Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 634: Có người đâm sau lưng




Chu Tử Kỳ lập tức nói:

- Chủ tịch huyện Phạm, có phải có chuyện gấp hay không? Khu quản lý phía trước có điện thoại đấy.

Từ nét mặt Phạm Hồng Vũ cũng có thể nhìn ra, cuộc điện thoại này rất quan trọng.

- Được, trước đến khu quản lý để gọi điện thoại.

Phạm Hồng Vũ lập tức quyết định.

Cao Khiết lúc này vội vã tìm hắn, khẳng định không phải là chuyện nhỏ.

Chủ tịch huyện Phạm bỗng nhiên đến khu quản lý, lập tức khiến cán bộ của khu luống cuống tay chân. Phạm Hồng Vũ cũng không nói nhiều, đi thẳng vào phòng Bí thư khu, gọi điện thoại cho Cao Khiết.

- Tiểu Khiết, có chuyện gì vậy?

Trên cánh tay vẫn còn vương nước mưa nhỏ xuống mặt bàn, Phạm Hồng Vũ tùy tay lau lau một chút.

- Hồng Vũ, “Diễn đàn thời sự” nửa đầu tháng sáu anh có xem không?

Cao Khiết hỏi, giọng điệu có chút lo âu.

Cái gọi là “Diễn đàn thời sự” chính là một quyển bán nguyện san, do một đơn vị cấp dưới Ban Tuyên giáo trung ương quản lý. Đây cũng là một loại sách báo của chính phủ, trong thể chế nội địa địa vị rất cao. Tuy rằng không bằng tạp chí “Tiếng Kèn”, nhưng cũng có sức ảnh hưởng, là tờ tạp chí mà chính phủ Đảng ủy các nơi đều đặt. Thường xuyên sẽ có những bài văn quan trọng được phát biểu trên “Diễn đàn thời sự”.

- Ủa, có rồi à? Mấy ngày nay mưa to quá, lại lo chuyện phòng lụt nên cũng chưa xem qua. Làm sao vậy, có tình huống gì mới à?

- Ừ, anh lại bị điểm danh rồi.

Cao Khiết trực tiếp nói.

Có vẻ như Phạm nhị ca thường xuyên bị những tờ báo Đảng quan trọng “điểm danh”. Một người mới hai bốn tuổi, chức quan chỉ là Chủ tịch huyện, nhưng thường xuất hiện ở tạp chí đảng quốc gia, cũng được coi là vô cùng hiếm thấy.

- Có phải là chuyện của đoàn chuyên gia Hongkong hay không?

Phạm Hồng Vũ hỏi. Có liên quan đến chuyện này, hắn cũng đã sớm nhắc qua với Cao Khiết. Cao Khiết đã từng khuyên hắn nên thận trọng suy nghĩ. Dù sao trước đó không lâu, việc doanh nghiệp nhà nước Ngạn Hoa thay đổi chế độ đã gây ra một cơn sóng to gió lớn, thậm chí kinh động đến cả thủ trưởng tối cao. Phạm Hồng Vũ vừa mới đến Vân Hồ đã làm ra động tĩnh lớn như vậy, một hơi mời mười mấy vị chuyên gia Hongkong đến, lại còn điều động ba bốn chục cán bộ thoát ly công việc cùng đi khảo sát học tập. Hơn nữa, rõ ràng còn cấp cho các cán bộ trong huyện những bài giảng. Thật sự là quá nhạy cảm!

Đặc biệt lại dưới hoàn cảnh lớn như vậy.

“Diễn đàn thời sự” bỗng nhiên điểm danh hắn, phỏng chừng chính là chuyện này.

Cao Khiết nói:

- Đương nhiên là chuyện này rồi. Chuyện khác người ta chẳng thèm nhớ tới đâu.

Phạm Hồng Vũ liền mỉm cười, ngồi xuống ghế, từ trong túi lấy ra thuốc lá, châm một điếu rồi mới lên tiếng:

- Tiểu Khiết, nghe ý tứ này thì em đã biết là ai “nhớ thương” anh?

- Không khẳng định, nhưng có khả năng.

Phạm Hồng Vũ nói:

- Anh bây giờ vẫn còn đang ở thị trấn, hai ngày sau, đỉnh lũ thứ nhất sẽ tới, nên anh không đi đâu được. Em trước nói cho anh nghe nội dung cơ bản đi.

Nhìn qua, Chủ tịch huyện Phạm cũng chẳng để ý đến việc bị điểm danh rong “Diễn đàn thời sự”. Lúc này đang khẩn cấp, hắn cũng không muốn phí tinh lực để phản ứng với việc này. Hơn mười vạn quần chúng cùng tài sản mới chính là điều mà hắn quan tâm nhất.

- Được rồi, bài văn này do là ông ta ký tên đấy.

- Lại là ông ta!

Phạm Hồng Vũ khóe miệng hiện lên một tia trào phúng.

“Ông ta” trong miệng Cao Khiết nổi danh là “ngự dụng văn nhân”, đứng đầu trong giới bình luận thời sự. Năm ngoái, việc doanh nghiệp nhà nước Ngạn Hoa thay đổi chế độ, vị này đã có bài văn phát biểu rất công kích, có thể nói là một trong những người phát ngôn theo đường lối cực đoan. Xa hơn trước, bài văn phát biểu của Phạm Hồng Vũ trên Nhật báo quần chúng cũng bị lọt vào tầm ngắm của người này.

Có vẻ đồng chí Tiểu Phạm chính là một chiêu bài để tạo nên tiếng tăm cho người khác. Chỉ cần Phạm Hồng Vũ làm ra động tĩnh gì, đám tai to mặt lớn trong giới văn chương liền khẩn cấp nhảy ra, dùng ngòi bút làm vũ khí.

Lại nói tiếp, điều này cũng phải trách bản thân Phạm Hồng Vũ. Một tiểu cán bộ chưa được xếp hạng, ngay cả chức quan thất phẩm tép riu cũng chẳng tính là gì, nhưng cố tình tiểu đả tiểu nháo, thường hay làm ra những động tác lớn, hợp ý với cái đám tai to mặt lớn đó, phê phán không hề cố kỵ.

Nếu như một tỉnh hoặc một lĩnh vực nào đó làm ra đại động tác như vậy, nếu như đám ngự dụng văn nhân nhảy ra phê phán, ít nhiều còn có sự kiêng kỵ. Dù sao đối phương cũng là đại nhân vật, nếu làm không tốt thì sẽ tự rước họa vào thân.

Phạm Hồng Vũ thì không giống với.

Ở trong mắt người ta, đồng chí Tiểu Phạm gì cũng không được tính, chỉ được xem là thổ bá vương nhỏ bé, dưới chân cái đám ngự dụng văn nhân này nhẹ tựa hồng mao, muốn nói thế nào thì nói. Dù sao đồng chí Tiểu Phạm muốn bắt bẻ người ta cũng không có lý do.

- Đúng, chính là ông ta!

Bài văn có tiêu đề rất dọa người “Thật là đáng kinh sợ khi tư tưởng tư bản chủ nghĩa trong cơ cấu chính quyền cơ sở lại được phục hồi”. Giọng điệu của bài văn mang tính chất vấn, tập trung ở ba phương diện. Thứ nhất, huyện Vân Hồ mời nhiều chuyên gia Hongkong đến khảo sát, là vì muốn cung cấp hình thức và suy nghĩ mới cho việc phát triển bên trong huyện, nhưng rốt cuộc là tư tưởng chỉ đạo nào đang tác quái? Thứ hai, huyện Vân Hồ điều động hơn ba mươi cán bộ thoát ly công việc cùng đi với đoàn chủ tịch Hongkong trong suốt tiến trình khảo sát, lại còn tổ chức cho các lãnh đạo UBND huyện và những đơn vị trực thuộc UBND huyện đến nghe các chuyên gia Hongkong giảng bài. Trên lớp học lại nói toàn là tư tưởng của những quốc gia tư bản chủ nhĩa, quan niệm thị trường, rốt cuộc là muốn đem huyện Vân Hồ đi tới đâu? Thứ ba, trực tiếp hỏi Vân Hồ, rốt cuộc là muốn đi con đường nào?

Cao Khiết lời ít ý nhiều thuyết minh nội dung cơ bản, tổng kết quy nạp vô cùng đúng chỗ, có thể thấy được cô đối với bài văn này hết sức quen thuộc, khẳng định không chỉ xem qua một lần.

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Không tệ lắm, bản lĩnh rất thâm hậu, thủ pháp sâu cay, không hổ danh là tai to mặt lớn trong đám ngự dụng văn nhân. Vị lão tiên sinh này, tuổi đã một bó to, nhưng vẫn thích kích động như vậy. Động một chút là nâng cao quan điểm. Xem ra người này một khi có thói quen dùng người khác làm vũ khí thì sẽ nghiện, thường thích biểu hiện sự hiện hữu của mình. Haha, điều này cũng khó trách. Đây chính là bát cơm của công ta, không ra sức một chút, người ta sẽ không cho ông ta chỗ tốt.

Cao Khiết lại không lạc quan như Phạm Hồng Vũ. Nữ đồng chí bình thường đều khá thực tế, thường đem những chỗ hỏng của sự việc suy nghĩ trước.

- Hồng Vũ, anh cũng không thể phớt lờ được. Trong khoảng thời gian này, bên trên đang đấu nhau rất lợi hại, để ý nắm ra điển hình. Có không ít người suốt ngày ngồi chờ anh bị xui xẻo đấy.

- Như thế, nếu anh không gặp xui thì bọn họ cũng sẽ không từ bỏ ý đồ, trăm phương nghìn kế phải tìm ra cách để anh gặp xui xẻo. Tiểu Khiết, nói thật cho em biết, chuyện này chứng minh quyết định ban đầu của anh là chính xác đến cỡ nào.

Phạm Hồng Vũ giọng điệu thật nhẹ nhàng.

Cao Khiết có chút không hiểu ra sao, nói:

- Anh lúc trước quyết định chính xác chuyện gì?

- Chính là đoạt lấy em. Nhìn đồng chí Lục Nguyệt này thật không phóng khoáng. Thủ đoạn nhỏ mà làm cho rất tinh. Nếu Lục Nguyệt cứ tiếp tục như vậy thì anh lại càng nguy hiểm vô cùng.

Phạm Hồng Vũ cười nói.

Cao Khiết vừa tức giận lại vừa buồn cười.

Người này là người nào vậy?

Đến lúc này, hắn rõ ràng còn nghĩ đến đào góc tường Lục Nguyệt, thật không biết đầu hắn cấu tạo có được bình thường hay không.

Tuy nhiên, Cao Khiết nhịn không được, có vài phần tò mò, hỏi:

- Lục Nguyệt làm sao mà rất căng?

- Anh ta là con rể của Trương gia, Trương gia lại là một nhà quyền quý hiển hách. Con trai của Trương lão, Bộ trưởng Trương cũng là đại nhân vật. Đại nhân vật phải có diễn xuất và khí độ của đại nhân vật. Thủ đoạn nhỏ không phải là không thể dùng, nhưng không thể xem nó là thủ đoạn bình thường được. Uy vọng và lực kêu gọi của nhà quyền quý thế gia mới là quan trọng nhất. Thủ đoạn nhỏ, âm mưu nhỏ đều không được bày lên mặt bàn.

Lục Nguyệt nếu đã xem mình là con cháu Trương gia thì những chủ ý cùi bắp kia sẽ không bao giờ có. Nếu y muốn trở thành một thành viên quan trọng trong Trương gia, được bề trên Trương gia tiếp nhận. Vậy y phải đường đường chính chính mà giao phong. Bằng không, vĩnh viễn chỉ có thể ở đằng sau bức màn, làm mưu sĩ quạt lông ngỗng. Tuy nhiên, theo anh được biết, Trưởng phòng Lục không cam lòng tránh đằng sau người khác.

Nghe qua hình như rất có đạo lý.

Nhưng Cao Khiết không quan tâm Lục Nguyệt. Cô quan tâm là Phạm Hồng Vũ.

- Được, anh cũng đừng lo lắng cho Trưởng phòng Lục nữa. Mặc kệ anh ta sau này như thế nào, ít nhất anh ta hiện tại lại làm ra như vậy thì anh nên nghĩ biện pháp ứng đối mới được.

Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười nói:

- Tiểu Khiết, em cũng đừng lo lắng nữa. Binh đến tướng ngăn, nước lên tường chặn, luôn luôn có biện pháp mà. Anh còn đang cảm thấy kỳ quái, đoàn chuyên gia đến đã hai mươi ngày rồi, bọn họ như thế nào bây giờ mới có động tác.

Một câu chưa dứt, bên ngoài vang lên tiếng sét đánh chói tai.

Cao Khiết liền vội vàng hỏi:

- Bên chỗ anh trời mưa lớn lắm sao? Chuyện phòng lụt không có vấn đề gì lớn chứ?

Phạm Hồng Vũ nói:

- Chuyện phòng lụt anh vẫn rất lo lắng. Anh tới thời gian ngắn quá, rất nhiều công tác còn chưa kịp bố trí. Anh hiện tại đã hiểu, bọn họ thật chọn đúng thời cơ, chính là để cho anh hai đầu tác chiến, được cái này thì mất cái khác. Hừ, tính toán thật là tốt.

Chủ tịch huyện Phạm quả thật có điểm tức giận.

Những người này, vì muốn chỉnh người mà có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Biết rõ hắn đang vội vàng chống lũ, không thể phân tâm thì nhân lúc này đâm sau lưng hắn một dao.

Quả nhiên độc ác!

Cao Khiết vội vàng nói:

- Hồng Vũ, em thấy việc này anh nên lập tức báo cáo với Chủ tịch tỉnh Vưu đi, để ông ấy giúp anh một phen. Trong khoảng thời gian này, anh an tâm làm tốt công tác chống lũ. Nước lũ vô tình, anh nhất định phải chú ý an toàn của mình, ngàn vạn lần không cần cậy mạnh. Em hiểu rõ tính cách của anh mà.

Trong lời nói tràn đầy sự quan tâm và lo lắng.

- Yên tâm đi, anh sẽ chú ý an toàn. Đánh càng lớn thì chủ tướng lại càng phải bảo đảm an toàn.

- Anh biết thì tốt rồi.

Cao Khiết lại tiếp tục dặn dò thêm vài câu.