Quyến Luyến Roussillon

Chương 1-3: Thị trấn trong mộng (Hạ)




Hiệu suất làm việc của người Pháp thật làm cho người ta không dám khen tặng, sau khi xếp hàng chừng 45 phút thì mới đến phiên tôi. Người đẹp tóc vàng mắt xanh nhận lấy đơn đặt trước trong tay tôi, nhìn máy tính hồi lâu, sau đó cô ta dùng tiếng Anh mang theo khẩu âm nước Pháp dày đặc giải thích cho tôi quy tắc chi tiết thuê xe trả xe. Tôi xếp hàng lâu như vậy nên rất bực bội, vì thế căn bản không lắng nghe kỹ càng cô ta đang nói cái gì. Hai anh em kia đang ở bên cạnh tôi làm thủ tục, điều làm cho tôi kinh ngạc chính là “anh Hai” cũng nói tiếng Pháp…

Chờ thủ tục xong xuôi, tôi cầm chìa khoá xe đến bãi đậu xe tìm xe mình, rồi ngồi vào ghế điều khiển, lần đầu tiên tôi cảm thấy mình thật sự phải xuất phát đi tìm đáp án mà tôi vẫn luôn muốn biết.

Mà chờ đợi tôi, cuối cùng là cái gì?

Tôi không lái thẳng đến ngôi làng Roussillon, mà chọn một nơi gần thành phố cổ Avignon ở một đêm, hôm sau mới xuất phát đi vào vùng núi. Trên thực tế, Hạ Ương không nói sai, trong lòng tôi có lẽ vẫn sợ điều gì đó, vì không biết gì hết, vì có liên quan đến ba mẹ tôi, tôi sợ sự thật sẽ khiến tôi thất vọng. Nhưng mà tôi lại mong đợi những gì?

Mang theo đủ loại thắc mắc, sáng hôm sau tôi rời khỏi Avignon chạy đến vùng núi. Tôi thuê một chiếc xe Benz A180, chân ga của nó rất yếu, lên sườn núi phải tốn nhiều sức, vì ở nhà tôi chạy xe GTI, dùng lời của Hạ Ương nói, đạp xuống chân ga ngay cả nước tiểu cũng đi ra…

Nhưng ra bên ngoài không thể yêu cầu nhiều lắm, dưới sự hướng dẫn của máy chỉ đường, một mình tôi chạy trên đường quốc lộ. Xe ở đây đều chạy rất nhanh, hơn nữa bình thường chỉ có một con đường, nếu bạn lái chậm, xe phía sau sẽ dí sát khiến bạn khó chịu, đành phải cố gắng cho đến khi tìm được làn xe khác để nhường đường.

Tôi vừa nhìn máy chỉ đường vừa nhìn đồng hồ đo, cứ như vậy mà chạy khoảng hơn một giờ, trạm thứ nhất của hành trình hôm nay —— ngôi làng đá Gordes.

Chạy vòng đường núi quanh co khúc khuỷu thật lâu, sau khi đi qua vô số con đường uốn cong hình chữ U, khi tôi chạy xuống dốc núi thì ở giữa sườn núi xây dựng một ngôi làng đá đột nhiên xuất hiện trước mắt tôi. Tôi sững sờ một lúc, bị cảnh sắc ở trước mắt rung động mà dừng lại. Nhưng lúc này tôi đã bỏ lỡ thời gian ngắm cảnh vì xe phía sau vẫn theo sát tôi, tôi hết cách đành phải tiếp tục tiến về phía trước, chạy đến bên trong ngôi làng núi này.

Vừa chạy vào trong, Gordes liền trở thành thị trấn nhỏ bình thường của Châu Âu. Vách tường màu vàng nhạt, nóc nhà màu xám, hoa màu đỏ tía, hoặc là dây thường xuân xanh biếc… Đúng tiêu chuẩn của một thị trấn nhỏ ở Châu Âu. Có chút điểm khác biệt là, ở đây còn có một số bức tượng bằng đồng và đài phun nước.

Nhà hàng Châu Âu chủ yếu cung cấp cơm trưa vào khoảng một giờ, tôi ở quán cà phê ngoài trời đợi rất lâu mới được ăn cơm. Hơn nữa nói thật, sau khi ăn hai bữa ở đây, tôi đã có cảm nhận sâu sắc, tuy rằng tập quán ẩm thực khác nhau, nhưng vị giác của con người hẳn là giống nhau, trình độ của đầu bếp người Pháp thật không phải thổi phồng. Sau khi nhàn nhã ăn xong cơm trưa, tôi lại nghỉ ngơi một lúc, sau đó mới hướng đến bãi đậu xe, dự định đi tiếp.

“Chị! Chị ơi!”

Thình lình nghe được giọng nói quen thuộc tại trấn nhỏ của miền Nam nước Pháp, tôi có chút nghi ngờ có phải là ảo giác…

“Thật tốt quá!” Lộ Tử An người cao to vọt hai ba bước đến trước mặt tôi, tôi cảm thấy như một ngọn núi lớn áp sát, kinh ngạc chớp mắt liên tục.

“Không ngờ đến đây cũng gặp chị, thật sự là ý trời!”

“…” Tôi nhìn cậu ấy, bỗng nhiên cảm thấy nhức đầu.

Anh Hai phía sau cậu ấy toát ra vẻ khó đoán, trên mặt vẫn không có biểu cảm, anh ta dường như muốn nói gì đó nhưng lại có phần do dự.

“Xe của em bị hỏng rồi!” Lộ Tử An nói, “Công ty thuê xe nói sẽ phái người đến, nhưng mà phải đợi đến bốn tiếng, sốt ruột chết thôi!”

“…” Tôi càng nhức đầu hơn.

“Kế tiếp có phải chị đi Roussillon không?” Cậu ấy tiếp tục nói.

“Cậu làm sao biết được…” Tôi thốt ra.

“Thật tốt quá! Anh hai nói người ở đây đến trạm tiếp theo đều là Roussillon, cho nên em và anh đang suy nghĩ làm sao đi nhờ xe, ai ngờ chị xuất hiện!”

Tôi nhìn người cao to, thật không biết nên khóc hay nên cười.

Nhưng Lộ Tử An cũng không cho tôi nhiều thời gian để suy nghĩ vấn đề này, bởi vì giây tiếp theo cậu ấy đã hết sức phấn khởi đi đến bãi đậu xe khác lấy hành lý.

“Anh Hai” lại không di chuyển bước chân, mà đứng ở trước mặt tôi, vẻ mặt có chút phức tạp, dường như rất không tình nguyện lại không biết làm thế nào.

“Cảm ơn!” Anh ta nói.

Việc đã đến nước này, tôi đâm lao phải theo lao, vì vậy thẳng thắn hào phóng mà đáp lại anh ta một câu: “Tôi còn tưởng rằng anh muốn nhắc nhở tôi, để hai người đàn ông xa lạ quá giang là hành động không có lý trí chứ.”

Gương mặt của anh Hai rõ ràng cứng ngắc, khoé miệng co rúm lại, bộ dáng muốn nói lại không thể nói thật sự buồn cười. Tôi bỗng nhiên không nhức đầu vì nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của anh ta, miễn cưỡng cho họ đi nhờ xe cũng đáng!

Hành lý của ba người nhét không vào hết, vì thế đồng chí “anh Hai” mang theo va ly của anh ta ngồi ghế sau, còn Lộ Tử An thì ngồi bên cạnh tôi.

Từ kính chiếu hậu tôi liếc nhìn gương mặt khó đoán kia một cái, kéo tay thắng xuống rồi đạp chân ga, không ngoài dự liệu tôi trông thấy vẻ mặt hoang mang của anh ta. Tôi vừa cười thầm trong lòng, vừa chạy xuống dọc theo đường núi. Khi xuống có một con đường khác, ở một đường giao lộ nào đó, trên bảng chỉ đường ghi rõ ràng “Roussillon” chữ trắng nên đỏ, trong lòng tôi có một tâm tình phức tạp không thể dùng lời để nói rõ.

Sau một lúc lượn vòng, tôi ngẩng đầu, bỗng nhiên phát hiện ngôi làng đá Gordes mới đi qua vừa rồi, cảnh tượng hùng vĩ này thật sự cho người ta xem đủ rồi.

“Dừng xe!” Anh Hai bỗng nhiên cất tiếng.

Tôi tưởng là anh ta muốn chụp hình, nên dừng lại ở ven đường có chỗ ngắm cảnh, ai ngờ sau khi xuống xe anh ta vòng qua bên tôi, đập cửa kính xe của tôi: “Xuống xe.”

“Làm gì!” Tôi kinh ngạc nhìn anh ta, “Bên đường có người đấy, tôi có thể kêu cứu bất cứ lúc nào!”

Anh ta liếc mắt khinh thường, nói: “Cô lái xe làm tôi choáng váng! Để tôi lái cho!”

Tôi ngây ngô nhìn anh ta, Lộ Tử An ở bên cạnh lại cười khanh khách: “Đúng vậy, anh hai em ngoài lái xe của mình ra thì ngồi xe ai cũng muốn say xe.”

Tôi do dự một chút, trực giác nói cho tôi biết, bọn họ không phải người xấu —— hơn nữa cho dù thật là người xấu thì tôi cũng đã lên thuyền kẻ trộm! Vì thế tôi cởi dây an toàn, đi ra khỏi chỗ ngồi nhường lại cho anh ta.

“Lộ Tử An, em ngồi ở phía sau cho anh! Em ở bên cạnh khiến anh nhức đầu.” Anh ta ngồi vào ghế lái, sau đó ra lệnh.

Người cao to đành chịu, buộc lòng phải hậm hực ra sau ngồi. Vị trí phó lái còn lại đương nhiên là để cho tôi…

Tôi lên xe, đeo dây an toàn, liếc mắt nhìn “anh Hai” một cái, gương mặt anh ta không thay đổi mà đạp chân ga.

Anh ta lái xe rất vững vàng, lúc qua cua quẹo nguy hiểm cơ thể không bị lực ly tâm ném ra. Thành thật mà nói, từ lúc này tôi mới bắt đầu thả lỏng tâm tình, hưởng thụ phong cảnh ở ven đường. Thôn quê ở miền Nam nước Pháp giống như một mê cung màu xanh biếc thật lớn, khiến người ta choáng váng lại mê muội.

“Đúng rồi, chị à,” Lộ Tử An từ ghế sau sáp đến gần, “Chúng ta coi như là quen biết, nhưng đến bây giờ cũng chưa biết tên chị là gì. Để em giới thiệu trước, em tên là ‘Lộ Tử An’.”

“Ừm,” một tay tôi chống đầu, nghiêng mặt nhìn cậu ấy, “Tôi biết.”

“Sao chị biết được?” Cậu ấy như là phát hiện là điều mới lạ.

Tôi kéo khoé miệng, chỉ vào người đàn ông bên cạnh: “Tôi còn biết anh ấy gọi là anh Hai đấy!”

Người cao to ngớ ngẩn, sau đó cười khanh khách, cũng không quan tâm đến gương mặt đã đen lại của người đàn ông đang lái xe. Cười xong cậu ấy tiếp tục nói: “Nhưng chị khẳng định không biết, em họ Lộ, không phải ‘Lục’ của lục địa, mà là ‘Lộ’ của con đường.”

(“lộ-” và “lục-” phát âm giống nhau)

Tôi gật đầu: “Tôi thật không biết.”

“Đây là anh họ của em, anh ấy cùng họ với em. Nhưng mà để anh ấy tự giới thiệu đi.”

Lộ Tử An nói xong thì cùng tôi nhìn người đàn ông đang lái xe, tên kia mấp máy môi rồi mới chịu nói: “Lộ Ngụy Minh, ‘Ngụy’ của nước Ngụy, ‘Minh’ của ánh sáng.”

Trong đầu tôi suy nghĩ: Lộ Vị Minh (con đường không rõ ràng). Hình như ba chữ này càng thích hợp với anh ta, bởi vì từ trên mặt anh ta vĩnh viễn không nhìn ra tiếp theo anh ta sẽ như thế nào!

“Chị thì sao?”

Tôi xoay người lại, dừng một chút, rốt cục lấy dũng khí mở miệng: “Lỗ Tây Vĩnh.”

Người cao to nhíu mày: “Em không phải hỏi chị muốn đi đâu?”

Tôi vừa định mở miệng lại bị Lộ Ngụy Minh giành lấy: “Cô ấy không trả lời em cô ấy muốn đi đâu.”

Lộ Tử An há hốc mồm, qua vài giây mới phản ứng: “Chị nói chị tên là ‘Lỗ Tây Vĩnh’?!”

Tôi nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cậu ấy mà mỉm cười gật đầu: “Một chữ cũng không sai.”

“Ha ha!” Đón lấy ánh mặt trời, Lộ Tử An nói: “Chơi thật vui! Chúng ta ngồi xe của Lỗ Tây Vĩnh chạy đến Lỗ Tây Vĩnh (Roussillon)!”

Dường như bị tính cách nhiệt tình hào phóng của cậu ấy cuốn hút, tâm tình của tôi lập tức tốt lên. Đúng vậy, Lỗ Tây Vĩnh sắp tới Lỗ Tây Vĩnh (Roussillon). Hoặc là nói, Lỗ Tây Vĩnh (Roussillon) sắp sửa nghênh đón Lỗ Tây Vĩnh?

Theo đường núi kéo dài, ánh mặt trời ở xa chiếu rọi xuống mảnh đất đỏ, tôi nhìn thấy ngôi làng trên núi cùng tên với tôi. Trước đó không tận mắt nhìn thấy, tôi chỉ nhìn qua ảnh chụp, thậm chí trước khi mẹ nói những lời kia với tôi, tôi chưa hề biết rằng trên thế giới này còn có một ngôi làng nhỏ như vậy. Hiện giờ, cảnh sắc xuất hiện trước mắt tôi, tôi lại giống như du khách phiêu bạt đã lâu, trở nên cảm thấy rụt rè khi về quê hương.

“Cô sao thế?” Lộ Ngụy Minh ở bên cạnh tôi vừa lái xe vừa hỏi.

Tôi không biết anh ta làm sao nhìn ra đáy lòng đang vùng vẫy của tôi, hoặc là anh ta chỉ thuận miệng hỏi một chút? Nhưng tôi giữ bình tĩnh mà lắc đầu: “Không có gì…”

Anh ta lại liếc nhìn tôi một cái rồi chuyên tâm lái xe, không nói nữa.

Lộ Tử An ồn ào đã sớm ôm va ly ngủ thiếp đi ở ghế sau. Vì muốn giảm bớt không khí xấu hổ, tôi hỏi anh Hai: “Các người bỏ lại chiếc xe cho thuê ở đó mà không có vấn đề gì sao? Hai người còn giữ chìa khoá à?”

“Tôi và công ty thuê xe đã bàn xong, chìa khoá giao cho bà chủ nhà hàng ở ven đường, nhân viên của bọn họ sẽ đến lấy.”

“À…” Tôi xê dịch cái mông, đột nhiên lại muốn hỏi gì đó, “Anh biết nói tiếng Pháp ư?”

“Lúc đi học đã từng học.”

“Anh không phải sinh ở Pháp chứ?”

“Đương nhiên không phải,” anh ta kiên định lắc đầu, “Nhưng khi tôi mười mấy tuổi đã đến Châu Âu.”

Tôi quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, Châu Âu là một khái niệm rất lớn, xem ra anh ta không ở một chỗ ổn định. Tôi bắt đầu suy đoán bối cảnh của anh ta, có lẽ không phải là nhà giàu thì cũng là nhân viên cấp cao…

“Tôi không giống với những đứa trẻ bây giờ.” Anh ta lại đoán được tôi đang suy nghĩ cái gì.

Không giống thì không giống, bởi vì tôi cũng không phải rất có hứng thú muốn biết. Có lẽ sau hôm nay, tôi sẽ không bao giờ gặp lại bọn họ nữa, vì vậy anh ta rốt cuộc là người như thế nào thì có quan hệ gì với tôi?

Không khí trong xe lại rơi vào trầm mặc, chỉ nghe tiếng ngáy của Lộ Tử An ở ghế sau.

“Như vậy,” Lộ Ngụy Minh bỗng nhiên nói với tôi, “Cô làm gì?”

“Phiên dịch tiếng Anh.” Tôi đáp.

Anh ta nhướng lông mày, không biết là kinh ngạc hay là gì khác, vì thế tôi hỏi lại anh ta: “Không thì anh cho rằng tôi làm gì?”

Anh ta nhún vai: “Không biết, chưa nghĩ tới.”

Tôi tin anh ta nói thật, tính cách anh ta cổ quái, đối nhân xử thế nghiêm túc, cũng không được lòng người, cũng không phải là người thích nói dối.

“Anh thì sao,” tôi nhìn ngọn núi màu đỏ ở xa xa, “Anh làm nghề gì?”

“Tôi làm việc trong một nhóm kiến trúc sư, chủ yếu phụ trách làm mô hình.”

Tôi cũng nhướng lông mày, làm động tác liếc mắt như anh ta.

“Đừng hỏi tôi vì sao kinh ngạc,” không đợi anh ta mở miệng, tôi mỉa mai, “Bởi vì tôi không nghĩ tới anh làm nghề gì cho nên anh nói bất cứ việc gì tôi cũng sẽ có vẻ mặt này.”

Anh ta lái xe, ánh sáng mặt trời chiếu trên cằm của anh ta, anh ta lại bỗng nhiên nở nụ cười, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ta cười, hơn nữa tôi kinh ngạc phát hiện, dáng vẻ tươi cười của anh ta lại hết sức dịu dàng.

“Anh cười cái gì?” Tôi không nhịn được mà hỏi.

Anh ta vẫn cười, không phải cười to, mà là cong khoé miệng, khoé mắt cong lên, khẽ cười: “Không có gì, tôi chỉ cảm thấy cô rõ ràng vì đáp lại tôi khi nãy mới cố ý hỏi tôi. Không phải sao?”

Tôi bẽ mặt cắn môi, quay đầu đi không nói lời nào.

Bởi vậy tôi lại nghiệm chứng một kết luận thế này: nói chuyện với người thông minh có thể rất thú vị cũng có thể rất nhàm chán.

Mà khiến tôi đưa ra kết luận này chính là mẹ già của tôi!

Hạ Ương đôi khi hỏi tôi: “Sao em lại hận mẹ em như vậy?”

Tôi luôn trả lời khó mà nói rõ. Nhưng thật ra tôi muốn nói, tôi không hận bà. Tôi chỉ là… không còn cách nào chịu đựng bà nữa, thậm chí còn ghen ghét với bà. Bà hoàn mỹ như vậy, tôi cảm thấy tôi vĩnh viễn không có cách trở thành người giống bà, bất luận về phương diện nào, tôi cũng không thể đuổi kịp và vượt qua bà, ở dưới cái bóng của bà, tôi sống rất vất vả, nhưng bà luôn cho rằng tôi có thể làm tốt như bà, sở dĩ tôi không có là vì tôi thiếu cố gắng.

Còn có một điểm, bà luôn muốn tôi đi trên con đường bà đã sắp đặt cho tôi, con đường này bà cho rằng là tốt nhất và an toàn nhất, nhưng tôi luôn dè bỉu coi thường điều này.

Không thể không nói, tôi chính là loại con cái nổi loạn khiến ba mẹ đau đầu nhất!

Xe chúng tôi đi dọc theo đường núi hướng lên trên, có triền núi rất dốc, Lộ Ngụy Minh nhìn chăm chú con đường phía trước, không còn tâm tư tranh cãi với tôi nữa.

Tôi chợt cảm thấy anh ta giống người nào đó mà tôi quen biết, nhưng làm sao cũng không nghĩ ra. Vì thế tôi quyết định không suy nghĩ nữa, lấy đi động ra gửi một tin nhắn cho Hạ Ương: “Em sắp tới rồi.”

Không lâu sau, Hạ Ương trả lời lại: “Chúc thuận lợi.”

Tôi nhìn ba chữ này có chút bất mãn. Anh không phải nên nói thêm chút gì khác sao? Ba chữ này… Chẳng khác nào chưa nói gì thôi!

Tôi mất hứng nên lại tiếp tục quấy rầy anh, tôi chính là như vậy, ghét nhất bị làm mặt nóng đi dán mông lạnh. Tôi nghĩ đây là nguyên nhân vì sao tôi không thích ở bên cạnh anh hai Lộ này.

“Tiếp theo cô đi đâu?” Anh Hai mở miệng hỏi.

“Không đi đâu hết…”

“?” Anh ta tranh thủ liếc nhìn tôi, như là hơi kinh ngạc.

“Tôi muốn ở chỗ này một thời gian, có lẽ quay về vùng lân cận đi dạo, nhưng sẽ không rời khỏi nơi này…”

Nghe tôi nói vậy, anh ta hình như có chút hứng thú: “Vì sao là nơi này?”

“Không vì sao cả…”

Anh ta mấp máy môi, không thèm nhắc lại.

“Hai người thì sao?” Tôi hỏi.

“Chúng tôi cũng muốn ở đây một thời gian.”

Tôi cho rằng anh ta cố ý nói như vậy nên hừ nhẹ một cái, tỏ vẻ bất mãn với anh ta.

Chúng tôi không nói chuyện với nhau nữa, lặng lẽ chạy trong khu núi Luberon.

Trên đường ánh nắng chiếu xuống, tôi vừa ngẩng đầu, mới phát hiện ngôi làng ở trước mắt có sắc thái đậm hơn so với dưới ngòi bút của Van Gogh. Nó không giống người thường, từ vài thế kỷ trước, đất núi đỏ phía dưới bảo vệ tất cả mọi thứ ở đây, ngắm nhìn từ xa nó yên tĩnh nhưng ấm áp.

Đúng vậy, Roussillon, ngôi làng có liên quan chặt chẽ với tôi, cuối cùng tôi đến rồi!