Quyền Khuynh Nhất Thế

Chương 628: Đề Điểm






" Đồng chí Lục Duệ, lời này của anh có ý gì?" Sắc mặt Đinh Triều Vũ trầm xuống, nhìn Lục Duệ không vui nói.
Đối mặt với vị bí thư Ủy ban kiểm tra ngữ khí đang vô cùng không vui này, Lục Duệ vẫn bảo trì sự tôn kính nhất định đối với hắn, dù sao đối phương bất kể là là tư lịch hay là chức vụ, đều hơn xa mình, mỉm cười, Lục Duệ bình tĩnh nói: "Bí thư Đinh, anh không minh bạch ý tứ của tôi rồi.

Ý tứ của tôi là, bất kể Mã Xuân Hòa chết vì tự sát hay là hắn bị giết thì hiện tại công bố chuyện này ra ngoài cũng không có hiệu quả tốt, dù sao hắn còn có đồng lõa ở bên ngoài, nếu như tùy tiện công bố tin người chết, rất có thể sẽ khiến đồng lõa của hắn che giấu tất cả."
Sắc mặt Đinh Triều Vũ thả lỏng, không nói gì không nói gì, Lục Duệ nói quả thực có lý, lúc này nếu như công bố tin tức tử vong của Mã Xuân Hòa, rất có thể sẽ làm không ít đồng lõa của hắn mai danh ẩn tích, không có lợi cho công tác phá án và bắt giam.
" Ý kiến của đồng chí Lục Duệ là?" Đinh Triều Vũ nhìn Lục Duệ, khó hiểu hỏi.
Lục Duệ nói: "Tạm thời không công bố ra ngoài, đợi cho sau khi vụ án của đám người Quan Phúc Cát chấm dứt mới công bố."
"Vậy cứ làm như vậy đi." Đinh Triều Vũ dứt khoát nói.
Nhìn nhìn Lục Duệ, cẩn thận cân nhắc lời nói của hắn, lại luôn cảm thấy lão đệ của mình tựa hồ đang cất giấu gì đó.
Chuyện nếu đã điều tra xong, Lục Duệ tất nhiên phải trở về thành phố Thanh Giang, Quách Bảo Ngọc tất nhiên sẽ không đi theo hắn, có điều vị phó bí thư Ủy ban kiểm tra tỉnh này đặc biệt tiễn Lục Duệ.
Bên cạnh không có ai khác, Quách Bảo Ngọc và Lục Duệ đứng chung một chỗ, nhìn Thanh Giang cách đó không xa.
Quách Bảo Ngọc nói: "Bí thư Lục còn có lời gì chưa nói à?"

Lục Duệ cười: "Bí thư Quách khách khí rồi, tôi có còn gì để nói nữa đâu."
Trên mặt Quách Bảo Ngọc lộ ra nụ cười thần bí: "Tôi năm đó đã tham gia khóa huấn luyện cán bộ cấp xử của Trung kỉ ủy, bí thư Lâm nói vẫn chúng tôi, cán bộ Ủy ban kiểm tra phải từng thời từng khắc lấy lợi ích của đảng và nhân dân làm trọng."
Mày căng ra, Lục Duệ nhìn đối phương thật lâu không nói gì.
Nhìn thấy bộ dạng này của Lục Duệ, Quách Bảo Ngọc cười cười: "Bí thư Trần nói, bảo tôi có chuyện thì cứ trực tiếp câu thông với anh."
Thở hắt ra, Lục Duệ không ngờ Quách Bảo Ngọc là người của Trần Bân, chẳng trách hắn khách khí với mình như vậy.
Nghĩ một lát, Lục Duệ nói: "Tào Thiên Tề này rất kỳ quái."
Quách Bảo Ngọc sửng sốt: "Kỳ quái?"
Lục Duệ nói: "Đúng vậy, chúng ta cũng tìm hiểu đồng chí khác, trong mắt người khác, vị trưởng phòng Tào đây là một trưởng giả tính cách ôn hòa đôn hậu, vì sao trước mặt Mã Xuân Hòa lại biến thành phần tử bạo lực?"
Quách Bảo Ngọc cau mày: "Anh là nói thời cơ đánh người của hắn không đúng?"
Lục Duệ cười: "Chúng tôi đã xem máy quay, người phụ trách tuần tra buổi tối là Tào Thiên Tề, dựa theo cách nói của hắn thì hắn nửa đêm khi tuần tra không ngờ không phát hiện Mã Xuân Hòa treo trên khung cửa, anh không cảm thấy kỳ quái à?"
Quách Bảo Ngọc nói: "Nhưng dựa theo thời gian tử vong pháp y nói thì khi đó quả thực Tào Thiên Tề không thể phát hiện, hơn nữa tối hôm đó còn có bí thư Đinh cũng tuần tra theo, không phải cũng không phát hiện gì ư?"
Lục Duệ không nói gì, có vài thứ mình chỉ có thể phỏng đoán chứ lại không thể nói ra.
Nhìn Quách Bảo Ngọc, Lục Duệ nói tiếp: "Khi Các anh phá án, tình huống động thủ đánh người thế nào?"

Quách Bảo Ngọc cười khổ lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Chúng tôi cũng không phải cơ quan bạo lực, sao có thể tự dưng đánh người? Cơ quan Công an bắt phạm nhân rất nhiều lúc đều là loại ra vào nhà lao như cơ bữa, đều là phần tử cường ngạnh chẳng coi việc ăn cơm tù là gì, đối với loại người như vậy không dùng chút thủ đoạn thì đừng hy vọng họ khai.

Nhưng người mà Chúng tôi song quy đại bộ phận thân phận rất đặc thù, đều là loại người giơ tay nhấc chân hô quát người khác, loại người như vậy một khi thành tù nhân, loại chênh lệch tâm lý này khó có thể thừa nhận, căn bản không cần chúng tôi giở thủ đoạn, tình tự của đối phương đã xuống rất thấp rồi, có người thậm chí còn muốn nhân viên phá án Ủy ban kiểm tra chúng tôi tới khuyên răn.
Lục Duệ gật đầu, nghĩ tới một quan điểm mình từng đọc, mỉm cười nói: "Đó là bởi vì bọn họ cầm quyền trong thời gian dài, đã sinh ra sự sinh ra đối với quyền lực, mà sau khi mất đi quyền lực, những người này sẽ sinh ra sự không thích ứng cực lớn.

Trong thế giới tinh thần của những người này, quyền lực mới là trụ cột sinh tồn của bọn họ, một khi trụ cột sụp đổ, vậy tâm lý sụp đổ cũng là tất nhiên, đây là điều không phải nghi ngờ."
Quách Bảo Ngọc gật đầu: "Quả thực như vậy, cho nên Ủy ban kiểm tra chúng tôi khi phá án căn bản không cần giở quá nhiều thủ đoạn, chỉ cần nói rõ sự thật với đối phương, nói với hắn một hiện thực tàn khốc, đó chính là quyền lực vốn có thể khiến họ hô phong hoán vũ lúc này đã không còn thuộc về họ, trên cơ bản sau khi như vậy thì đa số đối tượng song quy sẽ khai hết, còn lại là phái mạnh miệng, đối với loại người như vậy chúng tôi chỉ cần kiên nhẫn với hắn thì trên cơ bản cũng không có vấn đề.

Tôi không phủ nhận cũng sẽ có một chút thủ đoạn, nhưng lão đồng chí giống như Tào Thiên Tề tựa hồ chưa từng xuất hiện chuyện bởi vì cãi nhau với phạm nhân mà động thủ."
Nói xong, Quách Bảo Ngọc ngẩn ra, nhìn Lục Duệ nói: "Anh cảm thấy Tào Thiên Tề có vấn đề?"
Lục Duệ cười: "Tôi lúc nhỏ thích ăn mì rau trộn nổi danh ở Mộc Dương, mỗi lần trên đường trên đường đi đều sẽ kéo mẹ tôi đi ăn, có một ngày đi ngang qua nơi đó, tôi bỗng nhiên không đòi ăn, mẹ tôi không hiểu, hỏi tôi có phải bị bệnh hay không, vì sao không đòi ăn, tôi cho bà ta một đáp án là tôi thích ăn KFC."
Quách Bảo Ngọc gật đầu, nhìn về phía Lục Duệ: "Có thể thay đổi thói quen của một mình, trừ có cái tốt hơn thì tựa hồ không có gì."

Lục Duệ thấy hắn đã minh bạch, thì không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn mặt nước nói: "Bốn tháng rồi, năm 2007 là thời rối loạn của thành phố Thanh Giang, bí thư Quách, anh có lấy làm lạ hay không, thời sơ trung thầy gióa có nói với chúng otoi, một con côn trùng sau khi tử vong, dựa theo nguyên lý phản xạ của thần kinh, con công trùng này sẽ giãy dụa một lúc.

Nhưng nói ra cũng lạ, sau khi Mã Xuân Hòa chết không ngờ không hề giãy dụa kịch liệt, phải biết rằng hắn là chết vì thắt cổ, một người trước khi chết sẽ mất lý trí, hắn phải dùng ý chí cường đại cỡ nào để khống chế được chân mình, để chân không đá vào cánh cửa ngay gần đó.

Càng thú vị hơn là, hắn có giãy dụa, nhưng nhân viên canh gác bên cạnh lại không tỉnh, trong đây có quá nhiều chuyện khó hiểu."
Sắc mặt Quách Bảo Ngọc có chút mất tự nhiên, ngượng ngùng nói: "Chúng tôi cũng gặp phải chuyện tương tự, mấy người trong một phòng đều không biết gì, mà một trong số đó thì thắt cổ chết."
Lục Duệ lộ ra nụ cười cổ quái: "Thật à? Dù sao tôi cũng chỉ là người ngoài nghề."
Mắt nhìn Lục Duệ bước đi, sắc mặt của Quách Bảo Ngọc lại trở nên nghiêm túc.
Lời nói của Lục Duệ rất rõ ràng, hắn đang hoài nghi gì đó, nhưng lại không muốn vạch trần.

Mà Quách Bảo Ngọc còn hiểu rõ hơn, chuyện Lục Duệ hoài nghi tuyệt đối không phải vô căn cứ.

Tào Thiên Tề vì sao vô duyên phát sinh xung đột với Mã Xuân Hòa? Một người công tác ở Ủy ban kiểm tra nhiều năm, so với hắn vào Ủy ban kiểm tra còn sớm hơn thì sao có thể không biết kỷ luật công tác, khi Ủy ban kiểm tra phá án có bao nhiêu đối tượng song quy nói năng càn rỡ, ngay cả bản thân Quách Bảo Ngọc cũng không nhớ rõ, cộng sự với Tào Thiên Tề nhiều năm nhưng đây là lần đầu tiên nghe nói hắn động thủ đánh người, phương diện này có cất giấu bí mật gì hay không?
Còn có hoài nghi thứ hai của Lục Duệ, đúng như Lục Duệ nói, cho dù là động vật, trong giây phút tử vong cũng sẽ liều mạng giãy dụa, đó là bởi vì mất đi khống chế, là vì thân thể đối với bản năng cầu sinh.


Nhưng bất ngờ là, dựa theo lời pháp y thì sự giãy dụa của Mã Xuân Hòa cực kỳ yếu, thậm chí hai người trông coi trong phòng cũng không tỉnh, càng đừng nói tới người ở cùng tầng, đây là vì sao? Càng thêm kỳ quái là, hai người trông coi không hẹn mà cùng nói tới một chi tiết, đó chính là mình vào tối Mã Xuân Hòa tử vong thấy rất mệt, do không chịu được nên ngủ gục, thậm chí Mã Xuân Hòa cũng ngủ rất sớm.
Nghĩ đến đây, Quách Bảo Ngọc cảm thấy mình tựa hồ đã mở ra một cánh cửa thần bí, mà phía sau cửa lớn này là một tấm lưới khổng lồ.

Giống như Thanh Giang trước mặt mình, xuân về hoa nở, mắt thấy vạn vật sống lại, mặt sông vốn đã đóng băng cũng dần dần tan ra, để lộ nước trong dưới tầng băng.
Nghĩ đến đây, hắn lấy di động ra bấm số.
"Bí thư Trần à? Tôi là Quách Bảo Ngọc, có tình huống quan trọng báo cáo với ngài."
"Hiện tại lão Quách chắc đã báo lên trên rồi nhỉ?" Lục Duệ ngồi trong xe, khóe miệng nở nụ cười, thầm nghĩ.
Cũng không phải cũng không phải kẻ ngốc, đủ loại chứng cớ đã biểu hiện Mã Xuân Hòa rất có thể là bị người khác mưu sát, hơn nữa người trù hoạch còn là người trong nội bộ tổ chuyên án, Lục Duệ nếu như tùy tiện vạch trần tấm màn đen này, rất có thể sẽ hấp dẫn ánh mắt của kẻ chủ mưu này lên người, mấy năm nay lăn lộn trong quan trường, Lục Duệ đã sớm minh bạch một đạo lý, đó chính là làm bất kỳ chuyện gì cũng phải tính toán đã rồi mới hành động, nếu không rất dễ bị đối phương lật người.
Hơn nữa Lục Duệ có một loại trực giác, những điểm đáng ngờ này mình nếu có thể nhìn ra, vậy bí thư Ủy ban kiểm tra tỉnh Đinh Triều Vũ công tác nhiều năm trên đơn vị kiểm tra kỷ luật sao có thể không nhìn ra?
Nhưng làm người ta khó hiểu là, Đinh Triều Vũ lại dốc hết sức chủ trương định vị vụ án của Mã Xuân Hòa là tự sát, điều này khiến trong lòng Lục Duệ càng thêm nghi hoặc.
Lục Duệ không dám tưởng tượng lực lượng có thể khiến bí thư Ủy ban kiểm tra tỉnh, đường đường là quan viên cấp phó bộ lại lựa chọn trợn mắt không thấy chân tướng là gì, nhưng hắn có thể xác định một điểm, thế lực này mình hiện tại không thể chống lại, dù sao Mã Xuân Hòa trong trạng thái nghiêm mật như vậy còn bị giết, đối phương nếu thật sự nổi ác niệm, diệt trừ mình thì cũng không phải là việc khó.
Lục Duệ rất sợ chết, hắn cũng là người thường, khi gặp phải lựa chọn giữa sống và chết, tất nhiên cũng sẽ nghĩ biện pháp bảo tồn mình, nhưng lương tri lại nói với hắn không thể buông tha cho những tên chủ mưu này, cho nên, Lục Duệ sau khi biết Quách Bảo Ngọc là người của Trần Bân thì lâm thời đưa ra một quyết định, nếu mình không chơi được đối thủ, vậy để người cấp cao hơn giải quyết.
Có đôi khi, chuyện chính diện không làm được thì có thể vòng ra sau mà xử lý.