Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 103: Gia Cát Lượng Đa Trí Như Yêu




Hội nghị bộ máy đảng ủy thị trấn mở ra không dài.

Thành viên tham dự hội nghị khi bước ra khỏi phòng họp, đại bộ phận thần thái tương đối thả lỏng. Cao Khiết khóe miệng hơi nhếch lên, thậm chí còn mang theo một nụ cười thản nhiên, dường như tâm trạng khá sung sướng.

Phạm Hồng Vũ quả thực chính là một giáo sư về tâm lý học. Đối với mạch đập của cán bộ lãnh đạo chủ chốt thị trấn bắt mạch chuẩn vô cùng. Trong cuộc họp này, gần như cùng với lời “tiên đoán” của hắn ở văn phòng Cao Khiết là hoàn toàn giống nhau, không một chút sai nhịp.

Đây cũng là lần đầu tiên Cao Khiết đến nhận chức mở ra được một hội nghị “hài hòa” như vậy. Đối với đề nghị của Cao Khiết, tất cả ủy viên đảng ủy đều giơ tay bỏ phiếu tán thành.

Dựa theo sách lược đã thảo luận tốt với Phạm Hồng Vũ, Cao Khiết chủ động yêu cầu “giải quyết tốt kết quả hội nghị”.

Lư Vệ Đông và lãnh đạo chủ chốt của Đảng ủy gần như không có phản đối.

Phạm Bảo Thụy và Hoàng Tú Anh thừa nhận giết người, gây ra một trận sóng to gió lớn ở thôn Tây Long, trong một đêm nói cái gì cũng đều có. Cha mẹ Phạm Bảo Thanh tuổi già sức yếu, nay phải chịu sự tức giận và xấu hổ không chịu nổi.

Thật sự là mất mặt!

Người vợ cùng với gian phu mưu sát chồng.

Loại tình huống này dường như chỉ có trong phim, nhưng nay không ngờ lại phát sinh ở thôn Tây Long, và ngay trên người nhà của mình.

Sau khi khóc rống một hồi, được sự trợ giúp của người trong thôn, Phạm Bảo Thanh được qua loa hạ táng, Cha mẹ và con cái cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, hai gia đình một chút sức sống cũng không còn.

Về phần cách nói của chính quyền thì không còn có người nhắc tới.

Còn cái gì mà nói chứ?

Mất mặt còn không đủ sao?

Nhưng khổ chủ thì không làm khó, không có nghĩa là chính quyền có thể bỏ qua.

Cao Khiết trong hội nghị đề xuất, cần phải trợ cấp cho nhà Phạm Bảo Thanh. Dù sao, Phạm Bảo Thanh khi còn ở trấn cũng đã không nhận được sự đãi ngộ công chính. Sau khi về nhà, do sức khỏe suy yếu nên không đánh lại Phạm Bảo Thụy, vì thế mới bị giết hại. Theo điểm này mà nói thì thị trấn cũng phải có trách nhiệm.

Điều này Lư Vệ Đông và những lãnh đạo đảng ủy khác cũng không có dị nghị.

Cao Khiết rất chú ý đến kỹ xảo nói chuyện, cũng không nói tới phòng sinh đẻ có kế hoạch và công tác của lão Tuân có vấn đề. Chủ yếu là dựa theo góc độ chủ nghĩa nhân đạo mà triển khai trình bày, phân tích.

Đạo lý lớn thường không tiện phản bác.

Chỉ cần Chủ tịch thị trấn Cao không đề cập đến xuất xứ cán bộ, thì cấp một chút tiền an ủi gia đình Phạm Bảo Thanh cũng không có vấn đề gì. Hoàn toàn là có thể. Nếu không phải có người đúng dịp báo án, phá vỡ được vụ án giết người này, thì công tác của chính quyền càng thêm bị động, giống như là phải thường tiền. Nhưng cứu trợ dân chính và đền tiền là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Người trước thể hiện sự quan tâm trân trọng của chính quyền đối với quần chúng. Nhưng người sau chính là công tác sai lầm, một loại sỉ nhục.

Chỉ khi Cao Khiết đưa ra số tiền một ngàn năm trăm đồng dùng để trợ cấp thì Phó bí thư đảng ủy được phân công quản lý tài chính mới đưa ra ý kiến bất đồng, rất uyển chuyển nhắc nhở Chủ tịch thị trấn Cao, khoản trợ cấp này có phải là quá cao hay không?

Một ngàn năm trăm đồng, vào thời ấy là một con số rất lớn, tương đương với hai năm tiền lương thưởng của cán bộ cộng lại.

Nếu như là người nhà gây rối thì bồi thường số tiền này cũng không sao. Tuy rằng cũng ngại nhiều một chút nhưng tóm lại là tiêu tiền trừ họa, cũng không tính là thái quá. Hiện tại Phạm Bảo Thanh là bị “tình giết”, nay trợ cấp cho nhà họ nhiều như vậy, vậy thì có chút không thỏa đáng. Sau này tái có tình huống như vậy, có phải hay không cũng trợ cấp như thế? Tài chính của thị trấn sẽ không gánh nổi đâu.

Trợ cấp ba trăm đồng đã là nhiều rồi.

Người nhà của Phạm Bảo Thanh có thể cảm động đến rơi nước mắt rồi.

Cao Khiết rất kiên trì.

Phó bí thư cũng không nhiều lời nữa. Bởi vì y cũng không nhìn thấy sự “cổ vũ” trên gương mặt của Lư Vệ Đông, đây là giải thích Bí thư Lư cũng đồng ý với cách thực hiện của Chủ tịch thị trấn Cao.

Trong văn phòng của Cao Khiết, Phạm Hồng Vũ da trâu hò hét, đem cái gọi là “kỹ xảo đàm phán” nói ra ngoài. Trong thời điểm tất cả mọi người lo lắng Cao Khiết sẽ đề xuất xử phạt cán bộ, nhưng lúc đó, Cao Khiết chỉ đề xuất vấn đề trợ cấp, cho nên rất dễ dàng được thông qua.

Cái này gọi là “Lưỡng hại tương quyền thủ kỳ khinh” (đứng trước hai cái lợi sẽ chọn cái lợi lớn hơn dù bất chấp thủ đoạn).

Nghĩ đến đây, khóe miệng Cao Khiết ý cười càng đậm.

Người này da trâu hò hét quả thật cũng có bản lãnh thật sự.

Dường như khi hắn đến thị trấn Phong Lâm, Lư Vệ Đông liền trở nên không khó đối phó.

Trở lại văn phòng, Cao Khiết lập tức gọi người phụ trách phòng Đảng chính và phòng Tài chính đến, hướng bọn họ truyền đạt quyết nghị được hình thành trong cuộc họp đảng ủy, giục bọn họ mau đem tiền cứu trợ chuẩn bị đúng chỗ, rồi thông báo cho người nhà Phạm Bảo Thanh đến nhận.

Vừa mới cúp điện thoại, Cao Khiết nâng tách trà lên miệng, còn chưa kịp uống thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

- Chủ tịch thị trấn Cao.

Là giọng nói của lão Tuân, rất cẩn thận, mang theo ý tứ nịnh nọt.

Đến rồi!

Lão Tuân ông không phải là đúng lúc như vậy chứ? Giống như hết thảy đều dựa theo kịch bản của Phạm Hồng Vũ mà triển khai. Phạm Hồng Vũ nói, hội nghị này vừa kết thúc, lão Tuân bảo đảm sẽ lập tức tới tìm cô để biểu đạt lòng cảm kích.

Lỗ Tấn tiên sinh khi bình luận về Tam Quốc Diễn Nghĩa đã từng nói: “Gia Cát Lượng đa trí như yêu” chính là như thế. Nhưng đó là nhà văn nói, còn Phạm Hồng Vũ “Gia Cát Lượng” ở lại bên cạnh mình rất vui vẻ.

- Vào đi!

Cao Khiết đặt tách trà xuống, sửa lại tư thế ngồi, lúc này mới thản nhiên nói, cũng không nói một chữ “mời”. Trong suy nghĩ của Cao Khiết, với loại người như lão Tuân thì không đảm đương nổi chữ “mời” đâu.

Cửa phòng đẩy ra, lão Tuân thắt lưng còng xuống, khi bước vào cửa thì liền hướng Cao Khiết liên tục cúi người. Hai chữ nịnh nọt dường như được khắc trên mặt y

- Chủ tịch thị trấn Cao, cám ơn, cám ơn!

Lão Tuân liên thanh nói.

Phải nói, lão Tuân người này chưa nói tới có bao nhiêu trí thông minh, càng chưa nói tới có trí khôn, nhưng “phố phường chi học” thì nghiên cứu thật sự rất thấu triệt. Y không để ý, nếu hiện tại hướng Cao Khiết tỏ vẻ cảm tạ thì sẽ chọc giận Lư Vệ Đông. Y xem ra, bất kể là Lư Vệ Đông hay là Cao Khiết thì đều đáng giá cho y nịnh nọt. Lư Vệ Đông bây giờ không nắm được Cao Khiết, nếu chẳng may Cao Khiết có một ngày trở thành Bí thư thì sao?

Loại khả năng này rất có khả năng xảy ra.

Bí thư Lư khá lớn tuổi, thêm vài năm nữa, nên về hưu rồi. Thậm chí khả năng ở lại thị trấn Phong Lâm còn không được vài năm nữa. Đừng nhìn hiện tại, Bí thư Lưu ở thị trấn Phong Lâm nhất ngôn cửu đỉnh, không người nào dám ngỗ ngược, nhưng Cao Khiết cũng là người có lai lịch lớn. Làm không tốt, ở trên vì muốn bồi dưỡng Cao Khiết, sẽ trong thời điểm thích hợp đem Lư Vệ Đông điều đi, nhường đường cho Cao Khiết.

Hiện tại Cao Khiết vừa mới đến nhận chức, kinh nghiệm lý lịch còn nông, đối với thị trấn Phong Lâm còn chưa quen thuộc. Đợi khi cô kinh nghiệm lý lịch đủ rồi, loại tình huống này sẽ vô cùng có khả năng phát sinh. Những xã, thị trấn khác tiền lệ như vậy cũng không ít.

Về phần Bí thư Lư, đến lúc đó được điều đến thành phố, thăng lên một cấp, đến Hội đồng nhân dân hoặc Mặt trận tổ quốc làm Phó chủ tịch, mặc cho ai cũng không thể nói cái gì. Cho dù bản thân Bí thư Lư chỉ sợ cũng sẽ hết sức vui vẻ. Có thể ở thành phố an dưỡng lúc tuổi già, tổng so với cả đời ở lại thị trấn Phong Lâm này thì tốt hơn nhiều.

Lão Tuân cũng không phải là hạng người có ánh mắt thiển cận. Ánh mắt chính trị rất lâu dài đấy.

- Chủ nhiệm Tuân, anh tới cũng vừa lúc. Tôi đang chuẩn bị tìm anh nói chuyện.

Đợi lão Tuân nói một tràng cảm ơn, Cao Khiết lúc này mới nghiêm mặt lại, nói.

- Vâng, xin Chủ tịch Cao cứ ra chỉ thị.

Lão Tuân hoảng sợ, sống lưng vốn đã thẳng lên nay lại liên tục không ngừng cong xuống, ánh mắt có chút không yên.

- Chủ nhiệm Tuân, chỉ thị thì chưa nói tới, nhưng có mấy lời, nhất định phải nói với anh.

Cao Khiết càng trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói:

- Vừa rồi trong cuộc họp đảng ủy, anh cũng có dự thính rồi. Tình huống phát sinh đối với Phạm Bảo Thanh, anh có ý kiến gì không?

Lão Tuân chỉ làm công tác kế hoạch hóa gia đình, bản thân không có tư cách tham gia cuộc họp Đảng ủy. Nhưng bởi vì nội dung cuộc họp có liên quan đến phòng Sinh đẻ có kế hoạch nên mới cho y dự thính. Đây cũng là do Cao Khiết đề nghị.

- Haha, Chủ tịch thị trấn, tôi rất cảm ơn Chủ tịch thị trấn đã hỏi ý kiến của tôi, và quan tâm đến công tác của phòng Sinh đẻ có kế hoạch. Công tác của chúng tôi làm không tốt, khiến lãnh đạo phí tâm. Tôi xin làm kiểm điểm.

Lão Tuân há mồm, thái độ cực kỳ thành khẩn.

Cao Khiết sa sầm nét mặt nói:

- Chủ nhiệm Tuân, quả thật là anh nên kiểm điểm. Không cần cho rằng Phạm Bảo Thanh bị người mưu sát là không có quan hệ với phòng Sinh đẻ có kế hoạch của anh. Nếu không phải các người không chú ý phương pháp công tác, thì cũng sẽ không phát sinh thảm án này. Các người không phải thiếu sự quan tâm đến Phạm Bảo Thanh, Phạm Bảo Thụy làm sao dám lộ liễu chạy đi hẹn hò với Hoàng Tú Anh chứ? Làm việc có nhân tất có quả. Các đồng chí của Phòng Sinh đẻ có kế hoạch và bản thân anh đều nên tỉnh táo suy nghĩ lại.

- Vâng, chính là như vậy. Chủ tịch thị trấn Cao, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại. Tuy rằng việc này xem như trùng hợp, nhưng chúng tôi cũng cần phải khiêm tốn nhận sự phê bình của lãnh đạo.

Lão Tuân liên tiếp cúi đầu khom lưng.

Cao Khiết cau mày, lạnh lùng nói:

- Trùng hợp? Chủ nhiệm Tuân, xem ra anh còn chưa nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Cho dù không phải là vụ án mưu sát, Phạm Bảo Thanh không có chết thì cũng không có nghĩa là phương pháp làm việc của các anh đáng giá khẳng định. Trong cuộc họp không nói xử phạt các anh, thì lại càng không có nghĩa là các anh không phạm sai lầm. Điều này xin anh hãy hiểu cho rõ ràng.

Thấy Cao Khiết nói vậy, lão Tuân chậm rãi thẳng lưng lên, nhìn thẳng vào Cao Khiết, sự nịnh nọt trên mặt biến mất, thay vào đó là một vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười.

- Chủ tịch thị trấn Cao, tôi xin nhận phê bình. Công tác của chúng tôi quả thật làm chưa tốt. Cô cũng biết đó, công tác cơ sở quả thật rất khó làm. Đã làm xong mà chẳng có công lao. Chỉ cần hơi chút xảy ra lỗi lầm thì tất cả đều là sai. Đương nhiên, lãnh đạo phê bình, chúng tôi nhất định phải nhận. Có thì sửa, không có thì càng thêm nỗ lực.

Vốn những lời này, hẳn là lãnh đạo nói. Hiện tại lão Tuân không chút do dự nói ra, cũng là hợp tình hợp lý.

Chủ tịch thị trấn đại nhân, tôi hôm nay đến đây cảm ơn cô, đó chính là nể mặt cô, cô không nên quá phận. Cô nên nhìn lại đi, ngoại trừ lão Tuân tôi ra, trong trấn còn có những cán bộ khác khách khí với cô như vậy không?

- Chủ nhiệm Tuân, thái độ này của anh thật không đứng đắn. Hiện tại, tôi chính thức thông báo cho anh biết, phòng Sinh đẻ có kế hoạch của anh nhất định phải lập tức họp kiểm điểm. Anh trong vấn đề này phải làm ra văn bản kiểm điểm cho tôi. Trong vòng ba ngày, tôi nhất định phải thấy được văn bản kiểm điểm đó. Anh nghe rõ chưa?

Cao Khiết khuôn mặt xinh đẹp hoàn toàn chìm xuống, nhìn chằm chằm vào gương mặt đáng khinh của lão Tuân, nói từng câu từng chữ.

Lão Tuân yếu hầu lăn lên lăn xuống, nuốt một ngụm nước miếng, không nói lời nào.

Tuy rằng lão Tuân trong thị trấn cũng không tính là nhân vật khó lường, nhưng cái loại kiểm điểm này thì chưa từng làm qua.

- Anh đi đi, nhớ kỹ, trong vòng ba ngày, tôi muốn nhìn thấy báo cáo kiểm điểm.

Cao Khiết lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách.