Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 319: Tiểu nhân




Thái độ “không hề gì” của Phạm Hồng Vũ khiến cho không khí của hội nghị học tập ngày càng quỷ dị. Ngoại trừ Lục Nguyệt dường như không chịu ảnh hưởng, tiếp tục dõng dạc lên án hành vi phản nghịch của Phạm Hồng Vũ thì các lãnh đạo của Mặt trận Tổ quốc đang ngồi trên đài chủ tịch đều có điểm đứng ngồi không yên.

Những cán bộ khác tham dự hội nghị đều là tâm tư khác nhau.

Tiểu Phạm đây là tính toán vò đã mẻ lại sứt sao?

Ngẫm lại cũng khó trách.

Bí thư Đảng ủy thị trấn trẻ tuổi nhất trong toàn tỉnh, nhất đẳng công thần, nổi danh trên báo chí, TV đột nhiên quay ngoắt 180o, từ đỉnh cao rơi xuống đáy cốc, mặc cho ai cũng không chịu nổi.

Những năm gần đây, những bài viết trên Nhật báo Quần Chúng phải rất cẩn thận. Nếu ở trước kia, cán bộ cơ sở muốn lộ mặt trên Nhật báo Quần Chúng thì gian nan đến cỡ nào. Nếu vượt qua được thì chính là vinh quang.

[CHARGE=3]Hiện giờ, hết thảy đều thay đổi.

Phạm Hồng Vũ cũng chẳng hề để ý, dù sao con đường làm quan cũng không có hy vọng, tôi vì sao còn phải làm ra bộ dạng kính cẩn chứ.

Chủ tịch thị xã Lục cho dù uy phong có lớn hơn nữa thì cũng chẳng đụng được đến đầu tôi.

Lục Nguyệt nói hơn một giờ mới kết thúc bài nói chuyện của mình. Sau đó là Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Hạ Uy nói chuyện. Hạ Uy nói khá ngắn gọn, từ ngữ dùng rất cẩn thận, đối với bài văn của trung ương tỏ vẻ đồng ý, yêu cầu cán bộ Mặt trận Tổ quốc phải thật sự học tập, lĩnh hội được tinh thần, cấp cho Lục Nguyệt và Thị ủy một mặt mũi. Tuy nhiên cũng chỉ đến đó thôi, đối với sai lầm của đồng chí Phạm Hồng Vũ cũng không nói một chữ.

Lão nhân quật cường cũng là nổi danh.

Địa ủy, Thị ủy yêu cầu, là lão cán bộ Đảng viên, không thể công nhiên làm trái lại tổ chức thượng cấp. Nhưng đồng chí Phạm Hồng Vũ có thật phạm sai lầm hay không thì chỉ cần Thị ủy, Địa ủy chưa có văn kiện chính thức thì lão già tôi cũng không rảnh mà để ý.

Đừng tưởng rằng Phó chủ tịch thường trực thị xã đến đây, ở trong hội nghị điểm danh phê bình Phạm Hồng Vũ thì việc này có thể định luận.

Nên hiểu rằng, Phạm Hồng Vũ bây giờ là cán bộ Mặt trận Tổ quốc của tôi.

Trước khi tới tham gia hội nghị này, Lục Nguyệt đối với thái độ của Hạ Uy cũng có sự phân tích, phỏng chừng lão già này sẽ không nể mặt. Tuy nhiên Lục Nguyệt cũng không quá để ý. Y tự mình đến đây, cơ bản chính là cho thấy thái độ nào đó, chủ yếu không phải là để cho Hạ Uy xem mà là cho Lương Quang Hoa và Tống Mân xem.

Nếu Lương Quang Hoa tự thân xuất mã, Lục Nguyệt còn tất yếu công nhiên tỏ thái độ, khiến cho Lương Quang Hoa hiểu được rằng, Lục Nguyệt tôi, thậm chí toàn bộ Lục gia đang cùng ông đứng chung trên một chiến hào. Kể từ đó, Lương Quang Hoa mới không buồn phiền ở nhà, mà buông tay đánh cược một lần.

Tống Mân đối với Khâu Minh Sơn, Phạm Vệ Quốc còn có chỗ cố kỵ, nhưng Lương Quang Hoa thì không.

Chính mình tỏ thái độ, Địa ủy và Thị ủy đối với việc chính thức kỷ luật Phạm Hồng Vũ chỉ là vấn đề thời gian. Hơn nữa, Lục Nguyệt phỏng chừng chắc có lẽ sẽ không kéo dài quá lâu.

Cũng không phải Lục Nguyệt nóng vội, mấu chốt là Lương Quang Hoa không thể kéo dài. Nếu muốn chờ cho thế cục hoàn toàn sáng tỏ, Lương Quang Hoa ra tay với Phạm Hồng Vũ tương đối an toàn, nhưng sẽ mất đi tiên cơ. Đợi khi thắng bại rõ ràng anh mới đến giúp vui thì trước mặt đại nhân vật còn có ý nghĩa gì nữa? Chỉ là một lão quan không có đảm phách. Tuổi cũng đã đến lúc lui rồi thì còn ở chi nữa?

Trước khi thế cục hoàn toàn chưa sáng tỏ, Lương Quang Hoa làm đầu tàu, đại phá “trận doanh Khâu Minh Sơn”, lập nhiều “công lao hiển hách”, khi đó mới có thể khiến người ta nhìn mình bằng ánh mắt khác xưa, ban đặc ân đặc biệt trọng dụng.

Địa ủy làm ra an bài như vậy, thái độ của Lương Quang Hoa cũng tỏ ra vô cùng rõ ràng, không chần chừ, dũng cảm tiến tới.

Đối với vẻ điềm tĩnh của Phạm Hồng Vũ, cùng với vẻ “mềm chống đỡ” của Hạ Uy, Lục Nguyệt chỉ cười nhạt.

Cứ chờ xem, rồi sẽ kết thúc thôi.

Hội nghị chấm dứt, Lục Nguyệt trong ánh mắt sợ hãi của mọi người, hai tay chắp sau lưng, chậm rãi mà đi.

Phạm Hồng Vũ thật ra rất quy cũ, đứng dậy, cung kính tiễn các lãnh đạo Mặt trận Tổ quốc rời khỏi.

Phó chủ tịch Văn đi vài bước, đến bên cạnh Hạ Uy, hạ giọng nói:

- Chủ tịch Hạ, anh xem, chúng ta có nên mời dự họp tổ Đảng, thảo luận một chút về vấn đề xử lý Phạm Hồng Vũ?

- Vấn đề xử lý?

Hạ Uy đứng lại, hai mắt nhìn thẳng vào lão Văn, trong mắt tóe ra tia lửa giận.

- Xử lý cái gì? Phạm Hồng Vũ phạm sai lầm gì?

Lão Văn lập tức rụt cổ, trên mặt hiện lên một chút sợ hãi. Ông ta là cấp dưới cũ của Hạ uy, đối với tính tình nóng như lửa của ông hiểu biết rất rõ. Tuy nhiên, lão Văn vẫn kiên trì nói:

- Chủ tịch Hạ, Nhật báo Quần Chúng và Nhật báo Dương Quang đều chính thức gửi công văn, phê phán quan điểm sai lầm của Phạm Hồng Vũ. Chúng ta không phải cũng nên có một thái độ chính xác rồi sao?

Hạ Uy cười lạnh một tiếng, nói:

- Bài văn của Phạm Hồng Vũ cũng là phát biểu ở Nhật báo Quần Chúng.

Anh cho rằng dựa vào cái gì mà cho rằng, quan điểm của Phạm Hồng Vũ nhất định là sai?

Tất cả mọi người đều ở Nhật báo Quần Chúng phát biểu ý kiến, nhiều nhất thì chỉ có thể nói quan niệm bất đồng, tranh luận khác nhau mà thôi.

Lão Văn dường như đã quyết định phải ở chuyện này phát huy tác dụng của mình, liền hơi chút lảng tránh ánh mắt nóng nảy của Hạ Uy, nuốt nước miếng nói:

- Chủ tịch Hạ, thái độ của Địa ủy và Thị ủy đã rõ ràng rồi, chúng ta cần phải nhất trí với tổ chức thượng cấp.

Hạ Uy lạnh lùng nói:

- Đương nhiên là phải duy trì nhất trí với thượng cấp. Hiện tại Thị ủy và Địa ủy vẫn còn chưa có văn kiện chính thức, Phạm Hồng Vũ vẫn là cán bộ của Mặt trận Tổ quốc chúng ta. Muốn xử lý cậu ấy, khi nào Địa ủy có văn kiện chính thức rồi nói sau.

Về phần Thị ủy, Hạ Uy trực tiếp bỏ qua.

Quyền uy Tống Mân, không áp dụng được trên người Hạ Uy.

Mắt thấy thần sắc Hạ Uy không tốt, lão Văn rốt cuộc không dám nói điều gì, tròng mắt loạn chuyển.

Hạ Uy thấy thế, liền nghiêm nghị nói:

- Lão Văn, chuyện này để tôi xử lý, cậu đừng nhúng tay vào, hiểu chưa?

- A, vâng, đương nhiên rồi. Tôi chỉ có chút lo lắng mà thôi, nếu Chủ tịch đã tính kỹ càng thì tôi đây không lo lắng nữa.

Lão Văn vội gật đầu, không ngừng trả lời.

Hạ Uy hừ lạnh một tiếng, sải bước mà đi.

Nhìn theo bóng dáng cao lớn của Hạ Uy, lão Văn sắc mặt đỏ lên, cũng hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt trở nên âm u lạnh lẽo. Lão già này sắp về nhà rồi mà còn như vậy, ngăn cản con đường tiến tới của người khác.

Chờ ông chính thức lui xuống, để xem ông còn uy phong cái gì nữa?

Phạm Hồng Vũ cùng những cán bộ khác cùng nhau rời khỏi, vẫn nét mặt mỉm cười, khí định thần nhàn.

- Tiểu Phạm!

Đến chỗ góc rẻ, Phó chủ tịch Văn lắc mình bước ra, gọi một tiếng.

- Chủ tịch Văn!

Phạm Hồng Vũ dừng bước, mỉm cười trả lời.

Lão Văn nét mặt âm trầm, lãnh đạm nói:

- Đến văn phòng của tôi một chuyến, tôi muốn nói đến vấn đề phân công công tác của cậu.

Phó chủ tịch kiêm Chánh văn phòng Mặt trận Tổ quốc Văn đứng đắn là lãnh đạo trực tiếp của Phó chánh văn phòng Phạm Hồng Vũ.

- Vâng!

Phạm Hồng Vũ vẫn mỉm cười, đi theo phía sau lão Văn đến phòng làm việc của ông ta.

Văn phòng của Phó chủ tịch Văn ở vị trí trung tâm, có thể nói là điều kiện tương đối khá. Dù sao thì ông ta kiêm nhiệm chức Chánh văn phòng thực chức. Một số vị Phó chủ tịch lớn tuổi khác trên cơ bản không thể nào quản sự nữa rồi. Những sự việc thượng vàng hạ cám đều là do ông trông coi.

Bước vào văn phòng, Phó chủ tịch Văn lập tức hướng ra sau bàn công tác, đặt mông ngồi xuống, giương mắt nhìn Phạm Hồng Vũ, ánh mắt lạnh lùng, cũng không mời Phạm Hồng Vũ ngồi xuống, bày ra tư thế lãnh đạo cấp trên.

- Tiểu Phạm, công việc điều tra nghiên cứu không cần làm nữa, dừng ở đây đi.

Một lát sau, lão Văn lãnh đạm nói, giọng điệu vô cùng chắc chắn, mang theo hàm súc ra lệnh.

Phạm Hồng Vũ cười, hỏi ngược lại:

- Vì sao?

- Không vì cái gì cả. Chức vụ của cậu là Phó chánh văn phòng, nên làm việc dưới sự thống nhất an bài. Tổ chức đã điều cậu đến đây một khoảng thời gian, nhưng cho tới bây giờ, cậu chưa chính thức trải qua một ngày ở Mặt trận Tổ quốc. Cậu cảm thấy như vậy là thích hợp lắm sao?

Lão Văn mơ hồ mang theo hàm ý chất vấn.

Phạm Hồng Vũ cười ha hả, lắc đầu, trên mặt toát ra thần sắc không cho là đúng.

- Cậu cười cái gì?

Lão Văn hơi phát hỏa, đề cao âm điệu, hai mắt lồi ra.

Phạm Hồng Vũ này cho rằng hắn là ai? Đối với mọi người đều là thái độ bất cần, ngang ngược, càn rỡ.

- Chủ tịch Văn có lầm hay không? Tôi xuống dưới điều tra nghiên cứu là do Chủ tịch Hạ tự mình an bài. Chủ tịch Văn nếu cảm thấy cái này có nghi vấn thì có thể trực tiếp đến gặp Chủ tịch Hạ để hỏi.

Phạm Hồng Vũ bình tĩnh nói.

- Tôi đi hỏi Chủ tịch Hạ? Tôi hỏi cái gì? Tôi là Chánh văn phòng, còn cậu là cán bộ văn phòng. An bài công tác của cậu chẳng lẽ tôi không được phân phối hay sao? Chủ tịch Hạ an bài cho cậu như thế nào tôi không cần biết. Thị ủy đã an bài cho cậu chức vụ này, vậy thì cậu nên phục tùng sự phân phối của tôi.

Lão Văn sa sầm nét mặt, lạnh lùng nói.

Phạm Hồng Vũ hỏi ngược lại:

- Thế Chủ tịch Văn định an bài công tác của tôi như thế nào?

Lão Văn lập tức nói:

- Như vậy đi, công tác văn phòng đều có người phân công quản lý. Trong khoảng thời gian này, chúng ta đang tiến hành chỉnh đốn tác phong cơ quan. Công việc này là do văn phòng chúng ta dẫn đầu, tạm thời do cậu phụ trách. Thời gian sau, chúng ta sẽ bàn lại tiếp.

Nhưng thật ra là sớm có tính toán trước.

Phạm Hồng Vũ cười lắc đầu:

- Rất xin lỗi, Chủ tịch Văn, an bài này tôi không thể nhậ. Đến xã thị trấn làm điều tra nghiên cứu là Chủ tịch Hạ tự mình an bài. Nếu không có chỉ thị thay đổi của Chủ tịch Hạ, tôi còn phải phục tùng an bài, hoàn thành công việc. Chỉnh đốn tác phong cơ quan xin ngài hãy an bài người khác phụ trách. Tôi còn có việc phải đi.

Đối với lão Văn, Phạm nhị ca thật sự không có bao nhiêu hứng thú.

- Đồng chí Phạm Hồng Vũ, mời cậu chấn chỉnh lại thái độ của mình.

Lão Văn nhịn không được, lớn tiếng quát, thẳng thân mình dậy.

Phạm Hồng Vũ cười, nhìn lão Văn, thản nhiên nói:

- Chủ tịch văn, đừng hồ đồ. Chuyện này không đơn giản như ông đã nghĩ. Ông nếu cứ cố gắng trộn lẫn mình vào, trong tương lai ông sẽ phải hối hận. Đừng trách tôi không nhắc nhở ông. Cứ như vậy đi, tôi phải trở về Phong Lâm.

Nói xong, Phạm Hồng Vũ liền xoay người ra cửa.

- Cậu…cậu đứng lại cho tôi.

Lão Văn tức giận hô to, sắc mặt đỏ bừng.

Phạm Hồng Vũ cũng không thèm để ý, lập tức rời khỏi phòng làm việc.