Quyền Khuynh Nhất Thế

Chương 558: Vỗ Bàn Chửi






Sau khi Trở lại tỉnh thành, Lục Duệ trực tiếp tới gặp thư ký trưởng tỉnh ủy Hạ Tuấn.
"Tiểu Lục a, chuyện lần này có vẻ khó giải quyết, nhiệm vụ của phòng đốc tra các anh rất nặng." Hạ Tuấn nói.
Sắc mặt Lục Duệ rất nghiêm túc, hắn đã tìm hiểu một chút tình huống hiện tại, có thể nói, lời nói của Hạ Tuấn cũng không hề khoa trương, hiện tại xảy ra trước mặt mình, quả thực là một vấn đề nghiêm trọng, hơi chút không cẩn thận thì sẽ lâm vào khốn cảnh cực lớn.
Hiện tại vụ án chủ yếu trên tay phòng đốc tra phòng đốc tra có hai vụ, thứ nhất là cư dân tiểu khu Long Hoa khu Nam Cương tỉnh thành kiện thính xây dựng tỉnh và cục quy hoạch tỉnh, cho rằng bọn họ trong quá trình xây lại tiểu khu có chỗ không hợp pháp, yêu cầu quy hoạch lại.
Việc này thật ra căn bản không nhiều lắm, chỉ là thiết kế có chút lệch với yêu cầu của cư dân, không ngờ không cẩn thận, không đợi phòng đốc tra tỉnh ủy tới điều tra, đã xảy ra sự kiện đánh nhau ác tính, một công ty khai phá cấp dưới của thính xây dựng bởi vì vấn đề di dời mà phát sinh tranh chấp với cư dân tiểu khu, hai mươi mấy người xông vào trong nhà một hộ cư dân đập phá, cuối cùng tạo thành một người tử vong, ba người trọng thương.
Lần này, bí thư thị ủy Tân Châu Chung Dân đứng ngồi không yên, nghiêm lệnh cho cục công an thành phố Tân Châu khẩn cấp ra mặt trấn áp, hơn nữa báo cáo với tỉnh ủy tỉnh chính phủ.
Phó bí thư Tỉnh ủy phê chỉ thị, yêu cầu tỉnh ủy tìm hiểu tình huống chân thật sự kiện này, nghiêm túc xét xử người có trách nhiệm.
Bởi vì lúc ấy Lục Duệ không có mặt, Thạch Quang lại dẫn ban ba đốc tra phá án ở thành phố Mộc Dương, việc này được giao cho Hầu Thiết và Khổng Kính Hoa, Hầu Thiết và Khổng Kính Hoa tất nhiên không phải kẻ ngốc, vụ án này tuy rằng không tính là lớn, nhưng cũng rất mẫn cảm, nhất là chuyện như vậy phát sinh vào thời gian đại hội nhân dân sắp diễn ra, ảnh hưởng có thể nói là cực xấu, hơi không cẩn thận sẽ khiến ngay cả lãnh đạo thị ủy Tân Châu cũng có thể bởi vì chuyện này mà xui xẻo, quan hệ phương diện này tuyệt đối không phải nói hai ba câu là có thể nói rõ ràng.
Hai người anh đẩy tôi tôi đẩy anh, không ai dám nhận củ khoai lang nóng này, không ngờ rằng bọn họ xử lý xong vụ án này thì lại một đại án bạo phát.
ngày 17 tháng 1 năm 2007, có truyền thông phóng viên đưa tin, trong công viên Thùy Kính hồ, điểm du lịch nổi danh tỉnh H có người khai phá ở đây, xây một dãy biệt thự, hồ Tình Nhân nổi danh trong công viên bị lấp.


Theo giới thiệu, hạng mục khai phá Thủy tinh gia viên tổng cùng chiếm diện tích 300 mẫu, bao gồm 300 căn biệt thự, một tòa khách sạn năm sao và câu lạc bộ du thuyền duy nhất Hoa Hạ.
Tin tức này truyền ra, tỉnh nội một mảng xôn xao.
Hồ Thủy Kính nằm ở tây nam thành phố Thanh Giang tỉnh H, nam nong bắc sâu, độ cao so với mặt biển của mặt hồ là 350 thước, chỗ sâu nhất hơn 60 thước, nông nhất chỉ có 1 thước; Dáng hồ hẹp dài, nam bắc dài 45 km, đông tây chỗ rộng nhất km, diện tích chừng 91.

5 kilomet vuông.

Tổng diện tích Cảnh khu 1214 kilomet vuông, lượng nước 16 triệu mét khối.

Hồ Thủy Kính là hồ yển tắc lớn nhất Hoa Hạ, đứng thứ hai thế giới, nổi danh là thắng địa du lịch, nghỉ hè và an dưỡng, khu danh thắng phong cảnh trọng điểm cấp quốc gia, thắng địa du lịch sinh thái quốc tế, công viên địa chất thế giới.


Cách nội thành Thanh Giang gần trăm km.

Ý của Thủy kính là nước trong như gương.
Nhưng một khu du lịch cấp quốc gia như vậy lại bị người ta coi là một con đường để khai phá thương nghiệp, mang lên thương trường.
Tỉnh ủy tỉnh chính phủ yêu cầu, phòng đốc tra tỉnh ủy và Ủy ban kiểm tra tỉnh cùng tham gia vụ án này, triển khai điều tra.
Hai phó chủ nhiệm phòng đốc tra Tỉnh ủy Hầu Thiết và Khổng Kính Hoa hiện tại mỗi ngày sắc mặt đều âm u, lãnh đạo bên trên luôn thúc giục tiến triển vụ án, nhưng bất kể là ban một hay ban hai, ai cũng rất rõ ràng, hai vụ án này bất kể là cái nào cũng không thể coi thường, nói cách khác, chuyện của thính xây dựng tuyệt đối không đơn giản, thị ủy Tân Châu nếu không ai liên lụy vào thì sao có thể làm ra con rồng đen lớn đến vậy, về phần chuyện của Thanh Giang thì càng như vậy, một hạng mục lớn như vậy, nếu nói bên trong không có vấn đề thì ai tin được? Nhưng vấn đề là cho dù có vấn đề thì tấm màn này cũng không dễ vén lên, tỉnh lý gần đây thay đổi bất ngờ, không ít cán bộ mạc danh kỳ diệu đã bị điều chỉnh, ai chẳng biết các lãnh đạo tỉnh ủy đang tiến hành đấu đá ngầm, lúc này làm chim đầu đàn, chẳng phải là muốn chết sao?
Cho nên khi Lục Duệ nhìn thấy phòng đốc tra người phụ trách của phòng đốc tra, cả đám không còn vẻ kiêu ngạo khi xưa, nhìn thấy Lục Duệ thật giống như nhìn thấy thân nhân, rất cao hứng, Lục Duệ thậm chí nhìn thấy rõ ban trưởng ban một đốc tra Trần Hổ thở phào một cái.
" Vụ án này chính là như vậy, hiện tại các đồng chí của ban một chúng tôi đều đang tập trung điều tra tại tiểu khu Long Hoa, có điều tình huống rất phức tạp, theo vào vô cùng khó khăn, xin các vị lãnh đạo có thể giúp nghĩ biện pháp, tôi thật sự là bất lực." Hắn sau khi nói xong dứt khoát giở trò vô lại.
Lục Duệ nhướng mày, Trần Hổ này xem ra là có chút đắc ý quá rồi, mình trong thời gian dài như vậy không gõ người nào ở phòng đốc tra, chẳng lẽ bọn họ cho rằng tính tình của mình rất tốt à?
Lạnh lùng nhìn thoáng qua Trần Hổ, Lục Duệ không nói gì, quay đầu về phía Hầu Thiết: "Lão Hầu, vụ án của ban một anh cũng tham gia, có gì muốn nói không?"

Nghe thấy lời nói của Lục Duệ, Hầu Thiết vốn vẫn đang cúi đầu viết gì đó trên giấy lập tức ngẩng đầu, sắc mặt bình tĩnh, ưỡn thẳng người nói: "Tôi á, có một đề nghị chưa hoàn thiện, tình huống hiện tại mọi người cũng nhìn thấy đấy, công tác của ban một rất nặng, các đồng chí cũng bận tối tăm mặt mũi, tôi thấy có phải nên để ban ba và ban hai chia xẻ một chút hay không?"
Chưa nói xong thì Khổng Kính Hoa ở bên cạnh đã ngắt lời: "Chủ nhiệm Hầu, anh nói như vậy thì không đúng rồi, các đồng chí của ban hai hiện tại cũng đâu rỗi rãi gì, anh cho rằng vụ án Thanh Giang dễ tra vậy à? Hơn nữa, đoạn thời gian trước chủ nhiệm tự mình dẫn đội điều tra chuyện ăn uống công khoản, tỉnh lý vẫn đang thúc giục, nhân thủ của ban hai vốn đa không đủ, hiện tại càng bận tối tăm mặt mũi, mấy ngày hôm trước còn kêu gào với tôi.

Chạy hết từ thành phố Thanh Giang rồi tới Tân Châu, các đồng chí rất vất vả."
Nói xong, người này nhìn trộm Lục Duệ, sau đó cầm chén trà trước mặt lên uống.
Lục Duệ cười lạnh trong lòng, xem ra hai vị này đã đạt thành nhận thức chung, nhân thủ của ban một ban hai không đủ, công tác khẩn trương? Thế chẳng phải nói ban ba đang rất rãnh rỗi ư?
"Được rồi! Các anh đừng càu nhàu nữa, phòng đốc tra chúng ta sở dĩ phân công, mục đích chính là để ai lo việc nấy.

Mọi người đều có sở trường riêng, cứ đùn đẩy cho nhau đâu phải thái độ làm tốt công tác? Tôi thấy thế này đi, các anh giới thiệu một chút vụ án với tôi, nếu ban một và ban hai đều tham gia thì tôi cũng muốn nghe xem các anh đã điều tra được gì." Lục Duệ bất động thanh sắc nói.
Nghe vậy sắc mặt của Hầu Thiết và Khổng Kính Hoa lập tức thay đổi, hai ban trưởng của ban một ban hai cũng lập tức biến thành rùa đen rút đầu, cúi đầu dứt khoát đếm kiến dưới chân, cũng chẳng nghĩ phòng đốc tra lấy đâu ra kiến?
Vì sao?
Vì Chột dạ!
Bất kể là vụ án thành phố Thanh Giang hay là vụ án thành phố Tân Châu, đối với phòng đốc tra tỉnh ủy mà nói, đều không phải là có thể dễ dàng giải quyết, hai vụ án này bọn họ đều từng đi điều tra, trước tiên là nói về vụ án thành phố Tân Châu, thị chính phủ, thính xây dựng tỉnh, cục quy hoạch tỉnh, cục công an thành phố Tân Châu, mấy đơn vị này người nào đơn vị nào là mình có thể tùy tiện quyết định? Những đại lão này tay trơn như dính dầu, tất cả đều là cao thủ Thái Cực quyền, anh đẩy tôi, tôi đẩy anh, cứ nói trách nhiệm không phải của mình.


Mấu chốt nhất là, mỗi một bộ môn cấp bậc đều không thấp, cũng có nghĩ là quan hệ đều rất cứng, Hầu Thiết nhớ mang máng lúc mình vừa nhận được thông tri của tỉnh ủy, trong một giờ điện thoại trong tay không ngừng đổ chuông, tất cả đều là thế lực các nơi cầu tính, lại là chỉ thị quan trọng của các lãnh đạo, nơi này không thể động, chỗ kia phải cẩn thận, phòng đốc tra bị kẹp ở giữa, làm sao dám tùy tiện điều tra, mà cũng có năng lực điều tra ra không?
Về phần vụ án Thanh Giang, càng làm cho người ta không nói được lời nào, ban hai phái đốc sát viên tới, căn bản ngay cả người phụ trách chủ yếu của thị ủy Thanh Giang cũng không có, tới bên kia thì người đối phương an bài tiếp đãi là La Xuân Kiều, em gái ruột của thường ủy tỉnh ủy, bí thư Ủy ban chính pháp tỉnh La Xuân Hạc, đầu Khổng Kính Hoa to như cái đấu, dẫn đám người bê mình ở Thanh Giang ba ngày thì quyết đoán rút về, trong ba ngày ngay cả cửa khách sạn cũng không dám bước ra một bước, vậy có thể có thu hoạch gì.
Sắc mặt Lục Duệ lập tức trở nên âm trầm, nhìn thấy bộ dạng không ai muốn nói gì của họ, Lục Duệ vỗ bàn!
"Nhìn bộ dạng hiện tại của các anh kìa, các anh đại biểu cho tỉnh ủy tra xét cả một tuần mà chẳng tra được gì, thể diện của phòng đốc tra tỉnh ủy bị các anh làm cho mất hết rồi! Tình huống chưa làm rõ đã trở về oán thán.

Các ban khác thì sao? Người khác cũng có vụ án khó giải quyết, vụ cải cách xí nghiệp quốc hữu thành phố Mộc Dương ban ba người ta có thể làm tốt, các anh vì sao không làm được?"
Lục Duệ từ trước tới nay ở phòng đốc tra biểu hiện đều rất ổn trọng, trước giờ đều là mặt mày tươi cười, giống như là không biết giận vậy, hiện tại đột nhiên vỗ bàn chửi, thực sự khiến tất cả mọi người giật nảy mình.
Tình huống Hôm nay Lục Duệ đã nhìn ra, Hầu Thiết và Khổng Kính Hoa chắc là định bỏ gánh, từ tình huống bọn họ điều tra lâu như vậy không ngờ một chút tiến triển cũng không có có thể phân tích ra, vụ án lần này khẳng định có liên quan rất lớn, cho nên hai người này định đối đãi tiêu cực, nhưng Hàn Định Bang đã giao phó, muốn đem điều tra rõ ràng toàn bộ sự việc, Lục Duệ tất nhiên sẽ không dễ dàng từ bỏ, các anh nếu không định làm, vậy tự tôi làm, nhưng cho dù vậy thì Lục Duệ cũng phải gõ hai tên phó thủ này đã.
Đã trải qua mấy năm mưa gió trong quan trường, Lục Duệ không còn là thanh niên nhiệt huyết vừa mới vào quan trường kia nữa, hắn làm việc tất nhiên là phải cân nhắc toàn diện, hai vụ án này dựa theo lời Hàn Định Bang nói với mình, rất có thể liên lụy đến cả lãnh đạo tỉnh ủy.
Nhưng, Lục Duệ tin, nếu như mình đoán không sai, đây là đòn quyết định thắng bại mà Hàn Định Bang tung ra.