Quyền Khuynh Nhất Thế

Chương 620: Tranh Quyền Đoạt Lợi






Tiến độ điều tra của Ủy ban kiểm tra Tỉnh rất nhanh chóng, đại lượng chứng cớ đều hướng về phía Mã Xuân Hòa, tựa hồ hắn chính là lãnh đạo cao tầng nhất của trong vụ án thành phố Song Sơn, không chỉ có như vậy, vụ án của Bạch Kiến Nghiệp cũng nhanh chóng rõ ràng chân tướng, Bạch Kiến Nghiệp trong lúc thượng nhiệm bí thư thị ủy Thanh Giang, trong quá trình chỉ đạo Mã Xuân Hòa ở vườn công nghiệp Thần Quang, kiếm lời riêng, nhận hối lộ của nhà đầu tư, tạo thành tổn thất không thể vãn hồi cho xây dựng kinh tế thành phố Thanh Giang.
Trong trụ sở tỉnh ủy Tỉnh H của mấy dẫy biệt thự, khu biệt thự được xây sớm nhất là vào thời chiến tranh giải phóng, chỉ có chính phòng, có ý là cửu cửu quy nhất, sau khi giải phóng thì sau khi thành trụ sở lãnh đạo tỉnh ủy tỉnh H, tình huống lúc trước là thường ủy tỉnh ủy mới có thể vào ở trong khu biệt thự này, trước thời cải cách mở cửa, quy định này được kiên quyết chấp hành, nguyên nhân của nó là vì khi đó các thường ủy tỉnh ủy về hưu sẽ chủ động rời khỏi nơi này, đại bộ phận là thoái vị nhượng hiền.
Tiến vào những năm chín mươi, loại tình huống này dần dần xảy ra biến hóa, đầu tiên là một đám cán bộ kỳ cựu về hưu, bọn họ trở thành thành viên uỷ ban cố vấn tỉnh, nhóm người này tuy rằng không phải yếu lĩnh của tỉnh ủy, nhưng vẫn hưởng thụ đãi ngộ cấp tỉnh bộ, nói không dễ nghe thì là dựa theo quy định những người này nên chuyển ra khỏi biệt thự, nhưng có một số người lại luyến tiếc nơi này, dứt khoát không dời đi, hơn nữa các thường ủy mới thượng nhiệm cũng không thích ở nhà cũ, thế là lại một dãy biệt thự được xây lên.
Tình huống về sau phát triển nằm ngoài dự kiến của rất nhiều người, lãnh đạo tỉnh ủy càng lúc càng nhiều, rất nhiều người từ vị trí cấp phó bộ lui xuống, nhưng vẫn hưởng thụ cấp cấp bộ cấp, mà một trong những yêu cầu của đãi ngộ này là phải ở trong biệt thự, kết quả là, khu biệt thự thứ hai lại kín người, tỉnh lý đành xây khu thứ ba.
Ba khu biệt thự đều là những lãnh đạo đã về hưu và lãnh đạo tỉnh ủy đang tại chức ở, đãi ngộ thì đã không có gì khác nhau, có điều có lãnh đạo cũng rất khó chịu, con người mà, luôn thích mình cao hơn, kết quả là một vị lãnh đạo văn phòng tỉnh ủy nào đó lại nghĩ ra biện pháp, chuẩn bị một văn phòng riêng ở nhà khách tỉnh ủy cho các thường ủy tỉnh ủy.
Nhà khách Tỉnh ủy trừ mấy khách sạn để khách ở ra thì còn có có một khu biệt thự, để tiếp đãi lãnh đạo từ ngoài tới tỉnh H viếng thăm hoặc là lãnh đạo Trung ương tới thị sát, đặc biệt tách ra một bộ phần phòng cho các lãnh đạo tỉnh ủy này ở vẫn được.
Tỉnh trưởng tân nhiệm Tỉnh H Ký Thiên Vũ là một mình tới tỉnh H thượng nhiệm, có giống như các lãnh đạo tỉnh ủy khác dẫn theo người nhà, vốn tỉnh lý đã định sau khi Giang Vĩnh Lực chuyển vào biệt thư số một tỉnh ủy thì để lại nhà cho hắn, lại bị Ký Thiên Vũ cự tuyệt, dựa theo cách nói của hắn thì chỉ có một mình, chiếm chỗ lớn như vậy làm gì, chẳng thà tặng cho các đồng chí cần hơn.
Lúc này Ký Thiên Vũ lại đang ngồi trong nhà số 1 khu biệt thự nhà khách tỉnh ủy, vẻ mặt rất nghiêm túc, đối diện hắn là bí thư tỉnh ủy tỉnh H Giang Vĩnh Lực, phó bí thư tỉnh ủy Trần Bân.


Nhưng ánh mắt của ba người bọn họ lại đều tập trung trên người một lão già.
"Bí thư Lục, ý ngài là? Thành phố Thanh Giang tồn tại một tập đoàn tội phạm?" Sắc mặt Giang Vĩnh Lực rất nghiêm túc, nhìn lão già tóc hoa râm đối diện, trầm giọng hỏi.
lão già Tóc hoa râm chính là phó bí thư Trung kỉ ủy Lục Mặc, nhiều năm qua phá án vô số, cán bộ cấp tỉnh bộ bị song quy trên tay hắn không biết có bao nhiêu, tất nhiên dưỡng thành một cỗ khí thế đầy uy áp, nhìn thoáng qua Giang Vĩnh Lực, thản nhiên nói: "Từ chứng cớ chúng tôi nắm giữ được cho thấy, thành phố Thanh Giang nhiều năm qua tồn tại một tập đoàn tham ô do Bạch Kiến Nghiệp cầm đầu, đám người Mã Xuân Hòa chỉ là một thành viên trong số đó thôi."
Hắn những lời này của hắn, bọn người Trần Bân sắc mặt thay đổi.
Nghiêm túc nghiêm túc nhìn Lục Mặc nói: "Bí thư Lục, có chỗ nào cần tỉnh H chúng tôi phối hợp hay không?"
Lục Mặc trầm mặc một chút mới chậm rãi nói: "Hiện tại cho thấy, vấn đề của ban lãnh đạo thành phố Thanh Giang không phải quá lớn, chủ yếu là ban lãnh đạo khu huyện phía dưới có vấn đề, ngoài ra, hội quản ủy khu vườn công nghiệp Thần Quang thành phố cũng là khu thiên tai, tôi đại biểu cho Trung kỉ ủy thông báo với tỉnh ủy tỉnh H, yêu cầu tỉnh ủy tỉnh H toàn diện phối hợp với công tác của Trung kỉ ủy, sắp tới sẽ chính thức triển khai điều tra thành phố Thanh Giang.

Ngoài ra, các anh nên câu thông với thị ủy Thanh Giang, để bọn họ phối hợp với công tác của Trung kỉ ủy chúng tôi."
Ký Thiên Vũ cùng Giang Vĩnh Lực và Trần Bân nhìn nhau, gật đầu nói: "Xin Trung ương yên tâm, tỉnh ủy tỉnh chính phủ tỉnh H nhất định sẽ toàn lực phối hợp."

Trầm ngâm một chút, Giang Vĩnh Lực hỏi:" Thị ủy thị chính phủ Thanh Giang hiện tại có người nào có thể tín nhiệm?"
Câu hỏi này của hắn rất có học vấn, thị ủy Thanh Giang tuy rằng vừa rồi từ trong miệng Lục Mặc là vấn đề không quá nghiêm trọng, nhưng thông qua ý tứ bên trong lời nói của hắn cho thấy, Bạch Kiến Nghiệp khẳng định còn khai ra một số nội dung khác, nói cách khác, Trung kỉ ủy khẳng định còn có thể động thủ với mấy thành viên hoặc là ai đó trong ban lãnh đạo thị ủy Thanh Giang, một khi đã như vậy, phải chọn cán bộ đáng tín nhiệm.
Lục Mặc gật đầu nói: "Hai đồng chí Tả Thiên Nhai và Lục Duệ vừa tới thượng nhiệm không lâu, có thể tín nhiệm, căn cứ vào lời khai của Bạch Kiến Nghiệp thì bí thư thị ủy Thanh Giang Hoàng Hiểu Dương cũng có thể tín nhiệm, về phần các đồng chí khác, còn cần chúng tôi xác minh tình huống.

Nhưng có một điểm, hiện tại người tỉnh H biết chuyện này cũng không nhiều, chuyện Bạch Kiến Nghiệp bị song quy chỉ có ba người các anh biết, mà vụ án này của thành phố Thanh Giang nếu như để lộ ra phong thanh, ba người các anh phải chịu trách nhiệm, xin lượng giải."
Biến sắc, Giang Vĩnh Lực nghĩ tới một khả năng, nhưng trong lòng lại không dám xác định.
Đợi cho tới khi trở lại văn phòng của mình, sắc mặt Giang Vĩnh Lực dần dần âm trầm, vốn hắn định thông báo chuyện này cho bí thư Ủy ban chính pháp tỉnh La Xuân Hạc, dù sao thành phố Thanh Giang là đại bản doanh của La Xuân Hạc, nhưng nghe ý tứ của Lục Mặc tựa hồ cũng không cho phép mình như vậy làm như vậy.
Chẳng lẽ nói, Trung kỉ ủy còn tiếp tục đào sâu?
Trong đầu hiện lên suy nghĩ này, trong ánh mắt Giang Vĩnh Lực nổi lên vẻ lo lắng.

" Lão lãnh đạo, chuyện này chính là như vậy." Cầm điện thoại, Giang Vĩnh Lực bấm số lãnh đạo cũ của mình, một vị đại lão thuộc Minh Châu hệ." Kể lại một lượt xong, Giang Vĩnh Lực thử thăm dò: "Ngài xem có nên thông báo một chút v các thành viên cuộc họp thường ủy hay không?" Ý tứ trong lời nói rất rõ ràng, là muốn nói với La Xuân Hạc một tiếng.
Vị lãnh đạo kia trầm mặc một lúc, dùng thong thả ngữ khí nói với Giang Vĩnh Lực: " đạo lý Tráng sĩ chặt cổ tay tôi không nói anh cũng hiểu rõ, huống chi, đảng và chính phủ chúng tôi nhất quán đả kích nghiêm khắc với loại hành vi tham ô này, đừng măc sai lầm."
Giang Vĩnh Lực biến sắc, lập tức nói: "Lão lãnh đạo yên tâm, tôi minh bạch nên làm như thế nào."
Có thể làm tới đến bây giờ đến bây giờ trong quan trường, Giang Vĩnh Lực sao không rõ ý tứ của lãnh đạo cũ.

La Xuân Hạc không có vấn đề thì thôi, nếu có vấn đề, Minh Châu hệ sẽ không chút do dự vứt bỏ hắn, nguyên nhân rất đơn giản, nếu Trung kỉ ủy đã điều tra ra vấn đề của hắn, cho thấy, người này trong quan trường đã không còn hy vọng đi lên nữa, ai lại đi lên tiếng vì người chết?
Bên trong Quan trường chính là như vậy, cái gọi là người đi trà lạnh, cây đổ bầy khỉ tan không phải không, càng đừng nói tới tường đổ mọi người đẩy, thật ra mọi người chưa chắc đã muốn đẩy bức tường này, mà là rất nhiều lúc nếu như không đẩy thì sẽ bị quy nạp thành ở trong trận tuyến của kẻ địch, phải biết rằng trong quan trường không phải bằng hữu thì chính là kẻ địch, không có khu vực màu xám, muốn mọi việc đều thuận lợi là không thể, hiện tại đại bản doanh thành phố Thanh Giang của La Xuân Hạc xảy ra vấn đề, Giang Vĩnh Lực cho dù là có quan hệ minh hữu với La Xuân Hạc thì cũng phải bảo trì trầm mặc, trừ phi hắn có gan mang tiền đồ chính trị của mình ra cược, rất rõ ràng, La Xuân Hạc vẫn chưa đáng để Giang Vĩnh Lực đánh cuộc lớn như vậy.
Lục Duệ tất nhiên không biết việc xảy ra ở tỉnh lý, hắn hiện tại đang một lòng nghĩ làm thế nào để trong loạn cục này đạt được lợi ích của mình.
Trên cuộc họp thường ủy thành phố Thanh Giang.

Tả Thiên Nhai là đại thị trưởng, đề xuất do phó thị trưởng Trần Dương phụ trách công tác của Mã Xuân Hòa, đồng thời tiếng vào cuộc họp thường ủy thị ủy.

Hoàng Hiểu Dương tất nhiên hiểu rõ Tả Thiên Nhai có chủ ý gì, nhưng làm cho hắn chú ý hơn là Lục Duệ sau khi từ kinh thành trở về ngay lập tức đi gặp Tả Thiên Nhai, vậy liệu có phải là Lục Duệ và Tả Thiên Nhai muốn liên thủ?
Bưng chén trà, Hoàng Hiểu Dương trầm ngâm.
Bí thư thị ủy không nói gì, các thường ủy khác tất nhiên không dám tùy ý tỏ thái độ, Lục Duệ cân nhắc một chút, lúc này có nên xé rách da mặt với Hoàng Hiểu Dương hay không, nghĩ một lát, Lục Duệ mở miệng nói: "Bí thư Hoàng, các vị đồng vị, tôi có suy nghĩ này, có thể để phòng tổ chức trước tiên lựa chọn mấy nhân tuyển, chúng ta châm chước một chút, chọn ra hai ba người báo lên tỉnh ủy, dù sao bổ nhiệm phó thị trưởng, thành phố Thanh Giang chỉ có quyền đề danh thì bổ nhiệm thì phải xem quyết định của tỉnh ủy?"
Lục Duệ vừa dứt lời, Hoàng Hiểu Dương liền ngẩn ra, chẳng lẽ Lục Duệ chưa liên thủ với Tả Thiên Nhai? Nếu không hắn sao lại gián tiếp phản bác ý kiến của Tả Thiên Nhai?
Phó bí thư Thị ủy Vương Triển Bằng ho khan một tiếng, tiếp lời Lục Duệ: "Tôi đồng ý với ý kiến của đồng chí Lục Duệ, dù sao thị lý chúng ta đề nghị quyền đề nghị, không bằng cứ để phòng tổ chức tỉnh ủy quyết định, tránh xuất hiện vấn đề."
Cau mày, Hoàng Hiểu Dương minh bạch ý tứ của Vương Triển Bằng, hiện tại phân công cán bộ thành phố Thanh Giang ở tỉnh lý rất vướng mắc, toàn bộ ban lãnh đạo một thành phố cấp huyện tan nát, còn cuốn vào một phó thị trưởng thường ủy, đây là vấn đề nghiêm trọng cỡ nào, cho nên hiện tại vị trí thường ủy Mã Xuân Hòa bỏ trống, chẳng thà để phòng tổ chức tỉnh ủy quyết định.
Trầm ngâm một chút, Hoàng Hiểu Dương nhìn thoáng qua trưởng phòng tổ chức thị ủy Sở Kiếm, tâm phúc của mình, khẽ gật đầu.
Sở Kiếm đi theo Hoàng Hiểu Dương nhiều năm, tất nhiên minh bạch ý tứ của hắn, mỉm cười nói: "Bí thư Vương và bí thư Lục nói có lý, phòng tổ chức chúng tôi đã chuẩn bị một số tư liệu, đồng chí Trần Dương cũng trong số được chọn, ý kiến của tôi là, từ thị ủy chọn ra vài nhân tuyển, báo lên phòng tổ chức tỉnh ủy, do tỉnh ủy quyết định ai sẽ đảm nhiệm vị trí phó thị trưởng này."
Vừa dứt lời, một thanh âm vang lên: "Tôi phản đối "