(Quyển 6) Lưu Ly Mỹ Nhân Sát

Chương 26: Lưu Ly (Lục)




La Hầu Kế Đô cũng không thể tưởng tượng nổi, một câu nói đùa lúc say này của hắn đã mang vận mệnh hắn từ đó hoàn toàn thay đổi.

Sau khi hai người đều say khước, họ đều tự mình trở về, Bạch Đế ở trên giường trở mình trằn trọc, nơi chiến tuyến không ngừng có tin tức bại trận truyền về, cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ không tới một tháng bọn tu la sẽ chiếm được Thiên Giới. Sông Nhược Thủy vốn là bức bình phong ngăn cách giữa Thiên Giới và Tu La Giới, lại ngăn không nổi sự tấn công hung mãnh của bọn chúng.

Lúc Bạch Đế biết được bọn tu la băng qua sông bằng thuyền gỗ không đáy, không khỏi kinh sợ, toàn thân đều là mồ hôi lạnh.

Cách này y chỉ nói cho một mình La Hầu Kế Đô biết, còn dặn đi dặn lại ngàn vạn lần không được tiết lộ, chỉ vì Tu La Giới đối với Thiên Giới luôn nhìn chằm chằm, nếu không may có một ngày hai bên ngăn cách, họ còn có một đường để gặp nhau.


Bạch Đế và La Hầu Kế Đô quan hệ mật thiết như nghĩa kim lan, thường xuyên cùng nhau xuống hạ giới uống rượu, nghe hát. Nhưng La Hầu Kế Đô là tu la, đóng giả phàm nhân không giống cho lắm, Bạch Đế cũng không thể đi Tu La Giới cùng hắn, y đi nơi đó chẳng khác nào là dê con rơi vào hang hổ, cũng may La Hầu Kế Đô cũng không kiêng kị việc này, cách thức qua sông này giúp bọn họ thường xuyên tới lương đình cùng nhau đối ẩm, uống rượu, vui cười, thật cũng rất thỏa lòng.

Hiện giờ cách này bị bại lộ, tất cả người của tu la đều biết, Bạch Đế đúng là rất lý trí nhưng cũng không thể không hoài nghi La Hầu Kế Đô, nhưng về mặt tình cảm lại nhận định là hắn tiết lộ. Bất luận như thế nào hắn cũng là tu la, cái gọi là không cùng loại tộc này, kỳ tâm tất thù, bề ngoài tuy rằng thân thiết, ai biết được trong lòng hắn nghĩ như thế nào? Kế hoạch mở rộng lãnh thổ này, cảm tình cá nhân trong đó chỉ sợ nhỏ như kiến.


Bạch Đế vẫn luôn nhắc nhỡ chính mình không thể nghĩ như vậy, nhưng chuyện như thế một khi đã nảy lên ý niệm trong đầu thì giống như dịch bệnh, nhanh chóng lan ra, đến cuối cùng y gần như nhận định chính La Hầu Kế Đô đã nói lộ ra.

Hắn động dã tâm. Hắn muốn thôn tín Thiên Giới.

Bạch Đế nghĩ đến việc này, trên lưng toát một tầng mồ hôi lạnh. Một khi đã như vậy, y cũng không thể ngồi chờ chết, nên nghĩ cách khác mới phải. Thiên Đế đối với việc Tu La Giới xâm phạm cũng không lưu tâm, ngài ấy là người giảng giải nhân quả duyên pháp. Nhưng Bạch Đế y tuyệt không phải người giảng giải nhân quả duyên pháp. Lẽ nào ngồi trơ mắt nhìn người của Tu La Giới đem Thiên Giới tiêu diệt sạch sẽ?

Chiến tuyến có trinh thám về báo tin, nhìn y thần sắc cổ quái lúc trắng lúc xanh, không khỏi run rẩy trong lòng, thử mở miệng hỏi: "Bạch Đế có gì phân phó?".


Y sợ run thật lâu, trên trán mồ hôi lạnh chảy xuống, cuối cùng miễn cưỡng định thần, nói: "Ngươi đi... Bí mật tra xét một chút, xem là ai đem cách thức qua sông tiết lộ ra". Chí ít đem Thiên Giới loại bỏ, cũng có thể thần tiên nào đó đã nói lộ ra làm bọn tu la biết được.

Trinh thám đáp một tiếng, vội vã rời khỏi. Bạch Đế rốt cuộc ngủ không yên, trong đầu đều là La Hầu Kế Đô, hắn muốn thôn tín Thiên Giới, hắn dã tâm cuồng vọng, một khắc cũng không được bình yên.

La Hầu Kế Đô là nhân vật anh hùng của Tu La Giới. Nơi đó tàn bạo chưa được khai hóa, bọn tu la suốt ngày chỉ trỏ muốn đánh nhau, muốn xâm lăng, đều là một đám ô hợp tụ tập một nơi, hợp thì đến không hợp thì tan, không có tôn ti nghiêm cẩn như Thiên Giới, ai mạnh chính là anh hùng, kỳ lạ ở chỗ, ngay cả phàm nhân cũng không bằng được.
Vì vậy, ngàn vạn năm khó có thể có được một La Hầu Kế Đô thông minh sáng suốt, dũng mãnh phi thường ở a tu la, tự nhiên sẽ cực kì chói mắt. Nếu hắn giúp quê hương của mình xâm lược Thiên Giới thì Thiên Giới thực sự chỉ có một đường chết.

Bạch Đế đầu mày nhíu chặt, chỉ cảm thấy trong lòng rối loạn cũng chẳng biết tại sao. Trong đầu đột nhiên nhớ đến ngày đó La Hầu Kế Đô say rượu nói đùa, y cười nói nếu La Hầu Kế Đô là người của Thiên Giới, vậy y cái gì cũng không cần quan tâm nữa. Câu trả lời của La Hầu Kế Đô khiến y trước mắt sáng ngời, nhưng nghĩ đến kế sách này không thể được, sau đó liền bỏ cuộc.

Nhưng giờ phút này y giống như ma quỷ, trong đầu không ngừng suy nghĩ phải làm như thế nào biến hắn trở thành người của Thiên Giới, mà không để hắn hay biết.
Tục ngữ nói rất hay: ngươi bất nhân, ta bất nghĩa. Y nhận định là La Hầu Kế Đô phản bội trước, vậy bất luận chính mình có làm gì cũng không có lỗi. Thậm chí y cự tuyệt suy nghĩ bí mật kia có thể do y làm lộ ra. Ước chừng theo bản năng, y hi vọng bí mật kia chính là hắn làm lộ, như vậy y mới danh chính ngôn thuận mà đánh nước cờ này, đem hắn dùng cho Thiên Giới, bản thân cũng sẽ không có nửa điểm hổ thẹn.

Sau nhiều năm, y hồi tưởng lại chính mình khi đó, chỉ cảm thấy chính mình bị tâm ma lai tạp, hoàn toàn sa đọa. Vì cái gọi là lương tâm của mình, bỏ qua tương lai của người khác, y cũng từng an ủi bản thân đây là vì an nguy của chúng sinh Thiên Giới, hi sinh một tu la đổi lại yên bình lâu dài, sự hi sinh này tự nhiên hết sức có giá trị.

Thế nhưng bất luận là chúng sinh như thế nào, cũng không có lí do khiến người khác muốn sống không được muốn chết không xong, càng huống hồ gì dùng cái chết của phần lớn sinh mệnh để đổi lấy yên ổn, người nọ bị hi sinh thậm chí còn không biết sự tình.
Đúng vậy, y lừa hắn, La Hầu Kế Đô vĩnh viễn cũng không biết được, huynh đệ mình cực kì tin tưởng, vào buổi tối hôm đó ý niệm xoay chuyển một cách đáng sợ, bày kế đưa hắn vào tuyệt lộ.

Bạch Đế như vậy ngồi cả buổi tối, mãi đến khi kim ấn trên mu bàn tay không ngừng nhảy nhót chuyển động y mới đột ngột kinh hãi, phát hiện là La Hầu Kế Đô liên lạc với y, y bất giác không tự chủ được toát mồ hôi lạnh, toàn thân ướt đẫm.

Y phải tiên hạ thủ vi cường. Bạch Đế đột nhiên từ trên giường nhảy xuống, một phen mở cửa, ngoài cửa rất nhiều kẻ hầu, còn có chúng thần tướng canh giữ Thiên Giới. Mọi người nhìn y, cũng không nói chuyện, hoặc là cho tới bây giờ bọn họ cũng chưa thấy qua hình dạng chật vật như vậy của Bạch Đế, đầu tóc tán loạn, y quan không chỉnh tề. Bọn họ chỉ im lặng nhìn y.
Trọng trách cả Thiên Giới hiện giờ đều đặt trên vai y, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm y, tràn đầy hi vọng và tin tưởng - Bạch Đế nhất định sẽ có biện pháp. Đúng là móng sắt của bọn tu la lần nữa tiến lên, nhưng Bạch Đế nhất định có biện pháp - ánh mắt bọn họ như vậy nói với y.

Bạch Đế trong lòng cười khổ, trong nháy mắt đó, y hận không thể rống thật to, hoặc là xông vọt đến trước mặt Thiên Đế, ôm lấy chân long ỷ mà khóc thật lớn. Nhưng khóe môi y hơi nhếch lên, đạm nhạt nói: "Quả nhân muốn ra ngoài một chuyến, chúng khanh canh giữ ở đây, không được vọng động".

Y đờ đẫn rời khỏi chúng thần trong điện, hướng lương đình nhỏ ngày thường cùng La Hầu Kế Đô gặp mặt mà đi. Trong lòng y ẩn chứa một bí mật to lớn, thế nhưng trên mặt cư nhiên lại không lộ ra. Đây chính là tính cách của Bạch Đế, một khi đã quyết định việc gì, mặc kệ đúng sai, y đều sẽ làm tốt nhất, hơn nữa sẽ không nhìn đến hậu quả. Hoặc là chính là loại tính cách đó khiến y có thể ngồi vững vị trí Bạch Đế, chưởng quản Đông Phương, người người ca tụng.
La Hầu Kế Đô sớm đã chờ trong lương đình, vừa thấy y đến liền lập tức ngoắc tay: "Đến muộn. Ta còn tưởng ngươi có chuyện quan trọng, hôm nay sẽ không đến".

Bạch Đế thản nhiên cười nói: "Tiểu đệ đúng là có chuyện quan trọng, nhưng Kế Đô huynh đã mời, làm sao dám không đến".

Y đi vào lương đình, đột nhiên phát hiện dưới chân La Hầu Kế Đô giẫm một người, mặc áo choàng xanh, xem thân hình bên ngoài đích thị là người của Thiên Giới. Nghĩ là bị hắn đánh một trận, lúc này mặt xanh như chết, không động đậy.

Y thần sắc chợt biến, thất thanh nói: "Đây là làm gì".

La Hầu Kế Đô cười hắc hắc, dùng chân đem người kia đá lăn tới, nói: "Ta hôm qua nghe được bọn tu la biết được cách thức qua sông Nhược Thủy, quá sợ hãi dò hỏi bọn hắn, đúng là như thế thật. Hóa ra bọn hắn giam giữ người này làm chiến lợi phẩm, ai nghĩ hắn lại tham sống sợ chết, mọi người hứa với hắn sau khi chiếm được Thiên Giới tuyệt sẽ không gϊếŧ hắn, hắn liền đem cách thức qua sông nói ra. Ta nghĩ kẻ phản bội này giữ lại cũng là tai họa, liền lén đem hắn ra đây đánh một trận. Bất quá đến cùng cũng là người của Thiên Giới, ta không tự tiện gϊếŧ hắn, giao cho ngươi xử lí đi".
"A, hóa ra là như vậy". Bạch Đế cúi đầu nhìn người nọ, lờ mờ nhận ra đó là thủ vệ trông coi tây hoa viên. Nơi tây hoa viên đó gần kề Tu La Giới, là nơi bị đánh hạ trước tiên, hắn bị bắt đi cũng là bình thường.

Bạch Đế mỉm cười, lấy trong tay áo ra một bầu rượu, chầm chậm rót hai chén, bưng đến trước mặt La Hầu Kế Đô, ôn tồn nói: "Đa tạ Kế Đô huynh đã vì Thiên Đế ta mà bắt kẻ phản đồ, ta lấy làm hổ thẹn".

Trên mặt La Hầu Kế Đô đột nhiên đỏ hồng, thấp giọng nói: "Ta... kỳ thật cũng không làm gì. Luôn để ngươi đến mời rượu, thật làm phiền".

Bạch Đế cười nói: "Ta và huynh là huynh đệ, không nên nói những lời này. Kế Đô huynh, tiểu đệ kính huynh một chén".

La Hầu Kế Đô kia cẩn thận bưng chén rượu, uống một ngụm, đột nhiên cười một tiếng, nói: "Ta hôm nay đến, ngoại trừ đem kẻ phản đồ này về còn có một việc muốn nói với ngươi. Ngươi vốn mẫu mực khoan hồng, chắc chắn sẽ không cười ta".
Bạch Đế tư tưởng không tập trung, nói: "Kế Đô huynh lại khuất mắt, có chuyện gì cứ nói ra".

La Hầu Kế Đô lúng túng nói: "Vì sao gọi ta là Kế Đô huynh? Chẳng lẻ nhìn ta so với ngươi lớn hơn rất nhiều sao?".

Bạch Đế thoáng sửng sốt một cái, không nghĩ tới hắn sẽ hỏi vấn đề khó này, do dự một hồi mới nói: "Đây là tiểu đệ tôn xưng... cũng không có ý gì khác. Huynh nếu không thích, ta sau này đổi lại gọi là Kế Đô".

La Hầu Kế Đô cười một tiếng, có vẻ đối với từ Kế Đô rất vui vẻ, cách một lúc lại nói: "Ta ở tu la không có phân âm - dương, cao - thấp, sau khi lưỡng tình tương duyệt liền có thể tự mình chọn giới tính nam hay nữ, nữ tữ của Tu La Giới dung mạo diễm lệ... Ngươi có nghe qua chưa".

Bạch Đế nghe hắn lải nhải lằn nhằn phí lời, trong lòng sớm đã không nhịn được, nhưng lại không thể mặc kệ, liền mỉm cười coi như trả lời. La Hầu Kế Đô nhìn y, biết y không tin, lại nói: "Ta cũng có chọn giới tính nam, nữ, nếu chọn nam giới, vậy thì thân thể sẽ không biến đổi, nếu chọn nữ nhi, sau bảy bảy bốn mươi chín ngày sẽ thoát thai hoán cốt... Đến lúc đó ngươi vẫn cùng ta xưng huynh đệ sao?".
Bạch Đế trong lòng phiền loạn, thuận miệng cười đáp: "Đến lúc đó liền gọi Kế Đô ngươi là muội muội cũng được".

La Hầu Kế Đô sang sảng cười to, đứng dậy nói: "Đã như vậy, vậy ta đi. Sau bảy bảy bốn mươi chín ngày, ngươi đến lương đình, ta hồi sinh cùng ngươi tương hội".

Bạch Đế không nghĩ đến hắn nói đi liền đi, tức thì vội la lên: "Sau bốn mươi chín ngày, Thiên Giới đã gặp thảm họa. Sinh tử đều không cách nào xác định, há có thể nói đến cùng nhau ở đây uống rượu, đàm chuyện phiếm".

La Hầu Kế Đô sửng sờ, quay lại nhìn y thần sắc u ám, đầy tâm trạng, liền hiểu được căn bản những lời trước đó y hoàn toàn không để trong lòng. Hắn thở dài một tiếng, nói: "Ngươi đừng quá lo lắng, ta nếu cùng ngươi thề sống chết, cùng tiến cùng lui, tự nhiên sẽ giúp ngươi".
Bạch Đế tiếc nuối, nói: "Ngươi tương trợ thế nào? Chẳng lẻ muốn dùng miệng khuyên bảo? Tu la là chủng tộc man rợ chưa khai hóa, ngươi có thể thuyết phục được sao?".

La Hầu Kế Đô hơi phẫn nộ, lạnh nhạt nói: "Ngươi hà tất đau khổ bức bách . Ngươi mong ta có thể khuyên thế nào?".

Bạch Đế thật lâu thật lâu cũng không nói, cảnh tượng nhất thời lâm vào yên lặng ngượng ngùng. Chẳng biết qua bao lâu, y đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn mỉm cười, ôn tồn hỏi: "Kế Đô, ngươi còn nhớ lần trước uống rượu, ngươi đã nói gì không?".

La Hầu Kế Đô lại sửng sốt, lần trước hắn uống quá nhiều, cùng y nói cũng không ít, hắn làm sao có thể mỗi câu đều nhớ rõ.

Bạch Đế chậm rì rì nói: "Kê Đô đáp ứng ta, vì Thiên Giới mà tận lực. Ân huệ này giống như núi cao biển sâu, tiểu đệ vĩnh viễn cũng sẽ không quên, ghi khắc trong lòng".
La Hầu Kế Đô cuối cùng sửng sờ, căng thẳng nhìn tay áo Bạch Đế mở rộng, trước mắt hình như có vô số đóa hoa phiêu lạc, hương thơm ngào ngạt. Trong tim như có sợi dây đột nhiên thắt chặt, rốt cuộc không tin được mà ngơ ngác nhìn thiếu niên phong thần tuấn lãng trước mặt, người này mặt trầm như nước, nhưng lại nhìn không rõ nỗi lòng của y.

Cánh hoa trùng trùng điệp điệp rơi xuống, đem hắn chôn xuống thật sâu, thân thể La Hầu Kế Đô cao lớn "phanh" một tiếng ngã trên đất, ngủ thiếp đi.

Bạch Đế nắm lấy cổ áo mang hắn nhấc lên, nhìn thật lâu, trên mặt đột nhiên lộ ra một nụ cười kỳ quái, vừa vui mừng, vừa nhẹ nhõm, lại dường như - lập tức sẽ rơi nước mắt.