Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 837: Dạo chơi ngoại thành




Phía tây thị trấn, có con sông nhỏ chạy quanh thành phố, ở đoạn uống cong tạo thành ngoặc sông nhỏ nhìn cũng khá đẹp. Thật đáng tiếc lúc này là cuối mùa thu, cây đào bắt đầu rụng lá, chung quanh chỉ toàn cây cỏ khô, trước mắt nhìn thật điêu linh, gió thổi vi vu làm cơ thể lạnh ngắt.

Một cây cầu bê tông không quá rộng đặt lên phía bắc và phía nam, từ phía cầu, bạn có thể đi xuống bờ sông.

- Thúc thúc à, kẹo đường này ngon quá...

Tiểu Ưu Ưu miệng ngậm một viên kẹo que, miệng nói to.

Phạm Hồng Vũ cười ha hả, nhéo mũi cô bé nói:

- Con ăn vặt nhiều răng sún hết mà còn ăn kẹo thì những răng còn lại cũng rớt hết đấy.

Ưu Ưu nhếch môi cười, trên răng cửa trống rỗng.

Con nít bình thường bảy tuổi thay răng, Ưu Ưu còn hai tháng nữa đã bảy tuổi rồi.

Hôm nay là cuối tuần nên Phạm Hồng Vũ mang Ưu Ưu đi dạo, nó đã thành thói quen của Chủ tịch huyện Phạm, hắn cảm thấy vui vẻ khi mang Ưu Ưu đi dạo, nó làm hắn giảm bớt căng thẳng thần kinh.

Việc mời dự họp được thực hiện khẩn trương, trong khoảng thời gian này Lục Cửu đang đến đơn vị thị trấn nói chuyện trực tiếp với các cán bộ với thân phận là Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc.

Đại hội nhân dân toàn quốc được tổ chức tại thành phố, người đứng đầu huyện đoàn có một nhiệm vụ quan trọng nhất là hiệu quả kiểm soát tốt nhiệm vụ, vững chắc thực hiện chính sách chỉ đạo của Đảng để đảm bảo không có bất kỳ tình huống bất ngờ ngoài ý muốn.

Lục Cửu là đại biểu của huyện Vân Hồ.

Trong lúc này, toàn bộ công việc trong huyện một tay Phạm Hồng Vũ trông nom. Trong thời điểm này, Lục Cửu chỉ lo cho việc của ứng cử viên đại hội với thân phận là người được đề cử chức Phó chủ tịch thành phố, chỉ cần chờ đợi cho Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc được tổ chức tại các giới chức, chỉ cần trong thời gian Quốc hội Nhân dân Quốc triệu tập, tên Lục Cửu sẽ xuất hiện trên phiếu bầu cử có thể xuất hiện trong các cuộc bỏ phiếu về các ứng cử viên, anh ta được để cử cho chức Phó chủ tịch thành phố là điều chắc chắn.

Phạm Hồng Vũ nhanh chóng trở thành Bí thư Huyện ủy huyện Vân Hồ.

Điều duy nhất mà cán bộ huyện Vân Hồ khó hiểu đó chính là rốt cuộc ai sẽ là Chủ tịch huyện huyện Vân Hồ. Cho đến lúc này vẫn chưa có kết luận rõ ràng, lúc đầu mọi người cho rằng Phó chủ tịch huyện Tề Chính Hồng sẽ lên tiếp chức Chủ tịch huyện như là lẽ đương nhiên, nếu như Chủ tịch huyện Thôi làm và Nông trường Triều Dương cũng không có chuyện gì xảy ra thì theo trình tự là như thế.

Lão Thôi gần bốn lăm tuổi làm Chủ tịch huyện, làm Bí thư Huyện ủy nhiều năm liền, Tề Chính Hồng làm Phó chủ tịch huyện, tiếp nhận chức Chủ tịch huyện.

Chuyện này như nước chảy thành sông.

Hiện tại theo tin tức truyền ra thì không có nhắc đến chuyện tiếp nhận chức Chủ tịch huyện của Tề Chính Hồng, tình hình này làm người ta lo lắng. Nếu như nói, có tin tức nhắc đến Tề Chính Hồng, cho dù không làm Chủ tịch huyện thì cũng không có tin tức gì tốt cho hắn cả, theo người ta nói thì Tề Chính Hồng nhanh chóng bị nốc ao. Một chút cũng không được lãnh đạo xem trọng.

Tề Chính Hồng rất buồn.

Còn những đồng chí khác thì ngược lại, vui mừng không xiết.

Tề Chính Hồng không có cơ hội thì điều này có nghĩa người khác có cơ hội không phải sao?

Trong quan trường, chính có điều kỳ quái như vậy, vô cùng mệt mỏi, trong quan trường hãm hại lẫn nhau mới cảm thấy thỏa mái được.

Lã Đình mặc chiếc áo khoát dài màu trắng, áo cao cổ màu vàng nhạc, cùng với quần đen, giày đen cao gót, tuy không phải hoàn toàn theo phong cách tây nhưng mặc vào khá phù hợp. Mái tóc cô dài gió thổi bay lên không trung thêm vài phần quyến rũ.

Có vẻ như lúc này giáo viên Lư lộ ra vẻ buồn bã, tưởng nhớ kỷ niệm nào đó.

Đến vùng ngoại ô của con sông nhỏ vui chơi, đây không phải lần đầu tiên Lã Đình đề nghị dạo chơi mà Phạm Hồng Vũ đáp ứng. Hơn nữa vừa đến con sông nhỏ Phạm Hồng Vũ liền thích thú nơi này, hắn cũng phải chấp nhận đi dạo nơi này thật tốt.

Hôm nay đến nơi này không như thông lệ, mà chính Lã Đình đề nghị trước.

Nhìn phong cảnh thế này ngoài dự kiến của Phạm Hồng Vũ.

Ngày nghỉ, Phạm Hồng Vũ mang tiểu Ưu Ưu đi ra ngoại thành du ngoạn, bình thường Lã Đình cũng đi theo nhưng cô không quyết định chỉ nghe theo sự sắp xếp của Phạm Hồng Vũ, hắn nói nơi này thì đi liền nơi đó. Lã Đình biết trong trường có lời đồn đại nói cô là tình nhân của Phạm Hồng Vũ, lời đồn thật sự khiến cô khó chịu, nói cô có thể được như ngày hôm nay vì đã dụ được Chủ tịch huyện Phạm, bằng không Chủ tịch huyện Phạm sao lại có thể đối tốt với cô được.

Quận lân cận có nữ giáo viên, cùng Phạm Hồng Vũ không thân cũng chẳng quen, nhưng Chủ tịch huyện Phạm vì cái gì mà giúp đỡ cô nhiều như vậy, không những thế còn đắc tội với Bí thư Huyện ủy Cừu Hạo Minh, thậm chí không tiếc đắc tội với Chủ tịch thành phố Quách Thanh Hoa, dám giam Cừu Lập Hành vào ngục, nghe nói Cục công an thành phố cố ý điều tra hành vi phạm tội của Cừu Lập Hành, để tội hắn thêm nặng.

Không lẽ không có nguyên nhân sâu xa nào sao?

Đặc biệt, Chủ tịch huyện Phạm thường xuyên dẫn Lã Đình cùng Ưu Ưu đi ra ngoài dạo phố, họ như ba người một nhà. Trên danh nghĩa, Chủ tịch huyện Phạm vì đứa bé, nhưng lý do như vậy ai có thể tin? Ai tin chứ!

Rõ ràng ý của họ chỉ lấy đứa nhỏ ra làm tấm chắn mà thôi.

Ban ngày thì ôm đứa bé, tối đến thì là Lã Đình.

Dù trong Ti vi hay trên tiểu thuyết thì Lã Đình cũng là người quả phụ xinh đẹp, lại quyến rũ người đàn ông đep trai tuấn tú, điều này có thể cho thấy cô là "hồ ly tinh".

Hơn nữa Phạm Hồng Vũ lại khá trẻ tuổi, cô nam quả nữ gần nhau lâu ngày cũng bén.

Không thấy được cô ta ngày còn trẻ trung xinh đẹp hơn sao?

Thật thỏa mái.

Lời đồn đại đó lại càng ngày càng nghe khá nhiều.

Lã Đình không nói lời nào, mỗi lần Phạm Hồng Vũ mời cô đi dạo cô cũng đi theo, như người ta thường nói " thân chính thì sợ gì bóng tà", không phải Lã Đình không lo lắng mà vì cô hiểu được tính cách của Phạm Hồng Vũ, Phạm Hồng Vũ không phải loại người dễ dàng bị khuất phục, càng không phải giống như lời đồn.

Lã Đình sợ chính mình vừa mở miệng, hiệu quả sẽ ngược lại.

Làm cho Phạm Hồng Vũ nổi giận, tìm hiểu ngọn nguồn lời đồn đại thì chuyện chỉ biến thành xấu thêm mà thôi.

Hai mẹ con cô không sợ chi những lời đồn đại vô căn cứ đó, Lã Đình cũng trải qua khá nhiều chuyện thăng trầm nên chuyện đối xử giữa con người với nhau càng thêm cẩn thận. Cô tin tưởng, với tính cách Phạm Hồng Vũ dù lời đồn đại có thế nào, phải đối mặt thế nào thì càng không nên nói với Phạm Hồng Vũ.

Làm việc đại sự cần gì chú ý chuyện vặt vãnh.

Những lời này dùng trên người Phạm Hồng Vũ cũng thật thỏa đáng.

- Chủ tịch huyện Phạm, nghe nói cậu chuẩn bị làm Bí thư?

Lã Đình thuận miệng hỏi.

Phạm Hồng Vũ nhìn cô mỉm cười nói:

- Sao lại chú ý đến chuyện đó?

Lã Đình cười nói:

- Trong thời gian này, mọi người luôn nói về chuyện này, hiệu trưởng còn hỏi thăm tôi... Ông ta hỏi, nếu Chủ tịch huyện Phạm lên làm Bí thư, thì huyện Vân Hồ chúng ta sẽ có nhiều thay đổi lớn, các trường học càng thay đổi nhiều hơn, kỳ thật tôi biết ông ta muốn phân bổ thêm quỹ trường học.

Đó cũng là hiện tượng bình thường.

Dùng bất cứ phương pháp nào để tìm hiểu đó là điều làm bình thường ở nơi này, nhưng không cần phải nói với "tình nhân của Chủ tịch huyện" như vậy, ngài hiệu trưởng lợi dụng hỏi chuyện này, thực chất đó cũng là chuyện tốt, đương nhiên nếu trường được đầu tư nhiều hơn thì sẽ tốt hơn cho các em.

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Vấn đề này tôi lo lắng một chút, đã cuối năm tài chính có phần hạn hẹp, sang năm đi, qua tết âm lịch tôi sẽ tìm tăng thêm ngân sách cho giáo dục. Giáo dục là nguồn gốc của trí tuệ, quan tâm nhiều cũng không có gì xấu.

Lã Đình cười gật đầu.

Phạm Hồng Vũ khác với các lãnh đạo khác, ngay cả cách lập luận cũng thế, nếu là người khác sẽ tài trợ khoản nhỏ hay vờ như không nghe thấy, nhưng Phạm Hồng Vũ thì khác, hắn đứng trên góc nhìn cho toàn cục, hắn nhẹ nhàng nói mấy câu đã gọp hết mọi vấn đề, làm cho người ta không còn lời nào để nói, chỉ có thể bội phục.

- Thúc thúc, chúng ta đến bờ sông đi, thúc thúc chụp ảnh ha....

Tiểu Ưu Ưu kéo tay Phạm Hồng Vũ hét to.

Mỗi lần cùng thúc thúc ra ngoài du ngoạn, Ưu Ưu thích nhất chính là chụp ảnh. Gần một năm nay Phạm Hồng Vũ đã chụp cho cô bé không biết bao nhiêu tấm, không thể nào đếm lại.

- Được.

Phạm Hồng Vũ mỉm cười gật đầu, ôm lấy Ưu Ưu đi nhanh hướng về phía bãi sông.

Lã Đình im lặng đi phía sau, trong mắt lại hiện lên vẻ đau thương buồn bã.

Trên con sông nhỏ này chứa đựng nhiều bí mật bên trong, lúc trước còn ở huyện Vân Hồ cô cùng Khê Hạo thường xuyên đến nơi này. Co và Khê Hạo học cùng trường, Khê Hạo lớn hơn cô hai khóa, khi bắt đầu học trung học hai người đã nảy sinh tình yêu, khi đó Khê Hạo cũng giống Phạm Hồng Vũ bây giờ, cao ráo đẹp trai. Hai người ai cũng khen là đẹp đôi, với học lực của Lã Đình cô có thể thi đậu vào trường đại học tốt hơn, nhưng cuối cùng cô chọn trường sư phạm Tề Hà, nguyên nhân một phần cũng vì trường sư phạm có trợ cấp. Lúc ấu hai nhà tình cảnh cũng không lấy làm dư lắm, Khê Hạo cũng lựa chọn trường quân đội, nên cũng muốn giảm bớt gánh nặng cho gia đình.

Tại đây đã lưu giữ những năm tháng thanh xuân tươi đẹp của Lã Đình, cô đang hồi tưởng lại.

Tuy nhiên, không ai ngờ được, bảy năm trước đây, vào tháng Mười, bộ đội mang giấy chứng nhận báo tin Khê Hạo đã hy sinh, từ giây phút đó, cuộc sống của Lã Đình trở nên xám xịt.

- Mẹ à, nhanh lên chụp hình cho con và thúc thúc.

Cách đó không xa, Ưu Ưu đang vô tư leo lên cây, nắm tay Phạm Hồng Vũ vẫy chào Lã Đình, cô bé cười tươi như hoa.

Lã Đình giơ tay lên cầm camera chụp ảnh.

Khê Hạo anh thấy không?

Con gái của chúng ta tìm một người giống phụ thân của nó.

Lã Đình thầm nói trong lòng.

Một trận gió thổi tới, hai mắt Lã Đình ươn ướt.

Phạm Hồng Vũ hỏi:

- Cô giáo Lã, có tâm sự à?

- Không có.... Gió thổi vào mắt thôi....

Lã Đình vội nghiêng đầu sang nơi khác, nhẹ nhàng lau nước mắt, quay mặt lại mỉm cười nhợt nhạt, nhìn cô vô cùng quyến rũ.