Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 379: Trịnh Mỹ Đường, mời anh cùng chúng tôi đi một chuyến!




- Lão Trần, anh không đúng rồi! Anh đây không phải là quan tâm học viên, mà là hại bọn họ!

Không đợi Hiệu trưởng Trần nói chuyện, Hiệu trưởng Văn liền trừng mắt lên, mở miệng răn dạy:

- Luận văn tốt nghiệp, nhất định phải do học viên độc lập hoàn thành, đây là trường học quy định, chẳng lẽ anh không biết?

Hiệu trưởng Trần mồ hôi rơi như mưa, lắp bắp giải thích nói:

- Hiệu trưởng Văn, cũng không phải ý như vậy. Luận văn mới vừa giao cho tôi, tôi còn chưa kịp xem... Là đồng chí Phạm Hồng Vũ chính mình hoàn thành.

Kỳ thật luận văn tốt nghiệp của học viên mời giáo sư hiệu đính là chuyện đương nhiên. Bất luận trường học nào đều không có quy định nói giáo sư không thể chỉ điểm sinh viên viết luận văn tốt nghiệp, chỉ có điều không cho viết thay mà thôi. Nhưng Hiệu trưởng Văn mượn đề tài để nói chuyện của mình, nhất định phải nói như vậy. Ngay trước mặt Trịnh Mỹ Đường, Hiệu trưởng Trần cũng không dám cãi lại.

Trong quan trường, nhiều khi không có sai, chỉ là có thái độ!

Lãnh đạo nói ngoại quốc ánh trăng khá tròn, anh phải khẩn trương nói ngoại quốc ánh trăng chất liệu cấu thành không giống với, toàn bộ bằng thủy tinh, chẳng những đặc biệt tròn, hơn nữa đặc biệt sáng.

Phạm Hồng Vũ thân mình hoàn toàn dựa vào sô pha, mặt mỉm cười, nhìn hết thảy, giống như chuyện xảy ra cùng mình một chút quan hệ đều không có.

Chỉ cây dâu mà mắng cây hòe thủ đoạn này ai cũng biết. Có hiệu quả hay không, thì phải xem thái độ của ;Hòe;. ;Hòe; nếu không để ý, anh có đem ;Dâu; mắng chết, cũng không làm nên chuyện, sẽ chỉ làm cho ;Hòe; chế giễu.

Hiệu trưởng Văn trong lòng rối rắm!

Người ta ít tuổi còn không thèm xem náo nhiệt, anh mắng lời mắng độc địa thì có ý gì?

Như vậy là xấu rồi!

Dù gì cũng là Phó hiệu trưởng thường trực trường Đảng, đường đường cán bộ cấp Giám đốc sở, công phu dưỡng khí không ngờ so ra còn kém hơn một chàng thanh niên. Hiệu trưởng Văn nét mặt rất không vui.

Vì che dấu sự bối rối của mình, Hiệu trưởng Văn đành phải bưng tách trà lên uống, nét mặt sa sầm như một môn thần.

Trịnh Mỹ Đường nhếch miệng cười, nói:

- Hiệu trưởng Trần, phiền anh đem luận văn của bạn học Tiểu Phạm cho tôi xem... Bạn học Tiểu Phạm trong; Nhật báo Quần Chúng phát biểu bài văn, tôi muốn học tập một chút!

Hiệu trưởng Trần chính là đứng ngồi không yên, được lời này liền liên thanh đáp ứng, vội vội vàng vàng đứng dậy, đi đến bàn làm việc bên kia, đem luận văn của Phạm Hồng Vũ hai tay đưa cho Trịnh Mỹ Đường.

- Chà, chữ đẹp quá, mạnh mẽ hữu lực...

Trịnh Mỹ Đường tùy tay nhận lấy, liếc qua, khẽ gật đầu. Mặc dù là khen Phạm Hồng Vũ chữ viết đẹp, nhưng giọng nói kia cũng là cao cao tại thượng, thật giống như đại nhân đang khích lệ tiểu hài tử.

Phạm Hồng Vũ lấy thuốc lá, hướng mọi người ra hiệu. Trịnh Mỹ Đường khoát tay, Hiệu trưởng Văn không để ý tới, Hiệu trưởng Trần xấu hổ cười, Phạm Hồng Vũ liền gật gật đầu, chính mình tự đốt một điếu, thân mình lại dựa trở về, đối với bình luận của Trịnh Mỹ Đường, không có nửa chữ đáp lại.

Trịnh Mỹ Đường đọc khá cẩn thận, mày dần dần cau lại, thật vất vả mới xem xong, rồi giương mắt nhìn Phạm Hồng Vũ, hai hàng lông mày nhíu chặt, hơi không hài lòng nói:

- Bạn học Tiểu Phạm, cậu đây là ý gì?

Phạm Hồng Vũ nhướng mày, kinh ngạc hỏi ngược lại:

- Chánh văn phòng Trịnh, cái gì là có ý gì?

Trịnh Mỹ Đường khuôn mặt hoàn toàn xụ xuống, nghiêm túc nói:

- Bạn học Tiểu Phạm, cậu chớ quên, Bí thư Viên trong lúc cùng khóa học Thanh niên xuất sắc Tỉnh ủy toạ đàm, cậu đã nói như thế nào? Cậu giới thiệu kinh nghiệm thị trấn Phong Lâm, nói được rất rõ ràng. Trước phát triển xí nghiệp xã, thị trấn, tiến cử đầu tư bên ngoài, làm tốt công tác cơ sở, đem kinh tế phát triển lên. Sau khi tài chính giàu có rồi mới bắt đầu làm đường, thăng cấp mạng lưới giao thông. Đây là thứ tự trước sau cơ bản. Như thế nào hiện tại, bài luận văn của cậu lại đem quan điểm này hoàn toàn đẩy ngã, nói cái gì nếu muốn phú trước làm đường? Cậu đây không phải là tự đánh vào mặt mình sao?

Nói xong, Trịnh Mỹ Đường giơ bản thảo trong tay lên, rất tức giận.

Có liên quan đến tin tức Viên Lưu Ngạn thị sát khóa học Thanh niên xuất sắc của Tỉnh ủy ở trường Đảng, chẳng những lên TV mà còn có ;Nhật báo Thanh Sơn;. Có thể bài nói chuyện của Lưu Ngạn toàn tỉnh đều biết. Hiện tại Phạm Hồng Vũ lại hoàn toàn đảo ngược, Trịnh Mỹ Đường sao có thể nhịn được chứ?

Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói:

- Chánh văn phòng Trịnh, tôi nghĩ anh khả năng nhớ lộn rồi. Bí thư Viên trong lúc tọa đàm với khóa học Thanh niên xuất sắc của Tỉnh ủy, tôi đúng là giới thiệu kinh nghiệm phát triển của thị trấn Phong Lâm. Hơn nữa tôi nói rất minh bạch, nếu muốn phú trước làm đường. Đoạn đường từ thị trấn Phong Lâm đến thị xã Ngạn Hoa dài hai mươi mấy km, cùng với bên trong mạng lưới giao thông thị trấn Phong Lâm thăng cấp cải tạo, đều là vay nợ hoàn thành. Thị trấn tài chính không có nhiều tiền mặt như vậy, là dự chi hai đến ba năm sau. Hơn nữa ở thị xã và xí nghiệp quyên tiền cùng làm. Làm đường mà không nợ, cơ bản không có khả năng. Bất kỳ địa phương nào muốn kinh tế nhanh chóng phát triển, giao thông trước hết phải làm tốt. Đây chính là kiến thức phổ thông.

Trịnh Mỹ Đường thật sự phẫn nộ, hai mắt lửa giận phun ra, âm u nói:

- Đồng chí Phạm Hồng Vũ, cậu đây là có ý gì? Cậu muốn phê bình Bí thư Viên ư? Bí thư Viên nói chuyện sai lầm rồi?

Hiển nhiên chính mình trấn không được Phạm Hồng Vũ, Trịnh Mỹ Đường tự nhiên đem Viên Lưu Ngạn ra hù dọa Phạm Hồng Vũ. Nhưng y quên mất một điều, quyền uy của y là đến từ Viên Lưu Ngạn, Phạm Hồng Vũ nếu không sợ y, tự nhiên cũng không sợ hãi Viên Lưu Ngạn.

Phạm Hồng Vũ lãnh đạm nói:

- Chánh văn phòng Trịnh, xin anh đừng trộm đổi khái niệm. Tôi chỉ là trình bày những tâm đắc của tôi trong việc phát triển kinh tế ở thị trấn Phong Lâm. Thị trấn Phong Lâm kinh tế như thế nào phát triển đi lên, tôi hẳn so với người khác rõ ràng hơn nhiều.

Về phần Bí thư Viên Lưu Ngạn nói cái gì, với tôi có quan hệ gì đâu?

Không phải là tôi nói. Tôi không có quyền sửa lời nói của ông ta!

- Đồng chí Phạm Hồng Vũ, cậu có thể trình bày ý kiến của mình, nhưng nhất định phải tuân thủ kỷ luật, không cần giáp mặt làm bộ sau lưng. Nơi này là trường Đảng Tỉnh ủy, không phải Ngạn Hoa.

Trịnh Mỹ Đường lời nói càng thêm không khách khí, trực chỉ Phạm Hồng Vũ chơi trò thủ đoạn hai mặt. Ở Ngạn Hoa, cậu có thể làm loạn, nhưng nơi này là tỉnh thành, cậu chẳng lẽ muốn ở trên người Bí thư Viên làm như vậy sao?

- Chánh văn phòng Trịnh, xin anh nói chuyện chú ý một chút.

Phạm Hồng Vũ hai hàng lông mày dương lên, cũng rất không khách khí trả lời.

- Cậu…

Trịnh Mỹ Đường đứng dậy, nổi giận đùng đùng đe dọa nhìn Phạm Hồng Vũ, miệng phù phù thở dốc không ngừng.

Thật không ngờ, Phạm Hồng Vũ cũng dám ngay trước mặt Hiệu trưởng Văn và Hiệu trưởng Trần cùng mình chống đối. Mặc dù y là Phó chánh văn phòng Tỉnh ủy, trên nguyên tắc không cùng một danh sách quản lý với Phạm Hồng Vũ, nhưng Phạm Hồng Vũ cấp bậc so với y thấp hơn nhiều lắm. Trịnh Mỹ Đường tự nhận mình chính là thượng cấp của Phạm Hồng Vũ.

- Được, được, cậu lợi hại, cậu có bản lĩnh. Tôi nói cho cậu biết, luận văn của cậu không hợp cách, nhất định phải viết lại. Bằng không, tuyệt đối không thông qua!

Trịnh Mỹ Đường đem ra ;Đòn sát thủ;, hung tợn quát, bịch một tiếng, đem luận văn của Phạm Hồng Vũ vứt trên bàn.

Tôi không quản văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh, nhưng tôi quản được trường Đảng!

Cậu bây giờ còn là học viên trường Đảng, muốn tốt nghiệp, phải thông qua biện luận luận văn. Nếu không, không sợ cậu có thể bay lên trời cũng không lấy được chứng nhận tốt nghiệp!

Cũng không tin Vưu Lợi Dân sẽ vì chuyện này tự mình ra mặt hướng trường Đảng Tỉnh ủy tạo áp lực.

Vậy chẳng khác nào vạch áo cho người xem lưng. Thư ký của ông ở trường Đảng học tập, ngay cả cái luận văn tốt nghiệp mà cũng viết không xong, còn phải nhờ ông ra mặt lấy quyền đè người. Ông sẽ giải quyết như thế nào?

Phạm Hồng Vũ liền mỉm cười, chậm rãi đem bản luận văn nháp của mình thu lại, từng tờ từng tờ sửa sang chỉnh tề, rồi tựa vào sô pha, nhìn vẻ mặt xanh mét Trịnh Mỹ Đường, chậm rãi nói:

- Đồng chí Trịnh Mỹ Đường, xin anh nhớ kỹ, anh không phải là lãnh đạo trường Đảng Tỉnh ủy, anh không có quyền làm ra kết luận như vậy. Tôi nói cho anh biết, luận văn này tôi một chữ cũng sẽ không sửa. Hơn nữa, nhất định sẽ thông qua biện luận.

-Hừ, tốt, vậy cứ chờ xem!

Trịnh Mỹ Đường giận quá thành cười, hung hăng trừng mắt nhìn Phạm Hồng Vũ, rồi xoay người rời đi.

Hiệu trưởng Văn lập tức đi theo.

Hiệu trưởng Trần nhìn hai bên, do dự một chút, cũng gắt gao đi theo.

Phạm Hồng Vũ như trước ngồi ở chỗ kia, chậm rãi hút thuốc, dù bận vẫn ung dung.

Mới vừa đến cạnh cửa, Trịnh Mỹ Đường giơ tay kéo cửa. Cửa phòng bỗng nhiên mở ra, một vài người mặc chế phục cảnh sát ngăn ở cửa.

Mọi người lập tức ngẩn cả người.

Cầm đầu một gã cảnh sát, ước chừng chừng ba mươi lăm tuổi, đúng là đại đội trưởng Diệp Hữu Đạo của đại đội 2 đội hình sự cục Công an thành phố Hồng Châu.

- Xin hỏi, anh là đồng chí Trịnh Mỹ Đường phải không?

Diệp Hữu Đạo hai mắt nhìn thẳng Trịnh Mỹ Đường, cứng rắn hỏi han.

- Các người là ai?

Trịnh Mỹ Đường lửa giận mãnh liệt, hùng hổ hỏi lại.

- Chúng tôi là cục Công an thành phố Hồng Châu...

Diệp Hữu Đạo xuất ra giấy chứng nhận, ở trước mặt Trịnh Mỹ Đường nhoáng lên một cái, sa sầm nét mặt, nói từng chữ từng câu:

- Đồng chí Trịnh Mỹ Đường, chúng tôi đang phá một vụ án lừa gạt...

- Cái gì vụ án lừa gạt? Đâu có liên quan tới tôi. Tránh ra!

Trịnh Mỹ Đường không chút khách khí cắt đứt lời nói của Diệp Hữu Đạo quát.

Quả thực đã làm Phó chánh văn phòng Trịnh tức chết rồi. Tên lộn xộn này cũng dám tìm đến y!

- Đồng chí Trịnh Mỹ Đường, mời anh im lặng!

Diệp Hữu Đạo không để mình bị đẩy vòng vòng, cũng gầm lên giận dữ.

Lập tức đem Trịnh Mỹ Đường trấn trụ lại.

Tên tiểu cảnh sát này thật dám hướng mình rống lên à?

- Chúng tôi phá một vụ án lừa gạt có liên quan với anh. Người bị tình nghi phạm tội là Trương Bảo Lực đã cung khai rồi. Hiện tại mời anh cùng chúng tôi đến cục tiếp nhận điều tra.

- Cái gì Trương Bảo Lực? Các người nên biết rõ tôi là Phó Chánh văn phòng Tỉnh ủy. Quả thực bừa bãi! Gọi Cục trưởng các người đến đây! Gọi Dịch Trường Thiên tới gặp tôi!

Trịnh Mỹ Đường gần như bị chọc giận đến ngất đi, cũng bất chấp hình tượng ;lãnh đạo;, “Tam Tự kinh” thốt ra.

Chỉ một vài tên tiểu cảnh sát, chẳng lẽ được thất tâm phong?

Diệp Hữu Đạo cười lạnh một tiếng, nói:

- Trương Bảo Lực anh không biết, như vậy Trương Thiên Sư của Long Hổ quan núi Kim Ngô anh có biết hay không?

- Ai? Trương Thiên Sư?

Trịnh Mỹ Đường hai mắt lập tức tròn xoe, dường như không tin.

- Đúng, chính là ông ta. Đồng chí Trịnh Mỹ Đường, xin anh phối hợp một chút, đừng để chúng tôi áp dụng thủ đoạn cưỡng chế, như vậy sẽ rất khó coi.

Diệp Hữu Đạo lạnh lùng nói, cánh tay phải giơ lên. Nhìn ra được, chỉ cần Trịnh Mỹ Đường còn dám rít gào, Diệp đại đội thực có can đảm hạ lệnh đem y còng tay lại. Diệp Hữu Đạo và Phạm Hồng Vũ là đồng dạng tính cách, tuyệt không tin tà!

Đối với Trịnh Mỹ Đường, Diệp Hữu Đạo xem như khách khí.

Trịnh Mỹ Đường gương mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch, toát ra sự kinh hoảng khó nén. Y từ trong mắt Diệp Hữu Đạo đọc được sự kiên định.

Tên tiểu cảnh sát thực dám động thủ, mới mặc kệ y là ai.

Hơn nữa, bọn họ nếu tìm đến nơi này, thì không có khả năng không rõ thân phận của mình.

Trịnh Mỹ Đường không nói được một lời, bước đi ra.

Vài tên cảnh sát tả hữu tản ra, trước sau vây quanh Trịnh Mỹ Đường, hướng ra phía ngoài.

Hiệu trưởng Văn và Hiệu trưởng Trần miệng há lớn, ngây ra như phỗng.

Phạm Hồng Vũ chậm rãi bóp đầu mẩu thuốc lá, chậm rãi đi ra. Khi đi ngang qua hai người, hắn hướng Hiệu trưởng Trần khẽ gật đầu chào hỏi. Còn về phần Hiệu trưởng Văn, Phạm Hồng Vũ con mắt nhìn thẳng, cũng lười liếc mắt nhìn một cái.

- Trưởng phòng Phạm, mời… xin dừng bước...

Hiệu trưởng Văn bừng tỉnh, vội vàng đuổi theo.

- Hiệu trưởng Văn, có gì chỉ thị?

Phạm Hồng Vũ đứng lại, quay đầu nhìn ông ta, thần tình trên mặt như cười như không.

- Không dám, không dám, chỉ thị thì không dám nhận... Trưởng phòng Phạm, luận văn này của cậu cũng không thể lưu lại. Cậu yên tâm đi, một chữ cũng không thay đổi, tuyệt đối thông qua biện luận.

Hiệu trưởng Văn không kìm lòng nổi đứng thẳng người, giống như quyết tâm, vẻ mặt đều là nịnh nọt lấy lòng.