Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 788: Chơi chút kích thích




Cô Lý đánh bóng rất giỏi, Phạm nhị ca chỉ có thể ngăn cản đòn tấn công, hoàn toàn không có sức đánh trả. Mắt nhìn chiếc vợt tennis của mình nhẹ nhàng nâng lên, Phạm Hồng Vũ chạy đông chạy tây, còn cô nàng Lý Thu Vũ thì liên tục cười duyên, tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông bạc.

Tuy nhiên sau đó, Lý Thu Vũ bắt đầu chơi xấu, luôn muốn đánh bóng vào người Phạm Hồng Vũ, có lúc còn nhắm thẳng vào mặt, xem cái tên hung hăng này sau này còn dám đắc chí trước mặt mình nữa không.

Lý Thu Vũ thông minh lanh lợi, từ nhỏ đã được coi là bảo bối trong nhà, đến khi bắt đầu học trung học, ở trường là hoa khôi, mãi cho đến lúc vào đại học ở Bắc Kinh vẫn mang danh hiệu hoa khôi của trường, chưa dao động bao giờ. Với tính cách mạnh mẽ của Lý Thu Vũ, cô chẳng chịu thua ai bao giờ. Duy chỉ đụng phải Phạm Hồng Vũ là bị trói chân trói tay, tên đó, đúng là giống y như yêu nghiệt, dường như cái gì cũng biết, cái gì cũng mạnh. Trước mặt hắn, Lý Thu Vũ thỉnh thoảng cảm giác minh là đứa trẻ vẫn chưa lớn.

Cảm giác này, khiến Lý cô nương rất ư không thoải mái.

Vô cùng khó chịu.

Hiện nay khó khăn lắm mới chiếm được thế thượng phong ở môn tennis, tại sao lại không tích cực phát huy ưu thế của mình chứ?

Chỉ tiếc là dù kỹ thuật đánh bóng của Lý Thu Vũ tuy cao, nhưng muốn đánh trúng Phạm Hồng Vũ thì vẫn chưa đủ khả năng.

Ý thức bảo vệ bản thân của Phạm Hồng Vũ tương đối mãnh liệt, thân là một tên giỏi bắt người, sao có thể để banh tennis trúng người mình chứ?

Lý Thu Vũ tấn công điên cuồng, nhưng vẫn chưa thực hiện được ý đồ, ngược lại còn nhanh chóng làm tiêu hao bớt thể lực của mình, cô thở hổn hển, cuối cùng thì phải chống gậy xuống sân tennis, khom lưng xuống, một tay chống đầu gối, cái đầu nhỏ lắc lư, mồ hôi vẩy ra tứ tung.

- Không đánh, không đánh nữa, nghỉ một chút đã…

Phạm Hồng Vũ cười thu vợt tennis lại, xoay người bước về khu nghỉ ngơi.

Khóe miệng Lý Thu Vũ nở nụ cười “gian xảo”, ngồi thẳng người, múa may vợt, duyên dáng hét lên một tiếng: - Đón bóng!

Cô nàng đánh lén sau lưng.

Quả bóng tennis lao thẳng về phía sau lưng Phạm Hồng Vũ.

Phạm Hồng Vũ nhanh chóng xoay người, cánh tay đưa ra, nhẹ nhàng chụp lấy quả bóng tennis, cười ha hả nói: - Sớm đoán trước rồi…

- Đúng là đáng ghét! Anh không thể giả bộ hồ đồ một chút được à? Nếu không phải em hét lên…

Lý Thu Vũ như bông hoa hồng đỏ giữa nắng hè bĩu đôi môi kiều diễm, vẻ mặt ủy khuất.

- Được rồi, đừng bày trò trẻ con nữa!

Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng lắc đầu, cũng không thèm để ý, lập tức đi về khu nghỉ ngơi ngồi xuống, cầm lấy một chai nước khoáng, uống vài ngụm. Lý Thu Vũ đã tiêu hao nhiều thế lực, cô nàng chạy lung tung, thể lực tiêu hao không ít.

Lý Thu Vũ bĩu môi. Lại bắt đầu vui vẻ, sôi nổi chạy đến. cùng Phạm Hồng Vũ ngồi uống nước, khen ngợi nói: - Không tệ, rất tiến bộ!

Rõ ràng là cô nàng giả vờ là một cô bé. Phạm Hồng Vũ không khỏi mỉm cười, giơ tay nhéo mũi cô nàng. Có vẻ đây là thói quen của Chủ tịch huyện Phạm.

Lý Thu Vũ tự nhiên cười nói, vung tay đánh hắn, vô cùng thân thiết.

- Haizz, anh chàng đẹp trai, xem ra anh đánh bóng không tệ. Bạn gái của anh hết sức rồi, chúng ta đánh đôi nhé?

Bên này vừa mới uống mấy ngụm nước, hai chị em sinh đôi kia đã nói. Hai chị em cùng nhau mở miệng, nói cùng lúc, hoàn toàn chẳng phân biệt được trước sau, lại vẫn có thể nghe rõ được câu nói của hai người, rất thú vị.

Phạm Hồng Vũ không nói. Lý Thu Vũ không chút khách khí tóe ra một câu: - Sao lại tới đây chứ!

Cùng Phạm Hồng Vũ đi chơi bóng, ngay cả Phạm Hồng Thái cũng không dắt theo. Hai người này cố ý chọc cho Lý cô nương mất vui à?

- Ơ, cô em, ngang ngược thế? Để ý chút đi, đây là dưới chân thiên tử, gốc rễ Hoàng Thành, đừng hở chút là trừng mắt với người ta, khiến người ta chẳng vui đâu!

Vẫn là nụ cười ấy, lại còn mang theo ý uy hiếp rõ ràng, từ trên cao nhìn về phía Lý Thu Vũ.

Lý cô nương sao có thể chịu được, “hứ” một tiếng đứng dậy, hai mắt đen nhánh trừng to, vẻ mặt giận dữ. Ở thành phố thủ đô này, đúng là không ai có thể nói với Lý Thu Vũ những câu như vậy.

- Các người nói lại thử xem!

Hai chị em kia liếc nhau, lộ ra vẻ mặt châm chọc, đang định mở miệng, người đàn ông trung niên Liêu Khải Chính đã đứng lên, ôn hòa nhìn hai chị em song sinh. Nói ra cũng kỳ lạ, dường như ánh mắt ấy có ma lực, hai chị em kia lập tức nén câu nói đã ra tới cửa miệng lại, nhẹ nhàng “hứ” một tiếng.

- Xin lỗi, cô em…

- Ai là cô em? Đi mà đánh bóng của các người đi, đừng có đắc chí!

Lý Thu Vũ không chút nể mặt nói.

Lý cô nương không ỷ thế hiếp người, nhưng nếu ai dám ở trước mặt cô đắc chí thì chắn chắn sẽ không chiếm được nửa điểm tiện nghi. Cô cũng không phản cảm với Liêu Khải Chính, người đàn ông này có chút phong độ, mấu chốt là không thích hai chị em họ Hoa kia, cảm thấy mấy cô nàng dính toàn bụi phong trần. Liêu Khải Chính có bạn gái như vậy, chứng tỏ phẩm vị cũng chẳng tới đâu. Phong độ thân sĩ nho nhã kia trong mắt Lý Thu Vũ cũng có chút cố ý rồi.

- Rất xin lỗi!

Liêu Khải Chính nói được nửa câu đã bị chặn lại nhưng vẫn không tức giận, rất phong độ gật đầu xin lỗi.

Lúc này, ánh mắt Phạm Hồng Vũ nhìn sang. Liêu Khải Chính mỉm cười gật đầu: - Xin chào!

Phạm Hồng Vũ dĩ nhiên không thể “ngang ngược” như tiểu ma nữ. xinh đẹp như Lý Thu Vũ, chút điêu ngoa nho nhỏ trong mắt đàn cũng sẽ càng tăng thêm vẻ đẹp, chắc chắn sẽ không ai ghét được. Nhưng đàn ông thì khác, Phạm nhị ca dù có đẹp trai, cũng không có được đãi ngộ như Lý Thu Vũ.

- Xin chào!

Phạm Hồng Vũ mỉm cười chào hỏi Liêu Khải Chính.

Liêu Khải Chính quay về chỗ ngồi.

Hai bên bình an vô sự, tiếp tục chơi bóng, tuy nhiên niềm vui của Lý Thu Vũ rõ ràng đã giảm bớt. Đánh tiếp hai sec, bỗng nhiên chụp bóng lại, nói: - Đừng đánh nữa, chúng ta đi ăn gì đi!

- Được!

Phạm Hồng Vũ cười đồng ý, xem ra, cảm xúc có vẻ rất tốt.

Tâm tình con gái luôn thay đổi nhanh chóng như vậy, một khi không khí tốt đẹp của hai người bị phá vỡ, cảm xúc sẽ giảm. Lúc này, chỉ cần có thể thay đổi không gian mới có thể từ từ thay đổi tâm tình.

Hai người liền thu dọn dụng cụ đánh bóng, chuẩn bị rời khỏi sân tennis.

- Phạm tiên sinh, xin dừng bước!

Liêu Khải Chính bỗng nhiên mở miệng gọi Phạm Hồng Vũ.

Phạm Hồng Vũ nhìn gã, hai hàng lông mày hơi nhướn lên.

Liêu Khải Chính lấy từ trong túi áo thể thao một tờ danh thiếp, đưa cho Phạm Hồng Vũ, mỉm cười nói: - Tôi tên Liêu Khải Chính, có kinh doanh nhỏ, bình thường ở phía Nam, vô tình đến Bắc Kinh, cùng vài người bạn tụ tập. Hôm nay có thể gặp được Phạm tiên sinh xem như là có duyên… Haha, tôi là người khá tin vào duyên phận, đây là danh thiếp của tôi, Phạm tiên sinh không chê, có thể kết bạn?

Phạm Hồng Vũ cũng không chối từ, nhận lấy danh thiếp.

Danh thiếp vô cùng đơn giản, chỉ có tên, thêm ba số điện thoại liên lạc, một dãy số giống như di động, hai số máy cố định. Số máy cố định một ở Bắc Kinh, một số khác ở thành phố Ngô Tây tỉnh Giang Nam. Trừ lần đó ra, không có bất kỳ chức vụ danh hàm nào, thậm chí ngay cả tên công ty cũng chẳng có.

Đầu thập niên 90, danh thiếp như vậy gần như có thể nói là có một không hai.

Khoảng thời gian này, danh thiếp là thứ hi hãn, thông thường chỉ có những ông chủ công ty mới có thể in danh thiếp, thường trên danh thiếp sẽ in một đống danh hiệu, cái nào cái nấy đều uy phong hiển hách, không phải Chủ tịch Hội đồng quản trị thì cũng là Tổng giám đốc, nếu không sẽ là Quản lý trưởng, Chủ tịch hiệp hội…

Còn danh thiếp của Liêu Khải Chính thì ngược lại, sự bình thường này đại diện cho một ý nghĩa--- tự tin cực độ.

Chỉ cần một cái tên là đủ!

Chỉ càn anh là người trong vòng tròn là có thể biết tôi là thần thánh phương nào. Đương nhiên, nếu anh căn bản không có tư cách vào vòng tròn thì có cho anh biết chức vụ của tôi cũng vô dụng.

Anh không với tới!

- Hóa ra là Liêu tiên sinh, xin chào!

Phạm Hồng Vũ rất chân thành nhận danh thiếp, bắt tay với Liêu Khải Chính.

- Phạm tiên sinh làm việc ở đây? Có thể cho tôi cách liên lạc không? Có cơ hội thì cùng nhau tụ tập!

Phạm Hồng Vũ liền cười, nói: - Liêu tiên sinh tin vào duyên phận, tôi cũng vậy. Nếu có duyên, chắc chắn sẽ gặp lại!

Liêu Khải Chính cười ha hả, cũng không miễn cưỡng: - Nói đúng. Vậy, vị tiểu thư này tên họ là gì, có thể để lại cách liên lạc không?

- Không.

Lý Thu Vũ trả lời, hết sức linh hoạt, ngắn gọn.

Liêu Khải Chính hơi nghẹn lại, sắc mắt trầm xuống trong nháy mắt, tuy nhiên lập tức khôi phục lại bình tĩnh, mỉm cười vuốt cằm, có vẻ phong độ.

Phạm Hồng Vũ và Lý Thu Vũ dắt tay nhau rời khỏi sân tennis. Liêu Khải Chính mới chậm rãi ngồi xuống bên cạnh người đàn ông không chút thu hút, thấp giọng hỏi: - Thế nào?

Người đàn ông trung niên lắc đầu, nói: - Không giống con cháu quý tộc Bắc Kinh. trong số con cháu quý tộc Bắc Kinh, nếu có nhân vật như vậy, chúng ta không có lý do gì lại không biết!

Liêu Khải Chính nhẹ nhàng gật đầu, nói: - Tôi cũng vậy nghĩ như vậy. Người thanh niên này, khí thế khinh người, cái loại ngạo khí này, nổi bật hơn nhiều so với mấy công tử kia, lại còn uy nghiêm trầm ổn. Tuổi không lớn lắm, đã lờ mờ có khí độ của kẻ bề trên, rất có thể trong tay nắm thực quyền. loại tự tin và sức mạnh này, là từ bên trong, không thể giả bộ được.

- Chắc là phò mã của ai đó!

Người đàn ông trung niên mặt không chút thay đổi nói.

- Ờ. Có lý… cô bé kia, chắc chắn là nữ thái tử. Xinh đẹp như vậy đúng là hiếm có!

Mặt Liêu Khải Chính bỗng bở nụ cười cực kỳ dâm tà.

- Có gai đấy. Tốt nhất đừng chọc vào. Vì một phụ nữ làm hỏng đại sự, có xinh đẹp cũng không đáng!

Liêu Khải Chính liếc nhìn khuôn mặt chấc phác kia, nhẹ nhàng cười, nói: - Cái đó chưa chắc. Mấy công tử kia chẳng phải một lòng theo chúng ta, nếu chẳng may có chuyện gì, bọn họ sẽ tìm cách tự né đi, gột rửa sạch cho mình… Phụ nữ ấy à, không giống như vậy, chỉ cần cô ngoan ngoãn lên giường với anh thì sẽ là người của anh, từ đầu đến chân chỗ nào cũng của anh, một mực theo anh. Nếu thực sự như vậy, coi như chúng ta có được tấm bùa hộ mạng rồi!

- Có lẽ phụ nữ khác thì vậy, nhưng người này không dễ chọc. Người thanh niên họ Phạm kia luôn cho tôi một cảm giác đáng sợ!

- Càng như vậy, tôi càng muốn thử xem. Muốn chơi, thì phải kích thích một chút!

Liêu Khải Chính mỉm cười.