Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 391: Vụ án hình sự bình thường




Phạm Hồng Vũ thời gian khống chế được vừa đúng.

Sau khi cùng đoàn người Lệnh Thiên Thu đến tham quan Long Hổ quan núi Kim Ngô xong ước chừng là mười một giờ. Giống như lần trước hắn cùng đi với Cao Khiết, lần này cũng chậm rãi đi tham quan các chùa miếu khác của núi Kim Ngô, thưởng thức cảnh đẹp. Lệnh Thiên Thu hưng trí cao, dọc theo đường đi cùng Phạm Hồng Vũ vừa nói vừa cười. Một người đàn ông năm mươi mấy tuổi, đi hơn hai giờ đường núi, tinh thần chấn hưng, chút cũng không thấy vẻ mệt mỏi.

Mặc dù cùng đi trong đội ngũ có Thẩm Ngọc Thanh và một vị Phó chánh văn phòng UBND tỉnh, chức vụ so với Phạm Hồng Vũ đều cao hơn mấy bậc, nhưng trên thực tế, chân chính ;nói chuyện; cũng chỉ có Phạm Hồng Vũ. Ở trong này, hắn đại diện cho Chủ tịch tỉnh.

Khi đuổi tới Long Hổ quan, ngoài cửa Long Hổ quan đã hủy bỏ vé vào cửa, vô số tín đồ đông nghìn nghịt đang ở trong đại điện, ngồi trên chiếu nghe một vị tiên phong đạo cốt đại đức tiên trưởng, ngồi xếp bằng cho trên bồ đoàn hoằng pháp. Hai bên đạo đồng đứng hầu.

Đó chính là Trương Thiên Sư.mà suốt đêm Phạm Hồng Vũ đã thực hiện kế hoạch.

Thấy cảnh tượng trang nghiêm như vậy, Lệnh Thiên Thu vui sướng vô hạn, cung kính ngồi xuống một góc ở đại điện, hết sức chăm chú lắng nghe Trương Thiên Sư giảng đạo. Ngay cả Phạm Hồng Vũ cũng ngồi nghiêm trang, thật sự lắng nghe.

Chân chính ẩn sĩ đại đức, sao có thể giống như đám giang hồ giả thần quả quỷ được.

Sau khi giảng đạo xong, Trương Thiên Sư trước mặt mọi người tuyên bố, buổi trưa hôm nay mời tất cả các tín đồ miễn phí thức ăn chay, ngay tại bên ngoài nhà ăn lớn dùng cơm.

Nhóm tín đồ lập tức tiếng hoan hô như sấm động, tán tụng không ngừng.

Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười.

Muốn thu thập loạn cục, dù sao cũng phải cấp cho mọi người một ít ưu đãi. Trương Thiên Sư quả nhiên là người phóng khoáng lạc quan. Bọn bịp bợm giang hồ Trưởng Bảo Lực đã bị bắt thẩm tra, sản nghiệp Long Hổ quan to lớn như vậy, sau này nhất định sẽ do chính phủ tiếp nhận. Tuy nhiên vì duy trì khu du lịch núi Kim Ngô trường thịnh không suy, chỉ sợ còn phải cùng với Trương Thiên Sư cẩn thận trao đổi, đạt thành nhất trí, do Trương Thiên Sư cắt cử tiên trưởng, dừng chân tại Long Hổ quan chủ trì đại cục. Sản nghiệp Long Hổ quan dù sao cũng phải chia lãi một ít, quy cho phí dụng quản lý.

Đúng đúng là hai bên cùng có lợi.

Thẩm Ngọc Thanh liền hướng Phạm Hồng Vũ giương ngón tay cái, vẻ mặt khâm phục.

Một hồi đại phong ba đã được chàng thanh niên kia nhẹ nhàng tung một chiêu ;Tứ lưỡng bát thiên cân;, hóa giải không còn một mảnh, quả thật là có bản lãnh.

Lập tức Phạm Hồng Vũ, Thẩm Ngọc Thanh cùng với Lệnh Thiên Thu một mình gặp mặt trò chuyện với Trương Thiên Sư rất vui vẻ. Trương Thiên Sư tự mình cùng Lệnh Thiên Thu đi ra ngoài nhà ăn lớn dùng thức ăn chay.

Hôm nay trên núi tụ tập tín đồ có hơn bốn năm trăm người. Căn tin tuy lớn, nhưng cũng khó có thể chứa hết toàn bộ. Nhưng Trương Thiên Sư đã sớm có chuẩn bị, hắn là đã từng chủ trì qua những trường hợp lớn. Lúc ông ta ở trên núi từng chủ trì qua mấy nghìn, lúc này chỉ là mấy trăm tín đồ, như thế nào làm khó được ông ta? Hơn mười tên chấp sự đạo nhân phân công nhau hành động, đem du khách tín đồ an bài thành hai nhóm, luân phiên đi ăn cơm, hết thảy đều gọn gàng ngăn nắp.

Trương Thiên Sư cùng đi với khách quý, ngồi hai bàn.

Phạm Hồng Vũ đưa mắt nhìn quanh, bỗng nhiên hai mắt sáng ngời, một bóng dáng xinh đẹp quen thuộc thoáng hiện ở phía xa.

Không ngờ là Bành Na.

Bành phóng viên đang trong đám người qua lại không ngớt để tìm người phỏng vấn.

Phạm Hồng Vũ nói một tiếng rồi đứng dậy đi tới.

- Na Na!

Ôi!

Bành Na đang bận phỏng vấn một vài tín đồ, giật mình kinh hãi, xoay người lại, nhìn thấy Phạm Hồng Vũ, lập tức kêu to một tiếng, vẻ mặt sợ hãi lẫn vui mừng.

- Nhị ca, anh tại sao lại ở chỗ này?

Thời tiết nóng bức nên Bành Na mặc một chiếc áo phông màu xanh nhạt ngắn tay, váy dài màu đen, có vẻ hết sức thanh xuân xinh đẹp, hấp dẫn vô số ánh mắt của mọi người.

- Em còn hỏi anh, anh đang tính hỏi em đây. Em tới nơi này làm gì?

Ở trong này gặp phải Bành Na, Phạm Hồng Vũ cũng rất vui, cười hỏi.

- Em đến phỏng vấn!

Bành Na nói xong, liền giơ quyển số nhỏ trong tay. Lúc này, phóng viên đi phỏng vấn không giống như đời sau, không có cầm microphone chạy khắp nơi, phía sau cũng không có phóng viên chụp ảnh hay quay phim mà chỉ có một mình Bành Na.

- Qua bên kia cho mát mẻ!

Trên mặt Bành Na đang đổ đầy mồ hôi, Phạm Hồng Vũ liền thúc giục cô qua bên kia, dưới một gốc cây đại thụ ngồi nói chuyện. Phạm Hồng Vũ biết rằng giờ khắc này có vô số ánh mắt đang nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của hắn, thật cũng không thể kéo tay Bành Na.

- Na Na, em tới phỏng vấn cái gì?

Đứng dưới tàng cây, Phạm Hồng Vũ từ trong túi quần lấy ra mấy tờ khăn giấy đưa cho Bành Na, hỏi.

- Hì hì, em nghe nói Trương Thiên Sư của Long Hổ quan trước kia là đồ giả mạo, hôm nay có rất nhiều quần chúng ở chỗ này tụ tập, liền chạy tới... Không nghĩ lại gặp được Trương Thiên Sư chân chính nên khá vui.

Nói xong, cầm lấy máy ảnh bắt đầu chụp cảnh nhà ăn lớn, răng rắc răng rắc vài tiếng, chụp nhiều tấm ảnh.

- Tòa soạn phái em tới sao?

- Đúng vậy, đây chính là đề tài hay. Đúng rồi, Nhị ca, anh tới đây làm gì? Đại diện Ủy ban nhân dân tỉnh thị sát công tác?

Bành Na cười, đôi mắt đẹp đảo qua mặt Phạm Hồng Vũ, vui vẻ không thôi.

Đây chính là niềm vui bất ngờ.

Phạm Hồng Vũ không kìm nổi giơ tay xoa đầu của cô, cười nói:

- Chớ nói bậy, thị sát gì chứ? Anh chỉ là cùng với khách Hongkong đến bái yết Trương Thiên Sư... A, đúng rồi, cũng là người quen của em đấy.

- Em biết rồi, là Lệnh Hòa Phồn Lệnh tổng?

Bành Na không chỉ một lần đến Phong Lâm phỏng vấn, đã từng gặp mặt Lệnh Hòa Phồn. Mấy ngày hôm trước, tập đoàn Lệnh thị của Hongkong đến Thanh Sơn khảo sát đầu tư, truyền thông cũng đã đưa tin. Thân là phóng viên báo tỉnh, Bành Na tất nhiên biết chuyện này.

- Đúng rồi, cùng đi ăn cơm. Bạn bè cũ gặp mặt, có nhiều chuyện để nói.

- Được, em cũng đang muốn phỏng vấn bọn họ một chút, xem bọn họ có phải hay không có ý hướng Hồng Châu chúng ta đầu tư.

Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:

- Chuyện này tạm thời không thể đưa tin. Sự tình vẫn chưa hoàn toàn định ra, vẫn là bí mật kinh doanh.

- Lợi hại như vậy sao? Em biết rồi…

Bành Na thè lưỡi, nói.

Ở trong này gặp được Nhị ca, so với tin tức nào cũng đều mạnh hơn nhiều.

Chuyến dạo nơi ngoại thành núi Kim Ngô lần này, Lệnh Thiên Thu vô cùng tận hứng, khách và chủ đều vui mừng. Tuy nhiên, dù sao cũng là người hơn năm mươi tuổi, dưới ánh mặt trời chói chang nóng bức, ở trên núi chuyển động hơn nửa ngày, cũng quả thật mệt mỏi, trở lại nhà khách Thanh Sơn, liền xin miễn dự tiệc chiêu đãi của tỉnh thành phố, chỉ đơn giản dùng chút điểm tâm, nghỉ ngơi càng sớm càng tốt.

Phạm Hồng Vũ đi tắm một chút rồi chuẩn bị đến trường Đảng một chuyến.

Hai ngày nữa sẽ biện luận luận văn, tuy rằng phương diện trường học chắc có lẽ sẽ không ra yêu cầu gì gay gắt, nhưng tổng cũng phải trở về làm chút chuẩn bị. Lần biện hộ luận văn này, Phạm Hồng Vũ không muốn vắng mặt.

Bởi vì công tác cần, Trường Đảng hiện tại có thể cho hắn thuận lợi tốt nghiệp, nhưng tóm lại sẽ để lại khuyết điểm. Vốn chính là chế độ giáo dục một năm, hắn chỉ học có hơn nửa năm, lại không tham gia biện luận luận văn tốt nghiệp, đối với tình huống này, chỉ sợ sẽ có người lấy ra làm đề tài.

Vừa mới dự định đi ra, máy nhắn tin của hắn bỗng nhiên vang lên. Phạm Hồng Vũ cầm lấy vừa thấy, hai hàng lông mày hơi cau lên, hướng đầu giường ngồi xuống, cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường.

Là điện thoại nhà Lý Xuân Vũ. Lý Xuân Vũ bình thường không có ở nhà, khi y gọi điện thoại, giữa hai người cũng chỉ là bàn chuyện làm ăn. Lý Xuân Vũ khi nói đùa, cũng truyền đạt cho hắn một ít ;tin đồn; ở thủ đô. Hiện tại trực tiếp dùng điện thoại nhà gọi điện thoại, khả năng là có chuyện đứng đắn.

- Xin chào!

- Hồng Vũ? Đang ở đâu vậy?

Sau khi điện thoại thông, quả nhiên là Lý Xuân Vũ.

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Ở nhà khách, mấy ngày nay cùng cha Lệnh Hòa Phồn đi chung quanh, tính toán mời ông ấy đầu tư ít tiền cho chúng tôi làm đường.

Lý Xuân Vũ vội tức nói:

- Cậu chờ một chút, mẹ tôi muốn nói chuyện với cậu.

Phạm Hồng Vũ không kìm lòng nổi thẳng thân mình.

Có chuyện rồi!

Hùng Diễm Linh tuyệt sẽ không đặc biệt gọi điện thoại cho hắn nói chuyện phiếm.

- Hồng Vũ!

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói tao nhã của Hùng Diễm Linh, lộ ra một tia thân thiết. Lý Xuân Vũ ngay trước mặt bà gọi một tiếng ;mẹ tôi;, có thể thấy được Hùng Diễm Linh nhất định sẽ không tức giận.

- Cô Hùng, chào ngài!

Phạm Hồng Vũ cung kính vấn an.

- Hồng Vũ, chuẩn bị tốt nghiệp rồi sao?

- Vâng, cô Hùng, hai ngày nữa chính là ngày biện luận luận văn tốt nghiệp.

- Ừ, nghe nói ở một khu du lịch bên đó đã xảy ra một vụ án lừa gạt?

Phạm Hồng Vũ thầm giật mình, Hùng Diễm Linh cũng biết chuyện này rồi sao?

- Vâng, đúng vậy, cô Hùng, có chuyện như vậy. Khu du lịch núi Kim Ngô có một người trụ trì đạo quan, mạo xưng truyền nhân Trương Thiên Sư, giả danh lừa bịp, lừa không ít tiền của người khác.

Phạm Hồng Vũ rất cẩn thận mà đáp.

- Ồ, tình huống cụ thể của vụ án như thế nào, cậu biết nhiều ít bao nhiêu? Có tiện nói với tôi không?

Phạm Hồng Vũ trầm ngâm nói:

- Cô Hùng, có phải hay không đã có người đem chuyện báo lên?

Hùng Diễm Linh là loại thân phận nào, bỗng nhiên tự mình gọi điện thoại cho hắn để hỏi tình huống vụ án, nội tình nhất định không đơn giản.

Hùng Diễm Linh nhẹ nhàng cười, giọng điệu vẫn dịu dàng, nói:

- Cậu thật ra rất nhanh trí, đúng là có chuyện như vậy. Có một đồng chí đã chú ý đến việc này.

Phạm Hồng Vũ chấn động, theo như lời Hùng Diễm Linh nói, tuyệt đối là một vị đại nhân vật siêu cấp, có lực ảnh hưởng hết sức quan trọng trên chính đàn nước cộng hoà. Có tin đồn, trong lúc xảy ra náo động, vị đại nhân vật này từng trao quyền cho cấp dưới đến một nhà xưởng ở thành phố Hà. Mà Bí thư Viên Lưu Ngạn lúc ấy chính ở người phụ trách cái công xưởng đó, nghe nói đối với vị đại nhân vật này khá chiếu cố, bởi vậy nên mới được thưởng thức, từ đó về sau con đường là một mảnh bằng phẳng.

- Là như vày, cô Hùng...

Phạm Hồng Vũ suy nghĩ, rồi lập tức đem đại khái tình huống vụ án của Trương Bảo Lực hướng Hùng Diễm Linh báo cáo, chỉ nói những chi tiết trọng điểm, tất nhiên những cán bộ có qua lại với Trương Bảo Lực thì chỉ nói sơ qua.

Hùng Diễm Linh lẳng lặng nghe, cuối cùng thản nhiên nói:

- Ừ, cô biết rồi, Hồng Vũ, đây chỉ là vụ án bình thường, cơ quan chính trị pháp luật thành phố Hồng Châu nên biết xử lý vụ này như thế nào.

- Vâng, cô Hùng, cháu hiểu rồi!

Phạm Hồng Vũ trong lòng biết rõ, kính cẩn mà đáp.

- Được rồi, có thời gian thì đến thủ đô chơi nhé.

- Vâng, cảm ơn cô Hùng!