Trong tẩm cung, Hàn Mặc đang đọc sách thì Bạch lão giám vội vã bước vào:
-Hồi hoàng thượng…
-Nói đi!
-Hiện đã có 500 người đăng ký rồi ạ Giọng Bạch lão giám khá hưng phấn- Chiều nay là có thể bắt đầu mở lôi đài.
-Ừ.
Xem ra hai lão đều rất nôn nóng muốn chức vị đô đốc đó. Hàn Mặc mỉm cười:
-Khi nào bắt đầu, ta sẽ đến xem.
Hàn Mặc đã đích thân chuẩn bị một món quà cho họ. Chỉ là không biết, ai là người nhận nó với nụ cười, ai lại phải đau thương vì nó đây?
Chiều hôm ấy, Hàn Mặc đến lôi đài. Những ngón tay thon dài gióng lên hồi trống. Đông Phương Phong cũng xuất hiện, mái tóc đen buộc gọn trong mũ rồng, dáng điệu thanh nhã bước lên đài quan sát cuộc đấu.
Người đến với hội thi vô cùng đông đảo. Có người giỏi võ nghệ, có kẻ đi đến cầu may trong khi chỉ biết vài chiêu.
Lôi đài đằng đằng sát khí. Ánh mắt Đông Phương Phong toát lên vẻ chán ghét rõ ràng. Hàn Mặc nhẹ lời:
-Nếu không thích thì vào trong đi.
-Không thích thật nhưng mà….-Đông Phương Phong lắc nhẹ đầu- Chuyện ta không thích mà vẫn phải làm có rất nhiều. Không phải lo. Có một số nghi lễ ta phải chủ trì, huynh không làm thay được.
-Ừm.
Mãi đến trưa, Tần Khánh mới lên đài. Võ nghệ quả nhiên lợi hại, hạ đến cả sáu người mà mặt không biến sắc. Tuy nhiên hắn ra tay vô cùng tàn nhẫn, người rơi xuống đài, nhẹ thì chân tay bị phế, máu tuôn lênh láng, nặng thì hồn phách tiêu vong.
Phía dưới, Mã Thiên Dũng chuẩn bị lên đài sau một lúc không ai dám đương cự với Tần Khánh nữa. Người cuối cùng làm cho họ sợ. Máu từ miệng anh ta không ngừng chảy, thân thể giật lên vài cái, mắt trợn trừng.
-Còn ai…Còn…
Một thanh niên khoảng 20 tuổi trong bộ trang phục trắng bỗng nhiên xuất hiện. Hắn vạch dòng người tiến tới cạnh nạn nhân, xem xét. Khi ngẩng lên, gương mặt thanh tú trở nên thật lạnh lùng.
-Ám khí? Ngươi….
-Lôi đài không có quy định không được dùng ám khí. -Tần Khánh ngạo mạn thốt- Ngươi lên đi….
Ánh mắt Bạch y công tử thoáng tối lại. Hàn Mặc nhìn thấy, tay hắn ta nắm chặt. Sự xuất hiện ngoài kế hoạch này khiến Hàn Mặc có chút chờ mong.
-Tần công tử, cho hỏi…Người lên lôi đài, sống chết sẽ không truy cứu phải không?
-Đúng -Tần Khánh cười to. Hắn đã giết 3 người. Mạng sống của bọn chúng như cỏ rác, vốn là thứ chẳng cần quan tâm- Ngươi sẽ là tên thứ tư.
-Tại hạ Bạch Diệt Khánh. Xin mời Tần công tử.
Thanh gươm trên tay Tần Khánh đâm đến. Gươm trên đài đều do triều đình chuẩn bị, lực sát thương không lớn. Nhưng bản thân Hàn Mặc biết rõ, đối với những kẻ muốn giết người thì đao kiếm cùn cũng là loại vũ khí lợi hại, giết người không nương tay.
Tần Khánh càng đánh càng như đánh vào khoảng không. Thân thủ Bạch Diệt Khánh nhẹ như lông vũ, thanh thoát thong thả. Cả chéo áo hắn, Tần Khánh cũng khó chạm chứ nói gì đến thân thể người.
-A…
Tần Khánh bất ngờ hụp xuống, như là đã bị trúng đòn. Từ trong tay áo hắn, một đốm sáng vụt ra.
Ám khí. Bạch y công tử lách người tránh, thừa cơ Tần Khánh đâm mạnh mũi đao, nhưng chỉ đủ sượt qua da.
-Có độc…
Bạch Diệt Khánh kêu khẽ. Một tay của hắn tê liệt. Nhưng một tay còn lại vẫn đủ sức xoay nhuyễn kiếm, hướng cổ họng Tần Khánh cắt mạnh. Máu phún ra.
-Giết người….Giết người….Tần công tủ bị giết rồi.
Tần thừa tướng hoảng hốt lao xuống đài. Đám tùy tùng kêu gào. Ánh mắt Mã đô úy và Mã Thiên Dũng sáng lên.
-Mau bắt hắn….Bắt hắn đi!
Tần thừa tướng gào lên trong bi phẫn. Hàn Mặc cũng nhanh chóng phụ họa….Hắn khiến lôi đài đã náo nhiệt càng thêm huyên náo khi ngã xuống, bất tỉnh. Bạch lão giám vội thét lên:
-Người đâu…Hoàng thượng long thể bất an. Đến đây ngay…
Hiện trường hỗn loạn. Bạch y công tử như một luồng khói, thoát khỏi truy đuổi.
Hàn Mặc thoáng hiện nét cười…Mưu kế tạo mâu thuẫn bị phá hoại nhưng hắn không hề tức giận. Thu hoạch bất ngờ này khiến Hàn Mặc cảm thấy rất vui.
….-Hải đường xuân là giải dược tự nhiên cho loại thuốc khiến thân thể tê liệt. Nhưng ta còn thứ giải dược được bào chế sẵn, công dụng tốt hơn.
Bạch y công tử quả nhiên đã tìm đến nơi có nhiều Hải đường xuân nhất trong rừng. Lôi đài đang hỗn loạn, hắn không thể vào trong thành mua thuốc rồi.
Hàn Mặc ném chai thuốc nhỏ cho hắn. Bạch y công tử đón lấy, nhướng mày:
-Ngươi là ai?
Hàn Mặc quay lại. Sự sững sờ không giấu nổi hiện lên trên mặt Bạch y công tử:
-Hoàng thượng….
Đông Phương đế là người nhu nhược, lúc nãy còn gào khóc thê thảm, ngất xỉu khi nhìn thấy cảnh chết chóc. Nhưng bây giờ lại đường hoàng, oai phong lẫm liệt, tỏa ra phong thái đế vương:
-Thấy hoàng thượng mà vẫn không quỳ?
-Một hoàng thượng không có thực quyền, có cần phải quỳ không?
-Thuốc độc đó là do ta bôi lên binh khí. Tần Khánh hay Mã Thiên Dũng, ai trúng phải binh khí đều rã rời sức lực. Kẻ kia chắc không nương tay, vì ngôi vị đô đốc sẽ đả thương ngay kẻ địch. Mã đô úy và Tần thừa tướng sẽ càng hận thù nhau hơn.
Đó là cách “tạo mâu thuẫn”. Bạch Diệt Khánh giật mình.
-Khanh đã phá hoại kế hoạch của ta.
Hắn không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn Hàn Mặc.
-Nhưng không sao cả. Kế hoạch thất bại, ta lại tìm được khanh.
-Hoàng thượng không phải muốn bắt ra về chứ?
-Khanh không cần hỏi những câu thừa thãi đó. Khanh đến lôi đài, nhất định không phải vì ngôi vị đô đốc.
Bạch Diệt Khánh rung động. Đông Phương đế không đúng như lời đồn đã làm hắn ngạc nhiên không ít. Không ngờ người lại có mưu tính, sắp đặt rất thông minh.
-Hoàng thượng không ngại, ta là gián điệp được cử đến thăm dò người?
-Trong mắt họ, ta là một hạt cát. Nhưng hạt cát có nhiều, sẽ tạo nên bão trong sa mạc, lúc đó không gì có thể ngăn cản.
Bạch y công tử lặng lẽ bỏ viên giải dược vào miệng, rồi thình lình quỳ xuống:
-Thần là Thượng Quan Vân, bái kiến hoàng thượng.