“Diệp Thanh Linh..... ”
“Ân?” Diệp Thanh Linh đẩy đẩy kính mắt, con ngươi đen giờ có chút đỏ nghiêm túc nhìn Ngô Chí.
Ngô Chí phát hiện, Diệp Thanh Linh luôn luôn như vậy nghiêm túc nhìn hắn, bày ra tư thế lắng nghe, mắt không chớp, tỉ mỉ — như là nhìn hắn mãi không thấy chán. Hắn lắc đầu, ù ù cạc cạc đem cái suy nghĩ đó ném ra khỏi đầu.
“Cậu là làm như thế nào......?” Ngô Chí không muốn dùng từ “Sống sót”, như vậy giống như hắn muốn Diệp Thanh Linh chết đi á. Nghĩ đến khả năng này, Ngô Chí thấy sợ hãi đến mức không thở nổi. Hắn rất thắc mắc, lại bắt đầu giật mình, trong cái thế giới tuyệt vọng này, ít nhất còn nhận thức được người trước mắt là chuyện may mắn hạnh phúc đến cỡ nào.
“Tôi không biết.” Diệp Thanh Linh luôn vừa đúng lúc nghe được câu hỏi của Ngô Chí mà trả lời, hắn nhẹ nhàng lắc đầu, tóc đen mang chút ánh tím *** tế toái toái lắc: “Đến lúc tôi có ý thức, quanh đó chẳng còn một ai cả.”
Ngô Chí không hề nghi ngờ, không bằng nói hắn không tự tin: Hắn tin tưởng Diệp Thanh Linh sẽ không lừa hắn, trong cái thế giới này, Diệp Thanh Linh tuyệt đối sẽ không tổn thương hắn. (ừ, đúng rồi nó là tồng em mừ (_._!!))
Diệp Thanh Linh trước sau như một âm thanh vẫn lãnh đạm như vậy, như với người khác nói chuyện:” Sau khi tỉnh lại, tôi hình như biến dị.”.” Người nọ gục đầu xuống, nhìn đầu ngón tay đẹp đẽ có mức quá trớn của mình, Ngô Chí không rõ là Diệp Thanh Linh đang cười hay không, chỉ có thể nói độ cong đó có chút quỷ dị.”Có lẽ là do mầm độc, vì thế mà sinh ra kháng thể, chúng cải tạo lại cơ thể tôi.”
“Ngô Chí.” Diệp Thanh Linh cực nhẹ nhàng mà nói:” Tôi sẽ không trở thành gánh nặng của cậu nữa.”
Ngô Chí tâm tình đột nhiên có một loại xúc động khó có thể hình dung, hắn không tự chủ đem chân trái không còn trọn vẹn rụt vào trong. Hắn muốn đối vận mệnh mà cười khổ, chỉ sợ bây giờ mình mới là gánh nặng của hắn đi. Ngay tại thời điểm Ngô Chí rung động, Diệp Thanh Linh lấy tay nắm bộ phận muốn trốn của Ngô Chí. Ngô Chí có loại ảo giác, nhất cử nhất động của hắn trong mắt Diệp Thanh Linh đều bị phóng đại, ngay cả rung động nhỏ nhoi nhất cũng không bỏ qua. Hình dung thô tục một chút, giống như trên đời kêu Ngô Chí là tên mông cong, Diệp Thanh Linh chỉ biết hắn dù có biệt danh như thế nào thì đều là quý danh. Cái cảm giác bị nhìn thấu này khiến Ngô Chí rất không được tự nhiên, thậm chí có chút sợ hãi.
“...... Sau đó, tôi tìm được cậu.” Diệp Thanh Linh rất biết nắm bắt cảm xúc của Ngô Chí, từ trước tới nay, trước khi Ngô Chí cảm thấy bài xích đều mở miệng dời đi lực chú ý.” Tôi đưa cậu đến nơi này, sau đó biến nơi này thành chỗ ở duy nhất của chúng ta.”
Lực chú ý của Ngô Chí bị dẫn dắt đi, đã quên tay Diệp Thanh Linh còn đặt ở bộ phận làm cho hắn cảm thấy khó chịu cùng yếu ớt: “Này sau thì thế nào? Những người khác đâu......Tôi nói là, ngoài chúng ta ra cậu có gặp......”
Diệp Thanh Linh tròng mắt đen không thấy đáy nhìn chăm chú xuống dưới, Ngô Chí đột nhiên cảm thấy yết hầu có chút khô, thanh âm cũng dần yếu ớt. Hắn đột nhiên có cái ý nghĩ điên rồ, phi thường không tốt. Diệp Thanh Linh đứng lên, hắn đi tới cửa sổ sát đất(*) bị lớp lớp rèm cửa quây kín, lấy tay kéo lớp rèm màu đỏ, cánh tay tuyết trắng cùng lớp rèm đỏ tươi kia tạo ra sự tương phản mãnh liệt.
Diệp Thanh Linh hơi hơi quay đầu, tóc lộn xộn phủ lên kính mắt, nhẹ nhàng gọi tên Ngô Chí.
“Ngô Chí.” Hắn nói: “Hoan nghênh trở lại Cam Tuyền thị năm năm sau.”
Bức màn bị “Soạt –” một tiếng bỗng chốc rách ra một mảng lớn, ánh mặt trời không lưu tình chút nào chiếu vào, Ngô Chí theo bản năng nheo mắt lại. Sau đó hắn thấy, cho dù có ánh mặt trời nhuộm xuống, cũng vẫn hiện ra tro bụi cùng thành phố cũ nát. Người nọ đứng giữa ánh mặt trời cúi đầu lẩm bẩm, áo sơmi trắng kết hợp với quần đen, ánh sáng ngọc sạch sẽ mà thuần túy như sắp mọc cánh biến thành thiên thần.
“Chỉ có hai người chúng ta ở Cam Tuyền thị.”
==================================================
Ngô Chí tựa đầu trên tấm kính, nhìn xuống phía dưới một mảnh vắng vẻ.
Quá yên lặng, thế giới này.
Rõ ràng đang phát bản âm hưởng rất thịnh hành âm lượng to đến chói tai, nhưng vẫn là không thể che dấu cái loại vắng vẻ trống trải không hề có hơi người này. Ngô Chí thở dài, cầm lên cây gậy bên cạnh cùng sách, không hề nhìn cái thành thị trống trải làm cho làm cho người ta đau xót kia.
Nếu sự thật đã thế rồi, như vậy phải hảo hảo sống sót, sống thay phần người nhà. Ngô Chí luôn luôn là người tính tình có chút cố chấp quật cường, cho dù thế giới này không còn hi vọng gì nữa, một khi đã quyết định, vậy thanh thản ổn định mà sống tiếp đi.
Cuộc sống Ngô Chí hiện tại tương đối đơn giản, quả thực có thể nói là tùy tâm sở dục(**). Hắn không có mục tiêu để mà sống, không cần phải …làm việc, không cần phải lo lắng chuyện ăn, ở, đi lại, cuộc sống như trước có sông có điện không có thoái hóa đến xã hội nguyên thuỷ, việc duy nhất Ngô Chí cần làm, chính là mờ mịt mà sống, tìm cách giết thời gian.
Diệp Thanh Linh là người xử lý tất cả, đồ ăn hắn kiếm, thuỷ điện là hắn tìm cách đưa đến, để giết thời gian, Diệp Thanh Linh không biết theo nơi nào tìm đến đây đĩa sách đủ loại — Ngô Chí thích tiểu thuyết kì huyễn, Diệp Thanh Linh thì chung tình với các loại sách y khoa — Ngô Chí cảm thấy Diệp Thanh Linh quả thực chính là mèo Doraemon, muốn cái gì có cái đó.
Ngô Chí đi vào tầng thứ sáu, nơi ỏ hiện tại của bọn họ là một khách sạn xa hoa của thành phố Cam Tuyền: Diệp Thanh Linh phá bỏ bốn tầng trước, vì phòng hủ thi đi vào. Còn lại tới mấy tầng bên trong phòng được dùng làm đủ loại kiểu dáng công năng — một tầng trong đó có căn phòng Diệp Thanh Linh mang sách về rồi nhét hết vào đó, còn có mấy tầng để thực phẩm, phân lượng sử dụng khủng bố khiến Ngô Chí không thể không nói “Diệp Thanh Linh đem lương thực của toàn thành phố nhét hết vào đây” theo hướng suy đoán.
Khách sạn thực tiện nghi, thậm chí còn có rạp chiếu phim mini cùng bể bơi, Ngô Chí cảm thấy thực châm chọc, hắn mất đi hết thảy rồi lại hưởng thụ hết thảy. Trong quá khứ, Ngô Chí chưa từng có nghĩ tới, hắn có thể một ngày ngủ trong phòng dành cho tổng thống, một tuwàn chẳng có gì trọng yếu; Có thể không cần cố kỵ mà ở quán bar sống mơ mơ màng màng, đêm không về ngủ, có thể ở phòng KTV(***) Không kiêng nể gì rống lớn, thẳng đến khi mất giọng; Có thể chơi trò chơi đến điên, hắn thậm chí còn có thể ăn những món ăn cao cấp — Diệp Thanh Linh giống như cái gì đều có thể, hắn có thể làm một đầu bếp cao cấp, có thể là một kỹ sư giỏi, thậm chí trước đây, hắn vẫn là một gã bác sĩ phi thường vĩ đại, Ngô Chí cho tới bây giờ chưa từng quên, hắn như thế nào mà sống sót. Trong lúc Ngô Chí ăn chơi nhảy múa không ngừng, Diệp Thanh Linh chỉ là đẩy đẩy kính mắt, cười khẽ nói đây là thành quả đầu tiên của việc học nấu ăn qua sách.
Những thiên tài thường hay như vậy đi? Ngô Chí vẫn rất rõ ràng, Diệp Thanh Linh là thực xuất sắc, căn bản lên lớp học không quá vài lần nhưng cái thành tích của Diệp Thanh Linh vĩnh viễn là vạn năm không thay đổi, luôn luôn đạt 84 điểm. Thoạt nhìn cũng chẳng đáng để mắt tới, nhưng Ngô Chí nhớ rất rõ ràng, vô luận bài thi có khó dễ như thế nào, cho dù là lớp học chia đều 90 điểm trở lên hay 60 đổ xuống, Diệp Thanh Linh coi như việc ấy chẳng liên quan đến mình luôn chỉ đạt 84 điểm, giễu cợt mọi người. Bởi vì Diệp Thanh Linh rất ít khi xuất hiện ở lớp học, số lần kiểm tra có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng từ nhỏ đã học đến cao trung nên trình độ rất cao siêu, rốt cục điều này làm cho Ngô Chí phi thường chú ý tới Diệp Thanh Linh, và Ngô Chí cũng là người đầu tiên làm cho Diệp Thanh Linh cảm thấy hứng thú. Thượng đế luôn luôn công bằng, Diệp Thanh Linh thân thể không trọn vẹn, đổi lại có trí thông minh hơn người. Diệp Thanh Linh là một thiên tài, Ngô Chí khắc sâu được điều này, vì thế Ngô Chí cũng không chủ động đi trêu chọc Diệp Thanh Linh, hắn nhận thấy, thiên tài cùng kẻ điên thường thường chỉ cách nhau một con đường.
Số phận luôn trêu ngươi con người, tại cuối thời điểm không còn hi vọng, Cam tuyền thị từng không ai bì nổi giờ chỉ còn lại Ngô Chí, và Diệp Thanh Linh.
Tầng thứ sáu được dùng để chứa các loại sách đĩa Diệp Thanh Linh mang về, Ngô Chí khập khiễng đẩy cửa, lọt vào trong tầm mắt tất cả đều là sách về biển, Ngô Chí không chỉ một lần hoài nghi, Diệp Thanh Linh có hay không cướp sạch sách ở thư viện. Ngô Chí chống gậy, cầm quyển sách đã xem xong trả về chỗ cũ, bắt đầu vu vơ chìm trong biển sách.
《Khờ dại 》 《Đạo mộng bút ký 》 《Vô tri có tội 》 《Y tích 》......
Ân? Ngô Chí dừng ánh mắt, hắn đem 《Y tích 》 rút ra, mấy hôm trước còn thấy Diệp Thanh Linh đọc quyển sách này. Ngô Chí không có ý gì khác, đơn giản là tò mò. Hắn cảm thấy, Diệp Thanh Linh cùng hắn là người của hai thế giới khác nhau, nhưng rõ ràng tính cách đối lập lại như thế tự nhiên mà hài hòa ở cùng một chỗ, ăn ý tựa như anh em ruột thịt.
Ngô Chí vài tờ 《Y tích 》, nhìn vài lần liền quả quyết những thuật ngữ chuyên môn này có thể tàn phá tế bào não của hắn. Ngô Chí lại một lần nữa xác định, hắn cùng Diệp Thanh Linh quả nhiên không phải là người sống cùng một thế giới. Ngô Chí bắt,cấu,cào trảo tóc, có chút không thú vị đem 《Y tích 》 nhét lại chỗ cũ, sau đó một khắc dừng lại.
Giá sách mỗi tầng đều đặt chỉnh tề một loạt sách, Ngô Chí thật không ngờ, phía sau 《Y tích》 vẫn còn một quyển sách. Đó là một quyển sổ ghi chép bọc da màu đen, Ngô Chí đem nó rút ra, mở ra trang thứ nhất tên Diệp Thanh Linh ngay ngắn viết ở trên đầu, bên trên họ tên có hai chữ được viết to:
Nhật kí.
====================================
Tác giả có lời muốn nói: Xèo xèo a, ngươi còn không có ý thức được ngươi đang bị quyển dưỡng(****) sao =-=( bị người nào đó kia làm dịu cuộc sống vọt đến mỗ đồi không bình tĩnh)
Hơn nữa lòng hiếu kỳ có thể giết chết con mèo...... Được rồi, Diệp Tử sẽ không nỡ giết ngươi đâu, nhưng là cúc hoa khó bảo toàn nga (và câu này là lời tiên đoán về tương lai của iêm thụ o(≧∇≦)o)...... ( Xèo xèo:...... Kiền!)
(*) Cửa sổ sát đất: Nó na ná như thế nầy á
780-p7
(**) Tùy tâm sở dục: Sống theo ý mình
(***) Phòng KTV: Phòng Karaoke á (‾-ƪ‾) và minh họa đây