Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 693: Nhị ca




Chỉ chốc lát sau lại có một chiếc xe Toyota đời mới có rèm ché lái vào cửa đại sảnh khách sạn Thời Đại.

- Đến rồi.

Chu Đại Toàn mỉm cười nói, đứng ra đón.

Trên xe Toyota bước xuống quả thật đó chính là Tương Tuyết Tùng, còn có một cô gái khoảng lăm hai sáu tuổi, diện mạo xinh đẹp, mặc áo đầm vàng nhạc, mái tóc đen chạm vai, dáng người cao ráo, cử chỉ nho nhã lịch thiệp. Biết trước theo lời nói của Chu Đại Toàn đó là vợ của Tương Tuyết Tùng, chính Diệp Lâm.

- Tuyết Tùng, Diệp Lâm.

Chu Đại Toàn bước ra nghênh đốn, bắt tay cùng Tương Tuyết Tùng và Diệp Lâm, xưng hô khá thân mật. Nghiêm chỉnh mà nói hai người bọn họ mới chính là một loại người, gia thế cao sang, biểu hiện công việc cũng vô cùng xuất sắc, luôn được lãnh đạo cấp trên khen ngợi. Theo ý nào đó mà nói Chu Đại Toàn và Tương Tuyết Tùng cũng không được xem trong hội con ông cháu cha.

- Rất xin lỗi, Trưởng phòng Chu, tôi có chút việc bận nên chậm trễ một chút, xin thứ lỗi.

..

Tương Tuyết Tùng mỉm cười, tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc, xưng hô với Chu Đại Toàn theo chức vụ. Nếu hai người đó đứng cùng nhau có thể không tuân theo quy tắc nhưng trước mặt của Lý Xuân Vũ, Tương Tuyết Tùng nhất định phải như thế nếu không việc hòa giải cũng không được tốt.

- Ha ha, Phó trưởng phòng Tương là người rất bận rộn, tôi có thể hiểu được.

Chu Đại Toàn lập tức sửa miệng.

Làm người hòa giải, Tương Tuyết Tùng cố ý đến muộn vài phút để hai bên có thể hòa giải trước, nếu đến trước hai bên thì không thể nào hòa giải được, hòa giải không có uy vọng thì làm thế nào nói vun vào cho hăn bên?

Hứa Tuệ cũng mỉm cười chào Tương Tuyết Tùng, cầm tay Diệp Lâm cười nói:

- Lâm Lâm, lâu rồi không gặp, cô càng ngày càng đẹp, cô nói thật xem cô có bí quyết gì không?

Với từ ngữ và động tác cho thấy hai bên quen thân nhau.

Tuổi của Hứa Tuệ so với Diệp Lâm lớn hơn chừng một hai tuổi, nhìn tương đương nhau, ai cũng là con dâu nhà quyền quý, có giao tình lẫn nhau thậm chí thân thiết đó cũng là hết sức bình thường.

Đại Lưu cười nói:

- Tuệ tỷ quá khen thôi, mấy ngày nay công việc có chút bận rộn, đã vài ngày rồi không được nghỉ ngơi mà còn nói tôi xinh đẹp nỗi gì, sắp thành thiếu phụ luống tuổi rồi.

- Hi hi, nếu thiếu phụ luống tuổi có chồng mà xinh đẹp như thế, vậy các cô gái trên thế giới này ai cũng tranh nhau có sớm, sau này chúng ta khích lệ các cô gái không thể nói dung mạo như thiên tiên mà như thiếu phụ luống tuổi có chồng.

Hứa Tuệ cười trêu ghẹo, có thể thấy được Chu phu nhân kỳ thật không phải là người trầm mặc ít nói, chỉ có điều kiêu ngạo mà thôi, người bình thường "không xứng" nói chuyện với Chu phu nhân.

Ít nhất người đó phải có tư cách mới được.

Diệp Lâm cũng cười theo, hết sức dịu dàng nhã nhặn, vô cùng hài lòng.

- Tùng ca, chị dâu.

Lý Xuân Vũ bước đến đĩnh đạc nói, không cùng Tương Tuyết Tùng bắt tay.

Hiện tại Lý Xuân Vũ là Chủ nhiệm Lý, trong suy nghĩ vẫn là " Lý Nhị thiếu", anh ta không có khả năng biến thành Chu Đại Toàn, Chu Đại Toàn cũng vĩnh viễn không có khả năng biến thành Lý Nhị thiếu.

Tương Tuyết Tùng cười ha hả không nói gì.

Diệp Lâm lại vội vã hướng Lý Xuân Vũ làm lễ, cô nói:

- Chủ nhiệm Lý.

- Đến đây, Hồng Vũ, để tôi giới thiệu với anh vị này chính là vợ của Tùng ca, Diệp Lâm còn gọi là Chủ nhiệm Diệp, công tác ở Mặt trận Tổ quốc, ở trường Đại học nhân dân nổi danh nữ sinh tài năng, là hoa hậu của Đại học Nhân dân. Lúc trước Tùng ca có sức chín trâu hai hổ mới bắt được đấy, không có gì, chỉ có điều này là tự hào khoe khoang thôi, ha ha...

Tương Tuyết Tùng cũng cười ha hả, không bác bỏ, dường như rất đồng tình với lời nói của Lý Xuân Vũ. Trong mắt anh ta Diệp Lâm cũng là người duyên dáng đáng yêu, cũng có thể chứng minh lời nói này của Lý Xuân Vũ chính xác đến tám phần.

Đại Lưu lập tức nói:

- Vị này chính là Chủ tịch huyện Phạm sao? Xin chào, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.

Nói xong, chủ động đưa tay xinh đẹp hướng về phía Phạm Hồng Vũ, ánh mắt nhìn Phạm Hồng Vũ thật sự có chút tò mò.

Lại câu nói "ngưỡng mộ đại danh đã lâu" làm Chủ tịch huyện Phạm ngượng ngùng.

- Chủ nhiệm Diệp, thật sự không dám.

Diệp Lâm thản nhiên cười nói:

- Chủ tịch huyện Phạm, tôi thực sự ngưỡng mộ anh đã lâu, mấy ngày nay chúng tôi đang tìm kiếm các chuyên gia Hongkong tham gia chống lũ giải nguy. Phạm Hồng Vũ mời chuyên gia Hongkong đến huyện Vân Hồ điều tra nghiên cứu khảo sát, các chuyên gia đã tham gia và cùng hòa nhập với các chuyên gia. Vì công tác Mặt trận tổ quốc đã đưa ra một hình thức mới, lãnh đạo ban chỉ thị chúng tôi tiến hành xâm nhập nghiên cứu. Tôi vốn định cùng Tuyết Tùng đến huyện Vân Hồ tiến hành điều tra, nghiên cứu khảo sát, không nghĩ Chủ tịch huyện Phạm lại đến thủ đô, chuyện này thật sự quá tốt. Nếu quả thật Chủ tịch huyện Phạm có thể ở thủ đô vài ngày mà nói thì...., nhất định phải cho tôi chút thời gian địa điểm để nói chuyện với lãnh đạo chúng tôi một chút.

Phạm Hồng Vũ nghe trong lòng rùng mình.

Ngày hôm qua ở phi trường, Tiêu Lang và hắn có nói chuyện với nhau, nghe nói bên kia thấy không được ca tụng nên tính toán thay đổi sách lược, dựa vào công tác điều tra nghiên cứu khảo sát của chuyên gia Hongkong ở huyện Vân Hồ. Lúc ấy Phạm Hồng Vũ thật sự không quá để ý, cảm thấy một chuyện như vậy phải qua một quy trình thương lượng nghiên cứu không thể nào nhanh như vậy, không nghĩ tới bộ phận Mặt trận Tổ quốc lại triển khai hành động nhanh đến vậy.

Hiệu suất rất cao đấy.

Lại không nghĩ Diệp Lâm ngay trước mặt Chu Đại Toàn và Hứa Tuệ nhắc đến chuyện này, vậy là có ý gì?

Phạm Hồng Vũ thật sự không tin tưởng lắm, Diệp Lâm chỉ thuận miệng nói thôi.

Nếu họ thỉnh thoảng có gặp nhau thì Diệp Lâm tình cờ nói những lời này hoàn tòa có khả năng, nhưng sự thật không phải như vậy. Chu Đại Toàn mời Tương Tuyết Tùng đến hòa giải sự tình, tất nhiên Tương Tuyết Tùng cũng nói điều này với Diệp Lâm. Nói cách khác, có lẽ Diệp Lâm cũng biết cô sẽ ở gặp Phạm Hồng Vũ khi ở khạch sạn Thời Đại.

Không đợi Phạm Hồng Vũ trả lời, Chu Đại Toàn cười ngắt lời nói:

- Chủ tịch huyện Phạm chẳng những là thiên tài muốn xây dựng nền kinh tế, không nghĩ đến Mặt trận tổ quốc cũng có nhiều biện pháp, quả nhiên người có khả năng không gì không làm được. Nếu từng huyện thị đều có thể giống huyện Vân Hồ và Chủ tịch huyện Phạm như vậy công tác triển khai ở Mặt trận tổ quốc chúng tôi tin rằng có thể được nâng lên một tầm cao mới.

Trưởng phòng Chu đối với tình huống của Chủ tịch huyện hiểu rất rõ.

Đầu óc Phạm Hồng Vũ nhanh chóng hoạt động nhanh chóng, trên mặt vẫn luôn có nụ cười khiêm tốn, hắn nói:

- Trưởng phòng Chu, Chủ nhiệm Diệp quá khen, lúc trước huyện Vân Hồ chúng tôi mời chuyên gia Hongkong là công tác điều tra, nghiên cứu, khảo sát mục đích chính là tìm cách để kinh tế của toàn huyện phát triển sau này, họ đều là những chuyên gia trong lĩnh vực kinh tế. Thật không ngờ may mắn khi chuyên gia Hongkong đến khảo sát lại gặp đúng cơn đại hồng thủy dâng cao, tất cả mọi người ai cũng tham gia chống lũ, công tác điều tra khảo sát cũng không thể thực hiện được nên những chuyên gia Hongkong đó cũng tham gia chống lũ,.. Đó thật sự chỉ là sự trùng hợp.

- Ha ha, chuyện trùng hợp này cũng thật đúng lúc, tháng sáu có mưa lớn như vậy nên không thể điều tra nghiên cứu khảo sát, dù sao trời mưa cũng không làm gì được nên đoàn người náo nhiệt tham gia.

Lý Xuân Vũ cười ha ha, đứng bên cạnh chen vào.

Lý Nhị thiếu mặc dù có chút ngốc nghếch nhưng tính mẫm cảm chính trị không kém, nhìn lướt qua thấy Phạm Hồng Vũ không muốn dính vào công việc của Mặt trận tổ quốc nên Lý Xuân Vũ lập tức lên tiếng ủng hộ.

Không phải công việc của Mặt trận tổ quốc không quan trọng nhưng điều mấu chốt chính Phạm Hồng Vũ là Chủ tịch huyện, hắn ta cần hoàn thành phương án xây dựng kinh tế.

Diệp Lâm cố gượng cười không nói gì thêm.

Có một số việc nên ngừng đúng lúc, nói vừa hiểu vừa để mọi người không khỏi lúng túng.

Chu Đại Toàn nói:

- Vào đi, Phó trưởng phòng Tương, Diệp Lâm, Chủ nhiệm Lý, Chủ tịch huyện Phạm, mời.

Tương Tuyết Tùng mỉm cười nói:

- Trưởng phòng Chu, Trưởng phòng Hứa, mời. Chủ nhiệm Lý, Chủ tịch huyện Phạm mời.

Hứa Tuệ ở Ủy ban Kỷ luật Trung ương không đảm nhiệm chức vị cụ thể, tuy nhiên nếu làm ở Ủy ban Kỷ luật Trung ương lớn như vậy nên theo lẽ thường gọi là Trưởng phòng, ở trong đó không có chức vụ Trưởng phòng, một người trẻ tuổi ở đấy ra đều là cán bộ cấp phòng.

Nhanh chóng đoàn người hướng đến thang máy của khách sạn Thời Đại mà đi.

Chu Đại Toàn lấy thân phận là người chủ nhà, nhường bọn người Tương Tuyết Tùng, Lý Xuân Vũ, Phạm Hồng Vũ đi trước, anh ta và Hứa Tuệ, Hứa Thiến đi sau tiếp khách.

Thang máy vừa mở ra có một gã ba mươi mấy tuổi, đeo mắt kính, hơi béo, áo mũ chỉnh tề đi cùng những người đàn ông và cô gái bước ra khỏi thang máy, chợt đứng lại, vẻ mặt hết sức ngạc nhiên.

- Đại Toàn, Tuyết Tùng, Xuân Vũ, mọi người đều ở đây cả sao? Thật trùng hợp.

Đúng là khéo léo.

Chu Đại Toàn cùng đám người của Lý Xuân Vũ thật sự không nghĩ đến chỗ này lại gặp phải Tổng giám đốc khách sạn Thời Đại Cổ Hiểu Lượng Cổ Nhị ca.

Chu Đại Toàn lập tức tiến lên một bước bắt tay Cổ Nhị ca cười nói:

- Cổ tổng, khỏe chứ!

- Xin chào, xin chào, Đại Toàn, ngày hôm nay đến đây....

Đầu óc của Cổ Nhị ca hoạt động cực nhanh, ở Khách sạn Thời Đại lại gặp cùng Chu Đại Toàn, Tương Tuyết Tùng và Lý Xuân Vũ tuy điều này có gì kỳ lạ đâu, tất cả mọi người đều là con nhà quyền thế, Khách sạn Thời Đại là một trong khách sạn xa hoa bậc nhất, rất xứng đấy chứ. Điều quan trọng là ba vị này cùng nhau đi chung nên Cổ Nhị ca có điều không hiểu.

Thường nhật cũng không phải là bạn thân, Chu Đại Toàn, Tương Tuyết Tùng dể ở chế nội phát triển, đều được gia tộc kỳ vọng khá lớn, Lý Nhị thiếu là con ông cháu cha bậc nhất thủ đô, tiếng tăm lừng lẫy, không thể đi với đoàn người kia.

Hôm nay có chuyện gì mà gom lại một mối thế này?

Chu Đại Toàn mỉm cười nói:

- Cổ tổng, tôi mời Tuyết Tùng và Xuân Vũ đến gặp nhau tán gẫu một chút ấy mà.

Cổ Nhị ca liền giật mình.

Chu Đại Toàn nói vậy cũng có thể hiểu, đấy là việc tư chứ không phải việc công, những tưởng rằng chỉ có Chu lão gia và Lý lão gia động tĩnh lớn nhưng không ngờ Tương gia cũng dính vào, điều này đúng không tầm thường rồi.

- Ha ha, được được, khó có cơ hội mà người gặp Nhị ca, hôm nay đều để Nhị ca tính, nhất định phải thỏa mái đấy, thiếu gì cứ gọi, nhân viên làm việc tuyệt đối không dám chậm trễ.

Cổ Nhị ca vừa nói vừa vung tay rất khí khái.

Tuy rằng Chu Đại Toàn, Tương Tuyết Tùng, Lý Xuân Vũ tuổi còn trẻ, nghiêm chỉnh mà nói Cổ Nhị ca cũng không phải là người quyền thế gì, nhưng thân phận không phải nhỏ, nói được nhất định làm được.

- Được, cảm ơn Cổ tổng.

Chu Đại Toàn nghiêm trang nói.

Lý Xuân Vũ cười nói:

- Cổ Nhị ca, nói như vậy chúng tôi có thế ký nợ ở đây sao?

Cổ Hiểu Lượng trừng mắt giả vờ giận dữ nói:

- Xuân Vũ, cậu nói gì thế? Bất kể khi nào cậu cũng có thể ký, cậu là Lý Nhị thiếu ai không dám nể mặt, ai dám không cho?

Nói ra lời đó làm mọi người cười ha hả, không khí có vẻ được dung hòa.

----------oOo------.