Quyền Khuynh Nhất Thế

Chương 383: Xảo Ngộ






Đối với quốc gia, luôn luôn có một số người âm thầm cống hiến, vì lợi ích của dân tộc và quốc gia, bọn họ vứt bỏ tất cả, bao gồm tính danh của mình, gia đình thậm chí còn sinh mệnh.
Lục Duệ không có tiếp tục hỏi nữa, nếu Thượng Quan Thâm Tuyết đã nói ra như vậy, hắn cũng đã đoán được nếu nghĩ biện pháp bí mật mang theo người trở về, có thể khiến Thượng Quan Thâm Tuyết ngay cả em gái cũng phái đi, tầm quan trọng của mấy người này không cần nói cũng biết.
"Ngài yên tâm, cùng lắm thì, tôi nhờ Nhược Lam thu mua những công ty này!"
Lục Duệ cắn răng nói như vậy, cũng không quay đầu lại lập tức rời khỏi quán cà phê.

Hắn không thấy được, trên mặt Thượng Quan Thâm Tuyết có một chút nụ cười.
Nửa tháng sau đó, bởi vì giờ đã là tháng tư, thời tiết dần dần trở nên ấm áp, nên mọi người ra khỏi nhà thường chỉ mặc một bộ áo mỏng.
Hàn Quốc có bốn san bay quốc tế, phân biệt là sân bay quốc tế Nhân Xuyên, sân bay Kim Hải, sân bay Tế Châu cùng với sân bay quốc tế lớn nhất Kim Phổ.
Hiện tại hắn đã đến sân bay Nhân Xuyên, an ninh hình như cũng được thắt chặt hơn rất nhiều.

Nhắm mắt lại cảm thụ cơn gió nhẹ thổi qua bên cạnh, sắc mặt của Lục Duệ bỗng có chút khó coi, miệng lầu bầu nói: "Sớm đã biết không thể tin cô ta."
Lục Duệ đi theo đoàn Trung ương tới Hàn Quốc, lại bi ai phát hiện mình bị Thượng Quan Thâm Tuyết cấp địa điểm phỏng vấn là ở Nhân Xuyên, căn bản không phải hạng tốt đẹp gì.

Rơi vào đường cùng Lục Duệ chỉ có thể lựa chọn gọi điện thoại cho Bao Hằng, lại phát hiện di động của mình căn bản không dùng được, hắn lúc này mới nhớ tới Hàn Quốc có điều lệ hạn chế di động, đành phải dùng vài câu tiếng Hàn lơ lớ mua một bộ di động.


Sau đó ở ngoài sân bay kêu một xe taxi, vừa thưởng thức phong cảnh, vừa nghĩ kế hoạcg sắp tới khi đến Thủ Nhĩ.
Hàn Quốc thật sự là quá nhỏ, khoảng cách từ Nhân Xuyên đến Thủ Nhĩ, đại khái chỉ mất có một tiếng đồng hồ lộ trình, chuẩn xác mà nói, đi xe oto thì mất một giờ, tàu điện ngầm thì chỉ khoảng nửa tiếng.

Lục Duệ xem ra thì còn không bằng lộ trình từ huyện Đại Hồng đi thành phố Tất Phương để báo cáo công tác.
Xe taxi rất nhanh đã đưa hắn tới Thủ Nhĩ, Lục Duệ được chỉ thị là mình có mười ngày để làm công tác chuẩn bị, bởi vì sau mười ngày, Thượng Quan Nhược Tuyết sẽ dẫn người của cô ta trở về, bọn họ sẽ không đi trực tiếp trở về Hoa Hạ.
Địa điểm biểu diễn hội nghị được Lục Duệ lựa chọn ở tại thành phố Minh Châu, dù sao mình cũng không công tác ở thành phố Tất Phương, không cần thiết phải phiền toái như vâyh nên sẽ không làm ở Tất Phương, mà khoảng cách tới thành phố Minh Châu cũng rất gần, càng tiện cho đám người Thượng Quan Nhược Tuyết đi vào.
Bước chậm ở trên đường cái Thủ Nhĩ, Lục Duệ bi kịch khi phát hiện không biết mình đang ở địa phương nào, chỗ này tên gọi tắt là Mí Lộ.
Hắn chỉ có thể bất đắc dĩ rút điện thoại ra chuẩn bị gọi cho người quen, nhưng hắn chọt nhận ra, người Hàn có một qui tắc là chính là muốn dùng điện thoại của họ thì phải nạp bằng tiền của chính họ.

Mà lúc nãy Lục Duệ mua điện thoại quên nạp tiền vì thế tạm thời không thể gọi được cho ai, giờ thì ở đây biết lấy chỗ nào mà nạp tiền đây.

Đang nghiến răng nghiến lợi thì đúng lúc đó có một người chạy xô vào Lục Duệ làm cho hắn run tay một chút, hai cái điện thoại rơi khỏi tay bị vỡ đôi.
Lục Duệ có chút dại ra nhìn di động rơi trên mặt đất, cái ý tưởng thứ nhất hiện lên trong đầu là:, "Hỏng rồi, số điện thoại của Bao Hằng còn đang ở trong đó."
Chiếc điện thoại cũ của hắn có chứa số điện thoại của Bao Hằng, nhưng trên đường đi đã bị hắn chơi game hết sạch trơn pin, khó khăn lắm mới khỏi động được máy nhưng giờ thì ô hô ai hai rồi.
"Xin lỗi, xin lỗi, tôi không có nhìn thấy ngài." Một thanh âm vang lên ở bên tai Lục Duệ.
Lục Duệ xoay người, liền nhìn thấy một cô gái mặc đồng phục Hàn Quốc đang đứng ở phía sau l mình iên tục cúi đầu, cô gái tuổi không lớn, tựa hồ chỉ có mười hai mười ba tuổi, Lục Duệ đoán cô bé chỉ là học sinh tiểu học, bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không có tức giận với một cô nhóc.

"Không liên quan, cũng không phải em cố ý, coi như bỏ qua đi, về sau đi đường cẩn thận một chút." Không biết vì sao, Lục Duệ cảm thấy đứa nhỏ này rất quen mặt, nên chỉ có thể nhặt điện thoại lên bất đắc dĩ lắc đầu.
Cẩn thận đánh giá nữ hài tử trước mặt mình một chút, Lục Duệ lại hơi sửng sốt, mày liễu cong cong, mắt thật to, miệng chún nho nhỏ, khuôn mặt trắng nõn, làn da vô cùng nhẵn nhụi, trang phục trên người hết sức chỉnh tề, rất có vài phần thoát tục mỹ.
Quan trọng nhất là, cô bé chỉ mới là một đứa nhóc thôi, linh quang trong óc vừa hiện, Lục Duệ thốt ra nói.
"Em là Kim Thái Nghiên?"
Kim Thái Nghiên đang còn hết sức lo lắng thì nghe thấy đối phương kêu lên tên mình, cô bé lập tức ngẩn ra.
Chần chờ một chút, cô ta cẩn thận lui về phía sau hai bước, thử thăm dò nói: "Ngài quen tôi?"
Lục Duệ cười ha ha, khoa tay múa chân một chút, phát hiện cô bé này mấy năm đã cao lên không ít, nghĩ một lát, Lục Duệ dùng tiếng Trung Quốc mở miệng nói: "Nhớ rõ chuyện bốn năm trước ở Thủ đô không?"
Kim Thái Nghiên sửng sốt, lập tức trong đầu nhớ tới lúc trước mình cùng cha mẹ đi du lịch Hoa Hạ,khi ở sân bay Hoa Hạ để chuẩn bị về nước thì bị chê cười, nhìn Lục Duệ đang nở nụ cười nhìn mình, lại nhìn chiếc ba lô hắn đang mang, Kim Thái Nghiên bỗng nhiên nhớ tới đến nói: "Anh là đại thúc xuấy xa!"
Lập tức cô ta lại càng thêm kinh ngạc nói: "Anh biết tiếng Hàn sao?"
Lục Duệ gật đầu.
Kim thái nghiên lập tức trở nên quẫn bách, vội vàng hướng Lục Duệ cúi đầu nói: "Đại thúc, ngài hảo, cám ơn ngài lúc trước giúp đã tôi, ha mẹ tôi trở lại Hàn Quốc vẫn thường nhắc tới ngài."
Lục Duệ khoát tay nói: "Cũng không có gì, chỉ thuận tay thôi."
Nhìn bộ dáng vội vội vàng của Kim Thái Nghiên, Lục Duệ không nhịn được mở miệng nói: "Thái Nghiên, em đang định đi đâu à?"
Kim thái nghiên lúc này mới hồi phục tinh thần, liên thanh nói: "Hỏng rồi, hỏng rồi! Thời gian gấp quá."
Nói xong thì chạy đi.

Lục Duệ bất đắc dĩ lắc đầu, đứa nhỏ này sao lật đật như vậy, quả thực một chút ổn trọng cũng không có.
"À, đại thúc, ngài tới Hàn Quốc làm việc sao? Tôi sẽ đem điện thoại của tôi cho ngài, lát ngài gọi lại cho tôi nhé." Kim Thái Nghiên vừa nói, vừa nhanh chóng đọc số điện thoại: "Tôi phải đi tham gia phỏng vấn, bằng không sẽ đến muộn."
Lục Duệ sửng sốt: "Phỏng vấn gì vậy?"
"Là như vầy, tôi tham gia.

.

.

cuộc chọn lựa của công ty tổ chức đại hội thanh thiếu niên Điền Bắc, hôm nay là vòng loại, tôi sắp bị muộn rồi" Kim Thái Nghiên lo lắng nói với Lục Duệ.
".

.

.

Dị Bì công ty?" Lập lại cái tên này, Lục Duệ lập tức nhớ tới một trong số nhưng công ty mà minh xúi dục Bao Hằng thu mua cổ phiếu sao, xem ra chính mình muốn tìm Bao Hằng, còn phải lấy được từ trên người tin tức tiểu nha đầu ở trước mặt này.
"Thái Nghiên, đại thúc đưa ngươi đi nơi đó, được không?" Lục Duệ ở ra một nụ cười hòa ái.

Hồ nghi nhìn Lục Duệ, kim thái nghiên cẩn thận nói: "Đại thúc, anh có âm mưu gì sao?"
Thấy cô bé nghi ngờ Lục Duệ đành phải giải thích: "Bằng hữu của tôi là cổ đông của công ty đó, tôi hiện tại không liên hệ được hắn, bởi vì di động bị cô đụng nát.

Cho nên, tôi chỉ có thể đi đến đó nghĩ biện pháp liên hệ với hắn."
Dừng một chút, Lục Duệ nhìn Kim Thái Nghiên rất thành khẩn nói:
"Tôi, liệu có được không?"
Kim Thái Nghiên nhìn đại thúc cổ quái ở trước mặt mình, nhẹ nhàng gật đầu.
Lục Duệ nhìn thấy Kim Thái Nghiên gật đầu, do dự một chút rồi thành khẩn nói: "Thái Nghiên , em,cảm thấy tôi rất già sao?"
Kim Thái Nghiên nghĩ một lát, cuối cùng hung hăng gật đầu nói: "Đúng vậy, anh rất giống đại thúc."
Lục Duệ thật muốn khóc, tôi mới hai mươi bốn tuổi a! Thần ơi! Cứu cứu tôi đi!
Thần, không nói gì.

.

.

! ~!.