Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 359: Nhà khách suối nước nóng




Ở một huyện ngoài thành phố Hồng Châu, sơn thủy vây quanh, nhà cửa thấp thoáng trong đó.

Đây là nhà khách Suối nước nóng.

Một nhà khách quốc doanh của UBND tỉnh Thanh Sơn quản lý. Nhà khách này được xây dựng từ những năm sáu mươi, vì trong khu của nhà khách có suối nước nóng, cho nên mới có tên như vậy.

Lúc trước đây chính là nơi lãnh đạo cao cấp an dưỡng.

Thời kỳ đầu dựng nước, tỉnh Thanh Sơn có rất nhiều cán bộ lão thành, vào sinh ra tử trong chiến tranh. Để ghi nhớ công lao đó, tỉnh Thanh Sơn được trung ương cho phép xây dựng khu nghỉ dưỡng này, lấy tên là nhà khách Suối nước nóng. Thời điểm mới xây dựng đây chính là nhà khách xa hoa nhất tỉnh Thanh Sơn, tiếp đãi qua hầu hết cán bộ lãnh đạo trung cao cấp trong tỉnh.

Trước khi cải cách mở cửa, nhà khách Suối nước nóng vận hành theo kiểu khép kín, không đối ngoại. Sau mấy năm cải cách mở cửa, kinh tế quốc dân phát triển với tốc độ cao, cùng với tự thân nhu cầu của nhà khách, sau khi được tỉnh đồng ý, nhà khách đã bắt đầu đối ngoại.

Không quan tâm ở nhà khách Suối nước nóng an dưỡng có hiệu quả không, nhóm nhà giàu cũng không bỏ qua cơ hội được nghỉ dưỡng trong đó.

Nơi này đã từng là nhà khách thần bí nhất tỉnh Thanh Sơn, chỉ tiếp đãi cán bộ ở các địa phương cấp Giám đốc sở trở lên. Cấp Phó giám đốc sở và Phó sư đoàn trưởng muốn nghỉ ở đây phải có văn bản xin, được cấp trên đồng ý thì mới có thể vào ở.

Đặt chân vào đây, là đại diện cho thân phận “cao thượng” nào đó, khi trở về có thể hãnh diện khoe với mọi người.

Hơn nữa, điều quan trọng hơn chính là, nếu may mắn thì không chừng còn được gặp một vị lãnh đạo cao cấp nào đó, từ đó có thể kết bạn được thì sao? Nếu như vậy thì đúng là một bước lên trời.

Từ xưa đến nay, của cải và quyền thế một khi kết hợp với nhau, gần như không gì là không làm được.

Đạo lý này cho dù không được đọc qua, nhưng nhà giàu mới nổi cũng rõ ràng.

Nhưng hôm nay, nhà khách Suối nước nóng gia tăng lực lượng cảnh giới, không tiếp khách bên ngoài. Toàn bộ nhà khách được động viên làm tổng vệ sinh.

Hiển nhiên là có nhân vật lớn nào đó sắp đến đây.

Mười một rưỡi, một đoàn xe con và xe cảnh sát chậm rãi tiến vào nhà khách, từ trong xe đi xuống một đám cán bộ trung niên, ai nấy đều ngẩng đầu ưỡn ngực, khí độ phi phàm.

Đi đầu chính là Phó bí thư Tỉnh ủy, Chủ tịch tỉnh Thanh Sơn Vưu Lợi Dân. Đoàn cán bộ theo sau, đám nhân viên nhà khách đều biết, đó đều là Phó Chủ tịch tỉnh và những Giám đốc sở…

Mọi người vây quanh Vưu Lợi Dân, đi vào lầu số 1.

Hóa ra đó chính là phòng hội nghị của UBND tỉnh ở nhà nhà khách Suối nước nóng.

Hội nghị ngày hôm nay chính là để thảo luận tính khả thi của việc xây dựng tuyến đường cao tốc Hồng Nam.

Đề tài thảo luận tương quan, Vưu Lợi Dân đã từng đề nghị trên hội nghị Thường vụ của tỉnh, cũng chỉ là nghiên cứu thảo luận, chứ chưa đạt được nhận thức chung. Vưu Lợi Dân liền quyết định, mở một hội nghị để tiến hành nghiên cứu thảo luận, lần này cũng mời đến lãnh đạo của ba thành phố, địa khu mà tuyến đường chạy qua.

Hội nghị này vốn Vưu Lợi Dân tính tổ chức ở nhà khách Thanh Sơn. Bởi đây cũng là nhà khách của Tỉnh ủy.

Tuy nhiên Phạm Hồng Vũ lại đề nghị đến nhà khách Suối nước nóng này họp, mọi người có thể thư giãn hơn, tâm tình vui vẻ thì không khí cuộc họp mới tốt được.

Vưu Lợi Dân đồng ý với đề nghị này.

Vưu Lợi Dân cũng không muốn làm cho không khí cuộc họp trở nên căng thẳng.

Tiêu Lang còn ở cở sở nghiên cứu điều tra chưa về, trong khoảng thời gian này, Phạm Hồng Vũ xin phép trường Đảng cho nghỉ để nhận trách nhiệm quản lý công việc ở phòng Thư ký 1. Từ ý nghĩa trình tự mà nói làm như vậy đương nhiên là không thích hợp, nhưng phòng Thư ký 1 UBND tỉnh là “thân binh” của Chủ tịch tỉnh, chỉ cần Vưu Lợi Dân đồng ý thì không ai có dị nghị cả.

Không ai lại ngu ngốc như thế.

Cho nên hội nghị lần này, Phạm Hồng Vũ cũng tham gia, và ngồi bên cạnh Vưu Lợi Dân.

Trong một đoàn cán bộ trung niên, xuất hiện một cán bộ trẻ tuổi như vậy có vẻ khá đột ngột. Không ít nhân viên nhà khách nhìn Phạm Hồng Vũ với ánh mắt kinh ngạc.

Chương trình hội nghị được sắp xếp vào buổi chiều.

Nhà khách đã chuẩn bị cơm nước cho lãnh đạo, Tổng giám đốc nhà khách tự mình dẫn lãnh đạo đến nhà ăn.

Theo Vưu Lợi Dân yêu cầu, cơm cho lãnh đạo ở đây cũng không quá phong phú, ít nhất chưa thể nói là xa xỉ, tình hình lúc này cần phải tiết kiệm.

Bữa cơm không có rượu mạnh mà chỉ có chút rượu vang mà thôi. Ai cũng chú ý ảnh hưởng, nếu không may uống nhiều, thất lễ trước mặt Chủ tịch tỉnh thì sẽ chẳng hay ho gì.

Sau khi ăn cơm xong, mọi người về nghỉ ngơi, đến 2 giờ chiều cuộc họp mới bắt đầu.

Tên là hội nghị Nghiên cứu thảo luận, nhưng trên thực tế chính là Hội nghị Thường vụ mở rộng. Tỉnh Thanh Sơn có tất cả một Chủ tịch tỉnh và tám Phó Chủ tịch tỉnh, cộng thêm Phó chánh văn phòng UBND tỉnh, lãnh đạo sở Tài chính, sở Giao thông…nhân vật số 1, số 2 của thành phố Hồng Châu, địa khu Ngạn Hoa, địa khu Nam Sơn, hai ba mươi người tụ họp, rất náo nhiệt.

Một tỉnh có tám Phó Chủ tịch tỉnh, đây cũng là tình hình phổ biến của cả nước thời những năm tám mươi.

Sau khi động loạn kết thúc, trung ương bắt đầu bình định, một số sau khi bị đi cải tạo thì được khôi phục công tác. Những cán bộ lão thành này trước kia có công lao với đất nước, kiên quyết yêu cầu được tiếp tục công tác, cống hiến cho nhân dân. Trong khoảng thời gian ngắn, “vị trí còn thiếu” cho nên đành phải sấp xếp chức vụ nhiều hơn bình thường.

Năm sáu Phó bí thư Đảng ủy, bảy tám Phó Chủ tịch tỉnh, Chủ tịch thành phố là điều bình thường.

Phòng họp của nhà khách là bố trí kiểu mới, một bàn hội nghị hình chữ nhật đặt giữa, các lãnh đạo ngồi đối diện, Phạm Hồng Vũ ngồi bên cạnh Vưu Lợi Dân, mở vở ra ghi chép.

Tự nhiên, Trưởng phòng Phạm đang làm dáng một chút, hắn không phải thư ký. Hội nghị như vậy có thư ký riêng. Sau khi kỷ yếu hội nghị được sửa sang lại, tập hợp đến phòng thư ký 1, do Trưởng phòng Phạm kiểm tra, báo cáo lãnh đạo chủ chốt xét duyệt, cuối cùng báo cáo cho Chủ tịch tỉnh phê chuẩn mới được phát xuống dưới.

Hai năm trước đai náo cục Công an, lần này Phạm Hồng Vũ công khai xuất hiện ở Hội nghị Thường vụ của tỉnh rồi.

Quả thật là thế sự vô thường.

Trước khi hội nghị bắt đầu, nhân viên công tác phát tài liệu cho các lãnh đạo, đó chính là báo cáo tính khả thi cỉa dự án tu sửa đường cao tốc Hồng Nam, chỉ dùng thời gian ba ngày ngắn ngủi.

Lần này cán bộ lãnh đạo của sở Giao thông tham dự hội nghị, ngoài Giám đốc sở ra còn có Phó giám đốc Ô Nhật Tân. Vốn Ô Nhật Tân không có cơ hội tham gia hội nghị thường vụ UBND tỉnh. Theo quy định, ngoại trừ Chủ tịch tỉnh, Phó Chủ tịch tỉnh, Chánh văn phòng UBND tỉnh là những thành viên đích đáng của hội nghị này, thì Giám đốc sở Tài chính, Chủ nhiệm ủy ban Kế hoạch cũng là nhân viêndự thính. Những người phụ trách của cơ quan chức năng khác của tỉnh, thì chỉ nghiên cứu đề tài thảo luận có liên quan mới được tham dự hội nghị, bình thường đều là nhân vật số 1, đôi khi là chức phó thường trực cũng tham gia.

Ô Nhật Tân không phải Phó giám đốc sở thường trực của sở Giao thông.

Hội nghị lần này, ông ta được tham dự chính là được UBND tỉnh điểm danh cho tham gia.

Không thể nghi ngờ, trong này có bàn tay của Phạm Hồng Vũ.

Chuyện như vậy, lãnh đạo Văn phòng UBND tỉnh chủ yếu là dựa thep yêu cầu của phòng Thư ký 1 mà sắp xếp. Dù sao điều này cũng đại diện cho ý chí của Chủ tịch tỉnh.

Ánh mắt của Ô Nhật Tân nhìn Phạm Hồng Vũ, tràn đầy vẻ cảm kích.

Trưởng phòng Phạm tuy còn trẻ tuổi, nhưng thủ đoạn thì cũng đã đạt đến một trình độ nào đó. Chỉ cần lão Ô ngoan ngoãn nghe lời, thì bất kể thế nào Trưởng phòng Phạm cũng sẽ quot;bồi dưỡngquot; ông ta.

Thư ký thực tập bồi dưỡng Phó giám đốc sở, nghe qua thì như một trò đùa lớn, nhưng trong thực tế lại có thật, hơn nữa không phải trường hợp đặc biệt.

Lão Ô chỉ cảm thấy phía trước tươi sáng.

Đi theo một quot;đại caquot; như vậy, thì không còn gì tốt hơn.

Ô Nhật Tâm thậm chí đã cảm ơn quot;sự hiểu lầmquot; trên núi Kim Ngô ngày nọ, nếu không đắc tội với Phạm Hồng Vũ thì làm sao có cơ hội như ngày hôm nay? Chỉ cần đi theo Trưởng phòng Phạm thì lo lo không chiếm được ưu ái của Chủ tịch tỉnh.

Nếu một ngày nào đó, Chủ tịch tỉnh Vưu chính vị Bí thư Tỉnh ủy, ông ta không phải có cơ hội được thăng tiến hay sao?

So sánh mà nói, tâm tình của lãnh đạo tham dự hội nghị khác, không được thoải mái nhẹ nhàng như Ô Nhật Tân. Nhất là Giám đốc sở Giao thông và Phó giám đốc sở thường trực thì trong lòng càng khó chịu.

Tin đồn thời gian trước, Giám đốc sở là người rõ ràng nhất, lãnh đạo Tỉnh ủy đúng là có ý nghĩ như vậy, muốn điều ông ta đến thành phố Tề Hà ở miền Bắc làm Bí thư Thành ủy.

Giám đốc sở trong lòng đầy vui mừng, nhưng thật sự không ngờ rằng mình sẽ bị cuốn vào quot;cơn lốcquot; đường cao tốc Hồng Nam.

Mặc dù nói Bí thư Thành ủy kia chưa chắc đã mạnh hơn chức Giám đốc sở Giao thông, nhưng trên lý thuyết là không gian rộng lơn hơn. Hơn nữa điều quan trọng hơn chính là, trước mắt mà nói đường cao tốc Hồng Nam, tranh luận quá lớn, quá phức tạp, nó như một cái “hố tử thần”

Nếu chẳng may mắc phải thì không bao giờ có thể thoát thân được.