Quyền Khuynh Thiên Hạ

Chương 16: Tìm đến




Mấy ngày liên tiếp Đông Phương Phong không đến. Ninh Nhi vẫn không hỏi thăm, tiếp tục chăm sóc hoa cỏ. Đám thị vệ cũng tìm đến cho nàng một ít thảo dược để Ninh Nhi có thể chăm chút làm vui.

Đến ngày thứ ba, Bạch tổng giám lại cho người mang đến một chậu hoa nhỏ, màu sắc rất đẹp. Ninh Nhi làm như tiện thể, hỏi thăm:

-Mấy hôm rồi, hoàng thượng có đến Thái y viện để khám lại vết thương không?

Bạch lão giám khựng lại. Má Ninh Nhi vừa thoáng đỏ lên.

Là người hầu hạ lâu năm trong cung, ông cũng giấu nụ cười rất nhanh:

-Hồi Ninh quý nhân….Hoàng thượng bận rộn quốc sự, ngoài ngự thư phòng và lên triều, mấy ngày nay chưa đi đâu.

Vết thương để lâu sẽ mưng mủ. Ninh Nhi có chút lo lắng.

-Thần nghe nói….Hôm qua long thể của hoàng thượng bất an. Hình như có phát sốt.

Chắc là vết thương hành sốt. Ninh Nhi nhẹ nhàng:

-Hay là tôi kê một toa thuốc….Bạch lão giám, làm phiền mang đến cho hoàng thượng. Vết thương đó nếu để hành sốt, sợ sẽ lâu lành.

-Quý nhân tha lỗi, lão thần đã già, sợ không được khéo léo khi hầu hạ hoàng thượng thay thuốc, làm tổn thương ngọc thể của người. Hay là…Ninh quý nhân chịu khó đến đó, thăm hỏi và khám lại vết thương cho hoàng thượng.

-Nhưng mà….

-Hoàng thượng là nhất quốc chi chủ, nếu thân thể có mệnh hệ gì thì…

Vết thương này vốn do bảo vệ nàng mà có. Ninh Nhi không phải là kẻ vô tình. Nàng tự trấn an mình như thế rồi gật nhẹ đầu:

-Được rồi…Để tôi đến đó xem.

Nàng là một thầy thuốc. Thầy thuốc thì không thể nhìn bệnh nhân đau đớn, dù bệnh nhân ấy từng khiến nàng bị tổn thương.

….Tại ngự thư phòng, Đông Phương Phong lặng lẽ xem qua số tấu chương. Tình hình biên giới càng lúc càng nguy cấp. Mạc Danh dù có dẫn quân tiếp viện nhưng Đông quốc người đông thế mạnh, binh lực hùng cường, dù có Phượng lão tướng quân trợ giúp cũng chỉ cầm cự tạm thời. Trong nước thì quân Tạ Hiểu thế như chẻ tre, quân triều đình do Mã công tử chỉ huy nhiều lần thất bại. Tình thế “thù trong giặc ngoài” này đe dọa lớn đến quốc gia, lòng dân hoảng hốt.

-Thời cơ đã đến chưa?

Hàn Mặc nhìn Đông Phương Phong nhíu mày tính toán. Hắn đang dần thừa nhận, Đông Phương Phong không phải là một đế vương chỉ có trên danh nghĩa. Hắn thông minh, nhạy bén, tính toán chu toàn, chẳng qua thời gian trước vốn không có ý tranh giành quyền lực, chỉ muốn sống thanh nhàn.

Về trị quốc, điều binh, Hàn Mặc quả không bằng.

-Ta cũng không biết nữa. -Đông Phương Phong ngẩng lên -Ta chỉ biết là kế hoạch đang tiến triển, nhưng không biết nên kết thúc vào lúc nào.

Hắn vẫn còn rất non kinh nghiệm trận mạc, lại càng không phải là một vị tướng trên sa trường có thể nhận ra thời cơ kết thúc kẻ địch. Cái mà Đông Phương Phong thiếu, chính là một quân sư.

-Ninh quý nhân đến….

Nội thị bên ngoài vội truyền tin. Đông Phương Phong ngạc nhiên nhưng Hàn Mặc thì không.

-Nàng….nàng đến đây làm gì?

Đông Phương Phong lúng túng như một kẻ mới biết vào yêu vậy. Hàn Mặc chợt nhớ lại lúc còn ở trường đại học, thỉnh thoảng có một bạn gái nào đó đến phòng, đám con trai lại vụng về đón tiếp. Cử chỉ, điệu bộ rất giống Đông Phương Phong lúc này:

-Tham kiến hoàng thượng…

-Bình thân -Hắn vội đỡ nàng lên.- Ngồi đi…Nàng ngồi đi!

Ninh Nhi cũng ngượng ngập thấy rõ. Hàn Mặc mỉm cười, để Đông Phương Phong lại một mình.

-Nghe nói hoàng thượng không có thay thuốc. Tôi mang thuốc đến cho người.

-Ừ…

Hắn chỉ có thể nói vậy. Nhìn ánh mắt của nàng, vẻ ngượng ngùng đó khiến Đông Phương Phong hiểu ra ngay:

-À….Để ta….

Hắn cởi áo, để nàng xem xét vết thương.

-Hoàng thượng….

Ninh Nhi không khỏi kêu lên kinh hãi. Vết thương mấy ngày không được chăm sóc, đã sưng phù, kết mủ bên trong.

-Người không đau sao? Không nhức sao?

Đông Phương Phong không đáp. Hắn nghĩ quá nhiều chuyện, vốn không còn cảm giác đau.

Ninh Nhi dịu dàng lau rửa vết thương, rửa, đắp thuốc và băng bó lại. Giọng nàng nhẹ như ru:

-Mỗi ngày người phải đến Thái y viện thay thuốc. Phải uống thuốc để vết thương không làm mủ….Hôm qua nghe nói là người bị sốt….Tôi….

-Nàng còn hận ta không?

Đông Phương Phong bỗng nắm tay nàng thật chặt. Ánh mắt hắn nhìn nàng tha thiết, nồng nàn biết bao nhiêu.

Ninh Nhi run rẩy, má ửng hồng, tim đập mạnh hơn:

-Tôi….tôi phải về.

-Ninh Nhi…

Hắn ôm chặt Ninh Nhi, kéo nàng ngồi trên đùi mình làm Ninh Nhi vội kêu lên:

-Hoàng thượng….Người….

-Đừng về….Ở lại với ta.

Đằng sau Ngự thư phòng có một phòng nghỉ nhỏ, là nơi nghỉ trưa của hoàng đế. Xưa nay ngoài Chiêu phi được Tiên đế sủng ái bậc nhất, chưa người phụ nữ nào được bước chân vào.

Đông Phương Phong bồng Ninh Nhi vào đó….Trên đường đi, nhịp tim cả hai đều loạn nhịp. Ninh Nhi còn không tin chính mình nữa. Chưa tới một tháng trước, nàng là cô nương chuẩn bị xuất giá. Dù tình cảm với Chúc đại ca không gọi là sâu đậm, hai người gặp mặt nhau chưa tới 10 lần nhưng Ninh Nhi đã định, cả đời này sẽ làm nương tử của hắn, sinh con đẻ cái, là nội tử khiến tướng công tự hào.

Giờ đây nàng lại là Quý nhân trong cung cấm, đang nằm dưới thân người từng cưỡng bức mình.

-Ninh Nhi…

Da thịt nàng mềm mịn như ngọc. Đông Phương Phong có chút không nỡ…Lo sợ mắt nàng lại nhòa lệ. Nàng lại đau lòng:

-Có được không, Ninh Nhi, có được không?

Giọng hắn khàn đặc. Nụ hôn trên da thịt làm Ninh Nhi rùng mình. Nàng cũng sợ….Nhưng dù sao cũng đã thuộc về hắn, là người của hắn rồi.

-Hoàng thượng….

-Ta là Đông Phương Phong. Gọi ta là Phong lang, có được không?

-Phong….Phong lang?

Ninh Nhi gọi nhỏ. Bàn tay hắn bởi tiếng gọi đó mà bạo dạn hơn đôi chút. Xiêm y của Ninh Nhi bị trút bỏ. Một thân hình nõn nà, tràn đầy thanh xuân. Mùi hương cơ thể quyến rũ…Đông Phương Phong như mê muội. Áo của hắn cũng rơi ra…

-A…

Nàng vẫn còn đau lắm. Cái đau khiến thân thể nàng co lại, đôi chân ngọc ngà vô thức quấn vào hông hắn…Cảm giác đê mê lan tràn khắp thân thể, Đông Phương Phong say đắm rong ruổi mải miết trên thân thể ngọc ngà.

Nàng là của hắn. Không chỉ thể xác. Bước đầu đã có tâm hồn.

Tay hắn lướt qua tấm lưng trần rịn đầy mồ hôi. Nàng không đủ sức chịu đựng. Khi hắn lên đỉnh say đắm, tấm thân nhỏ bé đã cuộn tròn vào lòng Đông Phương Phong mà ngủ….Môi nở nụ cười hạnh phúc, hắn để nguyên phần sinh lực trong cơ thể nhỏ bé, luyến tiếc cảm giác kết hợp chặt chẽ….Tay luồn ra sau, dự định làm gối cho nàng.

Hình ảnh hoa sen đập vào mắt. Bạch liên thanh khiết….Đường nét tinh xảo, sống động… Đông Phương Phong thoáng nhíu mày.

Cách đây khoảng mấy mươi năm, từng có một tòa thành tươi đẹp mọc lên cạnh vùng đất nay thuộc về Mạc tri thủ. Nơi đó gọi là Bạch Liên thành.

Nghe nói, người trong Bạch Liên thành đều là nam thanh nữ tú. Nữ thì xâm hoa sen trên lưng, nam thì là một đóa hoa thanh trà, tượng trưng cho khí chất của người Bạch Liên thành.

Hình bạch liên trên lưng Ninh Nhi rất tinh xảo, không thể là người tầm thường ở Bạch Liên thành được. Nơi đó mười mấy năm trước đã thuộc về Mạc tri thủ. Nghe nói rất nhiều con gái Bạch Liên thành bị sung là quân kỹ hay bị Mạc tri thủ bắt về làm nô, làm thiếp. Nhan sắc của họ thiên kiều bá mị, khiến không ít người ở Lục địa xôn xao.

-Ninh Nhi…

Ninh Nhi đã tỉnh. Nàng đang chải tóc. Suối tóc huyền đổ trên bờ vai mảnh, làn da trắng hồng, khuôn mặt xinh đẹp sau khi được mưa móc càng làm toát lên mị lực mê người.

Đông Phương Phong ôm lấy nàng. Ninh Nhi có hơi giật mình:

-Hoàng thượng….

-Lại quên rồi…

-Thiếp nhớ….Nhưng mà….

-Gọi là gì?

-Phong lang….

Hắn vùi đầu vào cổ nàng, hít vào mùi hương da thịt. Nàng là người của Bạch Liên thành thì sao chứ? Nơi đó đã sớm trở thành bãi đất hoang.

-Phụ thân…của nàng….là cha ruột chứ?

-Là cha ruột của thiếp. Người rất yêu thương thiếp mà.

Đông Phương Phong không hỏi nữa. Hắn lấy y phục đã được cung nữ mang vào:

-Mặc vào đi, kẻo cảm lạnh….

Hắn vẫn không quên lần trước Thái hậu lấy cớ hắn bị nàng tát, suýt đã trừng trị Ninh Nhi. Bây giờ ở lại ngự thư phòng, còn cùng hoàng thượng ân ái, nếu triều thần biết được sẽ là tội quyến rũ hoàng đế, có thể bị phạt nặng hơn.

Nàng – không được bất kỳ thương tổn nào. Hắn sẽ bảo vệ nàng, như một lời cam kết, suốt cả đời.

-Hoàng thượng….

Bạch lão giám bên ngoài lên tiếng. Ninh Nhi cũng vừa mặc lại áo, chải xong đầu tóc. Nàng mỉm cười, hơi ngượng ngập theo cung nữ rời đi.

Hàn Mặc cũng đã quay trở lại. Bạch lão giám cho người đến sớm như vậy, có lẽ là…

-Hồi hoàng thượng. Ba ngày trước Thái hậu đã cho người bắt giữ Ninh đại phu và hôn phu trước đây của Ninh quý nhân, Chúc Đường công tử. Sáng nay, họ vừa được phóng thích.

Hàn Mặc nhíu mày. Đông Phương Phong cũng bận tâm đến tin tức này.

-Sau khi được phóng thích, họ thế nào?

-Theo tin báo…Ninh đại phu đã bị đánh, thương thế không nhẹ. Chúc công tử thì chưa thấy tổn thất gì.

Đông Phương Phong chỉ có một ít thuộc hạ tin cẩn. Hắn biết tin tức Bạch lão giám thăm dò được cũng có hạn, chủ yếu là do một số nội giám có mối quan hệ thân thiết với ông.

-Được rồi…Ông lui ra đi.

-Tuân lệnh hoàng thượng.

Bạch lão giám vừa ra ngoài một chút đã trở vào, vẻ mặt đầy lo lắng. Đông Phương Phong ngừng bút phê, nhẹ nhàng:

-Có chuyện gì?

-Tâu hoàng thượng….Ngọ môn có người đang đánh trống. Dân chúng tụ tập rất đông. Hắn…hắn mang theo một lá huyết thư chất vấn hoàng thượng, nói người….

-Nói thế nào?

-Nói người…người say mê nhan sắc, cướp dân nữ nhà lành, còn muốn diệt khẩu. Hắn là….là….

-Là hôn phu của nàng?

-Vâng ạ. Hắn là Chúc Đường, người được hứa hôn với Ninh quý nhân.