Phượng hoàng là vua của muôn loài chim, cũng như rồng, là thần thú mà phàm nhân yêu thích nhất. Bách điểu triều phượng, long phượng trình tường, chính là biểu tượng mà không có kẻ giàu có phú quý nào không muốn hướng tới, không muốn bỏ qua.
Nhưng đối với yêu quái mà nói, cảm giác hoàn toàn bất đồng. Bách điểu triều phượng, cả trăm loài chim đều phải quy thuận với phượng hoàng, Kim Sí điểu bọn họ há lại không được xem như là một loài chim, chả có nhẽ lại có ngoại lệ sao ? Trong thân thể, từ hồn phách đến xương máu, từ chân tơ kẽ tóc đều phát ra sự sợ hãi theo bản năng. Trong mắt bọn họ, phượng hoàng không phải là hình tượng cát tường phú quý gì cả, gặp phượng hoàng, chẳng khác nào gặp phải sát tinh.
Vũ Tư Phượng còn có thể miễn cưỡng chống đỡ, nhưng Liễu Ý Hoan đã không chịu nổi mà quỳ rạp xuống đất, cuộn mình phủ phục, mồ hôi lạnh đầy đầu, cả người bị một áp lực vô hình đè xuống đến không thể động đậy.
Toàn Cơ gấp gáp la lên : "Cũng chỉ là một con chim to xác thôi ! Các huynh sợ cái gì a !"
Liễu Ý Hoan miễn cưỡng nói : "Tiểu, Tiểu Toàn Cơ, đối với muội .... nó đương nhiên chỉ là một con chim to xác, nếu muội muốn thì biến nó thành một con gà nướng lớn cũng chẳng sao... Nhưng đối với bọn huynh thì ..... đó chính là khắc tinh trời sinh....."
Lúc này Toàn Cơ mới sực nhớ bọn họ là Kim Sí điểu, là yêu quái thuộc loài chim, mà chim trên đời này, cho dù có tu thành yêu quái hay không, lại nói tu thành yêu quái có lợi hại đến thế nào, gặp phượng hoàng cũng đều sẽ chân tay luống cuống. Cảm giác kia đại khái như là chuột thấy mèo vậy, không biết như thế nào mới tốt.
Trong lúc họ nói chuyện, phượng hoàng đã bay đến gần đó. Đối với cái lưới lửa kia hiển nhiên là khinh thường không thèm nhìn đến lần thứ hai, ngửa đầu gáy một tiếng. Trong ngáy nhắt, âm thanh như tiên nhạc vang lên, hoà tấu, chuông đồng, sanh, tiêu, sáo, cầm, .... vô số âm thanh mỹ diệu kết hợp lại. Thế nhưng lại khiến người ta có cảm giác vui vẻ, thoải mái. Khó trách người đời lại bảo phượng hoàng hót vang, giống như thiên âm, quả nhiên là thiên âm !
Toàn Cơ hung hăng dậm chân, cả giận nói : "Đốt nó không chết, vậy thì muội sẽ chém cho nó chết !"
Ý của Tư Phượng nàng đương nhiên hiểu rõ một hai, nhưng mình mà không gϊếŧ nó là sẽ bị nó gϊếŧ nha ! Chả có nhẽ lại phải ngoan ngoãn chờ nó tới gϊếŧ mình ư ? Toàn Cơ cưỡi kiếm bay lên, bay một vòng lại một vòng xung quanh con phượng hoàng cực lớn kia, thân mình nó như ảo như mộng. Thật sự là không bao giờ có một con chim nào có thể đẹp hơn nó được.
Nàng đột nhiên có chút buồn bực, vì cái gì mà mình cứ phải gϊếŧ rồi gϊếŧ, nhất định phải gϊếŧ không ngừng chứ ? Từ kiếp trước đến kiếp này, bất cứ khi nào có ai cản trở hay đối nghịch với nàng, ý niệm đầu tiên xuất hiện luôn là phải gϊếŧ chết đối phương. Chẳng lẽ không thể có biện pháp nào khác sao ? Gϊếŧ tới gϊếŧ lui như vậy, nàng lại chính là gϊếŧ đến trước mặt Thiên Đế mới thôi, còn có ý nghĩ gì nữa chứ ?
Nàng rốt cuộc cũng chân chân thực thực hiểu được ý của Tư Phượng. Nàng nhất định phải học được một cách nào khác để đương đầu với sự việc ngoài gϊếŧ chóc. Ví như đối mặt với một thần thú mỹ lệ lại kỳ diệu như vậy, vì cái gì mà nàng không thể hoà bình mà nói chuyện với nó chứ ? Sự thần phục được đánh đổi bằng cách đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ luôn không phải là sự thần phục tuyệt đối, nàng có thể vì Vũ Tư Phượng mà moi hết ruột gan thì xá chi lại bủn xỉn chút chân tâm thật ý đối xử với những người khác chứ.
Toàn Cơ thu hồi Băng Ngọc, cũng gom sát ý dưới đáy lòng lại, nỗ lực dùng thái độ bình thản, thậm chí là thưởng thức đi đi lại lại xung quanh phượng hoàng, uyển chuyển mà chặn lại ý đồ muốn cắp hai người Vũ Tư Phượng đi của nó. Vòng như vậy cũng non nửa canh giờ, phượng hoàng rốt cuộc cũng bị sự kiên nhẫn của nàng đả động tới, quay đầu chuyển sự chú ý sang cái con người bé xíu vẫn luôn đảo qua đảo lại xung quanh nó nãy giờ.
Toàn Cơ thấy những sợi lông vũ phía sau đuôi nó rất dài, nhịn không được đưa tay sờ thử. Trên những sợi lông vũ được một ngọn lửa biến ảo màu sắc không ngừng bao bọc lại, cho nên mới khiến chúng như ảo như mộng. Ngoại trừ Toàn Cơ, chắc cũng chả có ai dám dùng tay không đi sờ lông đuôi phượng hoàng như thế. Mà phượng hoàng kia cơ hồ cũng chưa từng bị ai sờ qua như vậy, lập tức chấn động hết cả người, ngẩng đầu nhìn nàng chằm chằm, có chút cảnh giác, có chút biến sắc.
Toàn Cơ ngốc nga ngốc nghếch khoe với nó nụ cười lộ hết cả răng, nhún nhún vai : "Cảm giác sờ lên..... thực là tốt nha. Mi thật là xinh đẹp, cho nên mới không nhịn được sờ sờ tí xíu....."
Phượng hoàng phát ra một tiếng hót vang trầm thấp, như châu ngọc chạm vào lưu ly, hết sức dễ nghe. Toàn Cơ cười nói : "Đừng nóng giận mà, ta cũng không có ác ý gì đâu. Ta tới nơi này, thật ra cũng chỉ vì muốn gặp Thiên Đế thôi mà."
Nàng cũng mặc kệ phượng hoàng có nghe hay không, nghe rồi có hiểu hay không, cứ liên thiên lải nhải một hồi với nó, đại khái đơn giản như là mình không có ý đồ mưu phản..... hay là muốn hưởng thụ cho đã khoái hoạt nhân gian....... hoặc như lại một lần nữa chân chân chính chính làm một thiếu nữ vô tâm vô tư..... linh ta linh tinh các thứ. Phượng hoàng càng nghe nàng nói lại càng mất kiên nhẫn, sau lại thầm thì một tiếng, quay đầu muốn bay về, lười nghe cái người kì quái này nói chuyện ngốc nghếch.
Toàn Cơ vui mừng quá đỗi, không nhịn được liền nhảy lên người đó, dùng sức ôm ghì, dùng sức cọ cọ. Phượng hoàng bị cái hành động này của nàng làm sợ tới mức lông chim dựng ngược hết cả, đôi mắt tròn xoe trong trong suốt suốt trừng trừng nhìn nàng. Trừng nửa ngày, rốt cuộc trừng không nổi nữa, ngửa đầu lên cao hót một hơi, cánh rung rung, đập đập ba cái, nhẹ nhàng rung cho Toàn Cơ rớt xuống đất, quay đầu lại nhìn nàng một lần nữa, khẽ gật đầu, cuối cùng bay về phía xa xăm.
Khi Toàn Cơ vừa tiếp đất vẫn còn kích động đến hai chân nhũn ra, triệt tiêu lưới lửa liền gắt gao ôm lấy Vũ Tư Phượng, hưng phấn kêu lên : "Tư Phượng ! Huynh xem huynh xem ! Muội không gϊếŧ nó ! Muội thuyết phục được nó rồi !"
Nàng rốt cuộc đã hiểu được không dùng đến bạo lực để thuyết phục người khác là như thế nào, vừa bình thản lại nghiêm túc, vừa thẳng thắn lại thành khẩn, bình bình đẳng đẳng... Không có ai cao ai thấp, ai mạnh ai yếu, cũng không cần phải đến mức ngươi chết ta sống. Mà là, thẳng thắn thành khẩn, chỉ có thái độ thẳng thắn thành khẩn với người khác, mới là thái độ chân lý chân chính giữa người với người.
Giống như cách nàng đối xử với người thân của mình, với Liễu Ý Hoan, với Vô Chi Kỳ, với Đằng Xà, với Tử Hồ vậy...... Nàng vậy mà lại không sớm phát hiện điều này ! Tướng quân chiến thần mặc dù có sức mạnh vô cùng khủng khiếp nhưng điều nàng muốn không phải là lại trở lại làm vị tướng quân lãnh khốc vô tình kia. Nàng muốn được làm Chử Toàn Cơ, một con người chân chân chính chính. Chỉ cần một ngày nàng còn sử dụng sức mạnh khủng khiếp của chiến thần, nàng sẽ mãi mãi không có cách nào thoát khỏi bóng ma của kiếp trước, cuối cùng thì nàng thực sự hiểu rõ rồi.
Vũ Tư Phượng vỗ vỗ sống lưng nàng, chậm rãi vuốt ve, cuối cùng vuốt lại đôi mày đang nhíu lại của nàng. Hai người như chìm vào trong ánh mắt của đối phương, cười triền miên. Ở bên cạnh, Liễu Ý Hoan cố ý ho khan thật lớn tiếng, nói : "Rõ ràng đang ban ngày ban mặt a ! Ta là người gỗ sao ?"
Lúc này Toàn Cơ cư nhiên lại không đỏ mặt, lắc mình một cái, chuyển sang ôm lấy y, lại khiến Liễu Ý Hoan vừa mừng vừa sợ mà đỡ lấy đầu vai nàng, bật cười : "Già đầu đến nơi rồi mà còn làm nũng như vậy !"
Toàn Cơ cười dài, kéo hai người đứng lên, cười nói : "Đi thôi ! Chúng ta vào trong thôi ! Muội biết muội muốn nói gì để thương lượng với Thiên Đế rồi ! Đã nghĩ kỹ từ đầu đến đuôi luôn rồi !"
Liễu Ý Hoan ngạc nhiên nói : "Cái gì đầu đuôi ? Muội tính nói như thế nào khi gặp lão nhân gia hả ?"
Toàn Cơ đang định nói, chợt nghe một trận tiếng cười nhẹ nhàng truyền đến từ giữa không trung, khác với thanh âm của lão nhân mới vừa rồi kia, tiếng cười này vừa trong sáng lại nhu hoà. Ba người đều sửng sốt, theo sát sau tiếng cười là một đạo bạch quang chụp xuống từ trên đỉnh đầu, bao vây Vũ Tư Phượng ở bên trong. Ánh sáng này hoàn toàn khác với ánh sáng trắng đã mang Tử Hồ đi lúc trước, nhìn qua thế nhưng lại giống như ánh nắng từ trên trời chiếu xuống vậy. Vũ Tư Phượng bị giam ở bên trong, thần sắc kinh ngạc, còn chưa hiểu đến tột cùng là chuyện gì đang xảy ra.
Toàn Cơ chạy nhanh đến, muốn cứu hắn ra nhưng ánh sáng kia vậy là lại còn rắn chắc hơn cả tường đồng vách sắt, cho dù nàng chụp đánh như thế nào cũng đều không mảy may sứt mẻ. Vũ Tư Phượng ngửa đầu nhìn trời, chân mày từ từ giãn ra, mang theo một tia kinh ngạc, một chút ngạc nhiên, toàn bộ thân thể chậm rãi hoá thành sương khói, biến mất trước mặt hai người, không chút dấu vết.
Một màn này doạ Toàn Cơ và Liễu Ý Hoan sợ đến suýt vỡ mật. Hai người như ruồi nhặng không đầu tìm ở trước đại môn đến loạn hết cả lên, nhưng dù đã tìm lâu thật lâu nhưng nửa điểm dấu vết cũng không có. Toàn Cơ run giọng nói : "Có phải... có phải là vu sư kia không ?! Là lão ta mang Tư Phượng đi !"
Liễu Ý Hoan thấy thần sắc nàng kì lạ, chỉ sợ vui quá hoá buồn, sự việc xảy ra đột ngột như vậy, sẽ khiến nàng mất bình tĩnh, gấp gáp nói : "Không phải lão vu sư kia đâu ! Huynh trước đó có nghe thấy tiếng cười, cũng không giống như có địch ý, phỏng chừng là thần tiên rảnh rỗi nào đó thấy Tư Phượng thuận mắt nên mời hắn đi uống ly trà thôi. Muội đừng vội ! Đứa nhỏ kia rất thông minh, tuyệt đối sẽ không có việc gì !"
Chính y cũng không dám khẳng định, cũng lo lắng muốn chết, nhưng y càng sợ Toàn Cơ xảy ra cái gì bất thường. Nếu muội ấy lại phát tác, gϊếŧ đến trước mặt Thiên Đế thì những nỗ lực trước kia chẳng phải đều uổng công hết sao ?
Toàn Cơ ngẩn ra cả nửa ngày, trong lòng thính thịch nhảy loạn, sát khí lúc ẩn lúc hiện. Một hồi nhịn không được muốn bộc phát, không màng tất cả mà chém gϊếŧ lên tới Thiên Đình, một hồi lại mạnh mẽ ức chế lại, nghẹn đến mức đôi tay run run, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.
Không biết qua bao lâu, nàng hít sâu một hơi, sắc mặt dần bình tĩnh trở lại, một lúc lâu sau, mới nói : "Liễu đại ca, chúng ta đi tìm Thiên Đế. Tư Phượng nhất định là bị ông ta mang đi, chúng ta đi tìm ông ấy nói cho rõ ràng."
Y thở dài nhẹ nhõm một hơi, vui vẻ nói : "Muội có thể nghĩ như vậy thật đúng là không thể tốt hơn ! Toàn Cơ, không được quên lời Tư Phượng đã nói với muội."........ "Bình tĩnh, bình thản, thẳng thắn thành khẩn ——— muội cần thiết phải học được ba điều này, nếu muội muốn thực sự trưởng thành, làm một con người chân chính mà không phải là một công cụ gϊếŧ chóc."
Toàn Cơ yên lặng gật đầu, đi được vài bước đột nhiên nói : "Liễu đại ca, lời các huynh nói muội đều hiểu. Chính là có những lúc muội cũng không biết cảm giác đó đến tột cùng là như thế nào nữa. Giả như trước khi gặp được Tư Phượng, muội cũng không rõ cái gì gọi là chân tình. Rất nhiều cảm giác đều là mơ mơ hồ hồ...... Đằng Xà từng nói, muội là một người vô tâm, chẳng lẽ thật sự là như vậy sao ?"
Liễu Ý Hoan thở dài : "Lời nói trong lúc hắn tức giận, muội cũng đừng coi là thật. Cứ cho là muội thật sự vô tâm đi chăng nữa, lẽ nào muội không thể tự tạo lại một cái sao ?" Tạo lại một cái ? Toàn Cơ mờ mịt quay đầu lại nhìn hắn, Liễu Ý Hoan làm mặt quỷ với nàng, nhe răng trợn mắt, chính là không nói gì nữa. Thấy nàng vẫn không rõ, lắc lắc đầu : "Đứa nhỏ ngốc, muội từ một kẻ chỉ biết gϊếŧ chóc, đến trở thành một người hiểu rõ đạo lý đối nhân xử thế, đó còn không phải là tự tạo lại một cái "tâm" sao?"
Nàng cái hiểu cái không, suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc thở một hơi thật dài, thì thầm : "Muội sẽ ngày càng nỗ lực học tập để biết cách làm người là như thế nào." Liễu Ý Hoan vỗ vỗ bả vai nàng, hai người cuối cùng cũng vòng qua Khai Minh thú đang ngủ ở trước cửa, đi vào cái cửa Khai Minh cực lớn kia. Sau khi bọn họ đi vào, Khai Minh môn ầm ầm khép lại, chậm rãi biến mất tại chỗ.