Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 541: Lưu manh chân chính




- Hoàng Tử Hiên, các người đang làm trò gì vậy?

Phạm Hồng Vũ hai hàng lông mày nhíu chặt, trầm giọng quát, vẻ mặt không hài lòng.

- Trưởng phòng Phạm…

Hoàng Tử Hiên hơi không hiểu ra sao cả, như thế nào người này lại quát mình, bày ra cái giá gì vậy?

- Bí thư Phạm!

Phạm Hồng Vũ lạnh lùng nói.

Hoàng Tử Hiên ngưng trệ một chút, đột nhiên nghĩ tới, chàng thanh niên trước mắt mình không phải là thư ký của Chủ tịch tỉnh nữa mà là Bí thư Đảng ủy nông trường Triều Dương. Ban tổ chức Tỉnh ủy đã viết rất rõ ràng trong văn kiện bổ nhiệm. Phạm Hồng Vũ là nhân vật số một của nông trường, chủ trì công tác toàn diện.

- Bí thư Phạm, cậu như thế nào…

Phạm Hồng Vũ lại cắt ngang lời của Hoàng Tử Hiên:

- Đồng chí Hoàng Tử Hiên, mời anh lập tức dẫn các đồng chí trở về nông trường. Lập tức. Đây là mệnh lệnh, ai không phục tùng sẽ xử phạt.

Tất cả mọi người đều ngẩn cả người, rốt cuộc không nghĩ tới Phạm Hồng Vũ lại tỏ thái độ này với Hoàng Tử Hiên, nửa phần mặt mũi cũng không cấp. Còn chưa tới nông trường báo danh đã bày ra cái giá của nhân vật số một, trước mặt mọi người quát Hoàng Tử Hiên.

Nông trường quốc doanh là quản lý bán quân sự, hai chữ “mệnh lệnh”, phân lượng rất nặng.

Hoàng Tử Hiên khuôn mặt trong phút chốc đỏ bừng, trong mắt phun ra lửa giận, gắt gao nhìn thẳng Phạm Hồng Vũ, cắn răng nói:

- Bí thư Phạm, cậu xử phạt tôi cũng không sao, nhưng Đỗ Song Ngư...

Hoàng Tử Hiên lời còn chưa nói hết, Phạm Hồng Vũ đã lần thứ ba cắt ngang, nói:

- Đỗ Song Ngư làm sao vậy? Tôi mới rồi không nói rõ ràng sao? Mời anh cùng với tất cả đồng chí, lập tức trở về nông trường. Đồng chí Đỗ Song Ngư, hai vị trở về với Chủ tịch Hoàng đi.

Đỗ Song Ngư và Ngô chi Tâm liếc nhìn nhau, đều mừng rỡ.

- Chủ tịch huyện Phạm... chúng tôi thật sự có thể đi sao?

Đỗ Song Ngư hãy còn lo lắng, hỏi dò.

Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói:

- Đồng chí Đỗ Song Ngư, anh là công nhân viên chức của nông trường phải không?

- Đúng vậy, tôi đương nhiên là công nhân viên chức của nông trường.

- Vậy thì tốt rồi, tôi là Bí thư Đảng ủy nông trường Triều Dương, mời các anh lập tức thi hành mệnh lệnh, trở về nông trường. Không được ở thị trấn Thập Nguyên nữa.

- Anh là Bí thư nông trường Triều Dương?

Đỗ Song Ngư không khỏi không hiểu ra sao cả, y còn không biết Ban Tổ chức Tỉnh ủy vừa mới hạ văn kiện bổ nhiệm mới nhất.

- Đúng!

Phạm Hồng Vũ không muốn nhiều lời, khoát tay, ra hiệu bọn họ đi mau.

Đỗ Song Ngư không do dự, kéo cánh tay Ngô Chi Tâm, hướng Phạm Hồng Vũ hơi khom người chào rồi cực nhanh đi tới phía sau Hoàng Tử Hiên. Đỗ San San ôm lấy y, nước mắt trào ra, nghẹn ngào thành tiếng.

- Đi!

Hoàng Tử Hiên thật sâu nhìn Phạm Hồng Vũ, vung tay lên, xoay người xuống lầu, cũng không chào hỏi Lục Cửu, thật giống như đường đường Bí thư huyện ủy Vân Hồ là không khí.

Theo sát phía sau hai gã cán bộ mang súng lục bị biến hóa này khiến cho không hiểu ra sao cả, cao thấp đánh giá Phạm Hồng Vũ vài lần, rồi đi theo Hoàng Tử Hiên xuống lầu.

Rất nhanh, hai chiếc xe ầm ầm nhanh chóng rời khu Thập Nguyên, cuốn bụi mà đi.

- Bí thư Lục, này...

Lý Văn Hàn liền tiến đến trước mặt Lục Cửu, giảm thấp thanh âm, thần sắc có chút không cho là đúng.

Coi tư thế này của Hoàng Tử Hiên, rõ ràng chính là đến "cướp người". Nếu không phải e Phạm Hồng Vũ ở trong này, chỉ sợ y sẽ thật sự xông vào đồn công an Thập Nguyên, đem Đỗ Song Ngư cướp đi.

Thật đúng là coi trời bằng vung rồi.

Lục Cửu liếc ông ta một cái, thản nhiên nói:

- Như thế nào, Trưởng phòng Lý cũng muốn quan tâm việc này?

Lý Văn Hàn vội vàng nói:

- Bí thư Lục, Đỗ Song Ngư là cục Công an thành phố điểm danh đấy, nghe nói…

Phần sau chung quy không nói ra, nhưng ông ta tin tưởng Lục Cửu nhất định sẽ hiểu được ý tứ của ông.

Lục Cửu khóe mắt hơi hơi nhảy dựng, rất bình thản nói:

- Trưởng phòng Lý, đây là việc nội bộ của nông trường.

Lý Văn Hàn bừng tỉnh, liên tục gật đầu, không lên tiếng nữa.

Nhìn chiếc xe tải lớn của nông trường đi xa, Lục Cửu khe khẽ thở dài.

Phạm Hồng Vũ thật hảo thủ đoạn!

Một nhược điểm to như vậy, Hoàng Tử Hiên tự đưa tới cửa, Lục Cửu đang chờ xem kịch vui, kết quả Phạm Hồng Vũ nhanh và gọn ép xuống. Một câu "Mệnh lệnh", Hoàng Tử Hiên cho dù bướng bỉnh, không chịu thuần phục, cũng không còn cách nào khác.

Hôm nay việc này chỉ cần Hoàng Tử Hiên cùng với nhân viên mang theo vũ khí đi vào đồn công an một bước, tính chất liền khẩn trương rồi. Dùng vũ khí tấn công cơ quan công an, tội danh này không nhỏ, cùng với sự kiện bao vây trước đây, Hoàng Tử Hiên cho dù có mười cái mũ cánh chuồn cũng không đủ hái.

Cái khó chính là Phạm Hồng Vũ quyết định thật nhanh, không chần chừ do dự, lớn tiếng doạ người. Khí thế đó, chẳng những trấn trụ được Hoàng Tử Hiên, đồng thời cũng trấn trụ được Lục Cửu, tự giác không nhúng tay vào, khiến Hoàng Tử Hiên một câu nguyên lành cũng đều không nói ra miệng, cứ như vậy mang người đến rồi lại đi, giống như chuyến huấn luyện dã ngoại.

Mặc dù người sáng suốt vừa thấy liền hiểu được, Hoàng Tử Hiên là tới "cướp người", nhưng thứ nhất là không có xông vào đồn công an, thứ hai không có lớn tiếng quát người, vốn không có nhược điểm rõ ràng trong tay, thật muốn nâng cao quan điểm, cũng khó khăn một phen.

Đừng nhìn Hoàng Tử Hiên bị Phạm Hồng Vũ quở mắng một trận, da mặt tựa hồ như bị lột không còn một mảnh, nhưng mà đây gần như chỉ là biểu hiện bề ngoài. Khi Hoàng Tử Hiên tỉnh táo lại, chỉ sợ cũng một thân mồ hôi lạnh. Đến lúc đó y phải cảm tạ Phạm Hồng Vũ không hết.

Phạm Hồng Vũ người còn chưa tới nông trường Triều Dương, uy danh trước tiên đã được tạo dựng.

Đối với tình huống nông trường Triều Dương, Lục Cửu tuy không nói rõ như lòng bàn tay, nhưng cũng rõ ràng rất nhiều tin tức. Hoàng Tử Hiên "đồ gà mờ" này, ở nông trường uy vọng rất cao. Y hôm nay dám tự mình dẫn người đến đồn công an Thập Nguyên "cướp người", đám người trẻ tuổi ở nông trường kia vốn không có không phục. Từ ý nghĩa nào đó mà nói, nếu nông trường Triều Dương là một đất luỹ làng, Hoàng Tử Hiên chính là đại ca của đất luỹ làng đó.

Hiện tại, Phạm Hồng Vũ chỉ cần khuất phục Hoàng Tử Hiên, hắn chính là đại ca của đại ca.

Đến Thập Nguyên chưa được nửa ngày, đã trực tiếp đem "đại ca" hai bên điều động tới..

Lớn tiếng doạ người, quả nhiên lợi hại.

Sau này nên như thế nào cùng Phạm Hồng Vũ ở chung, xem ra sách lược ban đầu quá đơn giản, dường như chẳng đáng tin cậy. Mấy ngày tới còn phải lót gối đầu suy nghĩ thật kỹ mới được.

Nói mấy câu giáo huấn Hoàng Tử Hiên, thuận tiện để cho Đỗ Song Ngư chạy đi, Phạm Hồng Vũ thay vẻ mỉm cười đi tới, nói:

- Bí thư Lục, thật ngại quá, khiến các đồng chí chê cười.

Lục Cửu cười ha hả, nói:

- Ai cha, Chủ tịch huyện Phạm, cậu vừa mới đến Vân Hồ, đối với tính cách của đồng chí Hoàng Tử Hiên còn chưa hiểu hết. Đồng chí này làm việc rất thích kích động...

Vừa nói vừa lắc đầu, dường như vô cùng cảm thán. Trong lúc vô hình, đã đem chính mình đặt ở vị trí lãnh đạo cấp trên của Hoàng Tử Hiên, cũng không đề cập tới việc Hoàng Tử Hiên chuẩn bị "cướp người". Chỉ trong mấy câu ngắn ngủi đã đem hai ý tứ biểu đạt rõ ràng: Hoàng Tử Hiên ở trong mắt tôi, chính là tay gà mờ". Tôi cho tới bây giờ cũng không xem anh ta như đối tượng cùng ngồi cùng ăn. Còn nữa, đây là chuyện nội bộ của nông trường Triều Dương, tôi không có ý định nhúng tay. Chủ tịch huyện Phạm, tôi là biết giảng quy củ đấy, hy vọng cậu về sau cũng có thể giảng quy củ!

Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:

- Nông trường Triều Dương là đơn vị bán quân sự hóa, rất nhiều đồng chí còn bảo lưu tác phong bộ đội, thích đi thẳng về thẳng (lòng ngay dạ thẳng). Nếu như vậy, tôi cũng chỉ thuận theo thuỷ triều này thôi.

- Ha ha, đương nhiên đương nhiên, thuật lãnh đạo chính là chú ý hướng dẫn theo đà phát triển. Chủ tịch huyện Phạm am hiểu sâu, không hổ danh là từ cơ quan lớn xuống dưới, khâm phục khâm phục.

Lục Cửu liền cười ha hả chắp tay, dường như tâm tình đã trở nên vô cùng khoái trá.

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Bí thư Lục, ngài đây là đang phê bình tôi đấy, tôi nào dám chứ?

- Không phải phê bình, tuyệt đối không phải phê bình, là khâm phục... Ha ha, Chủ tịch huyện Phạm, chúng ta vào trong ngồi, làm ầm ĩ nửa ngày, cũng nên thanh tĩnh, hảo hảo trò chuyện.

Lục Cửu luôn miệng nói, dẫn đầu vào phòng họp nhỏ.

Các cán bộ Thập Nguyên liền tranh nhau cấp lãnh đạo một lần nữa pha trà, cười làm lành ngồi ở một bên, nhìn hai vị lãnh đạo huyện.

Văn phòng thư ký lại tăng cường mang lên hoa quả vừa mới mua, hạt dưa bày trước mặt các vị lãnh đạo, hội nghị tọa đàm lập tức liền tiến hành

Hội nghị tọa đàm tất nhiên là Lục Cửu chủ trì.

Cát Đại Tráng đã bị bắt tạm giam, đám người Cố Vân Phong đã chịu qua răn dạy, "Hoàng lưu manh" đến đây rồi lại đi, Lục Cửu sẽ không bàn luận chuyện này nữa, xem như nó đã qua.

Làm việc phải có chừng có mực.

Hội nghị tọa đàm này hơi đặc biệt, không giống như hội nghị tọa đàm bình thường, càng thêm không giống như hội nghị chính thức. Lục Cửu và Phạm Hồng Vũ nói vài câu việc nhà, thuận tiện giới thiệu một chút tình huống ở huyện. Sau đó liền hỏi Cố Vân Phong một chút, khu Thập Nguyên trong khoảng thời gian này một số công việc được hoàn thành như thế nào, thậm chí còn kèm theo một hai tiết mục "sắc thái" ngắn. Trong phòng họp thỉnh thoảng phát ra một trận cười vang, không khí trở nên vô cùng nhiệt liệt.

Nhìn không sai biệt lắm, Lục Cửu liền khách khí nói với Phạm Hồng Vũ:

- Chủ tịch huyện Phạm, tối nay an bài như thế nào? Chúng ta cứ về huyện trước, ngày mai sẽ tổ chức cuộc họp.

Cái gọi là họp, tất nhiên là mời dự họp hội nghị lãnh đạo chủ chốt của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện, khiến Phạm Hồng Vũ xuất hiện. Nói như vậy, nếu như đổi lại là Bí thư huyện ủy nhân vật số một, Ban Tổ chức Thành ủy ít nhất phải cử một vị Phó trưởng ban đến tuyên bố bổ nhiệm. Đây đã là cấp bậc thấp nhất rồi, giống như một huyện "sự cố không ngừng" như Vân Hồ nói không chừng ngay cả Bí thư Thành ủy đều sẽ đích thân chạy tới mở đại hội cán bộ, nêu ra thái độ trịnh trọng của Thành ủy.

Nhưng Phạm Hồng Vũ không phải là Bí thư huyện ủy, chỉ là quyền Chủ tịch huyện. Hơn nữa không có dựa theo "quy củ" tới Thành ủy báo danh trước mà trực tiếp đến Vân Hồ, như vậy liền đơn giản một chút, do Lục Cửu chủ trì hội nghị cán bộ phụ trách, coi như là chính thức nhậm chức rồi. Dù sao ở huyện thường xuyên sẽ mời dự họp đại hội cán bộ trung tầng, đến lúc đó mọi người dĩ nhiên là biết tân Chủ tịch huyện.

Phạm Hồng Vũ hơi khom người, nói:

- Cảm ơn Bí thư Lục đã lo lắng, vốn tôi cũng tính toán ngày mai đến huyện tìm Bí thư Lục báo danh. Tuy nhiên tình huống bây giờ nổi lên chút biến hóa, tôi nghĩ nên đến nông trường Triều Dương một chuyến trước. Đồng chí ở nông trường tâm trạng thật không vững vàng cho lắm. Tôi đến đó làm công tác tư tưởng cho bọn họ.

Vừa rồi hắn đã nói với Hoàng Tử Hiên hắn sẽ đến nông trường, cũng không nên thất tín.

Lục Cửu cũng không miễn cưỡng, vốn cũng biết Phạm Hồng Vũ sẽ an bài như thế, chỉ có điều là Bí thư huyện ủy, là chủ nhà, vài câu khách khí cũng không thể không nói.

- Được, hết thảy lấy đại cục ổn định làm trọng, tôi ủng hộ Chủ tịch huyện Phạm!

----------oOo----------