Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 383: Lập tức thả người




Hiệu trưởng Văn gặp phải Đoàn Thần Hân ở bậc thang.

Đoàn Thần Hân là Thường vụ viên Tỉnh ủy, kiêm Chủ nhiệm UB Chính trị Pháp luật, vẫn chưa kiêm nhiệm Giám đốc sở Công an, tuy thế nhưng uy vọng của Đoàn Thần Hân ở hệ thống công an toàn tỉnh cực cao, ông vốn đi lên từ vị trí Giám đốc sở công an, nhiều tướng lĩnh trong hệ thống công an toàn tỉnh trước đây đều là cấp dưới của ông, bao gồm cả cục trưởng cục công an thành phố Hồng Châu Dịch Trường Thiên.

Hiệu trưởng Văn cúi đầu chào hỏi Bí thư Đoàn.

Đoàn Thần Hân thản nhiên vuốt cằm, biết ông ta từ trong phòng Viên Lưu Ngạn đi ra.

Chậm rãi đi đến cửa phòng làm việc của Viên Lưu Ngạn, một thư ký đang ;trực thay; cuống quít nghênh đón Bí thư Đoàn.

Trong văn phòng, một cảnh hỗn độn.

Mảnh cốc chén vỡ, bã chè vương vãi đầy đất.

Viên Lưu Ngạn mặt mày sa sầm ngồi sau bàn công tác.

Thư ký nơm nớp lo sợ nói:

- Bí thư Viên, Bí thư Đoàn đến rồi.

Viên Lưu Ngạn liếc mắt một cái, chậm rãi đứng dậy, khẽ gật đầu, trầm giọng nói:

- Bí thư Đoàn.

Đoàn Thần Hân thản nhiên cười, tránh những mảnh vỡ và bã chè ra, chậm rãi đi đến trước mặt Viên Lưu Ngạn, nói:

- Bí thư Viên.

Viên Lưu Ngạn vươn tay ra, bắt tay với Đoàn Thần Hân một chút, sắc mặt hơi có chút dự đi, nói:

- Bí thư Đoàn, mời ngồi.

Ngoại trừ Vinh Khải Cao và Vưu Lợi Dân, bình thường với những đồng chí khác Viên Lưu Ngạn đều gọi là ;đồng chí XXX;, bất cứ lúc nào cũng bày ra thân phận của mình.

Đoàn Thần Hân gật gật đầu, ngồi xuống ghế đối diện với bàn làm việc.

Thư ký rót trà cho hai vị lãnh đạo. Cốc trà cũ của Viên Lưu Ngạn đã bị đập vỡ, đành phải lấy cái khác.

- Bí thư Đoàn, cục thành phố Hồng Châu làm như vậy, ai cho bọn họ quyền lực đó? Ai cho?

Thư ky vừa mới lui ra ngoài, cửa vẫn chưa khép lại, Viên Lưu Ngạn đã lập tức phát tác, thanh sắc đều mãnh liệt.

- Bắt thư ký của tôi, bắt một Phó chủ nhiệm văn phòng Tỉnh ủy mà trước đí không nói năng câu gì, thích bắt là bắt, đây là hành vi gì? Có phải muốn làm phản rồi không? Nếu thật sự Trịnh Mỹ Đường thật sự vi phạm pháp luật thì có thể bắt, có thể xử phạt, tôi không phản đối, kiên quyết không bao che. Nhưng trước khi bắt thì cũng phải nói với tôi một tiếng, có đúng không? Bọn họ sợ tôi bao che tội phạm à? Trong mắt họ còn có...Tỉnh ủy không? Bọn họ muốn thành lập vương quốc riêng à? Bí thư Đoàn, chuyện này, nhất định phải làm cho đến nơi đến chốn.

Viên Lưu Ngạn nói một tràng dài.

Đối với sự nổi giận của Viên Lưu Ngạn, Đoàn Thần Hân đã có chuẩn bị tâm lý. Lúc trước cục thành phố Hồng Châu quyết định bí mật điều tra Trương Thiên Sư của Long Hổ quan trên núi Kim Ngô, Dịch Trường Thiên đã báo cáo với ông, Đoàn Thần Hân suy nghĩ một hồi, cũng đã đồng ý. Bởi vì Dịch Trường Thiên có nói, căn cứ vào kết quả điều tra bước đầu, tên Trương Thiên Sư này giả thần giả thánh, tình tiết phạm tội rất nghiêm trọng, liên lụy rất lớn...

Đoàn Thần Hân cả đời chính trực, biết rõ nếu làm rõ vụ này sẽ có ảnh hưởng rất lớn, liên quan đến rất nhiều người, nếu làm không tốt sẽ dẫn đến xung đột giữa những người đứng đầu Tỉnh ủy, nhưng ông vẫn kiên định ủng hộ Dịch Trường Thiên.

Tấn công tiêu diệt tội phạm, chính là nhiệm vụ của cơ quan chính trị pháp luật.

Nếu đứng trước vụ án lớn như vậy, mà rút lui thì đó không phải là Đoàn Thần Hân nữa.

Chỉ có điều, Đoàn Thần Hân không ngờ rằng Trương Thiên Sư giả thần giả thánh kia lại thần thông quảng đại như vậy, thậm chí ngay cả Viên Lưu Ngạn đều là khách quen của Long Hổ quan.

Hiện tại bắt Trịnh Mỹ Đường, Viên Lưu Ngạn quả nhiên nổi giận lôi đình.

- Bí thư Viên, đầu tiên tôi nói rõ một chút, lúc cục thành phố Hồng Châu báo cáo tình huống này, không phải là bắt đồng chí Trịnh Mỹ Đường, mà là mời anh ấy đến cục để xác minh một số tình hình, hỗ trợ cho công tác điều tra.

Đoàn Thần Hân chậm rãi nói.

Sự thật đúng là như thế, thân phận của Trịnh Mỹ Đường không phải là nhỏ, nếu không có chứng cứ xác thực thì không thể tùy tiện bắt giữ được. Thậm chí bằng chứng như núi, muốn bắt y thì cũng không hề dễ dàng. Nhất định phải báo lên Ủy ban Chính trị Pháp luật tỉnh, được Bí thư Tỉnh ủy và Viên Lưu Ngạn đồng ý thì mới có thể áp dụng biện pháp cưỡng chế được.

Dính đến cán bộ cao cấp như thế, chỉ đơn thuần dựa vào luật pháp là không đủ, mà còn phải chú ý đến vấn đề chính trị nữa.

Hiện tại, Đoàn Thần Hân vẫn đem sự tình đẩy sang cho cục thành phố Hồng Châu, không phải Đoàn Thần Hân trốn tránh trách nhiệm, quan trọng chính là lúc này thế cục vẫn chưa sáng, ông không thể để mình bị liên lụy vào được. Là lãnh đạo cao nhất của hệ thống chính trị pháp luật của tỉnh, ;mình trần ra trận; không phải là sự lựa chọn tốt nhất.

- Hỗ trợ điều tra? Thật là buồn cười, nói dối như thế mà cũng nói được.

Viên Lưu Ngạn vung tay lên, khinh thường nói, hoàn toàn không tiếp nhận lời giải thích.

Vừa rồi Hiệu trưởng Văn nói rõ ràng, lúc ở trường Đảng, mấy cảnh sát của cục thành phố Hồng Châu hùng hổ xông đến, công nhiên uy hiếp Trịnh Mỹ Đường, nếu không đi cùng bọn họ thì bọn họ sẽ áp dụng biện pháp cưỡng chế.

Nếu cái này mà cũng gọi là hỗ trợ điều tra thì cái gì mới gọi là bắt đi?

- Bí thư Đoàn, ông là người dày dạn rồi, ông cảm thấy lý do này có thể tin được không? Được, cho dù là hỗ trợ điều tra, thì tại sao không báo cáo cho tôi? Chẳng lẽ sợ tôi bao che cho Trịnh Mỹ Đường, không cho cậu ta đến cục Công an hỗ trợ điều tra hay sao? Rõ ràng muốn làm loạn chứ còn gì nữa.

Viên Lưu Ngạn kiên trì nâng cao quan điểm.

Thư ký của mình bị bắt đi, nếu không cứng rắn, mạnh mẽ một chút thì sau này ai còn sợ Bí thư Viên nữa?

- Dịch Trường Thiên này, tôi thấy ông ta đầu óc có vấn đề rồi. Có phải mấu năm nay phá được vài vụ án là tưởng mình giỏi lắm sao? Đến cả Tỉnh ủy cũng không coi ra gì. Thói vô tổ chức vô kỷ luật này, tôi thấy ông ta không còn phù hợp với cương vị hiện tại nữa rồi.

Viên Lưu Ngạn sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nói. Ông ta quản lý Đảng và tổ chức quần chúng, việc bổ nhiệm miễn nhiệm ở các cục sở của tỉnh, đều là ông ta quản lý.

Các người dám bắt thư ký của tôi, tôi sẽ làm rơi mũ cánh chuồn của các người.

Đoàn Thần Hân nhíu mày.

Ông đã biết từ trước, Viên Lưu Ngạn không phải tính cách trầm tĩnh ôn hòa, bằng không, Trịnh Mỹ Đường cũng không đến nỗi kiêu ngạo ương ngạnh như vậy.

- Bí thư Viên, tình hình là như vậy, cục thành phố Hồng Châu đang điều tra vụ án này, có liên quan đến Trương Thiên Sư ở núi Kim Ngô. Căn cứ vào kết quả điều tra, vụ án này vô cùng nghiêm trọng, liên quan đến lừa đảo tiền bạc, tập hợp người làm loạn. Thậm chí có rất nhiều cán bộ lãnh đạo cũng đến Long Hổ quan tham gia trò mê tín. Chính vì nó liên quan rộng như thế, cho nên cục thành phố Hồng Châu mới quyết định áp dụng phương thức điều tra bí mật. Mời đồng chí Trịnh Mỹ Đường đến hỗ trợ điều tra, cũng là để thuận lợi cho việc phá án mà thôi.

Đoàn Thần Hân châm chước từ ngữ, chậm rãi giải thích.

Thần sắc bối rối và xấu hổ, lập tức hiện lên trên khuôn mặt Viên Lưu Ngạn.

Việc ở Long Hổ quan, có lẽ ông ta còn rõ ràng hơn cả Đoàn Thần Hân, Đoàn Thần Hân chỉ nghe cục thành phố Hồng Châu báo cáo, còn ông ta lại là khách quen ở đây.

Nhưng trong lúc này, Viên Lưu Ngạn không thể lui được nữa, tiếp tục sa sầm mặt mày, tức giận nói:

- Bí thư Đoàn, bất kể thế nào, áp dụng hành động gì thì cũng phải báo cáo cho tôi trước. Vẫn là câu nói đó, nếu Trịnh Mỹ Đường thật sự phạm tội thì xử lý theo quy định, tôi không phản đối. Nhưng cái này không đồng nghĩa với việc Dịch Trường Thiên làm như thế là đúng. Trịnh Mỹ Đường có phải phạm tội hay không và bọn họ có tôn trọng Tỉnh ủy hay không là hai việc hoàn toàn khác nhau. Trước mắt bọn họ không báo cáo mà đã bắt Trịnh Mỹ Đường thì ai biết sau này họ còn bắt ai nữa? Làm như thế, ai cũng cảm thấy bất an, không phải sẽ hỗn loạn lên sao? Cho dù có đúng như ông nói, Long Hổ quan có vấn đề, liên quan đến rất nhiều người thì lại càng phải cẩn thận hơn, bọn họ tự chủ trương như thế thì liệu còn coi lãnh đạo Tỉnh ủy ra cái gì nữa không? Cán bộ làm loạn lên thì ai phụ trách, Dịch Trường Thiên phụ trách sao? Ông ta chịu nổi trách nhiệm này không?

Cứ mở miệng ra là Tỉnh ủy, Viên Lưu Ngạn như thể coi mình là Bí thư Tỉnh ủy vậy. Hơn nữa từ đầu đến cuối chỉ lôi Dịch Trường Thiên ra, chứ không đề cập đến Ủy ban Chính trị Pháp luật và Đoàn Thần Hân, cho thấy ;mục tiêu đấu tranh; đã tương đối rõ ràng. Viên Lưu Ngạn là tay già đời trong quan trường, thấy cục diện này, chỉ có thể tập trung hỏa lực, không thể để gây thù hắn tứ phía được.

Nhìn thấy Đoàn Thần Hân muốn nói gì đó, Viên Lưu Ngạn đã chặn tay ngăn lại, nói:

- Bí thư Đoàn, ông không cần biện giải cho bọn họ, nếu là hỗ trợ điều tra thì mời ông thông báo cho Dịch Trường Thiên, bảo ông ta lập tức thả người.

Đoàn Thần Hân nhíu mày nói:

- Bí thư Viên, khi nào hỗ trợ điều tra xong, đương nhiên là đồng chí Trịnh Mỹ Đường sẽ trở về..

- Bí thư Đoàn.

Viên Lưu Ngạn quát một tiếng, nhìn chằm chằm vào Đoàn Thần Hân, lửa giận hừng hực.

- Yêu cầu của tôi tôi đã nói rất rõ, lập tức thả người. Nếu không, tôi sẽ yêu cầu tổ chức hội nghị bí thư, để thảo luận vấn đề này. Tất cả hậu quả đều là do ông gánh chịu.

Thả người trước, sau đó mới nói đến vấn đề khác, đây chính là điều kiện tiên quyết.

Quyền uy của Viên Lưu Ngạn này, không phải là thứ để các người có thể dễ dàng khiêu chiến.

Hai hàng lông mày của Đoàn Thần Hân nhíu chặt, không nói câu nào.