầu nào của con, nhưng chỉ có điểm này là bà chưa bao giờ nhượng bộ.”

“Bà ấy là một người rất có nguyên tắc…” Ông cười nói.

“Đúng ạ,” tôi cũng cười, trong đó mang theo một tia bất đắc dĩ, “Mẹ thật là như vậy. Con vốn đang tưởng rằng cả đời này cũng không đào ra chút xíu tin tức có liên quan đến ba ruột từ bà…”

Nụ cười của tôi nhạt dần, bởi vì nhớ tới đêm đó, đêm cuối cùng mẹ ở bên cạnh tôi… Tôi tinh tường nhớ rõ, khi bà nói cho tôi biết, ba tôi đang ở thị trấn có cùng tên với tôi, trong lòng tôi hy vọng bà sẽ khoẻ lại.

“Mẹ con…là một người con gái hiếm thấy.”

Tôi quan sát người đàn ông trước mặt, tưởng tượng trong miệng ông nói ra “người con gái hiếm thấy” này rốt cuộc thương ông ở điểm nào nhất. Là tính cách cởi mở của ông? Cách nói năng hài hước? Hay là vẻ anh tuấn của ông khi còn trẻ? Hoặc là tài hoa sáng chói của ông?

Nhưng cuối cùng trong đầu tôi xuất hiện một ý nghĩ thế này: có lẽ không cần bất cứ lý do nào, bọn họ chính là yêu nhau.

“Ba quen biết với mẹ con thế nào?” Tôi hỏi.

Ba hơi cười cười: “Là ở một lần triển lãm tranh, khi đó ba vẫn chưa phải là hoạ sĩ nổi tiếng gì, ba nhớ lần đó là triển lãm do một giáo sư tổ chức, ba cùng mấy người bạn có cơ hội trưng bày vài tác phẩm mà mình đắc ý —— đương nhiên, lúc bấy giờ đều là những tác phẩm vô cùng non nớt.”

Tôi thích cách nói chuyện của ông khi nhắc tới chuyện xưa, chuyên chú lại tự đắc.

Dáng vẻ tôi vui mừng: “Khi đó bộ dáng mẹ con thế nào?”

“Rất đẹp, vô cùng xinh đẹp, khiến người ta nhìn một cái sẽ rất khó quên…” Nói tới đây ông lại mỉm cười.

“Nhưng mà hai người quen biết ra sao,” tôi đầy hứng thú, “Ý con là, ba sẽ không vì dáng vẻ xinh đẹp mà quen biết chứ.”

“Đúng vậy, chúng ta liền quen biết,” vẻ mặt ông thản nhiên, “Ba bước lên nói, xin chào tiểu thư, cô rất đẹp.”

“Mẹ con trả lời thế nào?”

“Bà ấy à,” nói tới đây, ông dừng một chút, giống như đang hồi tưởng lại cảnh kia, “Bà ấy liền trợn mắt liếc ba, sau đó cũng không quay đầu lại mà bỏ đi.”

Tôi kinh ngạc há hốc mồm, nhưng chỉ trong một giây đồng hồ, tôi cảm thấy mẹ tôi sẽ làm ra chuyện như vậy!

“Thế này tính là quen biết sao?” Tôi cười rộ lên.

“Sao lại không tính, ít nhất chúng ta biết mặt nhau a.”

“Mẹ nhất định cảm thấy ba là kẻ háo sắc.”

“Ba thật là…” Trong mắt ông có thứ gì đó khiến người ta khó nắm bắt, “Ngay lúc đó, ba có lẽ là kẻ háo sắc như lời con nói.”

Tôi thu lại nụ cười, bỗng nhiên phát hiện, cho dù tình yêu của ba mẹ tôi lãng mạn, động lòng người ra sao thì cũng không có cách nào che dấu một mặt xấu xí trong đó: đây là ngoại tình!

“Sau đó thì sao…hai người liền ở bên nhau à?” Tôi nhìn ánh mắt ông, không rõ trong lòng có mùi vị gì.

“Không,” ông thản nhiên khẽ nói, “Trong này đương nhiên xảy ra rất nhiều chuyện…”

“Như vậy,” tôi cố lấy dũng khí hỏi, “Mẹ có biết ba đã kết hôn chưa?”

Lúc này đây, ông không giống trước đó trực tiếp trả lời tôi, mà có ánh mắt giống như tôi, nói: “Chuyện này đối với con rất quan trọng sao?”

“Con chỉ muốn biết mẹ con là mẹ con là người như thế nào?”

Đôi mắt ông lập tức trở nên sắc bén khiến tôi không khỏi sợ hãi: “ Mẹ con là người thế nào, chẳng lẽ con không biết sao? Từ nhỏ con đã sớm chiều ở bên bà ấy, con và bà ấy sống nương tựa lẫn nhau, nhưng phải nghe theo một câu chuyện xưa mà con mới phán đoán được bà ấy là người thế nào ư?”

Tôi bị ông hỏi như vậy, một chữ cũng không nói nên lời.

Ông nhìn tôi, ánh mắt cuối cùng trở lại ôn hoà. Ông sờ tóc tôi nói: “Con à, ba có thể nói với con, là một người phụ nữ mà con xem là người mẹ. Mẹ con rốt cuộc là người thế nào, con không nên hỏi ba, mà là hỏi chính con.”

Tối nay chúng tôi nói chuyện thật lâu, phần lớn là về chúng tôi mấy chục năm mới gặp lại, nhưng không có nói tới bọn họ chia tay thế nào. Tôi nghĩ có lẽ đối với bất cứ người nào mà nói, đó là những việc trải qua rất đau khổ. Tôi không cần phải biết về những điều đó, vì vậy không nhắc đến chữ nào.

Trong lúc ba hồi tưởng, tôi ngờ ngợ thấy được một người mẹ xa lạ nhưng cũng quen thuộc, bà có một mặt tôi chưa bao giờ biết, nhưng bà dần dần ở trong chồng chéo trong ấn tượng của tôi.

Sau cùng, khi tôi đứng dậy tạm biệt, ba gọi tôi lại nói: “Con có biết vì sao ba bảo con đi cùng Ngụy Minh và Tử An không?”

“?” Tôi nhìn ông, không dám chớp mắt.

“Có rất nhiều lúc con cái không ý thức được, nhưng ba mẹ là người rõ ràng nhất, con của mình có chỗ nào giống mình, chỗ nào hoàn toàn khác với mình.”

“…”

“Tính cách của Ngụy Minh có lẽ không quá giống ba, nhưng ba biết nó rất giống ba. Cho nên nếu con muốn hiểu ba, thì đừng ngại hiểu nó trước.”

Tôi bị thuyết phục. Bức tranh của gia đình tôi dường như không chỉ là bức tranh ba vẽ nên mà còn nhìn thấy rõ lòng người. Tuy nhiên tưởng tượng đến gương mặt không vui của anh Hai, tôi còn có chút muốn đánh trống lùi: “Nhưng hình như anh ấy không thích con lắm.”

Lộ Thiên Quang nhìn tôi, bỗng nhiên nở một nụ cười, nói: “Tin ba, sẽ không đâu. Hơn nữa cho dù nó không thích con, nhưng nó cũng phải nể mặt ba, nó sẽ không bạc đãi con đâu, vì vậy con có thể yên tâm.”

Tôi do dự một chút, cuối cùng gật đầu đồng ý.

Buổi tối tôi trở về nhà trọ, vừa mới nằm xuống, di động lại vang lên. Tôi biết tôi không có cách trốn tránh Hạ Ương, vì thế tôi thở dài, nhận điện thoại.

“Hôm qua anh gọi cho em, tại sao em không tiếp máy?” Khẩu khí của anh mười phần là tra xét tôi.

“Em quên mang di động ra ngoài, trở về thì đã muộn, em sợ anh ngủ nên không gọi lại.”

“À,” anh luôn luôn không tỉ mỉ dây dưa, “Hai ngày nay thế nào?”

“Hoàn hảo.”

“Ăn uống quen chưa?

“Em vốn thích ăn sườn lợn rán mà.”

“Điều này cũng đúng, đã quên em thích ăn thịt động vật,” anh nói, “Cơ thể không khó chịu chứ?”

“Không có, rất tốt.”

“Được rồi, không có gì thì anh cúp máy. Mệt muốn chết.” Nói xong anh ngáp một cái.

“…Khoan đã!” Tôi theo bản năng gọi lại anh.

“Làm gì?”

Tôi do dự một hồi lâu, rồi mới quyết định nói thẳng với anh: “Em có chuyện muốn thương lượng với anh.”

“Chuyện gì?”

“Em…em…” Tôi luẩn quẩn hơn nửa ngày, cố lấy dũng khí nói, “Em và ba em đã nhận nhau!”

“…”

“Ông ấy… Em cảm thấy ông ấy là người tốt, ông ấy không có ý từ chối em, em đem tấm ảnh của mẹ cho ông ấy xem, hỏi ông ấy có phải quen biết mẹ không, ông ấy lập tức nói thẳng.”

“…”

“Em không biết nên nói thế nào, bây giờ trong lòng em có chút rối loạn, nhưng nói thật em rất vui vẻ, bởi vì em rốt cục tìm được ba em. Em rốt cục biết ông ấy có bộ dáng gì, biết ông ấy đang làm gì… Có thể anh không có cách nào hiểu được tâm trạng của em, bởi vì từ nhỏ anh không thiếu thứ gì cả. Nhưng trong lòng em từ trước đến nay không hề đầy đủ, em vốn thật sự cho rằng cả đời này em không thể tìm thấy ba ruột… Bây giờ em tìm được rồi, còn nói chuyện với ông ấy, ôm ông ấy, ông ấy còn vỗ vai em, thậm chí sẽ hung dữ với em —— Hạ Ương, có lẽ anh không hiểu được những điều này, nhưng với em mà nói, đây là vui sướng, đây là hạnh phúc…”

Nói tới đây, tôi vô thức sờ mặt mình, phát hiện trên ngón tay đều là nước mắt.

Hạ Ương ở đầu dây bên kia lẳng lặng nghe tôi nói xong, lại trầm mặc hồi lâu rồi anh mới mở miệng: “… Được rồi Tây Vĩnh. Nếu em thật sự cảm thấy vui vẻ, như vậy…anh cũng vui vẻ với em.”

Nghe anh nói vậy, tôi vừa muốn khóc vừa muốn cười: “Anh không mắng em lỗ mãng sao? Anh không phải luôn nói em làm việc mà không suy nghĩ cẩn thận, là người không có đầu óc…”

“Không có đầu óc…” Anh cười khổ, thanh âm nghe ra có chút kỳ lạ, “Không có đầu óc còn hơn là không vui phải không?”

Tôi bị anh chọc cười: “Anh thật đáng ghét…”

“Tây Vĩnh,” anh bỗng nhiên dùng giọng điệu nghiêm túc mà trước kia tôi chưa từng nghe thấy, “Giống như em đã nói, anh không phải em, anh không trải qua những chuyện giống như em, vì vậy anh có thể vĩnh viễn không hiểu cảm nhận của em, nhưng mà…”

“?”

“Nhưng mà…” Anh hơi ngập ngừng, như đang suy tư nên nói thế nào, “Anh muốn nói với em rằng…”

“?”

“Anh nguyện ý vì em làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần em vui vẻ.”