Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 614: Trở bếp dời củi, sứt đầu mẻ trán




Huyện Vân Hồ tổng cộng có ba thị trấn theo chế độ cấp Trưởng phòng; tám khu. Trong đó khu Hòa Bình có thể nói là xa nhất, cách thị trấn Vân Hồ khoảng ba chục km.

Đến Vân Hồ một tháng, Chủ tịch huyện Phạm vẫn chưa thể đi khắp hết từng xã, thị trấn. Tuy nhiên đây cũng là chuyện sớm hay muộn. Phạm Hồng Vũ hoàn toàn chịu ảnh hưởng của Khâu Minh Sơn và Phạm Vệ Quốc, cho rằng không có bất kỳ cần sự thương thảo nào. Nếu không xâm nhập, không biết tư liệu thì bất kể thế nào cũng không gần dân được.

Phạm Hồng Vũ và Hoàng Vĩ Kiệt ngồi song song đằng sau xe Nissan. Hoàng Vĩ Kiệt hướng hắn giới thiệu tình huống căn bản của khu Hòa Bình.

Căn cứ vào Hoàng Vĩ Kiệt giới thiệu, khu Hòa Bình có diện tích 170km vuông, có một thị trấn và ba xã. Thị trấn Hòa Bình nằm ngay hồ lớn. Toàn bộ khu có đường bờ sông dài 11km, đều có đê bảo hộ.

Hoàng Vĩ Kiệt nói chuyện rất chậm rãi, cũng không hướng Chủ tịch huyện báo cáo những biến hóa lớn. Y trời sinh tính như thế.

- Chủ tịch quận Hoàng, tình huống trùng hút máu ở khu Hòa Bình như thế nào rồi?

Phạm Hồng Vũ quan tâm hỏi.

Bệnh trùng hút máu là bệnh ký sinh trùng thường thấy nhất ở những khu vực gần hồ, cũng là một loại bệnh nguy hại nhất. ban đầu thống kê, cả nước có gần mười triệu người bị bệnh, một trăm triệu người đã bị lây nhiễm, mười ba tỉnh thành phố, khu tự trị đều mắc phải căn bệnh này. Những khu bị nghiêm trọng thì người bệnh lần lượt tử vong. Lãnh tụ vĩ đại đã từng làm thơ miêu tả cảnh tượng bi thảm này.

Sau khi đến nhậm chức tại Vân Hồ, Phạm Hồng Vũ xuống nông thôn điều tra nghiên cứu, bệnh trùng hút máu tàn sát bừa bãi vẫn luôn là một trong những trọng điểm chú ý của hắn.

Hoàng Vĩ Kiệt đáp:

- Trước mắt xem ra thì coi như tốt. Ở quận nhiều năm qua đã tiến hành rất nhiều hoạt động, đối với nguyên nhân khống chế rất nghiêm, bệnh nhân được phát hiện kịp thời đúng lúc cứu trị.

Phạm Hồng Vũ gật đầu nói:

- Điều này rất tốt. Chúng ta là huyện gần hồ, bệnh trùng hút máu không thể dễ dàng được trị tận gốc. Nhất định không thể phớt lờ.

- Vâng, Chủ tịch huyện, chúng tôi sẽ nắm chắc công việc này.

Hoàng Vĩ Kiệt đáp ứng, cũng nhìn ra không ra là đặc biệt tỏ vẻ. Tuy nhiên, Phạm Hồng Vũ thật ra có thể tin được y. Tính cách này của Hoàng Vĩ Kiệt không thích nói nhiều, nhưng một khi đã hứa hẹn thì phần lớn là khá giữ chữ tín.

- Còn nữa, khí hậu năm nay khá kỳ quái. Đã tháng năm rồi mà không có một trận mưa lớn nào. Đài khí tượng tỉnh cho rằng có khả năng trong thời gian cực ngắn phát sinh lũ lớn. Công tác phòng chống lũ ở quận như thế nào rồi?

Vân Hồ là huyện gần hồ, Phạm Hồng Vũ không quá lo lắng vấn đề hạn hán. Bất kể thế nào, một hồ Thanh Sơn to như vậy thì không có khả năng ngàn hạc thấy đáy.

Phòng lụt mới là đại sự hàng đầu.

Hoàng Vĩ Kiệt cau mày, nói:

- Chủ tịch huyện Phạm, khí hậu năm nay đúng là có điểm lạ. Tôi đã từng hỏi thăm ý kiến của đài tỉnh, bọn họ cũng nói như vậy. Không nói gạt Chủ tịch huyện, đê chống lũ của quận chúng tôi đều được xây dựng từ năm 60-70, những năm qua không có tiến hành tu chỉnh, chỉ là sửa chữa, nên năng lực chống lũ giảm xuống. Nếu quả thật phát sinh tình huống lũ lụt thì có thể không chống đỡ được.

Phạm Hồng Vũ liếc hắn một cái hỏi:

- Vậy anh định thế nào?

Nếu biết vấn đề xảy ra ở cấp dưới, Chủ tịch huyện Phạm rất không chào đón.

Hoàng Vĩ Kiệt chần chừ một chút rồi thản nhiên nói:

- Chủ tịch huyện Phạm, tôi không có biện pháp nào tốt. Tôi đã từng hướng huyện gửi báo cáo, yêu cầu tu chỉnh toàn bộ khu đê phòng hộ, nhưng ở huyện chẳng có hồi báo, chỉ có đưa xuống một khoản tiền tượng trưng. Khu Hòa Binh trước mắt không có công thương nghiệp, chủ yếu dựa vào thuế nông nghiệp và đặc sản để duy trì, nên tài chính hàng năm đều bị thiếu hụt. Năm ngoái tôi từ tài chính của khu lấy ra được hai chục ngàn, đem tu sửa những đoạn nguy hiểm nhất. Hiện tại, tôi chỉ có thể chuẩn bị một số bao tải, tảng đá, cất trong kho của quận, rồi đem một bộ phận quân dân thành quân đột kích, bất cứ lúc nào cũng đợi mệnh. Nếu chẳng may phát sinh lũ lụt, vậy cũng chỉ có thể liều mạng. Nói thật, tôi cảm thấy thiếu tự tin. Nhưng tôi xin cam đoam, nếu đê vỡ, tôi là người thứ nhất không lui.

Phạm Hồng Vũ nhìn y, thản nhiên nói:

- Chủ tịch quận Hoàng, tôi không yêu cầu anh phải liều mạng, tôi cũng không muốn thấy quần chúng bị thương, thậm chí là hy sinh. Chống lũ là có thể dự phòng. Sứt đầu mẻ trán thật không đáng khen ngợi.

Hoàng Vĩ Kiệt trong mắt hiện lên một tia sáng rọi, yên lặng nhìn Phạm Hồng Vũ, nói:

- Chủ tịch huyện Phạm, anh cho là như vậy sao?

Lôi Minh ngồi ở ghế lái phụ hơi ngạc nhiên quay đầu nhìn thoáng qua. Phạm Hồng Vũ và Hoàng Vĩ Kiệt nói chuyện với nhau, Lôi Minh luôn lắng nghe. Lôi Minh xem ra, anh ta thật mau mắn khi được làm thư ký cho Phạm Hồng Vũ. Đây là một bước quan trọng của anh ta trong chính đàn. Lôi Minh rất quý trọng cơ hội này, rất cố gắng học tập những trí tuệ quan trường và biện pháp thi hành chính trị của Phạm Hồng Vũ.

Tuy nhiên, Lôi Minh không nghĩ tới, Hoàng Vĩ Kiệt lại nói trắng ra như vậy, mơ hồ mang theo ý chất vấn.

Đây cũng không phải là thái độ nên có của một cấp dưới.

- Đương nhiên!

Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói, cũng không tức giận vì thái độ của Hoàng Vĩ Kiệt.

- Hơn hai nghìn năm qua, chúng ta luôn được khen ngợi là cứu hỏa thần tốc, càng sứt đầu mẻ trán thì lại càng được khen ngợi nhiều. Nhưng dự phòng vĩnh viễn phải được đặt lên vị trí hàng đầu.

Hoàng Vĩ Kiệt khẽ thở dài nói:

- Chủ tịch huyện Phạm, anh nói rất có lý, nhưng hoàn cảnh của chúng tôi cho tới bây giờ đều là như thế.

Phạm Hồng Vũ nói:

- Đừng nói như thế. Cứ làm tốt công tác của mình, đó là chức trách của cán bộ chứ không phải là chiến tích.

Hoàng Vĩ Kiệt gật đầu nói:

- Tôi hiểu rồi.

Lôi Minh lại có điểm khó hiểu.

Hoàng Vĩ Kiệt này đúng là không biết “vuốt mông ngựa”.

Nhưng nhìn qua, Chủ tịch huyện Phạm lại hài lòng với câu trả lời của y.

Chiếc xe sau khi đi được hai mươi km, thì tình hình giao thông trở nên kém hơn. Tuy rằng vẫn là đường xi măng, nhưng mặt đường khá gồ ghề, rất không bằng phẳng. Gầm xe Nissan lại thấp, lái xe Ngô Huy phải lái với tốc độ thật chậm.

Hoàng Vĩ Kiệt còn nói thêm:

- Chủ tịch huyện Phạm, giao thông đường bộ ở khu chúng tôi khá lạc hậu, nhưng giao thông đường thủy lại khá tốt. Tuy nhiên đi đường thủy thì lại quá chậm, rất không thích hợp để vận chuyển hàng hóa. Kinh tế Hòa Bình muốn phát triển, chung quy vẫn phải nghĩ biện pháp nâng cấp giao thông mới được. Nghe nói, Chủ tịch huyện Phạm trước kia ở Phong Lâm đã từng vay nợ làm đường?

Xem ra, Hoàng Vĩ Kiệt đối với hình thức Phong Lâm đặc biệt chú ý, tuyệt không vì lấy lòng Phạm Hồng Vũ mà cố ý như thế. Bằng không, chỉ trong một buổi tối ngắn ngủi, y không thể nói nhiều như vậy.

Phạm Hồng Vũ liền cười, hứng thú hỏi:

- Vậy Chủ tịch quận Hoàng cũng muốn vay nợ làm đường?

Hoàng Vĩ Kiệt nói:

- Quả thật là có ý tưởng này, chỉ là khu chúng tôi không thể so sánh với Phong Lâm. Tôi cho dù có muốn vay nợ thì cũng không có vật thế chấp. Hơn nữa cũng chẳng có ngân hàng đồng ý cho chúng tôi vay.

Nói tới đây, Hoàng Vĩ Kiệt đột nhiên dừng lại, dường như có lời không tốt nói ra.

Phạm Hồng Vũ cũng không thúc giục, chỉ có điều nhìn y, chậm rãi đợi câu tiếp theo.

Hoàng Vĩ Kiệt do dự một chút rồi lập tức thần sắc bình thường nói:

- Điều này gần như chỉ là ý tưởng của tôi, những đồng chí khác ở quận cũng không có cùng ý kiến, cho rằng việc làm đường hẳn là do thượng cấp an bài, tài chính ở quận vốn đã khẩn trương, vay nợ làm đường thì không biết khi nào mới trả được.

Phạm Hồng Vũ thuận miệng hỏi:

- Đồng chí Hoắc Hoa Long có ý kiến như thế nào?

Hoắc Hoa Long là Bí thư Quận ủy, nhân vật số một khu Hòa Bình.

Hoàng Vĩ Kiệt bỗng nhiên do dự, sau đó nói những đồng chí khác có ý kiến bất đồng. Phạm Hồng Vũ có thể nghĩ đến, đồng chí có ý kiến bất đồng, hơn phân nửa chính là Hoắc Hoa Long.

Hoàng Vĩ Kiệt xuất thân là Chủ tịch quận, nhân vật số hai, nhưng y lại có thân phận là con rể của Tạ Hậu Minh nên không giống như bình thường. Nếu y có ý tưởng vay nợ làm đường, những đồng chí khác ở quận sẽ không có ý kiến, cho dù là có ý kiến, ngoại trừ Hoắc Hoa Long thì không ai cản được Hoàng Vĩ Kiệt.

Hoàng Vĩ Kiệt cẩn thận, không có trực tiếp nói tên Hoắc Hoa Long, tất nhiên là không muốn làm cho Phạm Hồng Vũ hiểu lầm là y đang kích bác thị phi. Không ngờ Phạm Hồng Vũ lại mở miệng hỏi.

Hoàng Vĩ Kiệt thầm giật mình, không hiểu lắm ý tứ của Phạm Hồng Vũ.

Phạm Hồng Vũ rốt cuộc là thuận miệng hỏi hay là có mưu đồ khác?

Vị tân Chủ tịch huyện này nhìn thì còn trẻ, nhưng thật sự đủ cáo già. Tùy tay khẽ vẫy đã khiến cho Tạ Hậu Minh luống cuống cả tay chân. Thậm chí ngay cả Lục Cửu cũng phải kinh ngạc. Hoàng Vĩ Kiệt tuyệt không dám xem thường, chỉ bằng sắc mặt mà lý giải ý tứ của Phạm Hồng Vũ.

Tuy nhiên, câu hỏi của Chủ tịch huyện thì không trả lời là không được.

Hoàng Vĩ Kiệt đầu óc chuyển động, tìm từ ngữ cẩn thận:

- Ý kiến của Bí thư Hoắc là làm đường là chuyện đại sự, cần phải phục tùng sự an bài của huyện. Năm ngoái, UBND huyện đã có nghiên cứu, muốn toàn diện cải tạo thăng cấp tuyến đường giao thông trên toàn huyện, khiến giữa các khu trần và Vân Hồ đều có giao thông bốn làn đường. Sau này, vì nghe nói có vấn đề về chuyện tiền bạc nên việc này tạm thời ngừng lại.

Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng gật đầu.

Huyện đấu tranh kịch liệt như vậy, Chủ tịch huyện thôi làm gì mà còn có tâm tư bỏ vào công tác đứng đắn chứ?