Quyền Khuynh Nhất Thế

Chương 296: Mang Theo Mỹ Nữ Mà Về






"Đại sắc lang, tiểu yêu tinh kia cùng cậu trở lại sao?"
Thời điểm Lục Duệ nhìn thấy tin nhắn, cả người giống như bị điện giật.

Sau khi suy nghĩ một chút thì quả đoán từ bỏ một số ý nghĩ không thiết thực, cười ha ha, Lục Duệ trả lời:
"Máy bay của anh sau buổi trưa mới cất cánh, em đồng ý theo anh trở lại sao?"
Chỉ chốc lát sau, Lục Duệ liền nhận được tin nhắn của Uông Tuyết Đình, chỉ có một câu nói:
"Em nghe lời anh."
Cho nên đến ngày thứ ba lúc Lục Duệ tới sân bay tiễn đưa đám người Lưu Bân và Phong Huống thì nhìn thấy Uông Tuyết Đình xuất hiện, lộ ra khuôn mặt cực kỳ quái dị.

vì thế Lục Duệ lựa chọn giả vờ không nhìn mấy tên này.
"Lão Lục, cậu có thể làm thế sao? Lặng yên không tiếng động mà đưa được người tôi lại dây."
Phong Huống và Lưu Bân hai tên sắc lang hèn mọn, khuôn mặt quỷ bí xông tới cạnh Lục Duệ thấp giọng cười nói.
Lục Duệ bất đắc dĩ lắc đầu một cái: "Sự tình không phải như các anh nghĩ đâu."
Hồ Cẩm Dương ở một bên cười ha ha: "Cái gì gọi là không phải như chúng tôi nghĩ chứ? Ý tứ của cậu chẳng lẽ nói, chúng tôi nghĩ tới chuyện kia sao?"
Trương Thiên Hào và Lưu Bân còn phải qua mấy ngày mới trở về thành phố Tất Phương, Lục Duệ không thể không rời đi trước.

Trương Thiên Hào lôi tôiy của Lục Duệ, thâm trầm nói: "Cậu yên tâm, tôi hiểu rõ ý của cậu, lần này trở về tham dự Hội nghị thường ủy, tôi cùng Lưu Bân nhất định sẽ toàn lực ủng hộ cậu."
Lục Duệ khẽ mỉm cười, nói với Trương Thiên hào:

"Trương ca rõ ràng ý của tôi là tốt rồi, anh yên tâm, nhiều nhất ba năm, trong vòng ba năm, tôi bảo đảm sẽ biến Đại Hồng huyện thành một huyện có thể so với huyện Thuận An.

Tuy rằng không nhất định sẽ giàu có như Hạ gia trấn, thế nhưng trình độ và đời sống của nhân dân toàn huyện, nhất định sẽ tốt hơn so với huyện Thuận An."
Nghe thấy Lục Duệ nói thế, Trương Thiên Hào nắm lấy tôiy của Lục Duệ, ánh mắt kiên định nhìn Lục Duệ: "Vậy tôi sẽ đặt cược tất cả ở trên người tiểu tử nhà cậu, đừng làm cho tôi thất vọng!"
Lục Duệ gật gù, hắn biết Trương Thiên Hào nói câu này là có ý gì, dù sao thời gian Trương Thiên Hào ở thành phố Tất Phương còn quá ngắn ngủi.

Muốn ở trong Hội nghị thường ủy chiếm được ưu thế tuyệt đối là không thể nào, còn nếu như hắn lựa chọn toàn lực chống đỡ Lục Duệ, rất nhiều lúc sẽ phải nhún nhường với Bí thư thị ủy Trương Hạo Vinh.

Thậm chí nói Trương Thiên Hào đang dùng lợi ích chính trị của mình để lót đường cho Lục Duệ.
Một khi ba năm sau Lục Duệ không thể thực hiện được mục tiêu hắn đã cam kết, như vậy có thể nói Trương Thiên Hào nhất định sẽ thất bại thảm hại, cái được không đủ bù cái mất.
"Trương ca, anh yên tâm, tiểu tử này bản lãnh khác không có, chứ bản lĩnh tán gái và kiếm tiền thì quả thật là thiên hạ đệ nhất, đến thời điểm đó nếu hắn không thể hoàn thành.

Thì hãy để cô nàng Lâm Nhược Lam kia đầu tư cho anh vài ba trăm triệu.

Bảo đảm anh sẽ lập tức kêu gọi được các nhà đầu tư, anh nhất đinh sẽ là minh tinh thị trưởng." Lưu Bân ở một bên cười ha hả nói.
Lục Duệ và Trương Thiên Hào cười ha ha, mấy người lúc này mới cáo biệt nhau rời khỏi phi trường.
Ngồi ở trên phi cơ, khuôn mặt và nụ cười ngọt ngào của Uông Tuyết Đình nhìn Lục Duệ, vẻ thanh xuân tràn trề trên mặt phát ra từ tận phế phủ, cô đang vô cùng hưng phấn.

Đối với cô, ngày hôm nay thật giống như đang nằm mơ, vốn Lục Duệ lang tâm như sắt nhưng không hiểu vì nguyên cớ gì lại đột nhiên xoay chuyển một trăm tám mươi độ.


Thái độ đối với chính mình cũng đã khá hơn, thậm chí hoàn toàn không kiêng kị việc quan hệ của mình và hắn bị bại lội, lẽ nào hắn không sợ nó sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của mình sao?
Thận trọng liếc mắt nhìn Lục Duệ đang xem báo, Uông Tuyết Đình thấp giọng nói: "Đại ca ca, anh để bọn họ nhìn thấy em, không có vấn đề gì sao?"
Lục Duệ sững sờ, liếc mắt nhìn tiểu nha đầu ngày hôm nay không giải thích được, nha đầu này ăn mặc theo phong cách phương tây, lông mi thật dài.

Lúc này đang nháy mắt nhìn mình, tựa hồ muốn tìm được manh mối gì ở trên mặt của mình.
Tuy rằng hắn thấy kỳ quái vì sao Uông Tuyết Đình lại hỏi vấn đề thế này, thế nhưng Lục Duệ hay là cười ha hả hồi đáp: "Có vấn đề gì à? Bọn chúng là bằng hữu của tôi, cũng không phải người ngoài, bọn họ thấy em tất nhiên là không có vấn đề gì."
"Nhưng mà, nhưng mà..."
Trên mặt khuôn mặt của Uông Tuyết Đình hiện lên vẻ lo lắng, có thêm một vệt khổ sở nói: "Chính là, chuyện của chúng tôi không thể để lộ cho mọi người biết nha."
Lục Duệ thấy buồn cười, nên cũng không truy vấn.

Chỉ nhìn khuôn mặt nhỏ đang lo lắng trước mặt một lát, liền hiểu được tiểu nha đầu đang rất lo lắng bởi vì sợ việc mình đi với Lục Duệ sẽ bị người khác chê trách, đặc biệt là đám người Lưu Bân tựa hồ rất quen thuộc với bạn gái Lâm Nhược Lam của Lục Duệ.

Nếu vạn nhất tin này truyền tới tôii của Lâm Nhược Lam, Lục Duệ chẳng phải sẽ biến thành Trần Thế Mỹ sao?
Cố ý đùa cô, Lục Duệ cười ha hả hỏi "Em không phải đang rất hi vọng anh sẽ trở thành người độc thân sao? Như vậy em chẳng phải sẽ có cơ hội sao?"
Uông Tuyết Đình căn bản không chú ý đáy mắt Lục Duệ ẩn giấu một nụ cười âm hiểm, sắc mặt tràn dầy lo lắng, bộ dạng rưng rưng muốn khóc, ra vẻ đáng thương nói rằng: "Người tôi chỉ nghĩ thế thôi mà, em không ngờ đã phá hoại gia đình của anh, chỉ cần có thể nhìn anh, em đã rất vui vẻ."
Bất đắc dĩ lắc đầu một cái, Lục Duệ vỗ vỗ đầu của nàng, dùng ánh mắt cưng chìêu nói rằng: "Em nghĩ nhiều thứ quá, em không cần lo lắng nhiều như vậy, bọn chúng đều là bằng hữu của anh, sẽ không nói lung tung.

Em tốt nhất nên lo lắng chuyện lỡ như cha của em biết chuyện này thì sẽ có kết quả thế nào?"

Đúng như dự đoán, sau khi Uông Tuyết Đình khi nghe đến Lục Duệ nói ra, nhất thời sắc mặt cô trở nên hết sức khó coi, cả người đều có vẻ hơi nhũn ra, chỉ dám thì thầm nói: "Đúng vậy, vạn nhất Uông đồng chí biết được, vậy thì em sẽ rất thảm!" Nói xong, tiểu nha đầu ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt Lục Duệ khẩn cầu nói: " anh sẽ không để cho Uông đồng chí biết được chuyện này, đúng không?"
Lục Duệ cười khổ một cái, nói đến chuyện này, hắn thật sự không biết làm sao để đối mặt với Uông Quốc Phú, dù sao người tôi là đồng sự của cậu, thậm chí còn ủng hộ cậu như vậy, kết quả cậu đem nữ nhi bảo bối người tôi thu vào tôiy, còn thể thống gì nữa chứ? Hắn thậm chí có thể tưởng tượng, vạn nhất Uông Quốc Phú biết được việc này, không chừng sẽ lấy đao liều mạng cùng mình mất.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau, ai cũng không nói chuyện, nhìn chằm chằm ánh mắt của đối phương.
"Xì xì" một tiếng cười khẽ, Uông Tuyết Đình nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lục Duệ lập tức bật cười.
"Đây là lần đầu tiên em phát hiện ở trong đôi mắt của anh mặt còn có hai chữ sợ hãi." Uông Tuyết Đình cười duyên một tiếng, nằm ở trên bả vai Lục Duệ cười nói.
Lục Duệ bất đắc dĩ đàng phải nháy mắt một cái, dùng ánh mắt sủng nịch nhìn cô: "Tiểu nha đầu, em thì biết cái gì? Anh là người biết kính trên nhường dưới, vạn nhất cha em biết được, anh chỉ sợ hắn sẽ làm khó dễ em mà thôi."
Đem đầu chếch tựa ở trên bả vai Lục Duệ, hai tôiy ôm lấy một cánh tôiy của Lục Duệ, Uông Tuyết Đình ôn nhu nói: "Em mặc kệ tất cả, coi như cha không cho em quan hệ với anh, em cũng sẽ tiếp tục đi cùng với anh.

Em vất vả lắm mới có thể ở bên cạnh anh, ai cũng không thể tách chúng tôi ra."
Trong lòng rung động, Lục Duệ thở dài một hơi, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Uông Tuyết Đình, thâm tình nói rằng: "Em yên tâm, bất luận người nào cũng không thể đem chúng tôi tách ra."
Xuyên qua biển mây cách trở, mấy tiếng sau, máy bay chậm rãi đáp xuống phi trường quốc tế Hải An, Uông Tuyết Đình nhìn thấy Hướng Vũ đang chời hai người thì hơi sững sờ, khuôn mặt tò mò nhìn Hướng Vũ đang cùng Lục Duệ ôm nhau cười ha ha.
"Tiểu tử, cậu xem lần nào cậu đi ra ngoài cũng âm thầm dẫn theo mỹ nữ trở về, lần này không cho phép cậu chạy đi nữa, chúng tôi thật vất vả mới được gặp nhau một lần, cậu phải cạn với tôi mấy chén đấy." Hướng Vũ lôi kéo tôiy của Lục Duệ, cười ha ha nói.
Lục Duệ bất đắc dĩ lắc đầu một cái, bất đắc dĩ quay về phía Hướng Vũ nói: "Hướng đại ca, thực sự là xin lỗi, buổi chiều em còn phải tham gia hội nghị thường ủy, không thể nhâm nhi cùng anh rồi.

Hay là hôm nào em đến tỉnh thành, sẽ mời anh uống rượu một bữa nhé."
Câu nói vừa rồi của Hướng Vũ cũng chỉ là một câu nói đùa, hắn tự nhiên biết Lục Duệ vội vả chạy về đây, nhất định là có việc, không phải vậy làm sao mình lại phải chuẩn bị cho hắn.
Gật gù, Hướng Vũ nói: "Tiểu tử rất được, chính sự quan trọng hơn, chúng tôi vẫn còn có cơ hội gặp nhau."
Nói rồi, hắn chỉ chỉ một chiếc xe con màu trắng đứng ở cửa phi tường nói: "Dựa theo yêu cầu của cậu, tôi sẽ cấp cho cậu một chiếc xe, tất cả các loại giấy phép đều đã chuẩn bị xong, chỉ cần ở bên trong phạm vi tỉnh, thì sẽ không có vấn đề gì."
Lục Duệ gật gù, ba người nhanh chóng rời khỏi sân bay theo lối riêng.

Tất cả những chuyện này, khiến Uông Tuyết Đình cảm thấy hết sức kinh ngạc, cô trước đây cũng đã từng ngồi qua máy bay, tự nhiên biết cái cách Hướng Vũ đến bên trong phi trường để tiếp người như vậy, khẳng định cần có bối cảnh rất lớn.


Hơn nữa quan trọng nhất là, cô nhìn tận mắt nhìn thấy từ lúc Lục Duệ lên phi cơ cho lúc hắn gọi điện thoại Hướng Vũ, chỉ vẻn vẹn mấy tiếng.

Thế mà Hướng Vũ cũng đã chuẩn bị xong xe rồi, hơn nữa tất cả các loại giấy tờ cũng đã hoàn toàn thành kỹ càng, điều này cần bao nhiêu quyền lực mới đủ?
Uông Tuyết Đình đối với Lục Duệ càng ngày càng hiếu kỳ, nếu đúng như hắn nói, hắn chẳng qua chỉ là con trai của nông dân bình thường.

Thế sao những đám con cháu quan lại có thân phận và bối cảnh không hề đơn giản nào lại muốn thiết lập quan hệ cùng hắn như vậy? Lẽ nào thật sự là do mị lực của nhân cách?
Ngây thơ cũng không có nghĩa là ngu xuẩn, Uông Tuyết Đình chỉ có thể đem trong lòng nghi vấn chôn giấu ở đáy lòng, chờ cơ hội để tìm tòi cho ra đáp án.
Ngồi ở trong ghế xe, Uông Tuyết Đình sờ sờ thành xe, nói với Lục Duệ: "Đại ca ca, anh dùng cái xe này làm gì? Anh không phải luôn tự nhận mình không xứng với chiếc xe này sao?"
Lục Duệ cười không nói, nhìn thái độ của hắn, Uông Tuyết Đình cười nói: "Hay là, em sẽ thương lượng với Uông đồng chí, để cho Uông đồng chí cũng mua cho em một chiếc xe giống thế này, chúng tôi lái xe đi hẹn hò thì thật tuyệt.”
Lục Duệ một bên khởi dộng một bên cười trêu nói: "Lão Uông? Em chớ có trêu anh, nếu nói ông tôi có thể bỏ ra mười mấy vạn, hai mươi mấy vạn mua xe cho em, chẳng thà đòi mạng ông tôi luôn đi cho rồi.

Hơn nữa, ông tôi là một bộ trưởng tuyên giáo, bình thường không có lợi lộc gì, mẹ của em cũng không phải công chức, ông ấy nào có nhiều tiền như vậy, em làm như vậy không phải buộc ông ấy phải phạm sai lầm sao?"
Lục Duệ hiểu rất rõ Uông Quốc Phú, công minh liêm chính không hề có chút tư tâm nào, tự dựa vào sức mình để trèo lên trên, làm việc luôn hết sức rõ ràng.

Xưa nay không đưa tôiy loạn, tiền không nên lấy thì dù thêm một xu cũng sẽ không nhận.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao Lục Duệ lại cấp tốc nhận hắn vào trong phe mình, dù sao một người có thể ở ở trên chốn quan trường giữ mình trong sạch, cũng không coi là người xấu.
Uông Tuyết Đình cũng cười hì hì nói: "Đúng vậy, Uông đồng chí từ khi em tiêu tiền có chút quá trớn, liền quả quyết cắt đứt số tiền bí mật mà mẹ gửi cho em mỗi tháng, bắt em tự mình kiếm tiền tự gánh vác sinh sống, học cách tự chiếu cố cho mình, em thấy lão chính là kẻ keo kiệt, không nỡ bỏ chút tiền cho con."
Lục Duệ mỉm cười, sau đó như là nhớ tới cái gì, mở miệng nói rằng: " em chuẩn bị đi làm ở chỗ nào đây?"
Nhắc đến việc này, cái đầu nhỏ Uông Tuyết Đình nhất thời rủ xuống..