Quyển Dưỡng Thê Đệ - Băng Đường Thư Sinh

Chương 18




18. Xoa âm vật của em vợ/ Đổ cháo yến mạch vào âm hộ của em vợ/ Bắt em vợ kẹp chặt không cho chảy ra ngoài.

Trong miệng anh rể luôn là nhắc tới chị gái, làm cho cậu vừa e thẹn vừa mắc cỡ lại càng áy náy với Từ Nhu.

Tuy rằng cảm thấy rất có lỗi với chị gái nhưng cậu vẫn không nhịn được mà mở rộng hai chân muốn anh rể, để anh rể nhìn âm hộ non cơ khát chảy nước.

Nhìn bộ dáng xấu hổ của cậu, phía dưới của hắn cũng gấp không chờ nổi mà cậu hướng hắn mở rộng hai chân, khóe miệng Lôi Minh mang theo ý cười xấu xa. Ngón cái thô ráp có vết chai xoa ấn âm vật của cậu.

Lôi Minh chỉ là nhẹ nhàng mà xoa xoa ấn ấn một chút, cậu lại giống như cao trào, một dòng nước dâm lênh láng phun ra làm ướt quần anh rể.

Anh rể một bên dùng ngón cái xoa âm vật, một bên bưng cháo yến mạch trên đầu giường bày biện: “Bé Nọa Nọa dâm đãng, đem bữa sáng ăn trước đã, no bụng rồi anh rể sẽ đút em ăn dương v*t lớn.”

Từ Nọa nghe lời tiếp nhận chén cháo yến mạch, cầm lấy muỗng sứ bên cạnh, múc một muỗng cho vào trong miệng, đang chuẩn bị đem cháo trong miệng nuốt xuống, lúc này anh rể đột nhiên cúi đầu, dùng sức mà hút lấy âm vật to tròn căng hồng của cậu.

Cậu lập tức há miệng, phát ra một tiếng rên rỉ mềm mại: “A…”

Cái miệng nhỏ mở ra làm cho yến mạch từ khóe miệng chảy ra, vừa lúc nhỏ giọt vào dương v*t bé bỏng hơi dựng thẳng của Từ Nọa.

Cháo yến mạch bị rơi trên dương v*t bé bỏng của cậu rất nhanh đã bị anh rể liếm sạch.

Anh rể ngẩng đầu lên nhìn cậu: “Bé Nọa Nọa dâm đãng, anh rể vẫn chưa có ăn no, mau đút cháo yến mạch cho anh rể ăn.”

Cậu nhìn nhìn cháo yến mạch trong chén, lại nhìn nhìn anh rể hỏi: “Muốn Nọa Nọa dùng cái gì đút anh rể ăn?”

Anh rể mang ý vị sâu xa mà hỏi lại cậu: “Em nói xem?”

Cậu nháy mắt liền hiểu ra, đem dương v*t bé nhỏ đã cương lên, bỏ vào trong chén lăn một vòng, lại đem dương v*t bé bỏng của mình hướng đến miệng anh rể: “Nọa Nọa đút anh rể ăn.”

Lôi Minh há mồm ngậm lấy dương v*t bé bỏng của Từ Nọa, đem cháo yến mạch mút sạch sẽ. Dùng dương v*t bé bỏng của cậu chấm không bao nhiêu cháo yến mạch, ăn một chút đều không đã ghiền.

Anh rể trèo lên, đem cậu ấn dưới thân: “Bé Nọa Nọa dâm đãng, chúng ta đổi cách khác ăn đi.”

Cậu cẩn thận mà bưng kia chén cháo yến mạch, sợ bị đổ ra, nghe được anh rể nói muốn đổi cách ăn, đôi mắt nhỏ của cậu ngây ra mà nhìn anh rể: “?”

Anh rể cười xấu xa đem chén cháo đoạt lấy, tiếp theo đưa ra mệnh lệnh nói: “Ôm chặt chân.”

Cậu phối hợp với anh rể, đem hai chân kéo đến ngực mình, tạo thành hình chữ M. Tư thế này có thể nhìn hai cái động dâm triệt để mà bại lộ trước mắt anh rể.

Âm hộ non đầy đặn hồng hào hoàn toàn bại lộ trong không khí, thẹn thùng mà co rút hai cái, nhìn cực kỳ đáng yêu.

Lôi Minh dùng ngón tay trêu đùa hai cánh môi đang co rút, dùng đầu ngón tay đem hai miệng thịt *** tách ra càng làm lộ âm vật no tròn mềm mềm phía bên trong. Lôi Minh đem chén cháo rót vào bên trong *** non của Từ Nọa.

Rót đến một nửa thì bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng của Từ Nhu: “Chồng à, vòi nước ở trong phòng bếp bị hỏng rồi, anh đến xem giùm em một chút.”

Đang chơi đến quên trời quên đất, kết quả lại bị quấy rầy, Lôi Minh không có biện pháp tiếp tục đùa bỡn cậu, bằng không sẽ bị vợ của hắn phát hiện.

Lôi Minh trưng vẻ mặt đáng tiếc mà đem trong chén cháo đặt xuống, đáp lại một câu: “Tôi ra ngay.”

Thấy anh rể phải đi, cậu lại không thể không dựng thẳng phần eo, đã bị rót vào không ít cháo yến mạch, âm hộ non đung đưa trước mặt anh rể: “Nọa Nọa kẹp không được, muốn chảy ra.”

Anh rể hướng cái mông mềm mại đánh một cái: “Kẹp chặt vào, không được để chảy ra ngoài, đợi lát nữa tôi sẽ vào uống.”

“A… hức…” Cậu phát ra tiếng than khóc nhưng anh rể không có ở lại.

Lôi Minh sửa sang lại quần áo, từ phòng cậu đi ra ngoài.

Từ Nhu đứng ở cửa phòng bếp chờ hắn, thấy trên quần áo hắn bị ướt, cô hỏi: “Chồng à, quần áo của anh sao lại ướt như thế.”

Đều do nước dâm của cậu chảy ra quá nhiều, từng luồng từng luồng trào ra đem quần áo của hắn làm ướt.

Lôi Minh vẻ mặt bình tĩnh mà giải thích nói: “Làm đổ bình hoa, nước bên trong văng trúng, không cẩn thận để ướt quần áo.

Từ Nhu không có để ý chuyện này, cô tránh ra để Lôi Minh vào phòng bếp xem vòi nước.

Bệ nước bị kẹt lại thức ăn thừa, Lôi Minh dùng một cọng dây thép, chọt chọt hai cái, rất mau liền thông thoáng.

“Chồng à, chén em đã rửa sạch, anh giúp em sắp vào trong tủ đi, em đi xem Nọa Nọa.” Từ Nhu tháo tạp dề xuống, chuẩn bị vào trong phòng cậu.

Lôi Minh không có thấy phiền, nhàn nhạt mà gật đầu.

Từ Nhu đi đến cửa phòng của Từ Nọa, gõ gõ cửa: “Nọa Nọa, em còn chưa có thức sao?”

Nghe được tiếng người bên ngoài là chị gái, Từ Nọa vội vàng đem quần mặc vào, lại đem chăn đắp lại trên người, làm bộ mình còn chưa có rời giường.

Từ Nhu lại gõ cửa hai cái rồi trực tiếp đẩy cửa đi vào, vừa bước vào vừa nói: “Chị vào đấy nhé.”

Cửa mở ra, thấy em trai mình còn nằm ở trên giường ngủ, Từ Nhu đi qua, ngồi cạnh đầu giường.

Thấy trên tủ đầu giường để một chén cháo yến mạch đã uống được nửa chén, Từ Nhu biết em trai nhất định là đã thức, hiện tại chỉ đang giả bộ ngủ nướng: “Nọa Nọa, thức dậy mau lên, không thể ngủ nướng nữa.”

Âm hộ non của cậu còn kẹp cháo yến mạch chờ anh rể trở về uống. Cậu chỉ cần vừa cử động, cháo bên trong liền chảy ra. Như vậy không chỉ làm dơ quần mà để anh rể biết khẳng định sẽ trừng phạt cậu.

Từ Nọa kẹp chặt chân, chỉ dám động nửa người trên, lộ ra cái đầu nhỏ mà nhìn Từ Nhu, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ phừng phừng nói: “Chị ơi, Nọa Nọa không thoải mái, muốn ngủ thêm một chút.”

Từ Nhu nhìn đến em trai sắc mặt rất đỏ, như là bị cảm phát sốt. Cô đem tay đặt trên trán Từ Nọa, thực sự có chút nóng, bất quá cũng không có nóng nhiều lắm.

Từ Nhu cầm cây nhiệt kế đến, tính đo thử nhiệt độ của Từ Nọa. Cậu thấy không thể giả bệnh được nữa, nhanh chóng ngồi dậy: “Chị ơi, Nọa Nọa không bị bệnh.”

Lúc ngồi dậy, bên trong *** non chảy ra một ít cháo, đem quần làm ướt. Cậu đành phải đem chân kẹp càng chặt, bởi vậy làm tư thế đi đường trở nên rất kỳ quái.

Từ Nhu cũng thực mau liền phát hiện ra em trai có vấn đề: “Nọa Nọa, chân của em bị gì vậy?”

Cậu lấy tay che đũng quần, kẹp chặt hai chân, run rẩy nói: “Em… em muốn… Đi tiểu…”

“Mau đi đi, đừng để tiểu ra quần, nếu để anh rể em biết, anh ấy sẽ ghét bỏ em.” Từ Nhu không muốn để cho người khác dùng ánh mắt quái dị nhìn em trai mình.

“Được ạ…” Từ Nọa kẹp chân, chạy nhanh ra nhà vệ sinh, cậu nghĩ vẫn nên đem cháo bên trong âm hộ non lấy ra, so với việc để chị gái phát hiện vẫn tốt hơn.

Nhưng muốn đến nhà vệ sinh phải đi qua nhà bếp

Anh rể đang xếp chén ở trong phòng bếp, nhìn thấy cậu chuẩn bị đi vào nhà vệ sinh, liền đem cậu gọi lại: “Đi đâu đấy, lại đây nào.”

Lôi Minh biết cậu là muốn lén hắn đem cháo lấy ra, sao hắn lại dễ dàng bỏ qua cho cậu như vậy được.