Vũ Tư Phượng gặp nàng ở đây vô cùng kinh ngạc, đợi đến lúc người đó sà vào lòng mình mới theo bản năng đỡ lấy bả vai nàng, mờ mịt gọi một tiếng: "Toàn Cơ".
Không đợi nàng trả lời, y bỗng nhiên sờ sờ mặt mình, ngạc nhiên nói: "Nơi này không phải âm gian sao? Mọi người... đều chưa chết?".
Toàn Cơ vừa kích động vừa vui mừng, làm sao còn nghe rõ y đang nói cái gì, Vô Chi Kỳ bên cạnh cười nói: "Mới vừa rồi ta và tên tiểu tử tóc trắng này ở đây chạy loạn, muốn tìm Thiên Đế, ai biết trên trời đột nhiên có thiên hỏa rơi xuống, rơi lên người đều không sao, nhưng chung quanh đều bị thiêu cháy khó tránh bị thương vong. Ta nói tiểu tử này tự chạy lấy người đi, hắn lại không chịu, còn quay lại đem những đồng liêu trước đây đưa đến nơi an toàn. Nhìn lại, những nơi khác đều bị thiêu rụi, chỉ có chỗ này không sao, cô nhìn đi, mọi người đều mang đến đây".
Toàn Cơ cuối cùng cũng tỉnh táo một chút, thuận tay dụi mắt, hỏi: "Các người... không gϊếŧ bọn họ sao?".
Vô Chi Kỳ cười cười nhìn về phía Bạch Đế, nói: "Các vị Thiên Đế, Bạch Đế, Hắc Đế, đều trông mong lão tử gϊếŧ thêm mấy người, bọn họ sẽ thật tốt đem ta đi định tội. Ta không để bọn họ như ý được, vẫn còn nghĩ lão tử là kẻ đần độn chỉ biết dùng vũ lực thật sao?".
Đằng Xà một phen lau lau mặt, kết quả đã đen lại càng đen, chỗ trắng cũng biến thành đen, hắn thở dài nói: "Cũng may thiên hỏa chết tiệt này không làm người bị thương, đúng là hỏa vũ, Ứng Long kia có xuất hiện cũng vô dụng. Lửa này cũng không phải thứ hắn có thể tiêu diệt. Không biết là kẻ nào đã phóng thiên hỏa chơi đùa, đã cháy đến Thiên Giới rồi".
Mọi người nghe xong đều cả kinh, ngơ ngác nhìn nàng, mong nàng giải thích một chút. Toàn Cơ suy nghĩ một chút, lại nói: "Một lời khó nói hết... Các người và Tư Phượng sao lại đi cùng nhau?".
Vô Chi Kỳ nói: "Ta và tiểu tử tóc trắng xông vào thần điện, tiểu tử điểu yêu kia hiện ra, gặp bọn ta cũng không giật mình, câu đầu tiên lại hỏi các người cũng chết rồi sao? Thật sự là khiến người ta không sao hiểu nổi".
Vũ Tư Phượng đành phải nói: "Ta khi đó bị chùm ánh sáng kia đưa đến âm gian... Đây cũng là một câu chuyện dài, sau khi cùng Tử Hồ nói lời từ biệt, ta tưởng rằng sẽ trở lại Thiên Giới, ai biết sau khi rơi xuống lại là địa lao âm gian, Nguyên Lãng kia vẫn còn lãi nhãi mắng chửi người, ta đành phải đẩy cửa đi ra, ra ngoài liền gặp các người... Hóa ra ở đây đã là Thiên Giới rồi?".
Vô Chi Kỳ nghe y nói đến Tử Hồ và Nguyên Lãng, mí mắt giật hai cái, mở miệng muốn hỏi nhưng cuối cùng lại không hỏi, chỉ thở dài một hơi nhìn về phía trên điện. Nhìn sa trướng buông xuống bốn phía, Bạch Đế hình dạng thê lương ngồi xổm ở một chỗ, nửa điểm phong thái cũng không có, hắn vô cùng hiếu kỳ kéo Toàn Cơ qua, thấp giọng hỏi: "Này, trước khi bọn ta đến, rốt cuộc đã làm chuyện tốt gì vậy? Ngay cả Bạch Đế cũng cho cô đánh khóc luôn rồi?".
Toàn Cơ không nói, sau khi nhìn thấy mọi người đều bình an vô sự, sát khí của nàng tựa hồ cũng tiêu tán không ít. Thiên Đế nói không sai, nàng cả đời này đã có người quan trọng, hiểu được trân trọng và bao dung. Tư Phượng cũng đã nói kiếp trước và kiếp này không giống nhau, khuất tất của năm tháng trong quá khứ chỉ khiến người ta mất đi thứ trân quý nhất ở hiện tại.
Có lẻ ở góc độ thương cảm của kẻ khác mà nói, nàng nên cảm tạ sự tàn nhẫn của Bạch Đế, nếu không La Hầu Kế Đô vĩnh viễn cũng không thể biết đối nhân xử thế là như thế nào? Cũng càng không có sự tồn tại của Chử Toàn Cơ.
Một người thật sự hạnh phúc là sẽ không oán hận, bi thương, xét nét, tính kế. Trước đây nàng không rõ, hiện tại đều đã hiểu. Nàng tồn tại đặc biệt như vậy, từ tu la đến chiến thần, từ chiến thần đến phàm nhân, mỗi một bước đều lẻ loi, trơ trọi, đẫm máu và sự phản bội. Cho nên đối với chính mình tất cả mọi thứ trước mắt đều vô cùng trân quý, nghĩ đến cuộc sống sau này cũng sẽ có một loại cảm giác thỏa mãn.
Sự thỏa mãn và ấm áp này thật dễ dàng diệt đi ý chí chiến đấu của con người, trong nháy mắt nàng thật sự muốn nói cho tất cả mọi thứ đều qua đi. Nàng có thể coi như tất cả mọi thứ đều chưa từng xảy ra, những ân oán quá khứ này đặt trong lòng chính là một gánh nặng. Đúng, sai, hà tất phân rõ ràng như vậy - chắc hẳn La Hầu Kế Đô cũng không mong muốn người mình từng rất mực yêu thương chết thảm.
Toàn Cơ mở miệng, đang muốn nói gì đó bỗng nghe chén lưu ly trên bàn vang lên một tiếng, ngọn hỏa diễm trong đó xuyên thấu chén lưu ly, nhảy lên một trượng. Mọi người đều cả kinh, Toàn Cơ lần đầu nhìn thấy chén lưu ly phát sinh dị tượng, ý niệm đầu tiên hiện lên trong não đó là: Phần lớn hồn phách và tim của La Hầu đều tỏa bên trong chén lưu ly chẳng lẻ cũng tự mình sinh ra ý thức?
Kể cả khi nàng không nghĩ đến nó, chén lưu ly kia cũng tự nhiên bay lên giống như bảo kiếm ra khỏi bao quán nhật trường hồng, sắc bén lao đến, nhanh đến kẻ khác gần như không nhìn rõ. Bạch Đế chỉ nghe gió động trên đỉnh đầu, ngẩng đầu chỉ thấy chén lưu ly kia thẳng tắp lao tới, "Phanh" một tiếng trên trán bị nó hung hăng đập xuống, trước mắt đều tối đen, đầu váng mắt hoa.
Bạch Đế theo bản năng nâng tay bắt lấy chén lưu ly, nhìn lại đầu đã chảy máu, cầm nó nâng trên tay, cúi đầu nhìn. Máu tươi trên trán từng giọt nhỏ xuống chén lưu ly, ngọn hỏa diễm dường như sắp tràn ra cuối cùng bình ổn trở lại lãng đãng trong chén lưu ly cứ như là oán khí đã dần dần lắng xuống.
Bạch Đế run rẩy nói: "Kế Đô, huynh hóa ra ở đây sao?".
Chén lưu ly đương nhiên không đáp lời y, chỉ là ánh sáng bên trong biến hóa vạn lần, cuối cùng thật sự sinh ra một cổ linh tính đáp lại lời y.
Bạch Đế nhịn không được, lệ nóng doanh tròng, nức nở nói: "Tiểu đệ ta... đã làm nên sai làm lớn".
Đằng Xà nhìn Bạch Đế phong thần tuấn lãng cư nhiên trở thành hình dạng chật vật như thế, trên mặt vừa huyết vừa lệ, y phục loạn cào cào, trong lòng hết sức khó chịu. Bạch Đế liên tục sủng ái hắn, hắn phạm vào lỗi gì cũng không tính toán với hắn, giống như đối đãi với vãn bối nghịch ngợm, ngang ngạnh, hắn trong lòng thật sự coi Bạch Đế là một trưởng bối ân cần chứ không phải bậc đế vương cậy uy quyền. Hiện tại, nhìn y bộ dạng thế này, hắn nhịn không được muốn tiến lên đỡ, một mặt thấp giọng nói: "Bạch Đế, người trước hết đứng lên đi".
Vô Chi Kỳ rất nhanh nhạy, đột nhiên phát hiện có chút không phù hợp, một phen kéo lấy tay áo hắn, vội la lên: "Đừng qua đó".
Màu sắc của chén lưu ly kia dần trở nên yêu dị, ngay cả kiến thức nhiều như Vô Chi Kỳ cũng chưa từng thấy qua loại màu sắc biến hóa huyễn hoặc kịch liệt như vậy. Giống như quái mộng mê hoặc không thể nắm bắt, cũng không cách nào tới gần. Máu và nước mắt của Bạch Đế dính trên mặt, tụ vào hoa văn trong chén lưu ly. Màu sắc kia lại càng trở nên kịch liệt, dữ dội đến nỗi mọi người đều nghĩ rằng sẽ lập tức huyễn hóa ra kì tích gì đó, hoặc là La Hầu Kế Đô trở lại hoặc lên tiếng nói chuyện.
Trong lòng Toàn Cơ cũng vạn lần mê mang. Ngày đó, Bạch Đế đem La Hầu Kế Đô hủy đi, chén lưu ly là La Hầu, nàng là Kế Đô, sự việc này đã qua hơn một ngàn năm, La Hầu và Kế Đô cuối cùng cũng đã tương kiến, mà trong suy nghĩ không cùng nhau xuất hiện, là Kế Đô bản năng bài xích La Hầu, cũng có thể là La Hầu kiếp này phát hiện ra Kế Đô đã không phải là tu la của năm đó nên không đáng để nhận. Trong lòng Toàn Cơ muốn gϊếŧ Bạch Đế để kết thúc đoạn ân oán này, mà chén lưu ly làm ra phản ứng lớn như thế, lẽ nào thật sự không muốn nàng gϊếŧ y?
Nàng trong lòng có chút cảm động. Tu la cảm tình mãnh liệt, duyên ràng buộc hơn ngàn năm cũng chưa từng giảm đi, nàng cho dù có hiểu hay không, tất cả những việc Bạch Đế đã làm cũng sẽ không trách hay oán hận y. Nàng bất quá đập vỡ đầu hắn, kỳ thật trong lòng thật sự là yêu y nhiều hơn là hận.
Bạch Đế hai tay run rẩy nâng trứ chén lưu ly, thấp giọng nói: "Ngày trước cùng Kế Đô huynh uống rượu ở lương đình, ngày tháng cười nói đàm chuyện gió trăng, chỉ sợ rằng không trở về được nữa".
Chén lưu ly đương nhiên vẫn không nói chuyện, chỉ là màu sắc cấp tốc biến hóa như mộng như ảo, dần dần vô cùng tạp loạn, nhìn lâu hơn chỉ cảm thấy ánh sáng kia sẽ câu hồn đoạt phách.
Đột nhiên, vật không biết là thần hay ma kia biến đổi một lúc thì yên lặng, chén lưu ly kia hóa thành một mảnh màu trắng thuần túy, theo đó "răng rắc" một tiếng giòn tan, chén lưu ly nhẹ nhàng nứt ra. Bạch Đế ngước nhìn như muốn đem vết nứt vá lại, thế nhưng từ vết nứt tỏa ra ngọn hỏa diễm nhiều màu sắc nhẹ nhàng tựa lên đầu ngón tay y, sau đó cả người y bị nuốt vào trong hỏa diễm đó.
Đằng Xà quá sợ hãi, đẩy thoát khỏi Vô Chi Kỳ, nhảy tới muốn cứu. Vô Chi Kỳ vẫn ngăn hắn, cuối cùng dứt khoác một cước dẫm hắn dưới chân, không cho hắn động đậy.
"Tên ngốc nhà ngươi, đi lên tìm đường chết sao? Đó là tu la báo thù". Vô Chi Kỳ cao giọng nói.
Ngọn hỏa diễm đem cả người Bạch Đế cắn nuốt, y đầu tiên toàn thân rét run, gương mặt lộ ra dáng vẻ đau khổ, tiếp theo dần dần trở nên an tĩnh, tay ôm lấy ngực, thấp giọng nói: "Thật tốt. Ta chờ ngày này cũng đã lâu rồi". Lòng bàn tay y giơ lên, hàn quang chợt lóe, trong tay rút ra chủy thủ, chính là hung khí ngày đó chặt đứt đầu La Hầu Kế Đô.
Thoạt nhìn hình như y muốn đem chủy thủ đó tự kết liễu, nhưng không để y động thủ, chủy thủ kia đã hóa tro bụi trong hỏa diễm. Bạch Đế thở dài một tiếng, hai mắt dần khép lại, y phục trên người đều hóa thành tro tàn, chỉ có kim ấn trên trán vẫn thiểm thiểm chiếu sáng.
Phía dưới sườn Vô Chi Kỳ thình thịch nhảy loạn, như là có thứ gì cấp bách muốn nhảy ra, chưa kịp phản ứng đã thấy Sách Hải Câu sáng ngời, cũng không biết xuất ra từ khi nào, ở trên không đánh một vòng giống như sao băng đâm xuống đỉnh đầu Bạch Đế, đem y đóng đinh trên đất.
Mọi người rối rít kinh hô, cũng không biết có nên lên tương trợ hay không, che mặt không dám nhìn tình cảnh tàn nhẫn này. Máu tươi tán loạn trên mặt đất giống như có vô số con sông nhỏ màu hồng. Bạch Đế triển mi cười, nhẹ nhàng nói: "Ta liền đi lục đạo luân hồi, một lần lại một lần để trải nghiệm đại đạo".
Lời vừa dứt, kim ấn trên trán y đột nhiên mất đi ánh sáng, cả thân thể trong nháy mắt hóa thành tro đen theo hỏa diễm bốc lên cao, dây dưa không dứt. Dường như y và La Hầu Kế Đô như thế nào gặp nhau, quen nhau, chia lìa, rồi ân oán tình thù đều trong ba câu hai chữ là đã nói hết.
Mọi người im lặng nhìn một màn kinh tâm động phách này, không ai nói chuyện. Không biết qua bao lâu, ngọn hỏa diễm nhiều màu sắc kia dần dần tiêu tán, chén lưu ly từ lâu đã bị thiêu thành tro bụi. La Hầu bị Bạch Đế hủy đi thế nhưng lại chọn phương thức báo thù như vậy quả thật nằm ngoài dự liệu của Toàn Cơ. Mọi người đều nghĩ rằng La Hầu Kế Đô lựa chọn khoan thứ bỏ qua, ai biết trong ngàn năm này, trong lòng nàng vẫn tích trữ lửa giận sâu sắc, cuối cùng vẫn bắt kẻ thù phải chết trong tay mình.
Thiên hỏa ngoài điện cũng dần dừng lại, không hề rơi xuống. Lửa lớn trên Thiên Giới phía trên núi Côn Lôn vẫn như cũ hừng hực không hề có dấu hiệu sẽ tiêu tán. Toàn Cơ sợ run thật lâu, cuối cùng chậm rãi đi qua, ngồi xổm xuống, ở giữa tro bụi trong không trung nhẹ nhàng sờ soạng không biết muốn tìm cái gì.
Thiên Đế ở sau trướng phát ra âm thanh than thở, nhẹ nhàng nói: "Bọn họ... đều đi rồi, không có ai ở lại".