Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 437: Không được để bị lợi dụng




Vưu Lợi Dân lại châm một điếu thuốc lá, nhưng hút được vài hơi rồi lại trầm tư.

Phạm Hồng Vũ yên lặng ngồi bên cạnh, không hút thuốc cũng không uống nước, thậm chí toàn thân cũng không rung động một chút, dường như đã biến thành tượng đất rồi vậy.

- Tiểu Phạm, gọi điện thoại cho Chủ nhiệm Tiết Ích Dân đi.

Một lúc sau, Vưu Lợi Dân bỗng nhiên mở miệng nói.

- Vâng.

Phạm Hồng Vũ thấp giọng đáp ứng, cầm máy điện thoại lên, cũng không cần nhìn quển danh bạ điện thoại mà trực tiếp gọi luôn, tuổi trẻ trí nhớ thật là siêu quần.

Điện thoại vừa được kết nối, Phạm Hồng Vũ lập tức chuyển máy cho Vưu Lợi Dân.

- Xin chào.

Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nhói già nua, có vẻ uy nghiêm.

- Chủ nhiệm Tiết phải không? Xin chào, tôi là Vưu Lợi Dân ở tỉnh Thanh Sơn.

- Chủ tịch tỉnh Vưu, xin chào, xin chào.

Ngay sau đó giọng nói của Tiết Ích Dân trở nên vô cùng nhiệt tình, bật cười ha hả.

- Chủ nhiệm Tiết, thật xin lỗi, công tác của chúng tôi làm chưa đến nơi đến chốn, làm phiền Chủ nhiệm Tiết, thật sự là xin lỗi…

- Đâu có đâu có, Chủ tịch tỉnh Vưu đừng nói như vậy, tất cả mọi người đều làm rất tốt mà, nắm tình hình thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước ở các địa phương là một trong những chức trách của Ủy ban Cải cách chúng tôi mà. Đồng chí ở cơ sở phản ánh tình hình với chúng tôi, chúng tôi vẫn luôn hoan nghênh mà.

Tiết Ích Dân cười nói, trong giọng nói không có chút nào là không hài lòng cả.

Hàn huyên vài câu, Vưu Lợi Dân nói:

- Chủ nhiệm Tiết, bây giờ có rảnh không? Nếu tiện thì tôi đến thăm Chủ nhiệm Tiết một chút.

Đã xảy ra chuyện như vậy, đúng dịp Vưu Lợi Dân lại đang ở thủ đô, đương nhiên muốn tự mình đến nhà thăm hỏi Tiết Ích Dân một chút, đây cũng là lễ tiết cần phải có.

- Được, hoan nghênh hoan nghênh. Tôi cũng đang có một số việc muốn thảo luận với Chủ tịch tỉnh Vưu mà.

Tiết Ích Dân đáp ứng. Trên thực tế vấn đề thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước ở địa khu Ngạn Hoa, từ đầu đến cuối Tiết Ích Dân chỉ thông qua Phó Chủ tịch tỉnh thường trực Vi Xuân Hiểu, chứ chưa nói với Vưu Lợi Dân câu nào, như vậy cũng không phải phép cho lắm. Đương nhiên, đây không phải là Tiết Ích Dân quên mà là cố ý như vậy. Nguyên nhân bên trong thì mọi người đều biết rõ.

Vừa cúp máy, Vưu Lợi Dân đứng dậy, sửa sang lại quần áo một chút, quay sang nói với Phạm Hồng Vũ:

- Cậu không cần đi, cứ ở phòng làm việc cũng được. Còn nữa, đặt mấy vé tàu hỏa, chúng ta và mấy người chị Hoàng cùng về Hồng Châu.

- Vâng, Chủ tịch tỉnh.

Phạm Hồng Vũ gật đầu, đi cùng Vưu Lợi Dân ra cửa.

Một cán bộ của Văn phòng vẫn ở tầng trệt trong phòng trực ban lập tức chạy ra, Vưu Lợi Dân bảo anh ta đi cùng mình đến Ủy ban Cải cách quốc gia.

Anh cán bộ này gật đầu không ngừng, đi sau Chủ tịch tỉnh, cũng rất ngạc nhiên phát hiện, Trưởng phòng Phạm chưa đến. Tuy nhiên lúc này, tốt nhất là không nên hỏi. Mấy người chị Hoàng vừa ầm ĩ như vậy, trong lòng Chủ tịch tỉnh không chừng vẫn còn đang tức giận, cho nên cứ cẩn thận thì hơn.

Nhìn thấy Vưu Lợi Dân lên xe Toyota rời khỏi văn phòng, Phạm Hồng Vũ lập tức xoay người đi sang phòng của Phó chủ nhiệm Vương.

Lão Vương thật ra cũng đang đứng ngồi không yên.

Mặc dù đám chị Hoàng đến Ủy ban Cải cách “gây rối” không có liên quan gì đến Văn phòng. Nhưng Văn phòng đại diện ở đây vốn có trách nhiệm trọng đại là “chú ý chặt chẽ người khiếu nại”. Năm nhân viên của công ty bách hóa Ngạn Hoa “đại náo” Ủy ban Cải cách, mà Văn phòng đại diện lại không hề hay biết gì, cũng không áp kịp áp dụng biện pháp ngăn chặn nào, khiến cho Chủ tịch tỉnh vô cùng bị động.

Trên thế giới này có hai loại người, lúc tức giận không giảng đạo lý.

Một là vợ và một là lãnh đạo.

So sánh mà nói, lãnh đạo lợi hại hơn bà xã nhiều.

- Trưởng phòng Phạm.

Thấy Phạm Hồng Vũ đi vào cửa, Chủ nhiệm Vương nhảy dựng lên, vẻ mặt không yên, không biết là Trưởng phòng Phạm có chỉ thị gì, không phải Chủ tịch tỉnh muốn triệu kiến bọn họ chứ? Có lẽ là bị mắng rồi.

Phạm Hồng Vũ cười hỏi:

- Chủ nhiệm Vương, Văn phòng mình có xe tải không?

- Có, có, xe tải nhỏ, bảy người ngồi.

- Vậy được, Chủ nhiệm Vương hãy chuẩn bị một xe tải, bố trí lái xe thông thuộc đường nhé, tôi đợi ở ngoài.

- Được được, tôi sẽ đi chuẩn bị ngay.

Chủ nhiệm Vương cũng không dám hỏi, Trưởng phòng Phạm muốn đi đâu, vì sao không phải là xe con mà phải là xe tải? Tóm lại trong lúc này hỏi ít đi thì hơn, phục tùng chỉ huy là sách lược tốt nhất.

Phạm Hồng Vũ lập tức rời khỏi phòng làm việc của Chủ nhiệm Vương, đi sang nhà phòng chỗ mấy người chị Hoàng đang ngồi.

Văn phòng đại diện này chỉ có mấy phòng VIP, thông thường cán bộ bình thường lên thủ đô công tác chỉ được bố trí phòng bình thường. Năm người chị hoàng, ba nam hai nữ, ở hai phòng. Tuy nhiên lúc này mọi người đều tụ tập một chỗ nói chuyện.

Vừa mới ngồi nói chuyện với Chủ tịch tỉnh, ai nấy đều hưng phấn, làm sao có thể trở về nghỉ ngay được? Năm người túm tụm một chỗ, líu ríu rất náo nhiệt.

Phạm Hồng Vũ đẩy cửa vào, cười ha hả nói:

- Ồ, náo nhiệt thế nhỉ?

- Trưởng phòng Phạm, xin chào, mau mau ngồi xuống đi.

Vừa nhìn thấy Phạm Hồng Vũ, mọi người đã vội đứng dậy chào hỏi hắn.

Phạm Hồng Vũ đi qua, một người đứng lên nhường chỗ cho hắn, một cô gái thì đứng dậy rót nước cho hắn. Phòng này được trang hoàng bình thường, nhưng các dụng cụ đều phối trí đầy đủ, cũng có nước sôi để sẵn.

- Chị Hoàng, các anh chị em, vừa rồi Chủ tịch tỉnh đã dặn tôi, bảo tôi mua mấy vé tàu giường nằm, ngày mai Chủ tịch tỉnh và mọi người cùng nhau về Hồng Châu.

Phạm Hồng Vũ ngồi xuống, liền tuyên bố tin tức tốt này.

- Hả? Vé giường nằm? Chủ tịch tỉnh đi cùng chúng tôi về? Thật tốt quá, tốt quá, Trưởng phòng Phạm, cảm ởn, cảm ơn.

Quả nhiên, mấy người vừa nghe thấy lập tức vui vẻ, liên thanh nói cảm ơn.

Rời khỏi Ngạn Hoa cũng đã nửa tháng rồi, cũng không liên hệ với người nhà, ai nấy đều sốt ruột lắm rồi, không ai không muốn về cả. Bây giờ lại được đi gường nằm, cùng với Chủ tịch tỉnh đi về Hồng Châu, cái này về nhà tha hồ mà “khoác lác” rồi.

Tự nhiên, cả đám vui mừng ra mặt.

- Thế nào, mọi người có mệt không?

Nhân lúc cao hứng, Phạm Hồng Vũ lại hỏi.

- Không mệt không mệt, Trưởng phòng Phạm, có phải cậu có việc gì để chúng tôi làm thì cứ nói. Chúng tôi là dân lao động mà.

Chị Hoàng nghiễm nhiên là “lãnh tụ” của đám người này, cười nói. Lời này cũng không phải là giả, tuy nói chị Hoàng trước đây là Phó giám đốc công ty, nhưng cũng là điển hình lao động, trình độ văn hóa có thấp một chút, nhưng làm việc thì không đồ đồ chút nào.

Phạm Hồng Vũ cười ha hả nói:

- Chị Hoàng, hiểu lầm rồi, tôi đâu dám sai mọi người làm việc chứ? Hơn nữa Văn phòng có nhân viên công tác, cho nên càng không cần…Tôi muốn mời mọi người đi dạo quanh thủ đô một chút, quảng trường này, cố cung này, siêu thị này…Ngày mai trở về rồi, cũng nên mua cho đám trẻ ở nhà chút đặc sản thủ đô chứ, có đúng không?

- Được được, đi dạo đi dạo, đến lâu như vậy rồi chúng ta cũng nên đi tham quan mỗi nơi một tí, về còn có chuyện mà kể chứ, có đúng không?

Không đợi những người khác mở miệng, chị Hoàng lập tức giơ tay tán thành.

Bốn người còn lại cũng lập tức đáp ứng.

Mặc dù thất nghiệp đã một năm, kinh tế cũng khó khăn, không mua được mấy thứ đắt tiền nhưng mua mấy đồ vụn vặt như kẹo bánh thì chắc là có thể.

Lập tức mọi người vây quanh Phạm Hồng Vũ đi ra khỏi cửa. Chủ nhiệm Vương đã chuẩn bị sẵn một chiếc xe tải đợi ở cổng rồi.

- Trưởng phòng Phạm, hành lý của chúng tôi vẫn còn ở nhà khách trước, hay là, nhờ đồng chí lái xe đưa chúng tôi đến lấy một chút có được không?

Lên xe, đột nhiên chị Hoàng nhớ ra một việc quan trọng, lập tức nói với Phạm Hồng Vũ.

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Không cần, chị Hoàng, cũng không còn sớm nữa rồi, chúng ta cứ đi dạo đi. Chị cho địa chỉ của nhà khách kia, mấy đồng chí ở Văn phòng sẽ đến đó lấy cho mọi người.

- Nếu được vậy thì tốt quá…nhưng không biết có làm phiền các đồng chí ấy không?

Chủ nhiệm Vương đứng bên cạnh xe vội nói:

- Không phiền gì đâu, cứ cho địa chỉ đi, tôi sẽ bảo người đến lấy cho.

Chị Hoàng nói địa chỉ cho Chủ nhiệm Vương, đó là nhà khách ngay cạnh Ủy ban Cải cách quốc gia.

Xe tải đi ra khỏi sân Văn phòng, đi thẳng đến quảng trường nổi tiếng. Thật ra mấy người cũng đến thủ đô được vài ngày, quảng trường cũng đã đi rồi, nhưng lúc đó trong lòng đầu tâm tư, quảng trường có đẹp thì cũng không có hứng mà đi xem. Bây giờ Chủ tịch tỉnh đích thân hứa hẹn sẽ giải quyết vấn đề, tảng đá trong lòng mọi người cũng được cởi bỏ, đi đến quảng trường tâm trạng khác hẳn lần trước.

Quảng trường, cố cung, phố mua sắm và một số chỗ khác, mọi người đều được đưa đi. Chị Hoàng và cán bộ công đoàn mua một vài thứ, còn ba công nhân nam thì xấu hổ vì trong ví rỗng tuếch, mua rất ít. Phạm Hồng Vũ liền lấy tiền ra cho bọn họ mượn.

- Ấy, Trưởng phòng Phạm, Chủ tịch tỉnh Vưu và cậu đối xử với chúng tôi tốt quá, chúng tôi cũng biết, ầm ĩ lên như vậy là không tốt, rất xin lỗi lãnh đạo tỉnh, lãnh đạo địa khu, thị xã…

Chị Hoàng cảm động, trầm giọng nói, nhìn Phạm Hồng Vũ với vẻ áy náy.

- Không có gì, vấn đề nên được giải quyết mà, về sau việc thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước sẽ có thêm nhiều kinh nghiệm hơn, chỉ cần không bị kẻ xấu lợi dụng là được rồi.

Phạm Hồng Vũ cười ha hả nói.

- Đúng đúng, không được để bị lợi dụng.

Mấy người cùng đồng thanh nói.

Phạm Hồng Vũ gật đầu, vẻ mặt rạng rỡ, không nhìn thấy chút lo lắng nào.