Quyển Dưỡng Thê Đệ - Băng Đường Thư Sinh

Chương 29




29. Đưa lưỡi vào khuấy đảo âm hộ của em vợ/ Vợ và bạn thân tỏ tình lẫn nhau còn dắt vô WC ch!ch nhau/ Em vợ tỉnh lại

Vào thời điểm mấu chốt, lưỡi của Lôi Minh còn đang mắc kẹt trong âm hộ mềm mại của em vợ không cách nào lấy ra được, đúng lúc đó nghe được tiếng Từ Nhu và Lăng Phong đang cãi nhau ở ngoài cửa, nếu hai người họ đi vào mà thấy cảnh này vậy khả năng cao Từ Nhu sẽ biết được sự thật.

Đầu tiên Lôi Minh dùng một lực lớn tách hai chân của Từ Nọa ra, sau đó từng chút một rút đầu lưỡi ra khỏi âm hộ mềm mại của cậu.

Giống như là Từ Nọa biết được đầu lưỡi của Lôi Minh sắp rời khỏi. Cậu nhanh chóng kêu lên một tiếng nứt nở, trong vô thức mà vặn vẹo người, cố gắng nâng cái eo nhỏ của mình lên, cho bên trong đi vào sâu trong miệng Lôi Minh.

Thấy cậu khóc nức nở, Lôi Minh không đành lòng rời khỏi, lại dùng đầu lưỡi của hắn đẩy sâu vào trong hơn.

Còn hai người ở bên ngoài đã đi vào cuộc chiến đấu khẩu đầy khốc liệt.

“Ngay cả khi chồng tôi không yêu tôi đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ không vượt quá giới hạn trong cuộc hôn nhân này.” Điều này sẽ gây tổn hại đến thanh danh của Từ Nhu. Thêm vào đó, nếu bạn bè của cô ấy mà phát hiện ra cô ấy ngoại tình thì cô ấy còn mặt mũi nào để sống tiếp nữa chứ.

Lăng Phong không ngờ rằng Từ Nhu lại một lòng một dạ đến như vậy, ngược lại hình như hắn so với trước đây còn thích cô nhiều hơn: “Anh sẽ không từ bỏ, anh sẽ đợi đến ngày em cùng Lôi Minh ly hôn.”

Là một người phụ nữ ai lại không muốn có được cho mình một tình yêu say đắm. Từ Nhu cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, đối mặt với một người đàn ông yêu mình điên cuồng như vậy, mấu chốt nhất là người đàn ông đó vẫn còn trẻ, vừa đẹp trai, lại còn đầy triển vọng. Nếu không phải nói dối thì Từ Nhu vẫn là bị Lăng Phong thu hút.

Nhưng Từ Nhu lo lắng rằng hiện tại mình vẫn còn đang trong một cuộc hôn nhân, vì vậy cô cũng không còn cách nào khác ngoài việc từ chối Lăng Phong: “Rất xin lỗi anh nhưng mà anh đừng đến quấy rầy tôi nữa.”

“Anh có thể cho em được một cuộc sống hạnh phúc, xin em hãy cân nhắc về anh một chút. Anh sẽ đợi em.” Vẻ mặt của Lăng Phong tràn đầy sự nghiêm túc, không có một chút nào là đùa giỡn.

Trong phòng bệnh, khi Lôi Minh rút đầu lưỡi của mình ra. Vừa rút ra thì âm hộ của Từ Nọa giống như một cái đập nước được khai thông, dòng nước dâm lênh láng từ trong đó chảy ra ngoài, trong khoảng thời gian ngắn thì tấm ga trải giường đã bị ướt một mảng lớn.

Lôi Minh cảm thấy như vậy thật là lãng phí quá, hắn không có thời gian kịp đi đến liếm sạch, chỉ có thể dùng khăn giấy lau đi. Sau đó Lôi Minh vội vàng mặc quần lại cho Từ Nọa, đắp chăn cẩn thận lại cho cậu.

Sau khi xong xuôi Lôi Minh giả vờ nằm xuống giường ngủ. Lôi Minh làm bộ mình đã ngủ thiếp đi ở trên chiếc giường bệnh trống phía bên cạnh Từ Nọa.

Từ Nhu và Lăng Phong đứng ở bên ngoài phòng bệnh mà bày tỏ suy nghĩ của bản thân mình cho đối phương biết. Sau đó Từ Nhu mới đẩy cửa phòng bệnh bước vào, trên mặt còn mang theo một vẻ đầy tâm sự cùng buồn bả.

Thấy Từ Nọa vẫn còn đang hôn mê chưa có tỉnh lại, còn người chồng trên danh nghĩa của cô lại nằm ngủ say sưa ở giường bệnh bên cạnh. Từ Nhu thấy trong lòng nặng trĩu như có tảng đá nặng đè lên, ủ rũ ngồi xuống trên ghế.

Thật ra trong lòng cô đối với Lăng Phong rất vừa ý, nhưng cô ấy lại có một người em trai đi theo, không biết Lăng Phong có xem em ấy như con trai của chồng trước, đối xử với em ấy như con ghẻ hay không.

Thật ra trước đây đã có rất nhiều người theo đuổi Từ Nhu, nhưng mấy kẻ đó thấy cô còn dắt theo một đứa em trai trí tuệ kém phát triển. Vì vậy họ đã chọn cách cắt đứt liên hệ với cô, bây giờ chỉ số thông minh của em trai cô đã hồi phục hoàn toàn. Nhưng em ấy lại không có kỹ năng giao tiếp với xã hội, cũng không thể tìm được việc làm, tự lực cánh sinh trong cuộc sống, Từ Nhu còn phải chăm sóc thật tốt cho em trai mình.

Từ Nhu biết Lăng Phong là một người đàn ông tốt, nhưng cô không muốn bỏ rơi em trai mà đi theo đuổi tình yêu của chính mình, sau khi suy nghĩ một lúc lâu, cô ấy cầm điện thoại lên và gửi cho Lăng Phong một dòng tin nhắn: “Anh có đồng ý nuôi em trai của tôi không?”

Nếu như Lăng Phong đồng ý, vậy cô cũng sẽ đồng ý, nếu hắn không đồng ý, vậy cô cũng không ép buộc được.

Lăng Phong ở phía bên kia rất nhanh đã trả lời tin nhắn của Từ Nhu, chỉ vỏn vẹn có hai chữ: “Đồng ý.”

Từ Nhu che miệng vui mừng mà rơi nước mắt, sau đó cô chạy ra ban công âm thầm khóc, bao nhiêu năm cuối cùng cũng có được một tình yêu dành cho riêng mình.

So với Lôi Minh, Từ Nhu thật sự có thể cảm nhận được tình yêu trong mắt Lăng Phong đối với mình, cho nên cô mới kích động như vậy.

Lôi Minh nhìn Từ Nhu đang trốn trên ban công khóc lóc thảm thiết, trong lòng rốt cuộc cảm thấy bớt chút nợ nần đi rất nhiều.

Sở dĩ Lôi Minh nhờ bạn thân dụ dỗ vợ mình cũng là để Từ Nọa cảm thấy bớt áy náy với chị mình, vì Lôi Minh biết cậu rất muốn chị gái mình được hạnh phúc.

Ngày hôm sau, Từ Nhu do dự có nên đề cập đến chuyện ly hôn với Lôi Minh hay không, mấy lần muốn lên tiếng nhưng cô vẫn không nói ra.

Đặc biệt là khi nhìn thấy người đàn ông chăm sóc em trai mình tốt như vậy, cô càng xấu hổ không dám nói ra, luôn cảm thấy mình như kẻ có tội.

Hơn nữa, Từ Nhu hiện tại có chút sợ đối mặt với Lôi Minh, cho nên tìm cớ ra ngoài hít thở không khí, nhân tiện đi nói chuyện với Lăng Phong.

Hai người đã bày tỏ tình cảm với nhau vào đêm hôm qua, vì vậy khi họ gặp lại nhau vào ban ngày, Lăng Phong đã đưa Từ Nhu đến phòng trà, hai người họ như cá gặp nước, môi lưỡi liền kề hôn nhau thật thắm thiết.

Từ Nhu bị nụ hôn cuồng nhiệt của Lăng Phong làm cho trái tim nhanh chóng tan chảy, thậm chí quên cả việc phản kháng.

Sống gần ba mươi năm nay, Từ Nhu thậm chí chưa từng chạm vào dương v*t của bất kì người đàn ông nào, nhưng khi chạm vào dương v*t của Lăng Phong, cô đầu tiên là sửng sốt, sau đó vội vàng thu tay về: “Anh không thể ở chỗ này…”

Phòng trà bên cạnh là nhà vệ sinh, Lăng Phong đem Từ Nhu đi đến một phòng vệ sinh: “Cái này có thể chứ?”

Lôi Minh vừa vào nhà vệ sinh để đi tiểu, nghe thấy tiếng của bạn mình và vợ mình, liền nhân cơ hội dùng điện thoại di động ghi lại cuộc nói chuyện giữa hai người, sau đó hài lòng rời khỏi nhà vệ sinh trở về phòng bệnh.

Trong phòng bệnh, Từ Nọa đang hôn mê đột nhiên tỉnh lại, vừa lúc thấy Lôi Minh vừa trở về.

Từ Nọa chỉ nhớ mình đã nhảy xuống sông, sau đó ý thức có chút mơ hồ, còn tưởng rằng mình đã chết từ lâu, không ngờ còn sống lại, còn có thể nhìn thấy Lôi Minh.

Từ Nọa nghĩ đến những lời nói không tim không phổi của Lôi Minh trước đó, cảm xúc của cậu sụp đổ ngay lập tức.

Nước mắt đồng loạt tuôn ra, cậu không muốn nhìn thấy người đàn ông này nên quay đầu đi chỗ khác.

Lôi Minh không biết trong lòng của Từ Nọa nghĩ cái gì, cũng không có tùy tiện thân mật với cậu, mà là chậm rãi ngồi xuống bên giường bệnh, giống như đang đối xử với chính em trai của mình hỏi: “Có thấy khó chịu không?”

Từ Nọa quay đầu lại nhìn Lôi Minh với đôi mắt đỏ hoe rồi hỏi: “Chị em đâu?”

Lôi Minh cầm quả cam trong đĩa trái cây lên, dùng tay không bóc ra: “Chị em có việc, cô ấy đã đi ra ngoài, chắc phải đợi một lúc sau mới quay lại.”

Lôi Minh đút múi cam đã lột vỏ vào miệng Từ Nọa. Cậu không muốn ăn, thật sự không muốn ăn, liền lắc đầu, sau đó hỏi: “Anh rể khi nào thì muốn ly hôn với chỉ?”

Khi anh rể và chị gái ly hôn, họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau, Từ Nọa liền cảm thấy đau lòng không thôi.

Lôi Minh hỏi ngược lại Từ Nọa một câu: “Em có muốn tôi ly hôn với chị em không?”