Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 647: Tai nạn xe cộ




Trong một buổi tối, Hoắc Hoa Long rốt cuộc đã không thể về đến thôn Đông Đường.

Đã xảy ra tai nạn xe cộ.

Hoắc Hoa Long một mình lái xe, tốc độ lại quá nhanh. Hơn nữa trời đang mưa, mặt đường trơn trợt, khiến chiếc xe trực tiếp lao thẳng vào một con đê, bất tỉnh nhân sự.

Đêm hôm khuya khoắt, mưa như trút nước, trên đường không một bóng xe qua lại. Nếu không phải đúng dịp gặp phải một đội dân binh đang tuần tra con đê thì Bí thư Hoắc thật sự là bị phiền toái lớn rồi.

Đội tuần tra phát hiện có chiếc Santana đang đậu ở ven đê, thì ba chân bốn cẳng chạy tới mở cửa xe đã bị biến dạng, đem Hoắc Hoa Long đang hôn mê ra ngoài. Một dân binh lục được trong túi Hoắc Hoa Long thẻ công tác, lập tức biết y là Bí thư khu Hòa Bình, thì lập tức chạy đến thôn phụ cận gọi điện thoại.

Hoắc Hoa Long gặp chuyện không may là ở khu Tân Độ, gần với khu Hòa Bình.

Lãnh đạo chịu trách nhiệm ở quận sau khi nhận được điện thoại, lập tức phái một chiếc xe đến, đem Hoắc Hoa Long đang bị thương đến bệnh viện Nhân dân huyện cấp cứu.

Rạng sáng hai giờ, Phạm Hồng Vũ tuần tra xong tất cả những đoạn đê có thể xảy ra vấn đề ở thôn Đông Đường, cũng không đợi Hoắc Hoa Long.

Hoàng Vĩ Kiệt nói:

- Chủ tịch huyện, đã trễ thế này, lại mưa to, đường không dễ đi. Tôi thấy anh nên về lại quận nghỉ ngơi một đêm.

Về chủ đề Bí thư Hoắc, Hoàng Vĩ Kiệt vẫn không nhắc tới.

Thân là Chủ tịch khu Hòa Bình, trong thời khắc nhạy cảm như vậy, Hoàng Vĩ Kiệt nhất định phải càng thêm cẩn thận, không thể dễ dàng bàn luận thị phi của Bí thư quận ủy được.

Lại nói tiếp, Hoàng Vĩ Kiệt và Phạm Hồng Vũ là giống nhau, đều tinh thông quy tắc, hiểu được nên lợi dung quy tắc đó như thế nào để phục vụ cho mình.

- Được rồi, chúng ta trở về nhà khách nghỉ ngơi, ngày mai rồi hãy nói sau.

Liên tiếp nhiều ngày đi như vậy, dù Phạm Hồng Vũ tuổi trẻ khí thịnh, thể lực dư thừa thì cũng có chút ăn không tiêu rồi.

Vừa mới trở lại nhà khách, máy nhắn tin của Phạm Hồng Vũ đã vang lên dồn dập. Phạm Hồng Vũ vừa thấy thì lập tức cau mày, là điện thoại trong nhà của Phó chủ tịch thường trực huyện Tề Chính Hồng. Phạm Hồng Vũ trí nhớ rất tốt, số điện thoại của những lãnh đạo chủ chốt ở huyện đều nhớ rất rõ ràng.

Đã trễ thế này, Tề Chính Hồng vội vã tìm hắn có việc gì?

Phạm Hồng Vũ lập tức dùng điện thoại nhà khách gọi lại.

- Chủ tịch huyện Phạm, xảy ra vấn đề rồi.

Khi điện thoại vừa thông, Tề Chính Hồng liền hổn hển nói.

Phạm Hồng Vũ trong lòng nhất thời căng thẳng, vội vàng hỏi:

- Vỡ đê rồi à?

Lúc này, không có chuyện gì ngoài chuyện chống lũ có thể tác động thần kinh của Phạm Hồng Vũ.

- Vỡ đê? Không, không phải. Là như thế này, Chủ tịch huyện Phạm, Hoắc Hoa Long xảy ra tai nạn xe cộ. Bệnh viện Nhân dân huyện vừa mới gọi điện thoại cho tôi, xe của Hoắc Hoa Long đụng phải đê chắn lũ, bị gãy mấy cái xương sườn, bây giờ đang ở trong phòng mổ.

Phạm Hồng Vũ không khỏi sửng sốt.

Đã xảy ra chuyện như vậy à?

- Như thế nào, có nguy hiểm đến tính mạng không?

Tề Chính Hồng lo lắng nói:

- Bây giờ còn chưa rõ ràng, tuy nhiên bệnh viện nói là tình huống rất nghiêm trọng.

Hoắc Hoa Long là thân tín do một tay ông ta đưa lên, bỗng nhiên xảy ra chuyện lớn như vậy, Tề Chính Hồng cảm thấy vô cùng buồn bực.

- Cụ thể là đã xảy ra như thế nào?

- Cậu ta vội vã chạy về quận, một mình lái xe, khả năng là tốc độ cao. Hơn nữa trời mưa rất lớn, mặt đường trơn trợt, nên không nắm được tay lái. May mắn là đâm vào đê, nếu không thì lọt xuống hồ rồi.

Tề Chính Hồng nói, giọng điệu vô cùng không hài lòng.

Lãnh đạo khu Tân Độ biết Hoắc Hoa Long là thân tín của Tề Chính Hồng, nên sau khi đưa tới bệnh viện thì trước tiên báo cáo tình huống cho Tề Chính Hồng.

Hoắc Hoa Long trước khi lên đường cũng đã gọi cho Tề Chính Hồng.

Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên nửa đêm đến khu Hòa Bình. Hoắc Hoa Long là lãnh đạo chịu trách nhiệm cho đêm hôm đó, không ngờ lại không ở quận. Hoắc Hoa Long cảm thấy không ổn, lập tức gọi điện thoại cầu viện Tề Chính Hồng.

Loại tình hình này, cũng nằm ngoài dự kiến của Tề Chính Hồng, chỉ đành bảo y nhanh chóng quay về quận, làm việc tùy theo hoàn cảnh.

Ai ngờ lại xảy ra tai nạn xe cộ.

Nghe giọng điệu này của Tề Chính Hồng dường như là đang oán hận Phạm Hồng Vũ không có việc gì, nửa đêm lại chạy đến khu Hòa Bình. Nếu hắn không “uy hiếp” thì Hoắc Hoa Long làm sao mà xảy ra chuyện?

Phạm Hồng Vũ trầm ngâm nói:

- Như vậy đi, Chủ tịch huyện Tề, anh cứ đến bệnh viện huyện trước, bảo bệnh viện nhất định phải toàn lực cứu sinh mạng của đồng chí Hoắc Hoa Long. Trong khoảng thời gian này, công tác khu Hòa Bình tạm thời do đồng chí Hoắc Hoa Long phụ trách. Cơn lũ thứ ba sắp tới rồi.

Trong lúc này, Tề Chính Hồng không tiện nói thứ gì khác, buồn bực gật đầu đáp ứng.

Cúp điện thoại, Phạm Hồng Vũ quay đầu nói với Hoàng Vĩ Kiệt:

- Chủ tịch quận Hoàng, đồng chí Hoắc Hoa Long xảy ra tai nạn xe cô. Chiếc xe đâm vào con đê chống lũ, hiện tại đang được cấp cứu tại bệnh viện Nhân dân. Tôi hiện tại phải đến huyện, công tác ở quận tạm thời do anh phụ trách. Chống lũ là chuyện thứ nhất cần phải làm, nhất định trước khi cơn lũ thứ ba đến, đem những đoạn đê bị thủng lỗ mà gia cố lại.

Hoàng Vĩ Kiệt chấn động, liền vội vàng hỏi:

- Xảy ra tai nạn xe cộ? Người có bị sao không?

- Đang cấp cứu, bây giờ còn khó nói lắm.

Ngô Huy chen vào nói:

- Phỏng chừng có lẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Bằng không, ở huyện sẽ không dám phẫu thuật đâu.

Ngô Huy nói như vậy thì cũng có đạo lý. Giai đoạn hiện tại, trình độ chữa bệnh của bệnh viện Nhân dân huyện quả thật không được tốt lắm. Cũng không phải nói trình độ thầy thuốc không cao, mà là trang thiết bị quá kém. Giải phẫu lớn một chút thì đều mang tính phiêu lưu. Hoắc Hoa Long ở huyện cũng là một chư hầu không lớn không nhỏ. Bệnh viện nhất định sẽ đặc biệt cẩn thận.

Phạm Hồng Vũ lắc đầu:

- Không nhất định.

Có lẽ tình huống đặc biệt nghiêm trọng, không kịp chuyển viện nên bệnh viện huyện đành phải mạo hiểm chữa trị thôi.

Lời này, Phạm Hồng Vũ tất nhiên là sẽ không nói ra miệng, lập tức xoay người bước lên xe jeep.

Hoàng Vĩ Kiệt tiễn ra tận cửa nói:

- Chủ tịch huyện, nếu không tôi cũng đến bệnh viện huyện xem…

Bí thư quận ủy bị thương, đang phải giải phẫu, về tình về lý, y là Chủ tịch quận, sau khi biết được tin tức thì phải đúng lúc chạy đến bệnh viện, hỏi thăm tình huống. Nếu không thì sẽ bị người lên án là vô tình vô nghĩa.

Phạm Hồng Vũ suy nghĩ một chút, hỏi:

- Người nhà của Hoắc Hoa Long là ở quận hay là huyện?

- Ở huyện, vợ của y là y tá của bệnh viện Nhân dân huyện. Bọn họ ở trong khu tập thể của bệnh viện Nhân dân huyện.

- Như vậy đi, anh tối nay ở lại quận. Sau khi trời sáng, sắp xếp xong công tác thì đến huyện. Cán bộ ở quận, nhất định phải làm tốt công tác an bài, không cần như ong vỡ tổ chạy đến bệnh viện. Vẫn là câu nói kia, lúc này, chống lũ là hạng mục hạng nhất.

- Vâng, Chủ tịch huyện, tôi hiểu rồi.

Hoàng Vĩ Kiệt gật đầu đồng ý.

Chiếc xe jeep một lần nữa lao đi trong mưa gió. Do tai nạn của Hoắc Hoa Long, Ngô Huy lái xe càng thêm cẩn thận, không dám lái quá nhanh, chuyển biến cẩn thận vô cùng.

Khi đi ngang qua khu Đồ Tân, nhìn thấy chiếc xe Santana của Hoắc Hoa Long đang đâm vào con đê, đen tuyền, chẳng khác gì xác một con mãnh thú.

- Chỗ này khuất quá, rất nhiều xe đã gặp sự cố tại chỗ này.

Ngô Huy nói thầm một câu rồi vững vàng tay lái.

Phạm Hồng Vũ cũng không lên tiếng, tiếp tục ở trong xe ngủ. Lôi Minh cũng mơ mơ màng màng. Mấy ngày hôm nay, bọn họ thật sự là quá mệt mỏi. Ngô Huy thì có thể tranh thủ thời gian chợp mắt trong xe. Dù sao y cũng không phải lãnh đạo, không cần đi theo Phạm Hồng Vũ vòng vòng. Chỉ khi nào Phạm Hồng Vũ cần dùng xe thì y mới chở thôi.

Ngô Huy không nói gì. 3h sáng, chiếc xe jeep lái vào bệnh viện Nhân dân huyện.

Chiếc xe đậu dưới lầu, Phạm Hồng Vũ liền tỉnh lại. Ngô Huy dẫn đường, ba người hướng lên phòng giải phẫu lầu hai. Trên hành lang sớm đã tụ tập không ít người. Một người phụ nữ đang ôm một chú bé con sáu bảy tuổi, đứng khóc ô ô, còn những người bên cạnh thì ra sức an ủi.

Không cần giới thiệu Phạm Hồng Vũ cũng có thể đoán được, đây là vợ con của Hoắc Hoa Long.

Ngoại trừ vợ con của Hoắc Hoa Long thì còn có một nhân vật trung tâm khác, chính là Tề Chính Hồng. Một số người vây quanh Tề Chính Hồng đều mặc áo khoác trắng, đoán chừng là đồng chí phụ trách bệnh viện và bác sĩ.

Nghe được tiếng bước chân, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn sang.

- Chủ tịch huyện Phạm!

Tề Chính Hồng vội vàng bước nhanh lên chào hỏi. Những người kia tất nhiên là gắt gao đuổi theo. Một đám thần sắc kính cẩn, khẩn trương.

Đối với vị Chủ tịch huyện trẻ tuổi này, mọi người biết đã lâu.

Phạm Hồng Vũ bắt tay Tề Chính Hồng rồi hỏi:

- Tình huống như thế nào rồi?

- Đang giải phẫu. Đây là Giám đốc bệnh viện Nhân dân huyện. Giám đốc Trương, anh hãy mau đem tình huống báo cáo với Chủ tịch huyện Phạm một chút.

Giám đốc bệnh viện Trương hơn bốn mươi tuổi, vội vàng nói:

- Chủ tịch huyện Phạm, tình huống là như vầy, Bí thư Hoắc lúc được đưa tới bị thương rất nặng. Sau khi chụp phim cho thấy đã bị gãy ba cái xương sườn. Phổi cũng chứa dịch. Chúng tôi lập tức cho phẫu thuật ngay. Giám đốc Ngô đã tự mình mổ chính. Giám đốc Ngô là bác sĩ khoa ngoại giỏi nhất của bệnh viện huyện chúng tôi, trước kia là chủ nhiệm khoa ngoại.

- Có nắm chắc không?

Phạm Hồng Vũ cắt ngang lời của y.

- Chủ tịch huyện Phạm, chuyện này ai cũng không dám chắc trăm phần trăm khẳng định. Nhưng xin Chủ tịch huyện Phạm cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ đem hết toàn lực ra cứu Bí thư Hoắc.

Nói thì nói vậy, nhưng vẻ mặt của Giám đốc Trương nhìn qua tương đối trấn định, phỏng chừng nắm chắc khá lớn.

Ngô Huy phân tích thật chính xác.

- Đương nhiên là phải đem hết toàn lực.

Phạm Hồng Vũ nói.

Kế tiếp, trên hành lang lại một phen rối ren. Phạm Hồng Vũ an ủi vợ của Hoắc Hoa Long vài câu. Vợ của Hoắc Hoa Long chỉ biết khóc, cũng không nói lời nào, ánh mắt nhìn Phạm Hồng Vũ mơ hồ mang theo địch ý.

Nếu không phải nửa đêm hắn chạy tới khu Hòa Bình thì làm sao mà phát sinh chuyện như vậy?