Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 825: Một đòn chí mạng




Một giờ sau, Cừu Hạo Minh thở hồng hộc hiện ra tại cửa phòng làm việc của Quách Thanh Hoa, mồ hôi ướt đẫm mặt.

- Bí thư Cừu....

Thư ký Quách Thanh Hoa nhìn vẻ mặt lo lắng của ông ta, nhỏ tiếng gọi.

- Chủ tịch thành phố Quách đang nổi cáu, anh phải chú ý.

- Được, cám ơn cám ơn...

Cừu Hạo Minh gật đầu không ngừng, đứng bên ngoài châm thuốc hút dài ba hơi cố lấy lại bình tĩnh, lúc này thân mình đứng thẳng sau đó đi theo người thư ký vào văn phòng của Quách Thanh Hoa.

- Chủ tịch thành phố, Bí thư Cừu đến ạ.

Người thư ký nói dè dặt, cũng cố tỏ vẻ bình tĩnh không hốt hoảng, tính cách của Quách Thanh Hoa không giống Trịnh Mỹ Đường, cùng là nhân vật mạnh mẽ nhưng không phải lúc nào cũng mở miệng là giáo huấn người ta, đặc biệt trước mặt nhân viên, ông khá lịch sự, đã đề bạt khá nhiều người nên có nhiều người bên cạnh Quách Thanh Hoa đều mang ơn ông ta, nguyện sống chết đi theo.

Lần này, nếu không tức giận đến cùng cực cũng không lớn tiếng với Cừu Hạo Minh trong điện thoại như vậy.

Quách Thanh Hoa hừ một tiếng, thân mình dựa ra ghế lớn ở sau, ánh mắt không nhìn Cừu Hạo Minh lấy một chút.

Thư ký cũng nhanh chóng lui ra ngoài, ngay cả nước cũng không kịp lấy cho Cừu Hạo Minh một ly. Ở huyện Mạc Bình, Cừu Hạo Minh là người làm chủ nhưng đến nơi này như một người cháu ngoan vậy.

- Chủ tịch thành phố thật sự xin lỗi, tôi sai rồi, thật sự sai rồi....

Cừu Hạo Minh đứng bên tự kiểm điểm mình.

Trên thực tế, hắn không biết Quách Thanh Hoa sao lại tức giận đến như vậy, từ trong điện thoại Quách Thanh Hoa đã chửi rủa ông ta thậm tệ, Cừu Hạo Minh không kịp hỏi chuyện gì đã nhanh chóng chạy đến đây. Cần hỏi tin tức chính xác vì sao Quách Thanh Hoa lại nổi giận với ông ta.

Không cần biết đúng sai, trước tiên nên nhận lỗi trước đây là tiêu chuẩn đầu tiên ở quan trường, nếu lãnh đạo với anh, anh nhất định phải nhận lỗi không cần nguyên nhân.

Không lẽ lãnh đạo nhận sai sao?

Quách Thanh Hoa cũng chẳng thèm quan tâm.

Người của Cừu Hạo Minh ướt đẫm mồ hôi, nó dính chặt vào người, có thể nhìn thấy rõ da thịt. Tháng chín dương lịch, thời tiết đã bắt đầu mát mẻ, văn phòng Quách Thanh Hoa cũng không nóng.

- Cừu Hạo Minh, anh đã theo tôi bao nhiêu năm rồi?

Cuối cùng, Quách Thanh Hoa cũng mở miệng hỏi một cách chậm rãi, ánh mắt liếc qua sắc như dao.

Cừu Hạo Minh thoáng chốc sững sờ.

Dọc đường đi ông ta nghĩ ra nhiều nội dung mà Quách Thanh Hoa sẽ nói nhưng thật không ngờ Quách Thanh Hoa lại hỏi hắn chuyện như vậy.

- Chủ tịch thành phố, đã hơn hai mươi năm rồi...

Cừu Hạo Minh tốc độ xoay chuyển cũng khá nhanh, thấp giọng nói:

- Khi anh còn làm ở tổ chức ủy viên, tôi đã theo anh....

Quách Thanh Hoa thản nhiên hỏi:

- Anh nói xem, hơn hai mươi năm anh đi theo tôi, đã học được những gì? Anh là sinh viên đại học, còn tôi xuất thân chỉ là một cán bộ bình thường mà thôi.

Tiêu đề này quả thật rất lớn, chỉ trong thời gian ngắn Cừu Hạo Minh cũng đã dự đoán được "tiêu chuẩn đáp án" chuyện này khó khăn rồi đây Bí thư Cừu. Kinh nghiệm hai mươi mấy năm quan trường không phải ít, lập tức nói:

- Chủ tịch thành phố, tôi, tôi... Anh dạy tôi nhiều lắm, cả đời tôi học cũng không hết.

Câu nói cao minh như vậy nếu là bình thường thì Quách Thanh Hoa sẽ cảm thấy nhất định rất vui, sẽ dương dương tự đắc, nhưng lần này Quách Thanh Hoa lại không nhận, cười lạnh nói:

- Không dám, Cừu Hạo Minh tôi thật sự không dám nhận, một người lừa trên dối dưới, cho người đòi tiền, làm loạn quan hệ nam nữ, dung túng bao che cho người thân của chính mình, trả đũa đồng đội, những chuyện này tôi đâu có dạy anh? Mấy thứ này, ngay cả chính tôi cũng chưa được học, làm sao tôi có thể dạy anh chứ?

Cừu Hạo Minh có chút chấn động, hổn hển kêu lên:

- Chuyện này, chuyện này, Chủ tịch thành phố không thể nào, tuyệt đối không thể nào có chuyện như vậy, tôi nhất định bị oan uổng, tôi.... Chủ tịch thành phố nhất định tôi bị oan mà.

Nghe Quách Thanh Hoa nói như vậy vấn đề thật sự nghiêm trọng, dù có thế nào chỉ cần không nhận, mà Cừu Hạo Minh hắn làm sao có thể nhận được chứ?

Đúng vậy sao?

Quách Thanh Hoa vẫn lạnh lùng nhìn gã, không có phản ứng gì, chỉ hỏi ngược lại ông ta.

- Chủ tịch thành phố, tôi cam đoan, tuyệt đối tôi bị oan, tuyệt đối.

Trong tình thế cấp bách như vậy Cừu Hạo Minh phải giơ tay lên thề, sắc mặt đỏ bừng, gan cổ xanh lè nổi ra gần hết ngoài da. Bí thư Cừu là người béo nên thường ngày khi nói chuyện một chút gân cổ cũng không có, nhưng hiện giờ nó nổi lên khá rõ rệt.

- Đúng vậy sao? Vậy anh có thể giải thích cho tôi tại sao lại oan uổng....

Quách Thanh Hoa đưa tay cầm sấp tư liệu hất vào mặt của Cừu Hạo Minh bay tứ tung trên mặt đất, trong đó có một trang giấy có hình Cừu Hạo Minh.

Cừu Hạo Minh vô cùng lo lắng, khom người cúi xuống nhặt tất cả các tư liệu, động tác vô cùng nhanh nhẹn, sau đó cũng không cần lễ phép cứ đứng đó mặt mở tài liệu ra nhìn.

Vừa nhìn thân mình ông ta run lên bần bậc, trên mặt mồ hôi ướt đẫm như vừa tắm biển về, mặt xám như tro, mồ hôi lúc này cũng không còn toát ra nữa, khi đến một lúc nào đó cơ thể sẽ xuất hiện tình trạng rối loạn.

- Chủ tịch thành phố, Chủ tịch thành phố, Hoàng Vĩnh Bồi, Hoàng Vĩnh Bồi chính là bọn chó đã vu cáo hãm hại tôi....

Một lát sau, Cừu Hạo Minh khàn cả giọng vội đứng lên, cầm tờ tư liệu, quơ tay nói như điên vậy.

Quách Thanh Hoa nhìn thẳng vào ông ta, trong mắt như chứa một đốm lửa lớn, nghiến răng lạnh lùng nói:

- Đến lúc này, anh còn không chịu nói thật với tôi sao? Cừu Hạo Minh, tôi thật sự nhìn lầm anh rồi. Cút! Lập tức cút đi cho tôi.

Quách Thanh Hoa đứng bật dậy, đập bàn thật mạnh, chỉ vào cửa hét to.

- Chủ tịch thành phố.....

Hai gối Cừu Hạo Minh mềm nhũn, nói một tiếng liền quỳ rộp xuống.

- Chủ tịch thành phố, tôi sai rồi, tôi đã sai rồi, xin anh nhất định phải cứu tôi...

Lúc này nước mắt nước mũi chảy dài ra.

Quách Thanh Hoa có chút không ngờ, không nghĩ đến chuyện Cừu Hạo Minh sẽ quỳ xuống trước mặt ông ta. Quách Thanh Hoa là một người mạnh mẽ, là người mang tính cách phong kiến cổ hủ nghiêm trọng, nhưng thật sự cũng không quen với lễ nghĩa "long trọng" khi cấp dưới quỳ trước mặt ông ta.

- Anh đứng lên đi.

Quách Thanh Hoa quát lớn một tiếng, âm thanh cũng giảm dần.

- Chủ tịch thành phố, Chủ tịch thành phố....

Cừu Hạo Minh vừa lau nước mắt vừa gọi, đã là người đàn ông năm mươi tuổi mà không ngại gì cả.

Quách Thanh Hoa chậm rãi ngồi trở lại, thở dài ra, trên mặt vừa buồn vừa bực vừa phẫn uất, nhưng nghĩ cũng có chút thương hại.

- Anh đứng lên trước mà nói đi.

- Ây da...

Cừu Hạo Minh liên tục gật đầu, lại lau lại nước mắt, cố hết sức nhích thân mình đứng dậy, hai chân không ngừng run rẫy.

Quách Thanh Hoa lại nhẹ nhàng thở dài một tiếng nói:

- Ngồi xuống đi.

- Được được, cảm ơn cảm ơn Chủ tịch thành phố.

Cừu Hạo Minh giống như con rối, nghe Quách Thanh Hoa nói gì thì làm cái đó, thật cẩn thận ngồi ghế đối diện với Quách Thanh Hoa, ông ta ngồi chỉ nửa mông, dáng bẻ vô cùng đáng thương.

- Thật là, anh đã mấy chục tuổi rồi, còn ra thể thống gì không?

Quách Thanh Hoa cầm họp khăn giấy trên bàn ném cho Cừu Hạo Minh, nhíu mày nói.

- Ai ai...

Cừu Hạo Minh vội vã gật đầu, lấy một vài miếng lau trên mặt mình, đồng thời lau miệng, vô cùng xấu hổ nhìn Quách Thanh Hoa cười, liếc nhìn thoáng qua Quách Thanh Hoa xem vẫn còn lửa giận nên vội cúi mặt không dám nhìn.

- Những tài liệu này, là sáng hôm nay chính Mã Hàn đã giao cho tôi.

Đợi Cừu Hạo Minh sẵn sàng một chút, Quách Thanh Hoa chậm rãi nói, lời nói có chút bình tĩnh hơn. Đã làm quan hơn nửa đời người, công phu kiềm chế nóng giận cũng đã đạt đến mức cảnh giới, một khi nói chuyện chính sự liền lập tức thu về sự nóng giận.

Nóng giận thì cũng không quyết định được gì, chỉ làm cho người ta mù quáng hơn mà thôi, thậm chí có thể ảnh hưởng đến tính mạng.

- Sáng sớm hôm nay sao?

Cừu Hạo Minh vội hỏi lại một câu.

- Ừ, bọn người Hoàng Vĩnh Bồi chắc tìm Mã Hàn ngày hôm qua.

- Tên chó chết này....

Cừu Hạo Minh tức giận chửi lên một tiếng, thấy Quách Thanh Hoa đang chuẩn bị hút thuốc vội nuốt ngược trở vào, nhanh chóng cầm lấy bật lửa châm thuốc cho Quách Thanh Hoa, đầu óc cũng khôi phục lại bình thường.

- Lúc trước tôi đã nhắc nhở anh rồi, phải chú ý người của Hoàng Vĩnh Bồi vậy mà anh không nghe, bây giờ thì tốt rồi, bị cắn ngược lại à?

Quách Thanh Hoa rít hai hơi thuốc, hừ một tiếng nói.

- Chủ tịch thành phố, là tại tôi bất cẩn, tôi không nghĩ tên chó chết ấy là con rùa, không nghĩ gã có thể....

Cừu Hạo Minh vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi.

Người gọi là Hoàng Vĩnh Bồi chính là cựu phó Bí thư của huyện Mạc Bình, đương sở nhiệm chức Phó chủ tịch hiệp nghị thương chính trị. Cừu Hạo Minh vừa đảm nhiệm chức Bí thư Huyện ủy cũng đi không chung đường với Hoàng Vĩnh Bồi nên hai người càng ngày càng đấu với nhau. Cừu Hạo Minh có Quách Thanh Hoa đỡ đầu, nên kết quả của ông ta được như ý, Hoàng Vĩnh Bồi cũng bị bãi bỏ chức Phó bí thư huyện ủy, phái đến hội nghiệp thương chăm sóc người già.

Từng có người đề nghị Cừu Hạo Minh nên "đấu ngã" Hoàng Vĩnh Bồi đưa ông ta rời khỏi huyện Mạc Bình, đỡ phải chướng mắt, lúc ấy Cừu Hạo Minh đã cười lạnh nói để ông ta làm tấm gương cho mọi người, để cho cán bộ nhìn vào đấy ai đối nghịch với Cừu Hạo Minh hắn, chỉ có kết cục như thế.

Trên thực tế không phải Cừu Hạo Minh không muốn đuổi Hoàng Vĩnh Bồi ra khỏi huyện Mạc Bình, chẳng qua Hoàng Vĩnh Bồi kiên quyết không chịu đi mà thôi, nên sắp xếp cho ông ta một chức vị không có quyền hạn gì, Hoàng Vĩnh Bồi cũng không ý kiến gì vẫn nhận chức vụ Phó chủ tịch này đợi đến tuổi mà hưởng lương hưu.

Theo thời gian trôi qua, uy quyền của Cừu Hạo Minh ngày càng cao, dần dần đó như là giang sơn riêng của ông ta, nên trong lòng không để ý Hoàng Vĩnh Bồi, sau này Hoàng Vĩnh Bồi có tham dự hội nghị hiệp thương cũng không có "gây sự", tựa hồ như đã an phận, không muốn tham gia gì, mỗi ngày đến hội nghị hiệp thương cùng lão đồng chí tham gia chơi cờ, nói chuyện phím, cuộc sống cũng khá nhàn nhã.

Không ngờ mấy người họ lại chính chờ đợi thời cơ, nhẫn nhịn trong nhiều năm không ra tay đợi đến khi Mã Hàn đến huyện Mạc Bình mới đưa ra tình huống "làm khó dễ", âm thầm thu thập tư liệu rồi giao cho Mã Hàn.

Một đòn chí mạng.