Quyền Khuynh Nhất Thế

Chương 12: Quen Biết






Lý Chí Cường không phải ngu, cho dù có ngu thì sau khi rèn đúc ở xã hội vài năm, cũng sẽ thông minh ra một chút, huống chi hắn chỉ là không thích đi học, cẩn thận suy nghĩ về lời nói của Lục Duệ, hắn nhanh chóng hiểu ươợc, Lục Duệ hẳn là dự định mượn cơ hội này để câu thông vớ Điền Mẫn.
Bất quá hắn cũng không ghét cách làm của Lục Duệ, tuy rằng không rõ vì sao, nhưng mà Lý Chí Cường rõ ràng, nếu như Lục Duệ không đề cập đến mình, mà mượn cơ hội này đi kết giao với Hà Chí Quốc, thì sợ rằng sẽ thu được lợi ích lớn hơn nữa, sở dĩ hắn ta làm như vậy, chắc là vì không muốn nhìn thấy mình bị chỉnh.
Im lặng một hồi, Lý Chí Cường bình tĩnh nói : "Buổi tối chúng ta đi đến bái phỏng dượng của tôi"
Lục Duệ lắc đầu, nói với Lý Chí Cường : "Không, cậu tự đi đi, buổi tối tôi phải đến nhà của Vương Tường Lâm"
Cái này đến phiên Lý Chí Cường ngây ra, hắn có chút không giải thích được nhìn Lục Duệ, biểu tình nghi hoặc trên mặt đã thay cho lời nói.

Rất rõ ràng, hắn cảm thấy kinh ngạc vì Lục Duệ đã chủ động bỏ qua một cơ hội tốt để kết giao với bí thư đảng ủy của hương.
Lục Duệ cười ha ha, bình tĩnh nói : "Nếu tôi muốn ra mặt, thì không cần cậu làm bàn đạp"
Mũi chua xót, Lý Chí Cường không nói gì, mà cúi đầu uống một ly bia, sau đó ngẩng đầu nhìn Lục Duệ, gật đầu ;" Cậu yên tâm, tôi sẽ không làm cậu thất vọng

Hắn rõ ràng, Lục Duệ sở dĩ không ra mặt, là vì muốn đem công lao cho mình, có thể tiết lộ bối cảnh kinh thành của Âu Văn Hải, cái này có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với kế hoạch của Điền Mẫn.

Nếu như vì sự kiên này mà được Điền Mẫn tín nhiệm, vậy trong lòng của Điền Mẫn, địa vị của mình sẽ không cần phải nói nữa, Lục Duệ đem công lao này cho mình, rõ ràng là trải đường cho mình.
Thấy hắn như vậy, Lục Duệ nở nụ cười, đưa tay đánh hắn một cái, nói : "Tên nhóc cậu, đừng cho là tôi giúp cậu, tôi mới đến đi làm ngày đầu tiên, căn cơ không ổn, tranh cái này cũng không được, tên nhóc cậu đứng vững, tôi không phải có thể nương theo sao?"
Nói xong, nâng ly nói : "Cạn!"
Hai người uống cạn một hơi.
Thật ra trong lòng Lục Duệ còn một câu chưa nói, bí thư thị ủy kinh thành mình không đi nịnh bợ, đi theo vuốt đuôi của Điền Mẫn làm chi? Cho dù lúc này ông ta là bí thư đảng ủy, nhưng mà chỉ cần nắm chắc được sợi dây Âu Văn Hải này, là có thể kéo quan hệ với Hàn Định Bang, phải biết rằng, người sắp nhậm chức bí thư trung ương đoàn, tương lai chính là thủ trưởng số một tại kinh thành.

Lúc này tuy rằng là năm 2001, nhưng mà mình có kiến thức 2016, chỉ cần cái này, là có thể thấy trước người khác rồi.

Buổi chiều trở về phòng làm việc, Lưu Cương kia quả nhiên không dám sai vặt Lục Duệ nữa, ngược lại còn ra sức nịnh bợ Lục Duệ, rõ ràng là sợ Lục Duệ đi nói xấu hắn trước mặt Lý Chí Cường, nhưng không ngờ rằng Lục Duệ không có tâm tình để ý đến hắn, cầm danh thiếp của Hàn Định Bang trong tay, Lục Duệ đang tự hỏi mình nên làm thế nào.
Đối với Lục Duệ mà nói, sống lại ngoại trừ cho hắn một cơ hội phát triển với những kiến thức vượt qua người khác ra, thì thật ra cũng chẳng có ưu thế nào nữa.

Bởi vì là một người viết sách trên internet, Lục Duệ ngoại trừ nhận thức vài vị đại nhân vật trên TV ra, thì cũng không có lý giải gì về phương diện chính trị, thậm chí ngay cả chuyện trong hương thôn nếu không phải bởi vì cha mẹ lải nhải, thì chỉ sợ rằng cũng không biết gì cả.

Về phần cái gọi là tài chính, hắn càng không thể đụng vào.
Ngoại trừ biết khu nhà đất xung quanh hương thôn của mình vào năm 2007 sẽ bắt đầu tăng giá điên cuồng, thì đối với chuyện khác tại hương thôn, Lục Duệ thật sự không biết gì cả.

Không có biện pháp, đời trước hắn sau khi tốt nghiệp đại học liền đi kinh thành, sau đó lại vất vả ở thành phố Giang Khẩu phía nam, căn bản không biết chuyện trong nhà.

Cho nên, mục tiêu trước mắt của Lục Duệ chính là làm sao đứng vững gót chân tại phòng làm việc ủy ban hương ở hương Duyên Giang.
Nhìn tờ báo trên bàn, Lục Duệ có chút không yên lòng, tuy rằng buổi tối Lý Chí Cường sẽ đến gặp Điền Mẫn, chủ động nhắc đến quan hệ giữa Ân Văn Hải và Hàn Định Bang, nhưng mà Lục Duệ luôn cảm thấy bất an trong lòng, trên thực tế, hắn cũng không biết Hà Chí Quốc rốt cục là dựa vào cái gì mà lật đổ Điền Mẫn, sau đó ngồi lên vị trí bí thư đảng ủy hương, đối với Lục Duệ mà nói, thứ mình nắm trong tay quá ít, căn bản không có biện pháp phân tích ra thứ hữu dụng.
Trong bất tri bất giác, Lục Duệ nhớ đến tình huống của những người trong phòng làm việc mà Lý Chí Cường đã giới thiệu.
Lý Chí Cường là cháu trai của Điền Mẫn, đương nhiên cũng cùng một phe với thư ký của Điền Mẫn, An Tú Mai là lãnh đạo chủ quản, nhưng lại đi lại rất gần với Hà Chí Quốc, bởi vậy nên thư ký của Hà Chí Quốc là Vương Đào cũng rất lên mặt.

Diệp Mai nghe nói là có quan hệ với Mã phó hương trưởng, lão Trần thì có người nói là có quan hệ với trong khu, những người này, đều không phải người bình thường, còn thừa lại lão Khương có người nói là cậu em vợ của một phó hương trưởng, ngoài ra tên Lưu Cương vừa rồi nghe nói cũng có quan hệ không tồi.
Tính đi tính lại, cũng chỉ có hắn một sinh viên vừa tốt nghiệp đại học là không có hậu trường, tuy rằng được Vương Tường Lâm giới thiệu, nhưng mà ông ta sẽ nghỉ hưu vào nhiệm kỳ tới, căn bản là không thể trông cậy được.

Về phần Điền Mẫn, Lục Duệ không nghĩ sẽ đi qua nhờ, dù sao hắn cũng nghe nói qua, lúc vị Điền bí thư này tiền nhiệm, bình thường cũng không được tốt lắm.
Hiện tại vấn đề quan trọng nhất là, làm sao trong thời gian ngắn lôi kéo được sợi dây Âu Văn Hải này.
Phòng làm việc tổng hợp đảng chính phụ trách công tác Đảng, chính vụ, mặt trận thống nhất, tài vụ, hồ sơ, cơ yếu, bảo mật, duy trì ổn định, cùng với các công tác tổng hợp của phục vụ, quản lý.


Đừng thấy nội dung liệt kê ra nhiều, nhưng thật sự làm thì lại chẳng có bao nhiêu cả, đặc biệt là ở ủy ban hương, thật ra, vô luận là ở nơi nào, cái có thể làm thật sự chỉ có một ít, phần lớn còn lại đều là những phòng làm việc không lý tưởng.
Lúc Lục Duệ đang suy nghĩ miên man, chợt nghe "ầm" một tiếng, một phần văn kiện ném mạnh lên bàn của Lưu Cương.
" Lưu Cương, cậu làm gì thế, viết cái gì đây? Cậu muốn tôi cầm cái này đem cho khu trưởng bọn họ xem sao?"
Âm thanh uy nghiêm của một người trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi vang lên trong phòng.
Lưu Cương bật dậy khỏi ghế nhanh như có gắn lò xo vào mông, liên tiếp xin lỗi ;" Âu bí thư, xin lỗi xin lỗi, tôi lập tức sửa ngày"
Người này chính là Âu Văn Hải, tuy trên người chưa có được sự uy nghiệm của thân trên địa vị cao ở đời trước, nhưng mà khí độ của một phó bí thư đảng ủy thôi cũng có thể khiến cho Lưu Cương bị đè sát đất, lúc này sắc mặt ông có chút xấu xí, trừng mắt nói : "Ngày mai tôi phải đến trong khu họp, một bản thảo về phát triển công nghiệp mà cậu còn viết không xong, sửa năm lần bảy lượt gần cả tháng, thật sự không hiểu cậu làm sao ngồi được ở đây!"
Lúc này bên cạnh vang lên một âm thanh.
"Âu bí thư, giao cho tôi đi, tôi viết là được".