Quyền Khuynh Nhất Thế

Chương 413: Chuyến Đi Tới Tỉnh Thành






Lục Duệ và Lý Minh Hoa đều rất rõ ràng, chuyện xây trường chỉ là một chuyện không quá quan trọng, xây đường mới là quan trọng nhất, chuyện đường xá này liên quan tới nhiều thứ hơn, không nói tới lợi ích ở các phương diện, chỉ là tài chính xây đường, cũng phải đi các nơi xin, huống chi Lục Duệ lần này còn định xây hẳn hai con đường cho huyện Cẩm Phú.
Hai đường quốc lộ Cẩm - Lượng, Cẩm - Mộc, đây là hai ý kiến Lục Duệ khi thương nghị với Lý Minh Hoa đã đề xuất, theo hắn, tài nguyên của lâm trường sông Lượng Tử hoàn toàn chính là một chậu châu báu thiên nhiên có thể khai phá thành khu phong cảnh du lịch, chỉ cần giao thông thuận tiện, ngành du lịch của huyện Cẩm Phú sẽ có điều kiện phát triển.
"Huyện trưởng, chuyện xây đường không gấp được, cần có kế hoạch tỉ mỉ, chuyện này anh p đốc xúc cục giáo dục và cục quy hoạch xuất ra một phương án." Lý Minh Hoa hòa ái nói.
Lục Duệ gật đầu: "Bí thư yên tâm, chuyện này tôi sẽ đốc xúc bọn họ, có điều trước đó, tôi còn có chuyện này muốn nói."
Lý Minh Hoa mỉm cười: "Huyện trưởng cứ nói."
Lục Duệ nói: "Mấy ngày nay tôi chuẩn bị xin phép tới tỉnh lý, xem có cơ hội tìm hiểu chuyện xây đường hay không, huyện Cẩm Phú chúng ta nếu muốn phát triển, không xây đường là không được."
Nghe thấy Lục Duệ xin phép tới tỉnh thành chạy chuyện xây đường, Lý Minh Hoa cao hứng nói: "Thật tốt quá, huyện trưởng à, lần này anh tới tỉnh thành nhất định phải hoạt động tốt, vạn nhất nếu thành công, anh chính là công thần số một của huyện Cẩm Phú chúng ta."
Lục Duệ rất rõ ràng suy nghĩ của Lý Minh Hoa, chuyện này hắn không phải bỏ sức, Lục Duệ xông lên đầu, quan hệ các phương diện đều là Lục Duệ đi khơi thông.

Làm không xong thì Lý Minh Hoa một chút trách nhiệm cũng không phải gánh, làm được thì , đối với mọi người mà nói, nhất là bí thư huyện ủy Lý Minh Hoa này, chính là một chính tích rất lớn, hắn đương nhiên là vui vẻ ngồi mát ăn bát vàng rồi.
Các thường ủy khác đều ôm tâm tư tương tự, đối với chuyện này Lục Duệ đề xuất, đều tỏ vẻ đồng ý, chỉ có bộ trưởng vũ trang Trần Hiểu Vũ là nhìn thoáng qua Lục Duệ rồi chỉ khẽ gật đầu.

Khi Cuộc họp thường ủy kết thúc, Trần Hiểu Vũ cố ý đi chậm lại vài bước, mỉm cười nói với Lục Duệ: "Huyện trưởng, anh rể tôi hỏi thăm anh."
Lục Duệ gật đầu cười khẽ: "Cảm tạ bộ trưởng Mạc đã nhớ tới, ngày hôm qua trong nhà thị trưởng Âu, cũng muốn mời bộ trưởng Mạc tới uống một chén, không ngờ tôi va thị trưởng Âu đều uống say, hôm khác có rảnh thì chúng ta tụ tập."
Trần Hiểu Vũ cười gật đầu, trong lòng thì chấn động không thôi, hắn có thể đi địa vị hiện tại, hoàn toàn là dựa vào anh rể Mạc Đông Phong giúp đỡ, mà hôm nay ở trên cuộc họp thường ủy ủng hộ Lục Duệ, cũng chỉ là bởi vì Mạc Đông Phong gọi điện thoại tới bảo hắn ủng hộ Lục Duệ một chút, chứ trong lòng đối với năng lực của Lục Duệ vẫn nửa tin nửa ngờ, chỉ là thanh niên hơn hai mươi, có năng lực gì chứ?
Nhưng những lời nói của Lục Duệ lại khiến Trần Hiểu Vũ phải nhìn với con mắt không, không nói chuyện nhà máy in, chỉ là có thể cùng uống tới say với thị trưởng, điều này có nghĩa là quan hệ của Lục Duệ và Âu Văn Hải cực kỳ thân thiết, theo Trần Hiểu Vũ, sĩ đồ về sau của Lục Duệ tuyệt đối không thể khinh thường.
"Được rồi, chờ huyện trưởng từ tỉnh lý về, chúng ta tụ tập." Trần Hiểu Vũ cười nói.
Buổi chiều Hôm ấy, dẫn theo Điền Quốc Cường và Đường Kiến Hoa, Lục Duệ rời khỏi huyện Cẩm Phú, tới tỉnh thành.
Lục Duệ biết rõ, sửa đường tuyệt đối không đơn giản như trong tưởng tượng, bởi vì khi ở huyện Đại Đồng và huyện Thuận An hắn đã sửa hai con đường, Lục Duệ biết rất rõ, sửa một con đường quốc lộ không phải là đơn giản như trong tưởng tượng, các loại trình tự thì không nói, chỉ tài chính thôi cũng là một con số trên trời rồi, với tình huống của huyện Cẩm Phú, giá thành của một km đường cũng không thể ít hơn mười lăm vạn, huống chi là hai con đường quốc lộ, nếu như muốn xây một con đường là bốn mươi km, hai con đường cũng gần một trăm km, vậy thì tiền phải bỏ ra cực lớn, xem ra chỉ có thể sửa trên cơ sở vốn có thôi!
Trên đường gập gềnh tới nội thành Mộc Dương, Lục Duệ đã cẩn thận quan sát tình huống mặt đường, con đường này tổng thể mà nói thì khá rộng, chỉ là mặt đường có vấn đề nghiêm trọng, chuẩn xác mà nói, con đường dưới chân này không phải là một điểm nào đó, mà là toàn bộ đều nát rồi.
Nếu như về sau muốn phát triển ngành du lịch va vận chuyển của huyện Cẩm Phú, lượng xe cộ ở đây tất nhiên sẽ gia tăng, nếu như xây đường giống như lúc trước, chỉ lát một tầng nhựa đường lên con đường cũ, mặt đường đơn giản một chút, nhưng như vậy, năng lực chịu tải sẽ bị hạn chế, trong lòng Lục Duệ thực sự rất là rối rắm.
Khi tới tỉnh thành, đã là hơn tám giờ tối, bảo Điền Quốc Cường và Đường Kiến Hoa ở lại thành phố Mộc Dương thiến lập ban trí tỉnh của tỉnh thành, Lục Duệ một mình rời khỏi nơi này, nếu là đi quan hệ, vậy thì phải dựa vào chính bản thân mình.
Ban trú tỉnh, ban trú kinh, đây đều là trạm liên lạc mà chính phủ địa phương thiết lập ở tỉnh thành hoặc là kinh thành, bất kể là lãnh đạo hay là nhân viên công tác tới đây làm việc, có một địa phương như vậy đều vô cùng thuận tiện.


Tuy rằng phí tổn không ít, nhưng Lục Duệ cảm thấy, có một chỗ như vậy làm chuyện gì cũng tiện hơn không ít, tốn chút tiền cũng đáng.
Lục Duệ đang muốn đi bái phỏng Tả Cương, anh trai của Tả Mai thì điện thoại đổ chuông.
"Xin chào, là đồng chí Lục Duệ phải không?"
Số là số lạ, giọng cũng là giọng mà Lục Duệ không quen.
Ngây ra một thoáng, Lục Duệ chậm rãi đáp: "Xin chào, tôi là Lục Duệ, xin hỏi anh là?"
Người nọ cười ha ha: "Chào đồng chí Lục Duệ, tôi là thư ký Trần Dương của bí thư tỉnh ủy Hàn."
Lục Duệ ngẩn người, vội vàng nói: "Chào anh, chào thư ký Trần."
Trần Dương cười cười: "Bí thư Hàn muốn nói chuyện với anh."
Không đợi Lục Duệ có phản ứng, giọng nói của Hàn Định Bang đã vang lên.
" Lục Duệ, lát nữa tới nhà tôi ăn cơm nhé, chúng ta tâm sự." Giọng nói của Hàn Định Bang rất nhiệt tình, tựa như nói với con cháu trong nhà.
Lục Duệ rất sửng sốt, cơ hội gặp mặt của Hàn Định Bang và mình cũng không nhiều, bỗng dưng nhiệt tình như vậy, cũng khiến Lục Duệ có chút thụ sủng nhược kinh.


Cung kính gật đầu, Lục Duệ đáp ứng: "Cám ơn bí thư Hàn, lát nữa tôi sẽ tới."
Hàn Định Bang cười ha ha: "Yên tâm đi, không chỉ của một mình tôi đâu, còn có cả Nhược Lam nữa."
Là đại tiểu thư duy nhất của kinh thành Lâm gia, tuy rằng Lâm Nhược Lam đã rời khỏi Lâm gia, nhưng dựa vào trình độ được sủng ái của cô ta trước mặt các lão nhân ở kinh thành, cộng với hiện tại lại là siêu cấp phú hào danh chấn hải ngoại, tin rằng bất kể là đi đến đâu, cũng đều được tôn sùng là thượng khách, lại thêm lần này Lâm Nhược Lam đặc biệt tới tỉnh H đầu tư, giúp Âu Văn Hải đứng vững ở thành phố Mộc Dương, từ trên mặt nào đó mà nói, cũng là giúp Hàn Định Bang, dù sao tập đoàn đầu tư của cô ta ở nước Mỹ cũng được coi là ngôi sao sáng của giới đầu tư, có thể đầu tư ở tỉnh G, đối với Hàn Định Bang mà nói thì giống như là một loại khẳng định, cho thấy sách lược của y là chính xác.
Về phần thái độ đối đãi với Lục Duệ, dù sao cũng là làm lấy lòng, vừa có thể khiến Lâm Nhược Lam vui vẻ, lại vừa có thể khiến Âu Văn Hải và Lục Duệ cảm thấy được mình coi trọng, Hàn Định Bang không có lý do gì mà không làm như vậy.
Lục Duệ rất nhanh liền lái xe tới trụ sở tỉnh ủy, sau khi thông báo với cảnh vệ, Lục Duệ an vị ở phòng cảnh vệ để chờ.
Lát sau, một nam nhân trung niên khoảng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi tới cửa phòng, nói: "Là đồng chí Lục Duệ hay không?"
Lục Duệ đứng lên, nhìn nam nhân trung niên trước mặt, gật đầu nói: "Xin chào, tôi là Lục Duệ."
Đối phương gật đầu: "Xin chào, tôi là Trần Dương, bí thư Hàn bảo tôi tới tiếp anh."
Lục Duệ tươi cười: "Phiền thư ký Trần rồi."
Trần Dương mỉm cười: "Đừng khách khí, xin theo tôi."
Hai người một trước một sau đi tới tầng một tỉnh ủy, trên đường đi, Trần Dương cũng không nói nhiều, chỉ đi trước dẫn đường, hắn vừa mới trở thành thư ký của Hàn Định Bang chưa được bao lâu, cho dù đối với vị huyện trưởng mà tới bí thư tỉnh ủy cũng chủ động mời ăn cơm này có chút tò mò, nhưng cũng không mở miệng hỏi.
Lục Duệ thì càng không hơi đâu không có việc gì lại nói lắm, lần đầu tiên gặp mặt, vẫn chưa tới trình độ này.
Khi tới cửa, Lâm Nhược Lam không ngờ đã đứng chờ trước cửa, biết Hàn Định Bang rất coi trọng Lâm Nhược Lam, Trần Dương cung kính nói: "Chào Lâm tiểu thư."

Lâm Nhược Lam mỉm cười, đi tới khoác tay Lục Duệ, nói: "Phiền thư ký Trần rồi, đây là bạn trai tôi - Lục Duệ."
Nhìn thấy bộ dạng của Lâm Nhược Lam, Trần Dương cười ha ha, trong lòng đánh giá Lục Duệ cao thêm vài phần, dù sao có thể trở thành bạn trai của đại tiểu thư của Lâm gia, nếu như không có vài phần bản lãnh thật sự thì chỉ sợ đã sớm bị nuốt tới xương cũng không còn rồi.
Nhìn thoáng qua Lục Duệ, Lâm Nhược Lam cười nói: "Mau vào đi thôi, chú Hàn về lâu rồi."
Đi vào phòng, nhìn thấy Hàn Định Bang đang ngồi ở đó đọc báo, Lục Duệ cung kính cúi đầu nói: "Chào bí thư Hàn."
Nhìn thấy Lục Duệ đi vào, Hàn Định Bang bỏ báo xuống, mỉm cười nói: "Thị trưởng Âu sáng gọi điện thoại cho tôi, con bé Nhược Lam này lại cứ nói, không gặp cậu thì không đầu tư vào tỉnh H của chúng tôi, xem ra, tôi không gặp cậu là không thể." Y cũng không phải loại rỗi hơi bên đường, công việc mỗi ngày cơ hồ là xếp thành núi, nếu như không phải Âu Văn Hải và Lâm Nhược Lam cùng nhau yêu cầu, Hàn Định Bang sao có thời gian, cho dù là hôm nay cũng phải bỏ một cuộc tiếp khách.
Lâm Nhược Lam lúc này đã kéo Lục Duệ ngồi xuống, nghe vậy liền nhìn Hàn Định Bang: "Chú Hàn, chú không thể nói vậy được, cháu đầu tư cũng là để tỉnh H phát triển, làm gì mà cọi cháu như con buôn thế?"
Hàn Định Bang dứt khoát không lắm lời với vị đại tiểu thư này nữa, nhìn Lục Duệ nói: "Làm không tồi, Văn Hải đã báo cáo tình huống công tác của cậu ở huyện Cẩm Phú cho tôi rồi, chuyện của nhà máy in xử lý không tồi, phí không ít đầu óc, có một số việc nếu muốn thấu triệt hơn một số, chuyện của nhà máy in huyện Cẩm Phú khẳng định không phải một lần hai lần, nhưng vì sao cậu vừa thượng nhiệm đã làm lớn như vậy? Còn nữa, các lãnh đạo khác của huyện ủy thì sao? Chẳng lẽ bọn họ không xử lý được chuyện này ư? Sao cứ phải để huyện trưởng vừa thượng nhiệm như cậu xử lý.

Rất nhiều chuyện phải nghĩ sâu hơn."
Hàn Định Bang là ai? Đó là tài tướng hệ đoàn được bồi dưỡng trọng điểm, há có thể không nhìn ra chủ ý của Lý Minh Hoa và Dương Sơn, chỉ nghĩ một chút là minh bạch dụng tâm của bọn họ, có điều mình đưa Lục Duệ tới huyện Cẩm Phú là để tôi luyện, có mấy đối thủ tùy thời đều tiến hành tính kế như vậy tồn tại, đối với sự trưởng thành của Lục Duệ cũng coi như là một chuyện tốt.

.