Quyền Khuynh Nhất Thế

Chương 297: Về Nhà






Nói đến chuyện này, cũng coi như gan của nha đầu Uông Tuyết Đình đủ lớn, sau khi biết Lục Duệ đồng ý sẽ cùng cô trở lại Tất Phương thành phố.

Thì đến ngày thứ hai cô cô đến công ty để xin thôi việc, sau đó nói với người trong nhà là công ty cho mình nghỉ việc, rồi mua vé máy bay cùng chuyến với sau khi.

Hơn nữa, chuyện này khi cô ở trên phi cơ mới nói cho Lục Duệ.
Lục Duệ lái xe, cười ha hả nói: "Thế nào, chúng tôi không sợ trời không sợ đất, lá gan so với Tôn Ngộ Không còn lớn hơn, chẳng lẽ bây giờ Uông đại tiểu thư lại hối hận sao?"
Uông Tuyết Đình đầu cúi thấp hơn, âm thanh truyền đến giống như muỗi kếu nói: "Người tôi, người tôi chỉ không muốn xa anh một chút nào."
Lục Duệ mỉm cười, nhìn Uông Tuyết Đình giả bộ đáng thương thì không nhịn được phải cười ha ha một trận, duỗi cái tôiy một xoa xoa đầu của nàng cười nói: "Thế nào, hiện tại đã biết sợ sao?"
Thở dài một hơi, bất đắc dĩ Lục Duệ phải nói tiếp: "Như vậy đi, anh sẽ sai người sắp xếp cho em một công việc ở đài truyền hình, em có thể làm phóng viên, thế nào?"
"Phóng viên?" Hai hàng lông mày của Uông Tuyết Đình nhíu lại, kinh ngạc nhìn Lục Duệ nói: "Nhưng… em không biết làm."
"Đầu đất, không biết có thể học, nếu ai lúc mới bắt đầu làm việc cũng không biết nên không dám nhận thì họ sẽ làm cái gì, chẳng lẽ anh và cha em đều sinh ra đã có được chức vị này sao?"
Lục Duệ gõ đầu Uông Tuyết Đình một cái, cười ha hả nói, hắn cũng không phải đang nói đùa, mình cùng một tên trưởng phòng ban tuyên giáo Tỉnh ủy quan hệ không tệ.

Cũng là bạn học thời đại học, sắp xếp một người đến làm việc ở trong đài truyền hình, tựa hồ không có vấn đề gì.

Nếu như không được, thì sẽ tìm Lưu Bân hoặc là Trương Thiên Hào đứng ra tìm xem ở đây có công việc nào tốt hay không.
Uông Tuyết Đình ồ một tiếng, rồi đồng ý với sắp xếp của Lục Duệ, cô cũng đã quen cảnh phải nghe theo lời người khác, tùy ngộ nhi an chính là ưu điểm lớn nhất nha đầu này.
"Đại ca ca, anh thật sự sẽ sắp xếp được công việc ở đài truyền hình cho em à? Có phiền phức nào không vậy?"
Uông Tuyết Đình ngẩng đầu lên, nhìn Lục Duệ đang lái xe nói.

Cô cũng biết, phụ thân vốn định để cho mình đi làm tại đài truyền hình, nhưng cho dù cha cô quan hệ không ít, nhưng vẫn chưa thể sắo xếp cho cô, vì thế mình mới phải làm việc kia.
Lục Duệ sững sờ, suy nghĩ một chút lắc đầu cười nói:
"Thứ nhất, chuyện này đối với anh thì không có vấn đề gì, họ đều muốn giao thiệp với anh, mà có trao đổi mới có cảm tình, anh cầu người khác làm việc, người đó ngược sẽ còn cao hứng nữa là.


Bởi vì chỉ có như vậy sau này bọn chúng mới có thể an tâm nhờ tôi làm việc.

Thứ hai, em có thể không gọi anh là đại ca ca nữa được không? Anh không phải là Dương Quá, em cũng không phải là Quách Tương."
Uông Tuyết Đình cười khúc khích, đem đầu tựa ở trên bả vai Lục Duệ, thuận theo nói rằng: " em biết rồi, sau này em em sẽ gọi anh là ca, được chưa."
Lục Duệ cười ha ha, gật gù.
Xe dần dần lái vào trong phạm vi Tất Phương thành phố, Lục Duệ lái xe, tựa hồ trong lúc vô tình nghĩ tới chuyện gì đó, cười nói:
"Sau này em hãy cầm lấy chiếc xe này, công việc của anh khá bề bộn, nếu như em đi làm ở tỉnh thành, đi lại cũng không tiện, hôm nào anh sẽ nhờ người tìm giúp em chỗ ở, đến thời điểm em có việc thì hãy lái nó đi làm, con gái một thân một mình đi làm không an toàn."
Uông Tuyết Đình sững sờ, lập tức mở to con mắt của mình tựu như không thể tin nổi, trừng mắt nhìn Lục Duệ, không nói câu nào.
Lục Duệ nghiêng đầu liếc mắt nhìn tiểu nha đầu, phát hiện sắc mặt của nàng rất nghiêm túc, lập tức trở nên hoảng hốt, liên tục giải thích:
"Em, em đừng hiểu lầm, kỳ thực..."
Hắn chưa kịp nói hết lời, Uông Tuyết Đình liền cười hì hì, vuốt da bọc chiếc ghế dựa vui vẻ không thôi, nói:
"Như thế này, có giống như bao gái trong miệng mọi người không?"
Đối với tư duy kỳ quái của cô, trong nháy mắt Lục Duệ không biết nói gì, thì đã nghe tiểunha đầu này tiếp tục tự mình cười nói:
"Cảm giác này thật thoải mái và vui vẻ, điều này nói rõ bao gái là người rất quan trọng với anh, có đúng hay không?"
Lục Duệ gật gù, nói: "Em đương nhiên là rất quan trọng với anh, nha đầu ngốc."
Nghiêng cái đầu của chính mình, Uông Tuyết Đình suy nghĩ một chút bỗng nhiên nói rằng:
"Tuy khi nghe lời này em rất vui vẻ, nhưng, tại sao em lại có loại cảm giác rất kỳ quái?"
"Chẳng lẽ, nguyên nhân, cái này là cái giá của em sao?" Uông Tuyết Đình nhỏ giọng tự nhủ.
Phốc
Tôiy của Lục Duệ run một cái, suýt chút nữa đã không thể lái xe tiến vào trong trong đường rãnh, hắn tự nhiên đã nghe được lời Uông Tuyết Đình nói, hắn thật sự không nghĩ nhiều như thế.

Nhưng bị Uông Tuyết Đình nói như vậy, Lục Duệ cũng thật sự có chút ngượng ngùng lên, suy nghĩ một chút, chỉ có thể bất đắc dĩ nói:
"Em không muốn lấy thì bỏ qua đi, sau này anh cho người xử lý là được rồi."
"Ai nói em không lấy?"
Uông Tuyết Đình lập tức lắc đầu giống như trống bỏi, dùng sức trợn to con mắt của chính mình.


Cười ha ha nhìn kết cấu thân xe từ trên xuống dưới, còn dùng tôiy vuốt ve chỗ tựa lưng, vui vẻ nói rằng:
"Từ trước tới giờ em luôn mơ có được một chiếc xe thuộc về chính mình, ài, làm tiểu Tôim thì mãi là Tiểu Tôim.

Ai bảo người nào đó lợi hại như vậy, vừa có tiền lại có quyền, em chỉ là cô gái yếu đuối đáng thương, không thể làm gì khác hơn ngoài chuyện phải bất đắc dĩ khuất phục."
Lục Duệ tức xạm mặt lại, tỏ rõ vẻ bất đắc dĩ trừng mắt liếc Uông Tuyết Đình nói: "Tiểu nha đầu, em không thể không há mồm là Tiểu Tôim ngậm miệng lại cũng là Tiểu Tôim được à? Còn cái gì gái bao, có tiền có quyền hay là cô gái yếu đuối nữa chứ, thật sự là rất khó nghe, ở trong miệng em, anh đã trở thành địa chủ ác bá mất rồi."
Uông Tuyết Đình hừ một tiếng, lộ ra vẻ mặt bướng bỉnh nói: "Đúng đấy, anh chính là người xấu xa, ai bảo tên đại bại hoại nhà anh làm rối tinh rối mù mối tình đầu của em, còn để cho một cô gái phải chủ động biểu lộ tình cảm của mình nữa chứ.

Hơn nữa, đến bây giờ em cũng không hiểu rõ được, ngươi đến cùng đã gặp phải chuyện gì, mới hai ngày không gặp nhau đã biến thành người khác.

Vốn em khóc lóc van nài theo đuổi anh, anh cũng không đáp ứng, nhưng bây giờ chuyện gì đều nghe theo tôi, còn chủ động sắp xếp công việc cho tôi, đưa xe cho tôi nữa chứ.

Hừ, ai biết được anh có phải là muốn lừa tình chiếm sắc hay không..."
Phụ nữ đều là vậy, bất kể là lão bà hay là cô bé, chỉ cần vào lúc này ngươi dám trả lời, bảo đảm các nàng sẽ lải nhải làm ngươi buồn bực đến mức muốn trực tiếp đâm đầu vào đất mà chết.

Lục Duệ hiểu rất rõ điểm này, vì lẽ đó hắn cứ mặc kệ Uông Tuyết Đình lầm bà lẩm bẩm như tự kỷ, còn chính mình chuyên tâm lái xe.
Thởi điểm vào đến thị trấn, Lục Duệ suy nghĩ một chút nói: "Hay là thế này, lúc nữa em lái xe trở lại thì nói là anh cho ngươi mượn, thế nào?"
Uông Tuyết Đình lườm hắn một cái, dùng mũi hừ một tiếng nói: "Anh quả nhiên lá gan không nhỏ, cũng không thể tưởng tượng nổi, nếu em không giải thích được vì sao lại lái xe của anh, cha em có thể hoài nghi không nhỉ?"
Lục Duệ nhất thời mồ hôi toát ra đầm đìa, bất đắc dĩ nói: "Vậy cũng tốt, anh đưa em về nhà, như thế được chứ?"
Uông Tuyết Đình gật gù, xem như là đáp ứng yêu cầu của Lục Duệ.
Xe đứng tạigiao lộ phụ cận nhà Uông Quốc Phú, Lục Duệ nói: "Nha đầu, bây giờ em hối hận vẫn còn kịp."
Uông Tuyết Đình nở nụ cười xinh đẹp, bỗng nhiên nhào tới hung hăng ở hôn một cái trên mặt của Lục Duệ, sau đó cúi đầu xoay người, cả mặt đỏ bừng ôn nhu nói: "Ca ca, mặc kệ sau này ngươi đối xử với tôi như thế nào, tôi đều sẽ không trách cứ ngươi, thời điểm lần thứ nhất ngươi cứu tôi, mạng của chúng tôi đã nối liền cùng nhau.


Vì lẽ đó, nếu sau này có một ngày ngươi thật sự không cần tôi nữa, tôi cũng vậy sẽ không trách ngươi." Nói xong, âm thanh của cô dần dần kiên định: ‘Nếu có thể, em sẽ sinh cho anh một đứa bé, sau đó tự mình đi nước ngoài "
Lúc mới bắt đầu nha đầu này còn khiến Lục Duệ có cảm giác hổ thẹn vô hạn trong lòng, ai ngờ rằng càng lúc nha đầu này càng nói lung tôi lung tung, cái gì mà sinh một đứa bé chứ, Lục Duệ bất đắc dĩ trừng mắt nhìn cô một cái nói: "Quẳng những ý nghĩ cổ quái ra khỏi đầu của em cho anh, sinh đứa bé ở nước ngoài, em thật sự coi mình là nữ chính trong truyện của Quỳnh Dao sao?"
Cái cổ nhỏ Uông Tuyết Đình cứng lên, ngạnh khí nói rằng: "Bổn cô nương hoa nhường nguyệt thẹn, tiện nghi cho tên đại sắc lang nhà ngươi mà còn phản đối sao?"
Đưa tôiy gõ một cái ở trên đầu của nàng, Lục Duệ ha ha cười nói:
"Em á? em mà là hoa nhường nguyệt thẹn ư, xem lại đi, dáng người thì không ra gì, khuôn mặt cũng khó coi, còn trẻ mà nhìn giống như đã có đống tuổi, chẳng khác nào mẹ của anh, đại sắc lang như anh đối với tiểu nha đầu phát dục không trọn vẹn như em không có chút hứng thú nào cả."
"Anh.

.

."
Uông Tuyết Đình tức giận, mày liễu dựng thẳng, mắt hạnh trợn tròn, vung tôiy của mình như muốn thu thập (xử lý) Lục Duệ, nhưng không ngờ bị Lục Duệ cúi đầu miệng hắn chặn đúng miệng cô.
"A.

.

."
Vừa mới bắt đầu tiểu cô nương còn có chút giãy dụa, nỗ lực đem thân thể của nam nhân đẩy ra, thế nhưng từ lúc bàn tôiy lớn của nam nhân vuốt lên ngực của nàng, chút phản kháng cuối cùng của cô trong nháy mắt đã hòa tôin.

Trong lỗ mũi hơi phát ra âm thanh hừ hừ, đầu lưỡi hai người ở trong cổ họng di động linh hoạt, quấn quí không muốn buông, thưởng thức nước bọt của nhau.

Qua đến nửa ngày, Lục Duệ mới chậm rãi buông đôi môi con gái đã hơi có chút đỏ, nhìn thấy cô thở dốc ở trong ngực mình thì Lục Duệ đã động lòng.
"Đại, đại sắc lang.

.

.

Anh, anh bắt nạt người em.


.

."
Uông Tuyết Đình trên mặt đỏ ửng chưa rút khỏi người Lục Duệ nằm ở trong lồng ngực hắn, lắng nghe tim của nam nhân nhảy, hờn dỗi không ngớt.
Lục Duệ vì thế hơi ngưng lại, có chút mất tự nhiên, uốn éo nhúc nhích thân thể của chính mình một chút, lúng túng nói: "Kỳ thực, cái kia, tôi.

.

."
Hắn chưa kịp nói xong, Uông Tuyết Đình đã phì một tiếng nở nụ cười:
"Mới vừa rồi còn nói em già giống mẹ anh, nhưng bây giờ đã táy máy tôiy chân với người tôi, hừ, lại còn mò…"
Lời còn chưa nói hết, mặt cô đã đỏ lên, rõ ràng đây là lần đầu tiên cô bé tiếp xúc thân mật với một nam nhân như vậy, mặc dù là nam nhân mà mình thực sự yêu thích, thế nhưng trước sau vẫn rất ngượng ngùng.
Lục Duệ cảm giác mình thật giống như tên nam chính hèn mọn vô liêm sỉ chiếm tiện nghi của cô bé trong tiểu thuyết Cây Cao Lương, nhìn vẻ mặt đỏ bừng của Uông Tuyết Đình, quả thực hắn cảm thấy vô cùng áy náy.

Suy nghĩ một chút hắn vội vã đem chiếc chìa khóa trong tôiy đưa cho con gái: "Hãy nói là anh cho em mượn, nói rằng anh đáp ứng qua năm sau sẽ sắp xếp giúp em một chỗ ở trong đài truyền hình.

Không còn chuyện gì nữa, anh đi trước.

.

."
Nói xong, bí thư Lục của huyện Đại Hồng tiếng tăm lừng lẫy thủ đoạn mạnh mẽ, giống như một con thỏ con bị giật mình, ra sức chạy trối chết.
Nhìn bóng lưng Lục Duệ cướp đường mà đi, nụ cười trên mặt của Uông Tuyết Đình dần dần biến mất, nhưng lộ ra vẻ mặt lo lắng, con đường trong tương lai đến tột cùng sẽ là cái dạng gì đây? Mình và Lục Duệ rốt cuộc có đến được với nhau hay không? Chẳng qua, ít nhất hiện tại mình đang rất hạnh phúc, không phải sao?
Tiểu cô nương hưng phấn giơ giơ quả đấm của mình, nhưng lại vẻ mặt lập tức trở nên đau khổ và bất đắc dĩ, cô đau đầu nghĩ nên như thế nào để giải thích với cha mẹ mình chuyện Lục Duệ cho mình mượn chiếc xe này đây.

Tuy lúc còn học đại học cô đã có hộ chiếu, thế nhưng Uông Tuyết Đình cũng không cho là phụ thân sẽ thích mình đem một chiếc xe như vậy về nhà..