Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 558: Khiến “kẻ xấu” làm thư ký cho Bí thư Phạm




Sáng sớm hôm sau, Hoàng Tử Hiên chạy đến nhà khách của trụ sở làm việc.

Giám đốc nhà khách sớm đã chờ sẵn, nhìn thấy Hoàng Tử Hiên vội vàng chạy ra đón.

Hoàng Tử Hiên hỏi:

- Bí thư Phạm đã dậy chưa?

Giám đốc vội đáp:

- Chủ tịch, Bí thư mới sáng sớm đã thức dậy, ước chừng khoảng sáu giờ rưỡi, ở trong sân tập thể dục hơn một tiếng. Haha, thân thủ không chỗ nào có thể chê được. Bây giờ cậu ấy đã về phòng rồi.

Giám đốc nhà khách vừa nói vừa lắc đầu, cảm thấy đặc biệt có hứng thú. Bí thư đảng ủy còn trẻ như vậy thì thật nằm ngoài dự đoán của mọi người. Vốn tưởng rằng còn trẻ thì sẽ ham ngủ, kết quả sáng sớm đã thức dậy, còn ở trong sân rèn luyện hơn một tiếng đồng hồ. Điều này hoàn toàn thật không ngờ.

Hoàng Tử Hiên hai hàng lông mày nhíu lại:

- Phải gọi là Bí thư Phạm, về sau không được gọi là Bí thư mới nữa, hiểu không?

Giám đốc lập tức sửng sốt nhưng rồi liên tục gật đầu đồng ý.

Gọi Bí thư mới là có điểm khách khí.

Hoàng Tử Hiên lập tức lên lầu, đến phòng khách quý. Y vừa mới tới cửa, còn chưa kịp gõ cửa thì cửa phòng đã mở ra. Phạm Hồng Vũ trang phục chỉnh tề, đứng ở nơi đó, mỉm cười nói:

- Chủ tịch đến rồi hả? Đang chuẩn bị đi ăn sáng, chúng ta cùng nhau đi nhé.

- Được!

Hoàng Tử Hiên cũng không từ chối. Y đến đây vốn là mời Phạm Hồng Vũ đi ăn sáng.

Nhà khách cách trụ sở làm việc không xa, đi bộ năm phút là đến. Hai người đến căn tin cơ quan ăn điểm tâm. Gần tới giờ làm việc, các nhân viên công tác đều tụm năm tụm ba mà đến, đồng loạt hướng đến căn tin cơ quan. Nhìn thấy Phạm Hồng Vũ và Hoàng Tử Hiên, thì đều hướng Hoàng Tử Hiên chào hỏi, nhưng chỉ gật đầu mỉm cười với Phạm Hồng Vũ, dường như còn có chút thẹn thùng.

Mọi người ai cũng biết, chàng thanh niên trẻ tuổi đẹp trai này chính là nhân vật số một của nông trường. Phạm Hồng Vũ tối hôm qua trong cuộc họp đã đồng ý quản lý tiền lương của mọi người. Tin tức có liên quan đã sớm dùng tốc độ nhanh nhất truyền bá ra ngoài. Đa số nhân viên nghe nói đều tinh thần phấn chấn, quan cảm đối với Bí thư mới trở nên tốt hơn nhiều. Chỉ có điều rất ít người dám nói chuyện với Bí thư mới vài câu.

Căn tin cơ quan cung cấp bữa sáng rất đơn giản, chỉ có mỳ, bánh bao, bánh mỳ, cháo và dưa muối.

Nhưng phân lượng rất nhiều.

Bánh mỳ và bánh bao đều làm cái rất lớn. Một người trẻ tuổi bình thường thì ăn hai cái bánh bao hoặc một cái bánh bao với một chén cháo, cộng thêm chút dưa muối cũng là đủ rồi. Dưa muối là do đầu bếp của căn tin tự làm, không thu tiền, ăn bao nhiêu lấy bấy nhiêu.

Hoàng Tử Hiên ăn hai cái bánh bao và một chén cháo hoa.

Phạm Hồng Vũ thì lại ăn nhiều hơn, ba tô mỳ thịt băm, hai cái bánh bao, lại thêm một đĩa dưa muối.

Đầu bếp của căn tin tự làm cho Bí thư Phạm một tô mỳ thịt băm thật lớn, rắc thêm một chút hành, hương thơm ngào ngạt.

Phạm Hồng Vũ đã cứu Đỗ Song Ngư, ra sức đánh tên lưu manh Cát Nhị Tráng của thị trấn Thập Nguyên, lại đồng ý phát tiền lương cho mọi người, nên cảm thấy vị Bí thư mới này là một người thật tốt. Đầu bếp muốn dùng phương thức này để tỏ vẻ thân cận của mình, chỉ là không dám bắt chuyện với Bí thư Phạm.

Phạm Hồng Vũ và Hoàng Tử Hiên ngồi một bàn riêng. Các công nhân viên chức khác đều cách xa, ai cũng không dám ngồi chung cùng bọn họ.

Bí thư mới và Chủ tịch thương lượng công tác, không nên quấy nhiễu.

Hoàng Tử Hiên liếc mắt nhìn tô mỳ thịt băm thật lớn trước mặt Phạm Hồng Vũ, cười nói:

- Bí thư Phạm ăn uống thật tốt.

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Tôi mỗi ngày ăn cơm không ít, ngủ nhiều nên sức khỏe mới tốt.

Buổi tối ngày hôm qua, khi vừa về tới nhà khách, sau khi rửa mặt xong, hắn đã lên giường đi ngủ.

Hoàng Tử Hiên liền ngầm cười khổ một tiếng. Cả đêm hôm qua, y không thể chợp mắt được, hiện tại hai mắt vẫn còn đỏ. Cũng may là còn trẻ, sức khỏe không tệ nên nhìn qua cũng không mệt mỏi lắm.

Phạm Hồng Vũ ăn rất nhanh. Hoàng Tử Hiên vừa mới ăn xong một cái bánh bao, thì tô mỳ thịt băm kia đã hết hơn phân nửa, nhân tiện còn ăn luôn một cái bánh bao. Hoàng Tử Hiên trên mặt liền lộ ra vẻ tươi cười. Nhớ năm đó, khi y còn đi lính, ăn uống cũng rất tốt như Phạm Hồng Vũ bây giờ.

- Bí thư Phạm trước kia cũng từng đi lính?

Hoàng Tử Hiên thuận miệng hỏi, lập tức ý thức được không đúng. Phạm Hồng Vũ mới hai mươi bốn tuổi, thì đã là Chủ tịch huyện, khẳng định là chưa từng đi lính. Bằng không thì thời gian tính như thế nào cũng không đủ. Y không giống như Phạm Hồng Vũ. Đối với tình huống của Phạm Hồng Vũ, y hiểu biết thật sự ít, chỉ mơ hồ nghe qua một chút lời đồn về Nhất thất đại án huyện Vũ Dương mà thôi.

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Không, tôi trước kia học ở trường công an Hồng Châu, trường học là quản lý bán quân sự hóa.

- À, thì ra là thế, trách không được Bí thư Phạm lại có thân thủ như vậy. Đám lưu manh Cát Nhị Tráng căn bản không phải là đối thủ của cậu. Nói thật, Bí thư Phạm thu thập Cát Nhị Tráng thật sự là rất đẹp. Bọn khốn kiếp đó chính là hung thủ đánh người của nông trường. Ba nhân viên của nông trường chúng ta bây giờ vẫn còn đang nằm trong bệnh viện. Thời gian trước, tiền chữa trị còn phải do nông trường chi trả. A, bây giờ là bên Vân Hồ chi trả rồi. Thu thập sạch sẽ đám du côn đó, về sau đội ba bên kia liền thanh tĩnh hơn.

Phạm Hồng Vũ hai hàng lông mày nhăn lại:

- Chủ tịch Hoàng, trị an bên khu Thập Nguyên quả thật là phải chỉnh đốn lại. Đám lưu manh Cát Nhị Tráng nhất định phải bị nghiêm túc xử lý. Nhưng nông trường bên này của chúng ta cũng phải tăng mạnh giáo dục, làm tốt công tác tư tưởng với các đồng chí ở đội ba, không nên hơi tí là xung đột với quần chúng khu Thập Nguyên. Tất cả mọi người đều là đồng chí cả, có lời gì thì nên nói chuyện với nhau, động thủ tóm lại là không tốt.

Có vẻ Chủ tịch huyện Phạm thường xuyên thích động thủ, cảm thấy không thỏa đáng nên đánh giá nó không tốt.

Hoàng Tử Hiên không có cãi lại, gãi đầu nói:

- Điều này không thành vấn đề. Bí thư Phạm, tôi ở đây xin tỏ thái độ, chỉ cần quần chúng bên khu Thập Nguyên không động thủ trước, tôi cam đoan công nhân viên chức bên nông trường cũng sẽ không động thủ.

Phạm Hồng Vũ nhìn y một cái nói:

- Như vậy cũng tốt, Chủ tịch Hoàng đối với tình huống nông trường so với tôi quen thuộc hơn, uy tín lại cao, công việc này tôi tin rằng anh sẽ làm rất tốt.

Cái giá của nhân vật số một vô tình liền toát ra.

Hoàng Tử Hiên lại cầm miếng bánh mỳ, lại hỏi:

- Bí thư Phạm, hôm nay công tác an bài như thế nào? Có cần phải mời dự họp đại hội cán bộ, chính thức gặp mặt các đồng chí hay không?

Phạm Hồng Vũ khẽ gật đầu nói:

- Được, sáng hôm nay sẽ họp và gặp mặt các đồng chí. Buổi chiều làm phiền Chủ tịch Hoàng đi cùng với tôi đến các nơi, chúng ta đi dọc bên hồ tham quan một chút, xem tình huống chống lũ như thế nào.

Phạm Hồng Vũ an bài thật ra nằm ngoài dự kiến của Hoàng Tử Hiên. Không nghĩ tới Phạm Hồng Vũ sau khi nhậm chức lại quan tâm tới tình hình chống lũ đầu tiên, lập tức sắc mặt nghiêm túc, đáp:

- Vâng, tôi xin đi cùng với Bí thư Phạm.

Rất nhanh, hai người liền ăn xong bữa sáng. Phạm Hồng Vũ chủ động trả tiền, Hoàng Tử Hiên cũng không để ý những chi tiết này, nên cũng không giành trả.

Sau đó, Hoàng Tử Hiên gọi điện thoại thông báo cho các đồng chí trong văn phòng. Các đại đội trưởng, đại đội phó chính trị và cán bộ lãnh đạo các phòng chín giờ sáng nay đến phòng họp lớn để họp.

Toàn bộ nông trường Triều Dương là một ‘bán đảo” bất quy tắc. Các bộ phận đại đội cách nhau xa nhất tầm mười dặm lộ trình. Hiện tại còn cách một tiếng nữa là đến tám giờ, cũng đủ cho các lãnh đạo đại đội chạy tới.

Chánh văn phòng nông trường Ngô tới, xin chỉ thị hai vị lãnh đạo, văn phòng làm việc và chỗ ở của Bí thư Phạm nên an bài như thế nào.

Nếu Bí thư Phạm đã đến đảm nhiệm, những công việc này nhất định phải sớm an bài cho tốt.

Đối với việc này, Phạm Hồng Vũ tất nhiên cũng không có yêu cầu gì đặc biệt. Điều kiện làm việc và sống ở nông trường chỉ được như thế, chỉ cần có chỗ ngủ là được rồi. Đơn vị cấp cục trưởng như nông trường với những đơn vị cấp cục trưởng khác thật sự là không có biện pháp so sánh.

Chánh văn phòng Ngô đem phòng làm việc của Phạm Hồng Vũ an bài cùng một dãy với Hoàng Tử Hiên. Trình độ ánh sáng không tệ lắm. Tối hôm qua đã cho người thu dọn sạch sẽ, đơn giản bố trí một chút. Văn phòng của Hoàng Tử Hiên là quy cách nhà ngang, bàn ghế làm việc theo kiểu cũ, một chiếc ghế dựa, một bộ sofa và một cái quạt điện.

So với văn phòng của xã, thị trấn bình thường còn khó coi hơn.

Nhìn ra được, Chánh văn phòng Ngô đã dốc hết toàn lực. Đồ dùng làm việc vẫn còn khá mới, ít nhất không loang lỗ như trong phòng làm việc của Hoàng Tử Hiên.

- Rất xin lỗi, Bí thư Phạm, nông trường của chúng tôi điều kiện quá kém. Mong cậu thông cảm.

Đứng trên sàn nhà bằng xi măng, Chánh văn phòng Ngô cảm thấy ngượng ngùng, liên tiếp nói lời xin lỗi Phạm Hồng Vũ.

Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười nói:

- Không sao, cái này là rất tốt rồi. Văn phòng chủ yếu là để làm việc, có bàn, có điện thoại là được rồi. Chúng ta hai năm qua khó khăn một chút, nên giờ nhất định sẽ khắc phục khó khăn.

- Vâng, vâng, chúng tôi hàng năm đều trông ngóng khó khăn được khắc phục. Không có tiền thì chẳng làm gì được.

Chánh văn phòng Ngô nói, bỗng nhiên ý thức được Hoàng Tử Hiên ở bên cạnh. Lời của mình nói, Hoàng Tử Hiên đều nghe hết, có thể sẽ cảm thấy không hay, nên không khỏi bất an liếc mắt nhìn Hoàng Tử Hiên một cái.

Hoàng Tử Hiên cười ha hả:

- Lão Ngô, anh cũng đừng sợ tôi. Chuyện xây dựng kinh tế tôi thực không hiểu nhiều lắm. Chỉ cần Bí thư Phạm có phương pháp xử lý đúng đắn, thì tôi là người thứ nhất toàn lực ủng hộ.

Lại nói tiếp, y đối với những phương án của Phạm Hồng Vũ vẫn còn có chút nửa tin nửa ngờ. Phạm Hồng Vũ cũng không thèm để ý, nói miệng mà không có bằng chứng là không được. Cần phải chứng thực xuống, kiếm được lời, Hoàng Tử Hiên và những đồng chí ở nông trường mới có thể tin tưởng hắn.

Cơm thì phải ăn từng miếng, ăn vội là không được.

Chánh văn phòng Ngô còn có chút ngượng ngùng, cười vài tiếng, lại hỏi:

- Bí thư Phạm, dựa theo quy định, còn phải chuẩn bị cho cậu một thông tín viên. Về phương diện này, cậu có yêu cầu gì cụ thể hay không?

Trung ương có văn kiện quy định, cán bộ cấp huyện cục không có thư ký chuyên trách. Nhưng trên thực tế, văn kiện này rất khó chứng thực xuống dưới. Các cán bộ ở dưới bất quá chỉ thay đổi xưng hô, không gọi là thư ký mà gọi là thông tín viên, tuy nhiên vẫn làm công việc của thư ký chuyên trách.

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Chánh văn phòng Ngô, anh mời đồng chí Đỗ Song Ngư đến đây một chuyến, tôi muốn nói chuyện với anh ta.