Quyền Khuynh Nhất Thế

Chương 522: Xử Trí Nông Quân






" Đường Đường, tin tức này chuẩn chứ?" Lục Duệ trầm giọng cười hỏi Đường Tiếu.
Đường Tiếu gật đầu, trong mắt hiện lên một đạo hàn mang: "Tiền thưởng của vợ anh rất cao, đám cháu chắt ở tỉnh thành này nhao nhao đi tìm họ Nông khắp thế giới."
Nhíu mày, Hoàng Bác Văn quả quyết nói: "Nếu như vậy thì động thủ đi."
Nói xong, Hoàng đại thiếu tóm cái túi bên cạnh: "Người tôi tìm xong rồi, tất cả đều là đáng tin, lúc nào thì động thủ?"
Đường Tiếu đứng lên, cúi đầu nhìn chằm chằm Lục Duệ: "Anh nếu không tin bọn tôi thì chúng ta lập tức đi ngay."
Cười khổ một chút, Lục Duệ bất đắc dĩ nói: "Hai anh có thể để tôi nói hết đã không?"
Đường Tiếu và Hoàng Bác Văn sửng sốt, nhìn nhau một cái, sau đó nhìn Lục Duệ nói: "Anh nói đi."
Trên mặt Lục Duệ lộ ra vẻ cảm kích: "Nói thật, các anh có thể mạo hiểm lớn như vậy để ra mặt giúp tôi tra tin tức của Nông Quân, tôi đã rất cảm kích, nếu là bởi vì chuyện này mà để các anh liên lụy, vậy tôi biết ăn nói sao với bí thư Hoàng và bí thư Đường.

Chuyện lần này chẳng những các anh không thể đi, tôi cũng sẽ không đi."
Hoàng Bác Văn lộ ra vẻ đăm chiêu: "Anh chẳng lẽ muốn tha cho tên họ Nông?"
"Tha cho hắn á?" Trong mắt Lục Duệ hiện lên hàn quang: "Tha cho hắn thì tôi chẳng phải có lỗi với cô gái đang nằm trên rường bệnh sao."
Khóe miệng phác ra một nụ cười tàn nhẫn: "chúng ta không đi không có nghĩa là người khác không đi."
Nói xong Lục Duệ lấy di động ra bấm số.

Sau mấy tiếng tút tút, Lục Duệ nói vào điện thoại địa chỉ mà Đường Tiếu vừa nói với mình.
" Tôi câu thông với bên trên rồi, chỉ cần hai người đó đừng chết là được, những người khác tùy các anh."
Theo lời nói của Lục Duệ, Đường Tiếu và Hoàng Bác Văn đều cảm thấy da đầu có chút run lên, Lục Duệ dùng ngữ khí tùy ý như vậy quyết định vận mệnh của mấy người.
người bên kia Điện thoại không nói gì mà trực tiếp dập máy.
Đêm hôm ấy, tại một căn biệt thự ở ngoại ô thành phố Tân châu xảy ra bắn nhau, sau đó thì cháy, khi cảnh sát tới thì chỉ có một người còn sống, mười hai người chết, bao gồm cả một nữ nhân.
" Tay chân của nam nhân đều bị người ta đánh gãy, thủ pháp của đối phương rất chuyên nghiệp, xương cốt đều bị đánh nát, cho dù thần tiên tới cũng chịu không nối được."
Khi thủ hạ của mình báo cáo lên, thính trưởng thính công an tỉnh Tạ Đông Phú như muốn khóc, đây con mẹ nó còn là vị án bắt cóc à? Có trời mới tin!
" Nữ nhân kia thế nào?" Tạ Đông Phú kinh ngạc hỏi, dựa theo lý giải của hắn thì những người đó chắc sẽ không giết nữ nhân chứ?
Thủ hạ bất đắc dĩ đưa ra một tấm băng ghi hình: "Đây là băng ghi hình chúng tôi tìm được bên trong, là Nông Quân tự mình ra tay, hình như là do chia chắc không đều, cho nên phát sinh tranh chấp với Hồng Tú hắn giết Hồng Tú, sau đó dưới sự che dấu của bảo tiêu giấu người trong biệt thự.

Chắc là muốn đợi tiếng gió qua đi rồi mới trốn."
"Chạy trốn?" Tạ Đông Phú cười lạnh một tiếng, đối với một người điên tới vậy, sự đồng tình còn sót lại trong lòng cũng biến mất: "Thực sự cho rằng lão tử hắn là tỉnh trưởng thì có thể vô pháp vô thiên à? Báo cáo này cứ giao lên, chuyện còn lại tất nhiên là do các lãnh đạo đau đầu."
"Chị, chuyện lần này phiền chị rồi."
Ngoài sân bay Tân Châu, Lục Duệ nói với Thượng Quan Thâm Tuyết trước mặt.

Thượng Quan Thâm Tuyết thở dài: "Nhược Lam đã thu xếp xong cho Uông tiểu thư ở ở kinh thành rồi, chuyện bên kinh thành cậu không cần phải xen vào, lần này khi Nhược Tuyết dẫn người xông vào, họ Nông đã giết Hồng Tú, nói thật, cũng đỡ tay chân của tôi, bằng không đối với một phụ nữ có thai, Nhược Tuyết bọn họ thực sự thật sự không biết nên xuống tay thế nào.

Chỉ là cậu phải cẩn thận, chuyện lần này tuy rằng chúng ta chiếm lý, thu thập họ Nông.

Nhưng thế cục tỉnh H rắc rối phức tạp, Hàn Định Bang cũng chỉ vừa đứng vững, sự ủng hộ cung cấp cho cậu cũng hữu hạn, chuyện còn lại, vẫn phải dựa vào chính cậu."
Lục Duệ gật đầu: "Tôi minh bạch, quanh một đoạn thời gian nữa tôi sẽ được điều đến tỉnh lý, đợi cho tất cả gió êm sóng lặng rồi nói sau."
Máy bay chậm rãi xuyên qua mây trắng nơi chân trời, biến thành một điểm đen trong mắt Lục Duệ.
Từng giọt nước mắt thuận theo hai má Lục Duệ chảy xuống, trong tay cầm chiếc vòng ngọc, Lục Duệ thầm nói ở trong lòng: "Đình Đình, xin lỗi, anh không thể giết chết tên hỗn đản đó! Có điều em yên tâm, hắn sẽ bị báo ứng.

Hiện tại người đó chắc là sống không bằng chết."
Thời gian trôi qua một tháng, thành phố Tân Châu tỉnh H.
Nông Long Hải nhìn thấy Nông Long Hải, Hàn Định Bang cảm thấy hắn già đi rất nhiều, có lẽ là là chuyện của con đã khiến hắn mất đi hứng thú với tất cả, Nông Long Hải hiện tại giống như người mất đi mục tiêu, vẻ mặt tang thương.
Thông tri của Kinh thành buổi sáng hôm nay được phát ra, Nông Long Hải bị điều tới kinh thành, cả đời này không còn hy vọng lật mình, đương nhiên, Hàn Định Bang biết, Trung kỉ ủy đã triển khai công tác điều tra đối với Nông Long Hải, tin rằng không lâu nữa sẽ có một kết quả.


Xem ra, vị kia của Lâm gia vẫn canh cánh trong lòng một chuyện con gái bị ám sát.
Nhưng chuyện này chỉ là một việc nhỏ, chân chính khiến cho người ta chú ý là lời đồn bí thư thị ủy Minh Châu bị song quy, Hàn Định Bang từ một nguồn tin nào đó biết được, hiện tại thế cục Kinh thành rất loạn, tựa hồ Đoàn hệ của mình đang liên thủ với phái Lĩnh Nam của Lâm gia, muốn làm gì đó với Minh Châu hệ.
Mà lời dẫn của chuyện này tựa hồ chính là chuyện Lâm Nhược Lam bị người ta ám sát đã dẫn phát sự bất mãn mãnh liệt của thế lực quân đội nào đó đối với Minh Châu hệ, nghe nói có có đại lão muốn bóp chết Minh Châu hệ.
Nhìn người trẻ tuổi sắc mặt bình tĩnh trước mặt mình, Hàn Định Bang không nhịn được lắc đầu cười khổ, vận khí của Lục Duệ này không khỏi cũng quá tốt, bất kể là sự coi trọng của mình hay là thế lực phía sau của vợ, đều khiến hắn trên sĩ đồ có vốn hùng hậu hơn so với người khác.

Hơn nữa người này tựa hồ là là có năng lực sinh ra đã có, chỉ cần dựa theo trạng thái hiện tại mà phát triển, chính đàn Hoa Hạ về sau tất nhiên sẽ có chỗ của hắn.
" Công tác của Huyện Cẩm Phú giao nhận thế nào." Hàn Định Bang cười nói với Lục Duệ.
Lục Duệ cung kính ngồi đối diện Hàn Định Bang, không hề có thần sắc khẩn trương, nghe vậy thì đáp: "Công tác giao nhận đã hoàn thành, thị ủy không phái người ngoài tới làm bí thư huyện ủy, mà do phó bí thư huyện ủy Lao Mô tiếp nhận chức vụ tiếp nhận chức vụ, tôi chỉ giao nhận một chút công tác của huyện ủy với anh ta mà thôi."
Hàn Định Bang gật đầu: "Điều cậu tới tỉnh lý, một mặt là vì công tác của huyện Cẩm Phú đã đi vào quỹ đạo, cơ sở mà cậu đã đặt xuống rồi, không cần thiết phải ở đó nữa.

Một mặt còn lại là để cậu ma luyện trong cơ quan, hình như cậu vẫn chưa có kinh nghiệm công tác ở cơ quan phải không?"
Lục Duệ cung kính đáp: "Tôi trừ làm thư ký mấy tháng cho thị trưởng Âu ra thì vẫn chỉ công tác ở cơ sở."
"Ừ, địa phương đốc tra của tỉnh ủy là nơi luyện người khá tốt, cậu sau khi tới thì phải lắng nghe ý kiến của các lão đồng chí nhiều vào, có chuyện gì thì có thể tìm thư ký trưởng Hạ, biết chưa?" Hàn Định Bang hòa ái nói.
Lục Duệ gật đầu đáp ứng, hắn tất nhiên biết Hàn Định Bang đây là đang nói với, thư ký trưởng Hạ Tuấn là người của y.
"Mấy ngày nữa tỉnh trưởng mới đến, tôi sẽ khá bận, cậu tự dàn xếp chuyện ở tỉnh thành, tôi sẽ bảo Trần Dương giúp cậu." Hàn Định Bang cười nói.
Lục Duệ cảm kích nói: "Phiền ngài rồi, còn phải quan tâm vì chuyện của tôi."

Hàn Định Bang khoát tay: "Đây là Chu lão giao phó, chúng ta cũng không phải người ngoài."
Rời khỏi văn phòng của Hàn Định Bang, khi tới ngoài cửa, Trần Dương đưa cho Lục Duệ một chùm chìa khóa, cười nói: "Chỗ tôi đã tìm cho anh rồi, bên trong đã có sẵn đồ, địa chỉ ở đây, lát nữa tôi sẽ cùng bí thư Hàn tới Tề thành thị sát, mấy ngày nay sẽ không ở tỉnh thành, huynh đệ chúng ta có thời gian thì làm một bữa."
Lục Duệ gật đầu: "Phiền anh Trần rồi, chúng ta còn nhiều thời gian mà."
Trần Dương cười ha ha: "Đúng, còn nhiều thời gian mà."
Ra khỏi trụ sở tỉnh ủy, Lục Duệ ngẩng đầu nhìn trời, chuyện lần này, mình trực tiếp từ vị trí huyện trưởng, phó bí thư huyện ủy huyện Cẩm Phú được đề bạt tới vị trí chủ nhiệm phòng đốc tra tỉnh ủy, tuy rằng cấp bậc không có biến hóa, nhưng đã vào trụ sở tỉnh ủy, đây có lẽ chính là vận mệnh.
Ban lãnh đạo lãnh đạo Huyện Cẩm Phú có điều chỉnh không lớn, Tả Mai lên làm đại huyện trưởng, Lao Mô làm bí thư huyện ủy, Điền Quốc Cường là chủ nhiệm hội quản ủy khu du lịch sông Lượng Tử cũng được thêm chức vụ phó huyện trưởng và vào cuộc họp thường ủy.

Trịnh Hoa thăng nhiệm làm phó huyện trưởng thường vụ, phó bí thư huyện ủy thì do Vương Khải Tân đảm nhiệm.
Con đường Tương lai mình đã lát giúp họ rồi, có thể đi bao xa thì phải dựa vào chính họ.
Lâm Nhược Lam từ Kinh thành truyền đến tin tức, trải qua kiểm tra của chuyên gia kinh thành, thương thế của Uông Tuyết Đình đã ổn, có điều muốn khôi phục vẫn rất khó, hai vợ chồng Uông Quốc Phú tình tự đã ổn định, con gái tuy rằng thành người thực vật, nhưng cũng không đến nỗi âm dương cách biệt.

Lâm Nhược Lam nói với Lục Duệ, mình chuẩn bị đưa Uông Tuyết Đình tới nước Mỹ trị liệu, bởi vì cô ta nghe nói nước Mỹ có bác sĩ và dụng cụ đặc biệt trị liệu loại tình huống này, mặc kệ tốn bao nhiêu tiền, cũng phải cứu được Uông Tuyết Đình.
Lục Duệ không ngăn cản, trong chuyện này suy nghĩ của hắn và Lâm Nhược Lam là như nhau.
Đông đi xuân đến, bước chân của mùa xuân dần dần tới gần, Lục Duệ ở cửa trụ sở tỉnh ủy, lắc đầu cười cười, xem ra mình trong tương lai sẽ phải làm vài ba năm ở đây, phòng đốc tra tỉnh ủy không biết là địa phương gì, hy vọng có thể mang tới cho mình một kinh hỉ.
Vào lúc này, một chiếc Ferrari màu đỏ rất phong cách từ xa gáo thét phóng tới, két một tiếng đỗ trước mặt Lục Duệ, từ cửa kính xe một cái đầu thò ra, lớn tiếng nói với Lục Duệ: "Mày con mẹ nó mù à, chó khôn không ngáng đường, mày có hiểu không đấy."