Quyền Khuynh Nhất Thế

Chương 656: Phong Thuỷ Xoay Chuyển






Bên trong ghế lô xa hoa của khách sạn Thanh Giang, ba người ngồi đối diện, Lam Hiểu Âu nhìn đại ca có chút suy sút, trong lòng thầm thở dài, lần này đưa Lam Thiên Dã từ kinh thành tới địa phương rèn luyện, Lam Hiểu Âu có thể nói phải trả giá bằng rất nhiều lợi ích, đây có lẽ là cố gắng cuối cùng của cô ta, dù sao nội bộ Lam gia cũng tồn tại đủ loại thế lực, cha đã rời khỏi trung tâm quyền lực của gia tộc, mà chú hai và chú ba thì không cho phép Lam gia đặt quá nhiều lợi thế lên trên người Lam Thiên Dã.
Ba người đã đợi hơn hai giờ, vốn đã hẹn bảy giờ gặp mặt, nhưng Lục Duệ tới tám giờ vẫn chưa tới, vợ chồng Lam Thiên Dã vừa xuống máy bay ngay cả cơm cũng chưa kịp ăn giờ bụng réo ầm ầm, nhưng vẫn chỉ có thể đợi Lục Duệ.
"Tiểu muội, Lục Duệ này thực sự có bản lĩnh để anh cô đứng vững ở đây à?" Vợ của Lam Thiên Dã Lý Hàm năm ngoái mới kết hôn với hắn, xuất thân thư hương dòng dõi của kinh thành, tính cách dịu dàng, dùng lời nói của Lam Hiểu Âu mà nói thì tuy rằng không nhất định có thể cho mang đến trợ lực cho anh trai, nhưng ít nhất cũng sẽ không gây phiền toái.
Lam Hiểu Âu cười khổ, chậm rãi nói: "Chị dâu, căn cơ của hắn ở tỉnh này so với chúng ta thì sâu hơn, mấu chốt nhất là, hắn hiện tại là nhân vật số ba của thành phố Thanh Giang, hơn nữa dưới tay có một đám bộ hạ nguyện ý cống hiến sức lực cho hắn, tỉnh thành lại có có lực tính của đại nhân vật, người như vậy, chịu hợp tác với anh em đã coi như là nể mặt ông nội rồi."
Lý Hàm gật đầu: "Tôi cũng từng nghe nói tới Lục Duệ này, năm đó ở Lâm gia quả thực đã gây ra phong ba rất lớn."
Mỉm cười, Lam Hiểu Âu nói với Lam Thiên Dã vẫn một mực yên lặng không lên tiếng: "Anh, anh chắc rõ hơn em, tình huống hiện tại của Thanh Giang, anh nếu như muốn làm ra một phen sự nghiệp, một lần nữa đứng lên, bên thị trưởng thì chịu không thể dựa vào rồi, mà Hoàng Hiểu Dương Hoàng Hiểu Dương lại là người của Minh Châu hệ, không thể đối xử chân thành với anh được, cho nên, muốn đứng vững ở thành phố Thanh Giang thì hợp tác với Lục Duệ là lựa chọn tốt nhất."
Lam Thiên Dã cười khổ gật đầu: "Em, anh minh bạch, có thể từ trong cơ quan Trung ương đưa ra ngoài, anh biết em khẳng định phải bỏ không ít tâm tư, áp lực trong nhà khẳng định cũng không nhỏ.

em yên tâm, anh không phải loại người không biết chừng mực."
"Anh minh bạch là tốt rồi." Lam Hiểu Âu cười, nhìn thiên chi kiêu tử ngày xưa biến thành bộ dạng hiện giờ, trong lòng cô ta cũng có chút thương xót.
Đang nói chuyện thì cửa ghế lô bị người ta đẩy vào, Lục Duệ người chưa tới, tiếng đã tới trước: "Thật có lỗi, thật có lỗi, lâm thời có cuộc họp, thật ngại quá."

Bước vào ghế lô, Lục Duệ xin lỗi.
Lam Thiên Dã và Lý Hàm vội vàng đứng lên, nhìn Lục Duệ cách biệt mấy năm đã không còn như xưa này, trên mặt Lam Thiên Dã lộ ra một tia xấu hổ.

Lập tức nói: "Bí thư Lục, chào ngài."
Lục Duệ mỉm cười, nắm tay Lam Thiên Dã nói: "Chào thị trưởng Lam, ở kinh thành từ biệt mấy năm, phong thái của anh vẫn như trước."
Nói xong, nhìn về phía Lý Hàm: "Vị này là?"
Lam Hiểu Âu ngồi Ở bên cạnh không nhúc nhích ngắt lời: "Đây là chị dâu tôi Lý Hàm, đúng rồi, cấp an bài đi, để chị dâu tôi có một công tác nhẹ nhàng ở thành phố Thanh Giang."
Biến sắc, Lý Hàm và Lam Thiên Dã đều không ngờ Lam Hiểu Âu lại dùng khẩu khí như vậy để nói chuyện với Lục Duệ, hôm nay bên mình là tới cầu người ta, sao lại dùng khẩu khí kiêu ngạo ương ngạnh như vậy để nói chuyện? Há miệng, Lý Hàm vừa định từ chối thì Lục Duệ thản nhiên nói: "Cũng tốt, vậy tới văn phòng hội quản ủy khu cao tân đi, lát nữa tôi sẽ nói với Quản Chi Trung."
Nói xong, Lục Duệ dặn Lý Giang đi sau mình: "Anh nhớ nhé, ngày mai gọi điện thoại cho chủ nhiệm Quản, chuyện này mau chóng chứng thực."
Lý Giang gật đầu.
Lục Duệ nhìn vợ chồng Lam Thiên Dã vẫn còn có chút câu thúc, mỉm cười: "Hôm nay chúng ta chỉ ôn chuyện, đừng câu nệ như vậy, thế này đi, Lý Giang, anh đi về trước, mang ít đồ ăn cho Tú Nghiên và Tú Tinh."

Lý Giang nghĩ một lát rồi nói: "Vậy tôi về trước, lát nữa gọi người đón anh."
Lục Duệ gật đầu, Lý Giang lúc này mới rời đi.
Nhìn thấy phương thức ở chung cổ quái của đôi lãnh đạo và thư ký này, đám người Lam Thiên Dã có chút có chút sững sờ, Lục Duệ cười ha ha nói: "Lý Giang là bạn cùng phòng thời đại học của tôi."
Mọi người lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.
Bữa ăn Hôm nay, kể ra thì rất thú vị, vợ chồng Lam Thiên Dã thì ngại nói chuyện, nhất là Lam Thiên Dã, khi ở kinh thành đã từng có một lần giao tiếp với Lục Duệ, khi đó hắn còn là công tử anh cao cao tại thượng, mà Lục Duệ chỉ là một trưởng trấn nhỏ của tỉnh G, nhưng hiện tại địa vị của hai người lại xảy ra biến hóa rất lớn, Lam Thiên Dã biến thành phó thị trưởng từ TRung ương phá xuống, gia tộc suy tàn, có thể trọng chấn hùng phong hay không thì rất khó nói, mà Lục Duệ thì ngược lại với hắn, sĩ đồ đang lên, sự nghiệp thuận gió, nghiễm nhiên là người tâm phúc chu toàn giữa đoàn hệ và Lâm gia, bất kỳ ai cũng có thể thấy được, chỉ cần bản thân Lục Duệ không có sai sót quá lớn, cấp phó thính tuyệt đối sẽ không phải là đuổi cuối trong sĩ đồ của hắn.
Hơn nữa hiện tại, Lục Duệ thành ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng của Lam Thiên Dã, nếu như ở thành phố Thanh Giang không thể làm ra một phen sự nghiệp, vậy Lam Thiên Dã hắn sẽ chỉ có thể chịu thua, cả đời làm một quan nhỏ ăn rồi chờ chết.
Lý Hàm thì rất mất tự nhiên, vốn cô ta đã không phải loại người giỏi ăn nói, Lam Thiên Dã lựa chọn cô ta, trên trình độ rất lớn là vì Lý Hàm là người giỏi hiểu ý, dịu dàng hiền thục, hôm nay đối mặt với người được truyền thuyết hóa trong thế hệ trẻ tuổi của ở kinh thành, cô ta càng bối rối bất an.
Ở đây, người duy nhất có thể đối thoại với Lục Duệ chỉ còn lại Lam Hiểu Âu, cô ta đã quen với Lục Duệ từ lâu, tuy rằng quan hệ không thể nói là tốt, có điều dựa vào quan hệ thân thiết như chị em với Lâm Nhược Lam, Lục Duệ cũng không có ác cảm gì với cô ta, hơn nữa Lam Hiểu Âu cũng hiểu rõ, Lục Duệ nợ lão gia tử đã mất một nhân tình rất lớn, sẽ không làm khó Lam Thiên Dã, hiện tại bày ra vẻ cao cao tại thượng, trên cơ bản là để tôi luyện Lam Thiên Dã một chút.
Đúng vậy, tôi luyện!
Lam Hiểu Âu rất rõ ràng, anh trai mình làm ở cơ quan Trung ương quá lâu, tuy rằng hiện tại hổ lạc bình dương, nhưng lại vẫn chưa hết được ngạo khí ăn sâu vào xương cốt, nhưng thứ này trong công tác cơ sở là không thể thực hiện, Lục Duệ từ tiểu khoa viên từng bước một làm lên, tới được vị trí hôm nay chỉ mất có mấy năm, tuyệt đối không chỉ là dựa vào được bên trên thưởng thức, mà phần lớn là nhờ năng lực của bản thân hắn, dù sao rất nhiều lúc, cho dù là muốn được đề bạt được coi trọng, anh cũng cần phải có bản sự lọt vào mắt lãnh đạo mới được.


Thứ này hoàn toàn chính là thứ Lam Thiên Dã đang thiếu.
Lục Duệ ngồi trên vị trí thủ tịch, tuy rằng nói là ôn chuyện, có điều dưới tình huống hiện tại, hắn nếu không làm thủ tịch thì lộ ra có chút làm bộ làm tịch.
"Ngại quá, bí thư Hoàng lâm thời đề nghị mở cuộc họp, thời gian phát biểu thị trưởng Tả hơi dà, cho nên tới muộn, tôi phạt một ly." Sau khi Ngồi xuống, Lục Duệ bưng chén rượu lên trước, cười nói.
Lam Thiên Dã vừa định lên tiếng thì Lam Hiểu Âu ở bên cạnh khoát tay nói: " Biết anh công vụ bận rộn rồi, tôi không trách anh.

Tôi đói bụng lắm, đợi anh đã nửa ngày rồi."
Lục Duệ cười khổ, đối với chị em này của Lâm Nhược Lam, hắn thực sự bất lực, người ta ngàn dặm xa xôi chạy đến thành phố Thanh Giang đầu tư, đối với mìnhđã xem như một sự ủng hộ rất lớn rồi, bất kể trong đây có nguyên nhân Lam gia bị vây trong khốn cảnh hay không thì nói tóm lại, Lục Duệ vẫn nợ một nhân tình.
"Em, bí thư Lục không phải đã xin lỗi rồi sao? Thôi, đừng nói nữa, dù sao chúng ta cũng không phải là quá đói." Lý Hàm mỉm cười, chậm rãi nói.
Lục Duệ cười cười, nói thật, hôm nay nếu như không phải vì nể mặt Lam Hiểu Âu thì hắn cũng không nhất định đến ăn bữa cơm này của Lam Thiên Dã, Lam Thiên Dã từ bộ ủy Trung ương điều nhiệm thành phó thị trưởng thường vụ, thường ủy thị ủy Thanh Giang, đối với người khác tới thì có thể nói là tân quý, nhưng theo Lục Duệ, chỉ là một phó thị trưởng bình thường.
Tả Thiên Nhai là ai? Lão thủ quan trường Có thể khi tỉnh trưởng Ký Thiên Vũ vừa đến nhận chức không lâu đã nương tựa được, khứu giác đối với chính trị người bình thường há có thể bằng được, hắn tất nhiên nhìn ra được mục đích Lam Thiên Dã đến thành phố Thanh Giang là gì, muốn phân quyền trong tay hắn, thuần túy là nằm mơ.

Ngay cả Trần Dương, nếu như không phải dưới sự ủng hộ của Lục Duệ, chỉ sợ cũng rất khó phát ra tiếng nói trong thị chính phủ.
Về phần Hoàng Hiểu Dương thì càng không cần phải nói, đa mưu túc trí, bảo thủ, Lam Thiên Dã nếu hợp tác với hắn, mười phần có chín sẽ trở thành súng trong tay người ta.

Lục Duệ làm hơn nửa năm ở thành phố Thanh Giang, trừ ăn cơm riêng vài lần với Vương Triển Bằng và Lý Giang Nam ra, trên cơ bản trao đổi rất ít với các thường ủy thị ủy khác, về phần phía chính phủ thì càng ít, thậm chí có những phó thị trưởng Lục Duệ căn bản chưa từng gặp.
"Lục Duệ, bữa cơm này, tôi là bỏ hết mặt mũi xuống mới hạ quyết tâm mời anh." Bỗng nhiên thở dài, Lam Hiểu Âu vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lục Duệ nói.

Đối với người đến có lòng tự trọng mạnh như cô ta mà nói thì nói ra như vậy là rất khó.
Lục Duệ mỉm cười: "Thế này đâu có giống cô, khí phách năm đó khi ở trấn Hạ gia, một cước đá bay cửa văn phòng của tôi đi đâu rồi."
Lam Hiểu Âu ngớ người, lập tức hận không thể đá một cước vào mặt thằng cha Lục Duệ này, người này, đã là chuyện của nhiều năm trước rồi, sao còn nhớ rõ thế.
Có điều Lam Hiểu Âu chính là Lam Hiểu Âu, trong thương trường lăn lộn mấy năm nay, đã sớm rèn luyện ra tâm trí của cô ta, nhìn thoáng qua Lục Duệ, cô ta vẻ mặt nghiêm túc nói: "Nếu nói tới đây, vậy tôi không khách khí.

Lão gia tử năm đó đã nói với tôi, nếu có một ngày thực sự không còn biện pháp thì tìm anh.

Tôi hiện tại đúng là bất lực rồi, chuyện của anh tôi anh cũng biết không ít, ở thành phố Thanh Giang, thậm chí ở cả tỉnh G này người tôi có thể tìm trừ anh ra thì không còn ai khác, anh nói thật với tôi đi, anh tôi ở thành phố Thanh Giang, có thể làm được hay không?"
Nghe xong lời nói của Lam Hiểu Âu, vẻ mặt của Lục Duệ lập tức thay đổi, vẻ mặt từ vui vẻ trở nên thâm trầm, Lam Hiểu Âu Lam Hiểu Âu rồi trầm giọng hỏi: "Lão gia tử thực sự từng nói như vậy à?"