Quyển Dưỡng Thê Đệ - Băng Đường Thư Sinh

Chương 23




23: (Ngược nhẹ) Chuẩn bị ly hôn

Động tác của Lôi Minh cực kỳ thô bạo, cậu có thể cảm nhận được rõ ràng từng trận đau đớn kéo tới. Mặc dù có dâm dịch làm bôi trơn nhưng khi Lôi Minh cọ xát cậu vẫn cảm thấy rất đau.

Nhìn bộ mặt dữ tợn của Lôi Minh, không ngừng dùng sức, hoàn toàn không màng đến cảm thụ của Từ Nọa. Cậu không có phản kháng, chỉ là ngơ ngẩn mà nhìn anh rể, ở chỗ đuôi mắt không tiếng động mà chảy xuống một hàng nước mắt.

Trong lòng Từ Nọa rất thích Lôi Minh nhưng hắn chỉ đem cậu trở thành công cụ tiết dục mà thôi. Về sau nói không chừng một ngày nào đó hắn chán cậu rồi liền sẽ đem cậu vứt bỏ. Huống chi Lôi Minh vẫn là anh rể của cậu, quan hệ của hai người chắc chắn không có khả năng sẽ có kết quả.

Cậu ở trong lòng hối hận, không nên trêu chọc anh rể, lại càng không nên lén lút động lòng. Cậu tình nguyện cả đời này cái gì cũng không hiểu, ít nhất không cần phí sức vắt não tự hỏi những vấn đề đã xảy ra, không cần cả ngày lừa gạt chị mình, lo lắng tột độ.

Cậu cùng chị mình tuy mỗi ngày đều nghèo khổ nhưng thực ấm áp hạnh phúc. Đều do người đàn ông này đánh vỡ hết thảy, làm cậu trở nên dâm đãng, làm ra chuyện mà chị mình không thể tưởng tượng được.

Cậu hiện tại muốn quay đầu lại, muốn chính thức kết thúc đoạn tình cảm không có hồi kết này.

Cậu nắm chặt nắm tay, lấy hết can đảm, kiên định mà nhìn người đàn ông đang rong ruổi trên cơ thể mình nói: “Anh rể, anh đừng đụng vào tôi nữa.”

Cậu không có động tình một chút nào, đôi mắt vô cùng tỉnh táo đầy kiên định. Lôi Minh ngừng động tác lại, hắn chậm rãi đem dương v*t thô to của mình từ trong thân thể cậu rút ra.

Lôi Minh chỉ là một người bình thường, cũng không phải mấy tên biến thái thích cảm giác hiếp dâm người khác. Nhìn ra cậu không tình nguyện, hắn lập tức dừng lại. Hắn cũng không muốn cưỡng bách cậu làm mấy việc này.

Giọng Từ Nọa nghẹn ngào mà cầu xin Lôi Minh: “Đừng chạm vào tôi nữa, cầu xin anh…”

Lôi Minh không lên tiếng, nhặt quần áo rơi trên mặt đất, từng cái mặc lại trên người cậu. Mỗi một thứ đều mặc rất cẩn thận, ngay cả nếp nhăn cũng giúp cậu vuốt thẳng.

Giúp cậu mặc quần áo chỉnh tề xong, Lôi Minh cúi đầu, ngẫm lại hành động của bản thân, trầm giọng nói: “Rất xin lỗi em.”

Từ Nọa không rõ anh rể đột nhiên nói cái gì, cậu ngơ ngác mà nhìn hắn, hai người đều rơi vào khoảng không im lặng.

Thật lâu sau, Lôi Minh mới mở miệng nói: “Bơ muốn chảy rồi, nhanh ăn đi.”

Lôi Minh đem hộp bánh kem mở ra, cắt một khối to, đưa tới trước mặt cậu: “Chị em nói em rất thích ăn bánh kem, ăn nhiều một chút.”

Cậu cầm lấy nĩa, múc một chỗ bơ nhỏ, bỏ vào trong miệng, ngọt, nhưng không thể cảm nhận được vị ngon như trước kia được nữa.

Lôi Minh nhìn cái miệng nhỏ của cậu ăn bánh kem, sau khi nhìn một hồi, đột nhiên nói: “Ngày mai tôi có chuyện, muốn đi ra ngoài một chuyến, chắc khoảng một tháng sau trở về.”

Nghe được Lôi Minh phải rời khỏi nhà lâu như vậy, trong lòng ngực Từ Nọa như có cái gì đó vỡ ra. Có một loại cảm giác mất mát không nói nên lời, giống như sắp bị người vứt bỏ.

Bánh kem cậu cũng ăn không vô, đem nĩa nhỏ trong tay buông xuống, cái miệng nhỏ mấp máy, muốn khóc lại không khóc được.

Lúc nước mắt còn chưa kịp từ hốc mắt chảy ra, Lôi Minh đột nhiên duỗi tay lại, dùng lòng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lau bên hốc mắt ướt át. Hắn dùng ngữ khí mềm nhẹ nhất nhưng lại nói ra lời tàn khốc nhất: “Một tháng sau, tôi trở về sẽ cùng chị em ly hôn. Để không làm cho chị em mang tai tiếng, tôi sẽ nói nguyên nhân ly hôn là do ở chỗ tôi. Cứ nói cho người khác tôi có khuynh hướng bạo lực, sau khi ly hôn……”

Cậu cho rằng Lôi Minh sau khi ly hôn sẽ liền theo đuổi mình. Lôi Minh trước đây đã từng thích cậu, còn nói chờ quan hệ của họ bị chị mình phát hiện, hắn liền sẽ quang minh chính đại mà theo đuổi cậu.

Cậu không biết là nên để cho Lôi Minh theo đuổi, hay là nên cự tuyệt hắn theo đuổi.

Nhưng ngay sau đó Lôi Minh lại nói: “Sau khi ly hôn, tôi sẽ đem một nửa tài sản chia cho chị của em. Chị em đối với em rất tốt, tôi sẽ rất yên tâm.”

Từ Nọa biết Lôi Minh cũng tính toán cùng cậu hoàn toàn cắt đứt quan hệ. Bọn họ cũng chỉ bên cạnh nhau không quá mười ngày, cuối cùng cái gì nên kết thúc cũng phải kết thúc thôi.

Lôi Minh trong lòng yêu cậu, hắn cũng không biết vì cái gì lại trong một khoảng thời gian ngắn như vậy yêu thích một người. Không, hắn là từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy liền thích đôi mắt như nai con triệt để thuần khiết của bé con. Hắn lúc ấy cũng không tưởng tượng được lại có một người đơn giản trong sáng như vậy.

Chẳng qua sau này hắn lại làm hư một cậu bé tốt đẹp như vậy. Hắn làm cậu trở nên vừa lẳng lơ vừa dâm đãng, nhưng đó chỉ là lúc ở trên giường, mặc xong quần áo, cậu vẫn rất sạch sẽ. Cậu chưa từng trải qua giông bão, ngây thơ mờ mịt, lại mang cảm giác quá sức mê người. Hắn vô cùng thích, vô luận mặt nào của cậu hắn cũng đều thích.

Đáng tiếc chính là cậu không thích hắn.

Lôi Minh thu hồi chua xót trên mặt, nở nụ cười ấm áp, thực đứng đắn mà gọi một tiếng: “Em vợ.” Thời điểm gọi cậu còn giơ tay xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu.

Nghe Lôi Minh gọi một tiếng “em vợ” đứng đắn như thế, cậu chỉ cảm thấy xa cách. Cậu cùng Lôi Minh thật sự sẽ kết thúc, không thể vãn hồi rồi.

Người đàn ông này vốn chính là thuộc về chị cậu, cậu có cái gì mà tiếc nuối uất hận. Cậu ở trong lòng không ngừng khuyên nhủ chính mình. Nhưng nước mắt như thế nào cũng thu không được, không ngừng rơi xuống, lau cũng lau không được.

Lôi Minh thật sự nói đi là đi, còn không đến ngày mai, vào ban đêm hắn liền chuẩn bị va ly không nói tiếng nào liền rời khỏi nhà.

Cậu một mình cuộn tròn trên sô pha, nhìn phòng khách trống rỗng mà phát ngốc.

Hơn mười giờ tối một chút, ổ khóa cửa chuyển động, theo tiếng cửa mở, cậu còn tưởng rằng Lôi Minh đã trở lại, vui sướng nhìn về phía cửa.

Kết quả từ ngoài cửa đi vào chính là chị cậu tan làm trở về, mất mát trong mắt cậu như thế nào cũng che giấu không được.

Từ Nhu nhìn em trai mình cuộn tròn ở trên sô pha, bộ dáng uể oải ỉu xìu còn tưởng em trai mình lại bị bệnh, đi qua sờ sờ cái trán cậu: “Nọa Nọa, em không thoải mái sao?”

Cậu dúi đầu vào đầu gối, dung âm thanh nhỏ xíu nói: “Anh rể đi rồi.”

“Ừm, chị biết rồi, anh rể em có nói cho chị nghe rồi, Nọa Nọa em không có ăn cơm chiều. Có đói bụng không, muốn chị chiên cơm cho em ăn không?” Từ Nhu đem áo khoác cởi ra để ở trên tay vịn của ghế sô pha, vén tay áo, chuẩn bị đi vào phòng bếp làm bữa ăn khuya.

Cậu ngẩng đầu lên, hốc mắt hơi hơi phiếm hồng, nhìn Từ Nhu nói: “Chị đã đi làm cả ngày rất mệt rồi, mau chóng nghỉ ngơi đi, Nọa Nọa không có đói bụng.”

Thấy em trai thông cảm cho mình, Từ Nhu thực vui mừng, đi tới xoa xoa đầu em trai, cười nói: “Chị không mệt, chị muốn nỗ lực, vì em mà tích góp tiền cưới vợ.”

Trước kia chỉ số thông minh của em trai chưa khôi phục, cô muốn lấy số tiền kia ra nước ngoài trị liệu cho em trai. Nhưng hiện tại chỉ số thông minh của Từ Nọa đã khôi phục, số tiền liền có thể lấy đảm đương làm lễ cưới hỏi.

Từ Nhu vẫn luôn là người nỗ lực tiến lên, cô trước nay đều không trông cậy vào nhà chồng nuôi sống cô cùng em trai mình, cũng không nghĩ tới muốn lấy tiền từ nhà chồng, như vậy sẽ bị người khác khinh thường. Cô không muốn nhìn em trai mình bị mọi người kỳ thị, cho nên cô so với mọi người đều nỗ lực gấp mấy lần, để em trai có cuộc sống tốt nhất.

“Nọa Nọa không cưới vợ, Nọa Nọa muốn cả đời ở bên cạnh chị thôi…” Cậu nói mang theo tiếng khóc nức nở, nhào vào trong lòng ngực Từ Nhu, khóc giống như một đứa trẻ.

Từ Nhu nhớ tới em trai là người song tính, không dễ dàng gì mà cưới được vợ. Trong lòng cô cũng muốn chiếu cố em trai cả đời: “Được được, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau.”