Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 815: Sứ cố chấp từ trong xương tủy




Trong viện tĩnh mịch ở thủ đô, trong phòng khách trên tầng ba của một khu nhà tập thể cho cán bộ, một vị cán bộ trung niên chừng năm mươi tuổi diện mạo nho nhã đang tựa lưng vào ghế sô pha đọc sách.

Một cô gái trẻ hơn hai mươi tuổi ngồi bên cạnh đoc cuốn “Khuynh Thành chi luyến”. Từ diện mạo có thể nhận ra, đây là hai cha con. Hai người đều lặng lẽ đọc sách, không ai nói với ai câu gì, vẻ mặt điềm tĩnh.

Ánh nắng ấm áp đầu mùa xuân ngoài cửa sổ chiếu vào, phòng khách trở nên rất ấm áp.

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.

Cô gái liền đi ra mở cửa. Vị cán bộ trung biên ngẩng đầu nhìn theo con gái.

Cửa phòng mở ra, hai thanh niên dáng người cao đứng ngoài, chính là hai anh em Phạm Hồng Học và Phạm Hồng Học.

Nhìn thấy cô gái trẻ tuổi ra mở cửa, Phạm Hồng Học hơi trố mắt một chút, rồi lịch sự nói: - Xin chào, xin hỏi đây là nhà của Chủ nhiệm Khâu đúng không? Tôi là Phạm Hồng Học, đây là em trai tôi Phạm Hồng Vũ, chúng tôi từ địa khu Ngạn Hoa tới.

Cô gái trẻ tuổi mỉm cười, thấp giọng nói: - Xin chào, Chủ nhiệm Khâu là ba tôi, tôi là Khâu Tĩnh.

- Hồng Học, Chủ tịch huyện Phạm, vào đi. Khâu Minh Sơn đặt cuốn sách lên trên bàn, cười nói.

Phạm Hồng Vũ mỉm cười.

Khâu Minh Sơn vẫn với tính cách như vậy, luôn thích trêu đùa Phạm Hồng Vũ. Còn Phạm Hồng Học là người kính cẩn thủ lễ, “đầy một bụng chữ” nên Khâu Minh Sơn không hay đùa.

Đến thủ đô rồi, đương nhiên là phải đến chào hỏi Khâu Minh Sơn.

Trước kia Khâu Minh Sơn công tác ở địa khu Ngạn Hoa, Phạm Hồng Học cũng không ít lần đến chơi, hai anh em cũng đều rất quen thuộc với Khâu Minh Sơn. Tuy nhiên đây là lần đầu tiên nhìn thấy Khâu Tĩnh. Bọn họ chỉ biết ông có một cô con gái đang học ở thủ đô, sắp tốt nghiệp thạc sĩ.

Khâu Tĩnh nhẹ nhàng tránh ra, mời hai người vào.

Phạm Hồng Học và Phạm Hồng Vũ tay đều cầm quà đến, đó là đặc sản của Ngạn Hoa.

Hai anh em đi đến trước mặt Khâu Minh Sơn, Phạm Hồng Học quy củ cúi đầu chào hỏi: - Cháu chào bác Khâu.

Khâu Minh Sơn cười ha hả, nói: - Hồng Học, làm Chủ tịch HĐQT đã ba năm rồi, nhưng vẫn như cũ, không thay đổi chút nào nhỉ?

Phạm Hồng Học mỉm cười nói: - Bác Khâu, cũng không có quy định làm quản lý xí nghiệp là phải thay đổi thói quen cũ của mình mà.

- Nói cũng phải, những người tự tin thường là như vậy.

- Xin chào Chủ nhiệm Khâu, Chủ tịch huyện Phạm tới để thỉnh giáo ạ.

Chủ tịch huyện Phạm chào hỏi cũng rất “quy củ”.

Khâu Minh Sơn cười nói: - Chủ tịch huyện Phạm, không dám nhận. Cậu hiện tại là danh chấn kinh sư, dường như bất kỳ việc gì cũng đều nhìn thấy bóng dáng của Chủ tịch huyện Phạm thì Phải.

Phạm Hồng Vũ nhất thời cảm thấy xấu hổ, đồng thời cũng cảm thấy giật mình. Không hề nghi ngờ, cái “danh chấn kinh sư” mà Khâu Minh Sơn npois chính là chỉ “sự kiện Liêu Khải Chính”. Chuyện này, Lý Thạch Viện tự mình xử lý, hơn nữa còn rất cẩn thận. Bởi nó liên quan đến rất nhiều nhân vật lớn, ngay cả bản thân Lý Thạch Viễn cũng không dám qua loa.

- May mắn gặp dịp thôi ạ.

Khâu Minh Sơn nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói: - Biết giao cho Lý Thạch Viễn xử lý, thì cũng được coi là tỉnh táo…nếu đã là may mắn gặp dịp thì cậu nhanh chóng trở về Thanh Sơn đi thôi.

Phạm Hồng Vũ vội vàng nói: - Vâng, bác Khâu, cháu biết rồi.

Khâu Minh Sơn vuốt cằm, ông tin tưởng vào trí tuệ của Phạm Hồng Vũ, nên không cần phải nhiều lời. Người này tuy trẻ tuổi nhưng thủ đoạn lại rất “ghê gơm”. Mấu chốt chính là Phạm Hồng Vũ rất ít khi an phận. Sự kiện Liêu Khải Chính đã khơi dậy sóng to gió lớn ở thủ đô, một số người hoảng loạn bất an, còn một số khác thì lại rục rịch, muốn thừa cơ để kiếm chác.

Người khởi xướng là Phạm Hồng Vũ thì lại không ôm ảo tưởng như vậy, chỉ là mượn thời cơ để xây dựng mối quan hệ hữu nghị với Vương Thiện. Chuyện này xử lý xong rồi, Lý Thu Vũ và Vương gia đều sẽ không quên hắn. Đây là tiềm lực chính trị rất hùng hậu.

- Ngồi đi.

Khâu Minh Sơn nói.

Phạm Hồng Học và Phạm Hồng Vũ liền ngồi xuống ghế sô pha.

Khâu Tĩnh rót nước cho hai người.

Khâu Tĩnh hôm nay mặc một chiếc áo lông dê mỏng màu đen, chiếc váy đen dài, trông cô rất xinh đẹp, nhẹ nhàng giống như tên gọi của cô vậy.

Ngay cả Phạm Hồng Học cũng không kìm nổi lòng nhìn cô thêm vài lần.

Vấn đề là ở chỗ, Phạm Hồng Học không “cáo già” như Phạm Hồng Vũ, Phạm Hồng Vũ biết che dấu ánh mắt của mình, “lén lút” mà thưởng thức, còn Phạm Hồng Học mặc dù ánh mắt rất hàm súc, nho nhã nhưng Khâu Tĩnh vẫn có thể cảm giác được sự “bất thường”, nên cô cũng mỉm cười và nhẹ nhàng gật đầu đáp lại.

Phạm Hồng Học nhất thời liền đỏ mặt, chân tay luống cuống.

Phạm Hồng Vũ thấy vậy rất buồn cười.

Mặc dù là anh em, nhưng chưa bao giờ Phạm Hồng Vũ thấy anh trai mình lại “quẫn bách” như vậy.

Khâu Minh Sơn liền trừng mắt liếc nhìn Phạm Hồng Vũ một cái.

Ánh mắt bỡn cợt của hắn, sao có thể giấu được Chủ nhiệm Khâu?

Không khí trong phòng khách lập tức trở nên rất cổ quái.

- Hồng Học, lần này cháu đến thủ đô, đàm phán chuyện quảng cáo trên CCTV hả?

Khâu Minh Sơn mở miệng, phá vỡ không khí cổ quái này.

- Đúng vậy, bác Khâu.

Phạm Hồng Học kính cẩn đáp.

- Kết quả thế nào?

- Đã đàm phán xong rồi. Ba triệu một năm, ký hợp đồng ba năm, quảng cáo đồ uống Khả Hân trên giờ vàng của CCTV.

- Ba triệu một năm?

Khâu Minh Sơn nói. Công ty Khả Hâu sau hai năm thành lập đã trở thành công ty có quy mô lớn nhất địa khu Ngạn Hoa, là xí nghiệp tập thể của thị trấn mang lại lợi nhuận và thuế nhiều nhất. Khâu Minh Sơn là Bí thư Địa ủy địa khu Ngạn Hoa, nên rất chú ý đến công ty Khả Hân. Quảng cáo trên giờ vàng của CCTV, là một khâu quan trọng trong chiến lược tiêu thụ của công ty, trong ba năm tài sản của công ty gấp cả trăm lần so với ban đầu. Tốc độ khủng khiếp như vậy, cho dù là ở thành phố duyên hải thì cũng khó mà tưởng tượng được.

- Tuy nhiên đối với hiệu quả và lợi ích từ việc quảng cáo trên CCTV, thì cái giá này vẫn còn hời chán.

Phạm Hồng Học mỉm cười nói: - Đúng vậy, lúc trước quyết định đi vay một triệu để quảng cáo trên CCTV, có rất nhiều người phản đối, lo lắng một triệu này sẽ đi tong.

Khâu Minh Sơn cười nói: - Một triệu không phải là nhỏ, vay một triệu để đi quảng cáo trên CCTV, chuyện như vậy có khi cũng chỉ có hai anh em cháu mới làm được mà thôi. Đừng nhìn cháu là thạc sĩ, bình thường đều nhã nhặn, nhưng thật ra hai anh em các cháu đều cố chấp giống nhau.

Phạm Hồng Vũ vội nói: - Bác Khâu, anh cháu hiểu đạo lý hơn cháu, anh ấy không giống cháu, thích khinh xuất. Anh ấy luôn kiên trì nguyên tắc…

Khâu Minh Sơn liếc nhìn hắn một cái, nói: - Chủ tịch huyện Phạm, không phải khiêm tốn như vậy. Sự cố chấp của hai cháu, chỉ là phương thức biểu hiện khác nhau mà thôi. Hồng Học ít nói, tính cách hướng nội, việc gì đã quyết định thì sẽ kiên trì tới cùng. Còn cháu, tính kiên nhẫn của cháu không tốt lắm, người khác không tán thành quan điểm của cháu thì cháu sẽ ra chiêu, để khi nào người ta phải nghe lời cháu mới thôi. Nếu ở thời kỳ cách mạng, Hồng Học sẽ trở thành một Bôn sê vích kiên định, còn cháu sẽ trở thành một đại quân phiệt.

- Bác Khâu, dù là đại quân phệt thì đó cũng là đại quân phiệt chính nghĩa…

Chủ tịch huyện không kìm được, sờ sờ mũi, có chút oán giận nói.

Khâu Tĩnh ngồi một bên nghe, cũng mỉm cười, ánh mắt đảo qua hai anh em Phạm Hồng Vũ. Cả hai đều góc cạnh rõ ràng, anh tuấn đẹp trai như nhau, nhưng điểm khác nhau chính là Phạm Hồng Học nho nhã kiên nghị còn Phạm Hồng Vũ lại lộ ra vẻ khí phách.

Khâu Minh Sơn hình dung đối với hai anh em này, vô cùng chính xác.

Điều trùng hợp chính là, đúng lúc này, ánh mắt Phạm Hồng Học cũng nhìn lại đây, bốn mắt nhìn nhau, Khâu Tĩnh mặt hơi đỏ, rồi nhẹ nhàng cúi xuống.

Khâu Minh Sơn làm bộ như không phát hiện, tiếp tục hỏi: - Hồng Học, nghe nói cháu đang tiến hàng cải tạo chế độ cổ phần cho công ty Khả Hân?

Phạm Hồng Học vội thu ánh mắt trở về, kính cẩn nói: - Bác Khâu, đúng là có chuyện như vậy.

- Ừm, các cháu định làm thế nào, nói thử xem.

----------oOo------.