Quyền Khuynh Nhất Thế

Chương 388: Cảm Động Tâm Linh






Mắt thấy xe của Mạc Đông Phong đã đi xa, Lục Duệ cười cười, vừa muốn xoay người đi thì liền nghe thấy Lý Minh Hoa ở phía sau nói: "Huyện trưởng tiểu Lục, có thời gian không? chúng ta nói chuyện một chút."
Lục Duệ sửng sốt, tuy rằng đối với tên bí thư huyện ủy có chút cậy già lên mặt có rất nhiều bất mãn, nhưng hắn vẫn gật đầu nói: "Được, vậy lên xe của bí thư Lý nói chuyện."
Thấy Lục Duệ thức thời như vậy, trong lòng Lý Minh Hoa cũng cao hứng, dù sao huyện trưởng mới này là người Đoàn Trung ương phái, không nhất định có bối cảnh gì, nếu như mình ép đối phương quá găng, chưa chắc sẽ gặp phải mầm tai họa gì.

Cảm giác làm thổ hoàng đế ở địa phương huyện Cẩm Phú này không tồi, Lý Minh Hoa cũng không muốn gặp phải phiền toái gì.
Huyện trưởng nhiệm trước là vì bị Lý Minh Hoa ép quá mức, cho nên mới chủ động xin được điều đi, tuy rằng thượng cấp không nói gì, nhưng rất rõ ràng, nếu như lặp đi lặp lại nhiều lần có huyện trưởng bị bí thư huyện ủy hắn chèn ép phải đi, như vậy thượng cấp có thể có thể sẽ cân nhắc điều chỉnh ban lãnh đạo huyện Cẩm Phú, dù sao nếu như người số hai bị người đứng đầu áp chế quá, đối với sự phát triển trường kỳ của huyện lý cũng bất lợi.
Có điều hiện tại xem ra, huyện trưởng mới tới này vẫn rất tôn trọng mình, cảm giác này khiến Lý Minh Hoa rất thoải mái, nhìn Lục Duệ cũng thuận mắt hơn không ít.
Đương nhiên Lý Minh Hoa cũng chỉ đắc ý trong lòng một thoáng rồi lập tức tỉnh táo lại, cùng Lục Duệ một trước một sau lên xe.
Xe chậm rãi lái tới trụ sở huyện ủy, Lý Minh Hoa nhìn Lục Duệ mỉm cười: "Huyện trưởng Lục, về sau chúng ta công tác chung, tôi hơn cậu vài tuổi nên cũng không khách khí, có chuyện gì thì cứ nói, huyện ủy sẽ toàn lực ủng hộ công tác của huyện chính phủ."
Lục Duệ cười cười, cung kính nói: "Cám ơn sự quan tâm của bí thư Lý, tôi nhất định sẽ cố gắng làm tốt công tác của huyện chính phủ, dưới sự lãnh đạo của huyện ủy làm tốt xây dựng huyện Cẩm Phú chúng ta, về sau còn cần bí thư ngài ủng hộ nhiều hơn."
Làm huyện trưởng, Lục Duệ phải nhận sự lãnh đạo của huyện ủy, đây là quy củ trên quan trường, cho dù là Lục Duệ trong lòng không hài lòng với vị bí thư Lý này thì hắn cũng phải dựa theo quy củ.

Dù sao địa vị của người ta cao hơn mình, hơn nữa còn là lão tiền bối, ở trong quan trường này là lễ tiết tất yếu.
Hơn nữa, Lục Duệ lúc này đã là huyện trưởng, không còn là phó bí thư huyện ủy khi ở huyện Đại Hồng hoặc là huyện Thuận An nữa, khi đó có huyện trưởng hoặc là bí thư huyện ủy giúp gánh trách nhiệm, rất nhiều chuyện Lục Duệ chỉ cần chu toàn giữa bọn họ là làm được, vấn đề hiện tại là hắn phải trù tính chung, cân nhắc toàn diện, đây là phải có cái nhìn đại cục.
Cho nên Lục Duệ rất thông minh hạ thấp tư thái một chút, mới đến mà, mình trước tiên vẫn phải tìm hiểu một chút tình huống đã.

Lý Minh Hoa lúc này cũng chính là châm dự phòng cho Lục Duệ, trong lòng hắn, không hề coi Lục Duệ là là đối thủ của mình, đối thủ chân chính là người khác, trong cảm nhận của hắn, Lục Duệ chỉ cần không bị đối phương kéo về là được.
Tiếp theo hai người nói chuyện thiên nam hải bắc, thoạt nhìn th tán gẫu tựa hồ rất vui vẻ, có điều trong lòng hai người đều biết rõ, đây chỉ là ngoài mặt.
Lý Minh Hoa rất minh bạch, Lục Duệ hiện tại chưa nắm được chi tiết về huyện Cẩm Phú cho nên mới có biểu hiện hữu hảo như vậy, đợi cho hắn biết được tình huống cụ thể rồi, khẳng định sẽ không cam lòng làm một huyện trưởng không có quyền lực, huống chi, mình hiện tại vẫn chưa hoàn toàn khống chế được thế cục trong huyện, cho nên mới không thể không tỏ ý tốt với Lục Duệ.

Mà Lục Duệ cũng hiểu rõ, Lý Minh Hoa đối với mình, chắc là không nắm rõ được ý đồ bên trên cho nên mới hữu hảo như vậy.
Đợi cho có một ngày hai người nắm rõ đối phương rồi, như vậy va chạm và đọ sức giữa hai người là khó tránh khỏi.
Trở lại văn phòng huyện chính phủ, Lục Duệ ngồi xuống ngồi xuống thì chủ nhiệm văn phòng huyện chính phủ Chiêm Quyền liền bước vào, cung kính nói với Lục Duệ: "Huyện trưởng, ngài xem còn cần gì thêm cho văn phòng nữa không?"
Lục Duệ nhẹ nhàng lắc đầu, quan sát văn phòng một chút rồi nói: "Như vậy là được rồi, lát nữa anh kiếm một cái bản đồ treo lên cho tôi, tôi có chỗ dùng."
Chiêm Quyền gật đầu nói: "Vậy tôi lát nữa sẽ sai người chuẩn bị, buổi chiều sẽ treo lên cho ngài."
Sau đó Chiêm Quyền dè dặt ra ngoài.
Lục Duệ vừa thượng nhiệm, cái này gọ là vua nào triều thần nấy, Chiêm Quyền là huyện trưởng thượng nhiệm đề bạt lên, tất nhiên khi đối mặt với Lục Duệ không khỏi có chút không yên, nhưng hắn cũng không ngờ, Lục Duệ lại không có ý động tới hắn.
Lục Duệ minh bạch một đạo lý, mình mới đến huyện Cẩm Phú, rất nhiều chuyện đều hai mắt mờ tịt, nếu như tùy tiện hành động, rất dễ sẽ mang tới cớ cho người khác, chẳng thà tĩnh quan kì biến, chờ đợi tình huống phát triển, Lục Duệ tin, vấn đề của huyện Cẩm Phú khẳng định không ít, chỉ chẳng qua là cần một thời gian để bùng nổ mà thôi.
Về phần vấn đề đề bạt người nhà, Lục Duệ tạm thời chưa nghĩ đến, mình ở đây một người quen cũng không có, cũng căn bản không biết ai có năng lực, ai có thể tin cậy, tùy tiện đề bạt một người, vạn nhất đề bạt phải một người có vấn đề thì chẳng phải là tự hủy tiền đồ sao.
Cho nên ý định của Lục Duệ hiện tại chính là lấy tĩnh chế động.
Lúc này Chiêm Quyền lại bước vào: "Huyện trưởng, phó huyện trưởng lao đến báo cáo công tác."

Lục Duệ hơi sửng sốt, phó huyện trưởng thường vụ Lao Mô?
Đối với cái tên này hắn cũng cảm thấy rất thú vị, khi được giới thiệu hắn cũng chú ý, vị phó thủ của huyện chính phủ này là nam nhân trung niên hơn bốn mươi tuổi, là một người có bộ dạng trí thực cực nặng, nhìn qua thì giống thầy giáo hơn là một quan viên.
Gật đầu, Lục Duệ nói: "Mời anh ta vào đi."
Tâm tình của Lao Mô có chút bất đắc dĩ, hắn là người của huyện trưởng tiền nhiệm, lần này thị ủy tiến hành điều chỉnh ban lãnh đạo huyện Cẩm Phú, vốn tưởng rằng mình hoặc là có thể ngồi lên vị trí huyện trưởng này, hoặc là có thể mượn cơ hội để được điều đến địa phương khác, nhưng không ngờ rằng Lục Duệ trực tiếp từ Đoàn Trung ương hàng không xuống, không chỉ như thế, mình không ngờ vẫn giẫm chận tại chỗ, có điều nghĩ tới nghĩ lui, hắn cảm thấy Lục Duệ mới đến, khẳng định không có tâm phúc gì, mình lúc này chủ động đầu nhập, chắc sẽ nhận được sự trọng dụng của hắn.
"Huyện trưởng Lục, chào ngài."
Vừa đi vào văn phòng, Lao Mô liền vươn tay cười nói với Lục Duệ.
Lục Duệ mỉm cười, đứng lên bắt tay Lao Mô: "Đồng chí Lao Mô khách khí rồi, mời ngồi."
Dù sao người ta cũng là thường ủy đầu tiên tìm mình báo cáo công tác huyện ủy, Lục Duệ Lục Duệ phải nhiệt tình một chút.
"Huyện trưởng, ngài chắc cũng có hay, trong khoảng thời gian này công tác trong huyện rất loạn, rất nhiều phân công không rõ ràng, các bộ môn đùn đẩy nhau, các quần chúng cũng có ý kiến rất lớn." Vừa ngồi xuống, Lao Mô đã liền bắt đầu than khổ với Lục Duệ,
Lục Duệ mỉm cười, chậm rãi nói: "Có tình huống như vậy sao?"
Lao Mô sửng sốt, lập tức nói: "Đúng vậy,giờ ngài tới, chúng tôi có người dẫn dắt rồi, không còn phải phát sầu về chuyện trên công tác nữa."
Trong nửa tiếng, Lục Duệ nói chuyện hư vô mờ mịt với Lao Mô, đối với Lao Mô trong miệng luôn tỏ ý sẵn sàng góp sức, Lục Duệ cứ lập lờ cho qua, Lao Mô cũng không phải là kẻ ngốc, mình tùy tiện tới cửa mình như vậy, Lục Duệ nếu dám tùy tiện tin lời nói của mình thì hắn cũng không dám đi theo Lục Duệ.
Nhiệt tình tiễn Lao Mô, trên mặt Lục Duệ lộ ra vẻ trầm tư.
Buổi chiều lúc tan tầm, Lục Duệ được chủ nhiệm văn phòng chủ nhiệm văn phòng Chiêm Quyền đưa đến nhà khách huyện, Chiêm Quyền áy náy nói: "Ký túc xá Huyện ủy đang sửa sang, ngài trước tiên ở đây đã, qua mấy ngày là xong."
Lục Duệ cười cười, từ trong ví lấy ra một xấp tiền, nói: "Nhờ anh chuyện này, lát nữa giúp tôi thuê một căn nhà ở gần huyện chính phủ, tốt nhất là yên tĩnh một chút."

Chiêm Quyền nhìn mặt trong tay mình, do dự nói: "Cái này..."
Lục Duệ nói: "Không sao.

Tôi thích yên tĩnh, anh cứ an bài đi."
Chiêm Quyền lúc này mới gật đầu rời đi.
Ăn qua loa gì đó, Lục Duệ ra khỏi nhà khách huyện, bởi vì hắn luôn cảm thấy, muốn tìm hiểu một nơi, chỉ có dưới tình huống không có lãnh đạo đi cùng mới có thể tìm hiểu được rõ nhất.
Kiếp trước Lục Duệ từng tới huyện Cẩm Phú một lần, bởi vì hắn có hai bạn đại học là người huyện Cẩm Phú, có điều kiếp này mình không liên hệ gì với bạn học đó nữa, chắc người ta cũng quên mất mình rồi.
Đi một vòng quanh trấn Cẩm Phú, Lục Duệ phát hiện nơi này thực sự rất nghèo, thậm chí còn thậm chí còn không bằng huyện Đại Hồng trước kia, lắc đầu cười, mình đúng là có duyên với những địa phương nghèo.
Sáng sớm Ngày hôm sau, sau khi Lục Duệ đi làm, liền gọi chủ nhiệm văn phòng Chiêm Quyền tới.
"Thông tri với bên dưới một chút.

tôi muốn tới thị sát."
Lục Duệ thản nhiên nói.
Chiêm Quyền sửng sốt, theo bản năng hỏi: "Đi đâu?"
Trầm ngâm một chút, Lục Duệ nói: "tới cục giáo dục đi, à không, trước tiên đi thăm trường học trong huyện đã." Dừng một chút, Lục Duệ nói: "Đừng nói với bất kỳ ai, chỉ anh đi với tôi thôi."
Khi Lục Duệ đứng trước cửa trường trung học Cẩm Phú, trường học duy nhất của huyện Cẩm Phú, sắc mặt trở nên xanh mét, mấy gian nhà rách nát, trong sân thể dục ngay cả giá bóng rổ cũng không có.
"Đây là trường trung học và tiểu học mà anh nói với tôi đấy à?"
Lục Duệ áp chế sự phẫn nộ trong lòng, lạnh lùng nói với Chiêm Quyền.

Chiêm Quyền cười khổ không nói gì.
"Ngay lập tức gọi cục trưởng cục giáo dục tới đây, tôi cũng muốn xem hắn giải thích với tôi như thế nào."
Sau nửa tiếng, Lục Duệ khi nhìn thấy người tự xưng là Lao Động, cục trưởng cục giáo dục huyện Cẩm Phú trước mặt mình thì cả người ngây dại.
Lục Duệ nhớ rõ, trên tư liệu, Lao Động là một cán bộ thanh niên hơn ba mươi tuổi, nhưng người xuất hiện trước mặt mình này nhìn qua thì phải hơn bốn mươi tuổi rồi, mặc quần áo vì giặt mà sờn hết, đeo kính, trên mặt không che giấu được vẻ mệt mỏi.
"Cục trưởng Lao, chuyện này, anh hãy giải thích cho tôi! Nếu không thì tôi lập tức cho anh về quê chăn vịt." Tuy rằng có chút tò mò với bộ dạng này của Lao Động, nhưng Lục Duệ vẫn hừ lạnh một tiếng nói.
Lao Động cười khổ không nói gì.
Lúc này một non nớt có chút non nớt vang lên: "Ông là người xấu, ông muốn đuổi chú Lao."
Lục Duệ sửng sốt, lại phát hiện là đứa nhỏ hơn mười tuổi đang đứng cách mình không xa, vừa rồi lên tiếng rõ ràng là mấy người trong số chúng.
Không đợi Lục Duệ lên tiếng, đứa nhỏ đứa nhỏ không ngờ nhặt đá từ dưới đất lên ném Lục Duệ, rồi vừa ném vừa mắng: "Đánh, đánh cái tên xấu xa này."
Lục Duệ ngây ra, không đợi hắn lên tiếng, Lao Động đã vội la lên: "Hầu tử, mấy đứa dừng tay lại cho chú."
Nói xong thì xoay người nói với Lục Duệ: "Huyện trưởng Lục, công tác của tôi không làm tốt, ngài cứ xử phạt tôi, đứa nhỏ đứa nhỏ này chỉ là nghịch quá thôi, ngài đừng trách."
Lục Duệ lại không để ý đến hắn, chỉ nhẹ giọng hỏi mấy đứa nhỏ trước mặt: "Nói với chú, vì sao các cháu không cho chú Lao đi."
Đứa nhỏ đó là con gái, khuảng mười một mười hai tuổi, nhìn Lục Duệ, có chút sợ hãi nói: "Thấy giáo nói, chú Lao là người tốt, chú ấy vì mấy đứa nhỏ chúng cháu trong huyện mà đã hơn mười năm rồi không rời khỏi nơi này ngay cả nhà cũng không có."
Vào lúc này, mấy người lớn từ trong trường học đi ra, nghe thấy lời nói của đứa nhỏ đó thì thở dài: "Vị lãnh đạo này, ngài nếu có bản lĩnh thì cứ đuổi cục trưởng Lao đi đi, đừng đẻ anh ta cứ phải ở đây chịu khổ."
Lục Duệ sửng sốt, liền nghe thấy Lao Động vội vàng nói: "Thầy giáo, thầy nói gì vậy, Vị này là huyện trưởng Lục của huyện lý."
Một lão nhân lớn tuổi nhất trong Mấy người kia nói: "Vị huyện trưởng Lục này, tôi xin ngài, cách chức anh ta đi, từ lúc lên làm cục trưởng cục giáo dục, tiền lương mười năm của Lao Động này đều bỏ hết cho những đứa nhỏ này, mười năm, anh ta chẳng những bỏ hết tiền lương, còn liều mạng làm thuê cho người ta, anh đã thấy cục trưởng cục giao dục nào phải đi làm cửu vạn ở công trường chưa? Lao Động vậy đấy, anh ta để có thể giúp đỡ thêm một đứa nhỏ, thậm chí còn đi bán máu.".