Quyền Khuynh Nhất Thế

Chương 619: Gặp Mặt






" Bí thư Vương, có thời gian không, ra ngoài ngồi một chút.

" Lục Duệ bấm số điện thoại của Vương Triển Bằng.

Vương Triển Bằng tựa hồ đã sớm chờ điện thoại của Lục Duệ, nghe vậy gật đầu: "Tôi cũng có việc muốn tìm bí thư Lục, chúng ta gặp mặt ở quán trà lần trước đi.

"
Vẫn là ở chỗ đó, nhưng tâm tình của hai người Lục Duệ và Vương Triển Bằng lại khác.

"Bí thư Lục, để anh phải đợi lâu.

" Vương Triển Bằng tới muộn xin lỗi.

Lục Duệ lạnh lùng cười: "Cũng không có gì, tôi cũng vừa tới.

"
Nhân viên phục vụ rót trà cho hai người, Lục Duệ cầm chén trà lên nhấp một ngụm, nói với Vương Triển Bằng: "Thị lý hiện tại đang rất loạn.

"
Vương Triển Bằng gật đầu: "Lòng người hoảng hốt, rất nhiều đồng chí đều bị chuyện lần này làm cho có chút không biết làm sao.

"
Lục Duệ nói: "Lúc này càng cần cán bộ chúng ta ổn định đại cục hơn, đừng để bị lời đồn bên ngoài làm rối loạn trận cước, ảnh hưởng tới ổn định xã hội và xây dựng kinh tế của thành phố Thanh Giang, anh thấy sao? Bí thư Vương.

"

Vương Triển Bằng sắc mặt nghiêm túc gật đầu nói: "Bí thư Lục nói có đạo lý, có những đồng chí trong chúng ta chính là thích đục nước béo cò, đây là điều tuyệt đối không được, càng trong cục diện hỗn loạn này chúng ta lại càng phải kiên định lập trường.

"
" Thị trưởng Tả có ý để phó chủ nhiệm văn phòng thị chính phủ, đồng chí Chu Sâm tới thành phố Song Sơn nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, anh thấy thế nào?" Lục Duệ thử thăm dò.

Nhướng mày, Vương Triển Bằng quả quyết nói: "Thị trưởng còn có cơ hội, nhưng nếu như là bí thư thị ủy Song Sơn thì rất khó.

"
Lục Duệ gật đầu: "Vậy để hắn trước đây tới làm thị trưởng, từng bước một đi lên thôi.

"
Vương Triển Bằng gật đầu, minh bạch Lục Duệ đây là đã liên thủ với Tả Thiên Nhai.

Lục Duệ dừng một chút, lại nói tiếp: "Bí thư Triển Bằng có ai có thể dùng không? Tôi chuẩn bị một lần nữa phối trí lại nhân viên hội quản ủy khu cao tân, ngoài ra lãnh đạo chiêu thương cũng phải thay đổi.

"
Nghe thấy lời nói của hắn, Vương Triển Bằng sửng sốt: "Cục Chiêu thương? Ngụy Huyền làm không tồi mà.

"
Lục Duệ nhẹ nhàng cười nói: "Ngụy Huyền có nhiệm vụ có khác, đồng chí Trần Dương hiện tại được phân quản công tác của Mã Xuân Hòa, bên thị chính phủ thiếu một phó thị trưởng, tôi cảm thấy Ngụy Huyền khá thích hợp, anh thấy sao?"
Vương Triển Bằng gật đầu, xem ra Lục Duệ định nhân cục diện này mà ra tay, chuyện phân công điều chỉnh của thị chính phủ Vương Triển Bằng đã nhận được tin tức, Tả Thiên Nhai chuẩn bị lực cử Trần Dương tiến vào cuộc họp thường ủy, mà Lục Duệ rất có thể là người đứng phía sau thúc đẩy chuyện này, hơn nữa hôm nay hắn hẹn gặp mình, biểu đạt ra thái độ định đưa Ngụy Huyền lên rồi sau đó toàn diện khống chế hội quản ủy khu cao tân.

Trầm tư một chút, Vương Triển Bằng nói: "Đồng chí Ngụy Huyền không tồi, năng lực và phía đều rất thích hợp, nhân tuyển kế nhiệm cục trưởng chiêu thương tôi thấy có thể đề cử trong nội bộ cục chiêu thương, về phần nhân tuyển hội quản ủy, đồng chí Quản Chi Trung của huyện thanh khê không tồi, nắm kinh tế rất khá, hiện tại là phó huyện trưởng huyện Thanh Khê, có thể để hắn tới làm hội quản ủy khu cao tân Thần Quang.

"

Lục Duệ gật đầu: "Vậy thì là hắn, tôi mấy ngày nay phải tới tỉnh thành, hiệp hội chiêu thương kinh thành sắp kết thúc rồi, đến lúc đó chuyện nhà đầu tư phiền bí thư Vương tiếp đãi, nhà tôi giúp liên hệ mấy công ty, tôi ra mặt không tiện lắm, nhờ cả vào bí thư Vương vậy.

"
Vương Triển Bằng đờ ra, bản thân hắn biết phu nhân của Lục Duệ có thân phận gì, đó là con gái của một trong Cửu cự đầu, chẳng trách mấy ngày hôm trước khi nghe Lục Duệ trên cuộc họp thường ủy nhắc tới chiêu thương dẫn tư, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói sẽ có không ít nhà đầu tư tới đây, thì ra người ta đã sớm có định liệu trước rồi.

Quản Chi Trung là thư ký trước kia của Vương Triển Bằng, năng lực thì có, chỉ là vì ở huyện Thanh Khê đắc tội với huyện trưởng và bí thư huyện ủy, cho nên chỉ treo cái danh phó huyện trưởng, lại bị phân quản cục văn hóa, đắm mình ở nha môn nước trong.

Trong quan trường, cục văn hóa và văn vật là bộ môn thuộc nha môn nước trong, có thể nói là nơi ngoài rìa.

Nếu như nghiêm khắc phân chia, trong quan trường, bất kể là cấp tỉnh hay cấp thành phố thì cho dù là trong bộ môn cấp huyện, tài chính, công an là thuộc lại đơn vị nước béo nhiều nhất, còn văn vật, văn hóa là nơi thuộc loại ba, thậm chí ngay cả loại ba cũng không tính, làm lãnh đạo ở loại địa phương này thì thậm chí còn không bằng làm chức phó của bộ môn, tài chính, công an đồng cấp,.

Đạo lý Đồng dạng, lãnh đạo bộ môn này cũng không được coi trọng.

Mà Quản Chi Trung chính là người như vậy.

Lục Duệ sở dĩ muốn tặng cho Vương Triển Bằng một lễ vật lớn như vậy, lại để hắn tiếp đãi nhà đầu tư, lại đề bạt tâm phúc của cho làm ở hội quản ủy khu cao tân, mục đích chủ yếu chính là mượn sức Vương Triển Bằng, để đối phương triệt để đầu nhập vào trong trận doanh của mình, Lục Duệ rất rõ ràng tình huống hiện tại, quan trường thành phố Thanh Giang sắp nghênh đón một thời cơ tẩy bài lớn, nếu như mình không nhân lúc hỗn loạn nhanh chóng quật khởi thì sẽ không còn cơ hội trở thành một trong những người có quyền lên tiếng nhất trên đỉnh Kim Tự Tháp quyền lực.

Tuy rằng không thích ôm quyền, làm chủ nghĩa đỉnh núi nhỏ, nhưng Lục Duệ hiểu rõ, nếu như không ôm quyền thì không thể đoàn kết người ở bên cạnh mình lại, mình muốn thực hiện lý tưởng chính trị của mình là rất khó.

Sau khi gặp mặt Vương Triển Bằng, Lục Duệ cũng không rảnh rỗi, vẫn còn một người cần gặp.

" Bộ trưởng Lý, quấy rầy rồi.

"

Sau khi Lục Duệ chia tay Vương Triển Bằng, không hề trở lại chỗ ở mà một mình lái xe tới công viên Giang Tân thành phố Thanh Giang, ở trước một dãy tác phẩm điêu khắc lớn, trưởng ban tuyên truyền thị ủy Thanh Giang Lý Giang Nam đang ngắm phong cảnh cách đó không xa.

Tựa hồ đã biết trước Lục Duệ sẽ tới, Lý Giang Nam vươn tay cười nói: "Bí thư Lục khách khí rồi.

"
Hai người sóng vai đi trong công viên Giang Tân, nhìn tịch dương dần dần hạ xuống cách đó không xa, Lý Giang Nam chậm rãi mở miệng: "Không ngờ lão Mã lại lún sâu như vậy.

"
Lục Duệ trầm mặc một chút, chậm rãi nói: "Chúng tôi thường nói lập thân phải chính, không ngờ rằng ngồi trên vị trí này, thứ phải chống cự lại rất nhiều.

Lý Giang Nam gật đầu: "Đúng vậy, kinh tế Thanh Giang phát triển rất nhanh, từ trình độ nhất định cũng che giấu rất nhiều vấn đề tồn tại của thành phố Thanh Giang, nắm giữ ấn soái kinh tế là không sai, nhưng chúng ta cũng không thể xem nhẹ xây dựng tinh thần văn minh, nhất là xây dựng tố chất đội ngũ cán bộ.

"
Lục Duệ nói: "Bộ trưởng Lý nói có đạo lý, những lời này tôi trước kia đã nói qua với một đồng sự cũ, đề cao tố chất đội ngũ cán bộ, trừ cần cán bộ tự giác ra thì còn phải dựa vào cơ chế giám thị không ngừng hoàn thiện, dựa vào cơ chế giám sát không ngừng hoàn thiện, chỉ có liên hợp ngoại lực và nội lực như vậy mới có thể xúc tiến cho đảng và chính phủ chúng ta không ngừng phát triển.

"
Lý Giang Nam gật đầu: "Tôi ở thành phố Thanh Giang đã năm năm, trong năm năm này rất nhiều chuyện nhìn thấy nhưng không thể nói ra, biết mà không thể làm, cảm giác này không hay lắm.

"
Lục Duệ tất nhiên minh bạch ý tứ của hắn, thản nhiên nói: "Nói thật, tôi cũng không ngờ, bộ trưởng Lý lại là đồng học với bộ trưởng Triệu Yến.

"
Cười ha ha, Lý Giang Nam nói: "Nếu không có lão đồng học này, anh cho rằng tôi có thể ở ngồi vững trên vị trí trưởng ban tuyên truyền thị ủy Thanh Giang à? Nói thật, mấy năm nay làm cái máy giơ tay tôi cũng có chút mệt mỏi rồi, chỉ là trong lòng vẫn mang hy vọng, hy vọng trước khi về hưu có thể được nói những gì muốn nói một lần.

"
Lục Duệ mỉm cười, nhìn Lý Giang Nam nói: "Lần này, tôi cần nhật báo Thanh Giang nói thật một lần, không biết bộ trưởng Lý có dám hay không?"
Lý Giang Nam nhìn Lục Duệ: "Có nắm chắc không?"
Lục Duệ một nụ cười bất đắc dĩ: "Nắm chắc Mười phần thì không, có điều nếu nước này đủ đục thì tôi khiến nó đục thêm một chút là được rồi.


"
Trong mắt hiện lên một đạo hàn mang, Lý Giang Nam nhìn chằm chằm Lục Duệ: "Anh muốn gì?"
Giọng nói Lục Duệ rất bình tĩnh: "Thanh Giang này đã bình tĩnh lâu lắm rồi, có vài thứ không nên vĩnh viễn bị chôn dưới ánh mặt trời, có một số người, không nên cứ mãi nhở nhơ ngoài vòng pháp luật.

"
Lời nói của Lục Duệ cũng không có gì khiến cho người ta động lòng, nhưng Lý Giang Nam lại vì những lời nói đơn giản này mà lâm vào trầm mặc.

" Bộ trưởng Giang Nam, anh nói mình hy vọng được nói thật một lần ở thành phố Thanh Giang, tôi thì hy vọng anh có thể luôn có thể nói thật, thành phố Thanh Giang rốt cuộc che giấu cái gì anh chắc rõ hơn tôi, một Mã Xuân Hòa không có nghĩa gì cả, làm thế nào để xử lý vấn đề thành phố Song Sơn bị lộ ra mới là vấn đề chúng ta phải đối diện, hoặc là nói, không chỉ là thành phố Song Sơn, kế tiếp còn có thể có nhiều vấn đề hơn sẽ bại lộ, thành phố Thanh Giang là một nơi thị phi, có lẽ thùng thuốc nổ này sẽ khiến chúng ta vạn kiếp bất phục, nhưng, tôi tuyệt đối sẽ không lùi bước.

" Lục Duệ trầm giọng nói.

Lý Giang Nam không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn mặt hồ xa xa.

"Bí thư Lục, anh cần nhật báo Thanh Giang lúc nào thì nói thật?" Lý Giang Nam đột nhiên hỏi
Lục Duệ cười: "Không vội, cơm phải ăn từng miếng, trước tiên phải xem Ủy ban kiểm tra tỉnh rốt cuộc có thể tra ra được gì.

"
Đối với Lục Duệ mà nói, gặp mặt Lý Giang Nam không phải để tìm kiếm sự ủng hộ của hắn đối với mình trong cuộc họp thường ủy, mà là để mai phục một phục bút, bản năng của Lục Duệ cảm thấy, cái lưới lơn này có thể khiến Mã Xuân Hòa và Quan Phúc Cát đâm vào trong đó, tất nhiên cũng có biện pháp khiến những người cấp bậc cao hơn chui vào, vụ án thành phố Thanh Giang đừng nhìn đã kinh động tới Trung kỉ ủy, đến cuối cùng rốt cuộc sẽ dẫn tới cái tình trạng gì vẫn là một ẩn sổ, Lục Duệ lúc này đã hạ quyết tâm, cho dù là vén cái màn lên sẽ làm mình bị thương thì hắn cũng phải lật thành phố Thanh Giang này lên.

Chu lão nói rất đúng, lập thân dĩ chính, nhất tâm vi công, chỉ cần mình không thẹn với lương tâm thì không cần nghĩ tới những cái khác.

Sau khi cáo biệt Lý Giang Nam, Lục Duệ ngồi xe về chỗ ở, Lý Giang tự mình làm lái xe cho Lục Duệ, hắn đi theo Lục Duệ gặp hai thường ủy thị ủy, nghi hoặc trong lòng càng đậm.

"Lão đại, anh muốn động thủ?" Lý Giang cuối cùng vẫn không nhịn được nghi hoặc trong lòng, vừa lái xe vừa hỏi.

Lục Duệ ngẩng đầu, thản nhiên nói: "Nếu như không động thủ thì chỉ sợ không còn cơ hội.

"