Vô Chi Kỳ như cũ chậm rãi vuốt ve bộ lông mềm mượt của nàng.
Tiểu hồ ly của hắn, dần dần trở nên cứng đờ.
Nàng không bao giờ dùng cái đuôi xù lông lên cọ xát vào má hắn nữa, không còn dáng vẻ kiều mị đáng yêu cùng hắn nói những điều ngớ ngẩn, cũng sẽ không hờn tủi bất đắc dĩ theo sát phía sau hắn, chỉ cần quay đầu liền có thể nhìn thấy cái miệng nhỏ của nàng.
Nàng vẫn liên tục oán trách: Vô Chi Kỳ trong tim ngươi cho tới bây giờ đều không có ta, theo đuổi ngươi thật sự mệt chết ta. Ngày nào đó nếu như ta bất ngờ không còn theo đuổi nữa, ngươi đại khái cũng không hiểu được. Ngươi làm hồ tôn (khỉ lông dày) rất thành công, một đại bang huynh đệ náo náo nhiệt nhiệt, nhưng làm nam nhân thực sự rất kém cỏi.
Đúng vậy, hắn thật sự là tên nam nhân kém cỏi.
Vô Chi Kỳ thở dài một hơi, tiếng thở dài vô định. Hắn ôm Tử Hồ trong lòng đứng dậy, mờ mịt nhìn đến ngẩn người. Tất cả mọi thứ đều không thay đổi, hắn vẫn là hắn, núi Côn Lôn vẫn là núi Côn Lôn, thứ duy nhất mất đi chỉ có nàng.
"Tiểu hồ ly...". Hắn thì thào gọi, hắn vuốt ve hai mắt nhắm nghiền của nàng, con khỉ chết tiệt này sẽ thay ngươi báo thù. Lá gan ngươi rất nhỏ, một mình đi xuống Hoàng Tuyền, vạn nhất lạc đường rồi không phải sẽ hỏng bét sao. Ta tìm bọn Thần vu đó bồi ngươi đi.
Hắn chậm rãi rút bên sườn ra Sách Hải Câu, tựa hồ cảm nhận được khí tức hung dũng trên người hắn, Sách Hải Câu phát ra ngân quang xung động, giống như một đạo lưỡi dao sắc bén phá khai toàn bộ khói mù trong cánh rừng.
Hắn cười đến hung tợn.
Vô Chi Kỳ vốn dĩ là yêu ma cực kì điên cuồng, quan điểm tín ngưỡng từ trước tới nay chính là người không phụ ta, ta không phụ người. Hắn ngày thường mặc dù cười cười nói nói, lười biếng uể oải, cái gì cũng không để tâm, nhưng một khi đã chạm tới giới hạn, cái giá phải trả sẽ thảm đến không thể hình dung được. Nếu không, năm đó hắn sẽ không hồ nháo đến gặp rắc rối với Thiên giới.
Hắn cùng với Sách Hải Câu trong tay chuyển động vài vòng, vũ khí trong tay nặng trĩu vang ra tiếng ô ô, khát vọng giận dữ xung thiên.
Bất chợt hắn đem Sách Hải Câu trong tay ném lên cao, hét to một tiếng: "Đi".
Sách Hải Câu dài ngắn kia lập tức hóa thành một đạo ngân quang, trong chớp mắt liền biến mất không thấy nữa. Trong gió từ bốn phương tám hướng đánh đến, dường như phương hướng nháy mắt đều loạn hết lên, tiếng vật sắc nhọn ma xát va chạm vào nhau, cây cối bị thổi ngả nghiêng, vô số phiến lá bị cuốn vào giữa không trung, trong nháy mắt đều bị cắt thành mảnh nhỏ.
Vô Chi Kỳ tung người lên, cánh tay vừa nhấc, con ngân long kia liền ổn định nằm gọn trong lòng bàn tay, đích thị là Sách Hải Câu bay trở về.
Hắn trở tay cắm Sách Hải Câu về thắt lưng, ôm trứ Tử Hồ, mũi chân điểm lên ngọn cây nhanh nhẹn nhảy xuống sườn núi.
Phía sau hắn, trời long đất lở, nơi của Thần vu ở ngoại vi núi Côn Lôn ầm ầm sụp đổ. Hắn thống khoái vì Tử Hồ mà báo thù.
Ba người Toàn Cơ ở núi Côn Lôn, trong nháy mắt đều cảm giác được trời đất kịch liệt biến đổi, mặt liền biến sắc, quay đầu nhìn lại. Phía Tây có một trụ khói đen như một con hắc long dựng lên, rất lâu rất lâu cũng không tiêu tan.
"Đó là...". Toàn Cơ hơi nhíu mày, thình lình nhớ ra cái gì, cả kinh nói: "Bên kia là nơi cư trú của Thần vu sao? Lẽ nào Vô Chi Kỳ và bọn họ đánh nhau rồi?".
Liễu Ý Hoan dụi mắt, nhìn khoảng không đằng kia khói bụi dựng lên, trong lòng không khỏi cảm thán, phen này hắn chơi lớn thật. Lần này thế nào là giả được, một khi động thủ thì cục diện không thể vãn hồi".
Đằng Xà nhãn tình sáng lên, nói to: "Vô Chi Kỳ cũng đến. Đi, chúng ta đi tìm hắn".
Liễu Ý Hoan không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn, ngạc nhiên nói: "Này, hắn động thủ rồi, đem ngọn núi dọn thành một khối trống không, chẳng phải đại họa lâm đầu sao?".
Đằng Xà đã sớm chạy tới phía trước, hét lớn: "Đại họa để sau hãy nói. Trước tiên cùng hắn đánh một trận mới được".
Trong lòng hắn vẫn chấp niệm cùng Vô Chi Kỳ đánh nhau một trận lúc này mới là đại sự, những chuyện khác toàn bộ đều gác lại.
Lần này có Đằng Xà dẫn đường, đến Khai Minh Môn dễ dàng như ăn đậu phụ, cửa thứ nhất mở, Khai Minh Thú chín đầu vẫn ngủ ở chỗ đó, động cũng không thèm động, thuốc mê của Vô Chi Kỳ vẫn còn rất lợi hại. Đằng Xà nhìn thấy nó liền nhếch mép cười: "Là các người làm chuyện này sao? Khai Minh này đầu óc đần độn như chó, nhìn thấy cái gì cũng muốn ăn, sớm muộn gì cũng ăn một đại tội".
Toàn Cơ nói: "Lần này chúng ta lừa nó tiến vào Khai Minh Môn, Thiên Đế sẽ trách phạt nó sao?".
Đằng Xà nhúng vai: "Cái này phải xem vận khí của nó và tâm tình Thiên Đế lão nhân gia. Nó đầu đất thế này, Thiên Đế khẳng định cũng không muốn trách phạt nó, nhiều nhất thì tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, nhốt nó vào địa lao cho nó tự mình kiểm điểm mà thôi".
Toàn Cơ nghe nói nó sẽ không chết, trong lòng có chút thư thái. Bất luận thế nào, tự ý xông vào Khai Minh Môn là bọn họ không đúng trước, làm một thần thú dễ thương như thế mệt mỏi cũng thật quá đáng.
"Gặp được Thiên Đế, ta giúp nó cầu tình".
Đằng Xà nghe nàng nói như vậy liền "Xích" một tiếng cười đập vào đầu nàng, nói: "Cái này cô cũng muốn cầu tình, cái kia cô cũng muốn cầu tình, Thiên Giới là hậu viện nhà cô sao? Chính mình cũng khó bảo toàn, còn muốn quản việc người khác? Làm người tốt không phải làm như vậy. Cô thế này đúng là tên đại ngốc".
Toàn Cơ vốn muốn phản bác, nhưng nghĩ đến bản thân xác thực đã đòi hỏi quá nhiều rồi, chỉ đành im miệng không cãi lại. Hơn nữa, nói cho đúng, một là nàng có thể gặp được Thiên Đế hay không mới là vấn đề. Hai là, gặp được Thiên Đế rồi, nàng phải nói cái gì cũng là một vấn đề.
Việc này cần phải chậm rãi suy nghĩ, trước mắt phải đem Liễu Ý Hoan đưa đến chỗ Long môn, lại phải đi xem rốt cuộc Vô Chi Kỳ đã làm ra chuyện kinh thiên động địa gì.
Ba người đến Khai Minh Môn, Đằng Xà cõng Liễu Ý Hoan ở trên lưng, chầm chậm nhảy xuống vách núi cao vạn trượng, lúc này ai còn có thể đủ năng lực ngự kiếm, Toàn Cơ ở giữa không trung liền ngự kiếm bay lên, men theo Xích Thủy Hà một đường bay thẳng, xa xa liền nhìn thấy khối núi to lớn xanh biếc tầng tầng lớp lớp bị làm thành bình địa, khói bụi không tan mà còn có xu hướng lan dần về hướng Xích Thủy Hà.
Liễu Ý Hoan nhìn líu lưỡi không thốt nên lời, cuống quít thở dài nói: "Con khỉ chết tiệt đó, thật sự không nương tay, đều nhổ tận gốc. Quay đầu, Thiên Đế lão nhi ngay cả không trách tội chúng ta tự ý xông vào núi Côn Lôn, mà bảo chúng ta trả hắn một ngọn núi, vậy gánh đất cũng phải gánh mấy trăm năm".
Đằng Xà nhìn ngọn núi bị san bằng, bỗng nhiên nổi lên một loại dự cảm không lành, thất thanh nói: "Đó là nơi ở của Thần vu. San bằng ngọn núi là chuyện nhỏ, hắn nếu đem Thần Vu Môn đều gϊếŧ sạch, đó mới là chuyện tồi tệ thật sự".
"Thế nào là chuyện tồi tệ?". Toàn Cơ quay đầu hỏi hắn.
Đằng Xà không đáp, ngừng một lúc bỗng nhiên hỏi: "Nam nhân của cô đâu? Sao hắn không đến?".
Hắn nhắc tới đương nhiên là Vũ Tư Phượng, ai biết nhắc đến người nọ, hai người Toàn Cơ và Liễu Ý Hoan mặt mày đều tối sầm lại, Toàn Cơ thở dài nói: "Huynh ấy... không biết đã bị ai bắt đi rồi. Tử Hồ là bị một đạo bạch quang bắt đi, còn huynh ấy là đột nhiên liền biến mất...".
Đằng Xà lạnh nhạt nói: "Rất tốt. Vậy sau đó cô chờ nhặt xác cả hai. Các ngươi thật sự cho rằng Thiên giới dễ bắt nạt như vậy, có thể cho các ngươi tùy tiện ra vô. Thiên Đế lão nhân gia nếu không bắt vài người để kiềm chế các ngươi, ông ta sao còn gọi là Thiên Đế nữa".
Toàn Cơ nghe hắn nói như thế, sắc mặt cũng đại biến, Liễu Ý Hoan vội la lên: "Ngươi đừng ở đây nói lung tung được không? Nhiễu loạn lòng người quá rồi".
Đằng Xà nói: "Ta nói sao lại nói lung tung? Lần này các ngươi đến nếu không gây chuyện gϊếŧ người, hắn còn có thể giữ được mạng. Nhưng tiểu tử Vô Chi Kỳ đó không nhịn, đem Thần vu đều gϊếŧ sạch, hắn còn có thể sống sao? Bình thường vô cớ bắt đi hai người là chuyện gì đây? Các ngươi cũng không nghĩ qua sao?".
Toàn Cơ thấp giọng nói: "Nhưng mà... ta có thể cảm nhận được, mang đi Vũ Tư Phượng và Tử Hồ không phải cùng một người, thần vu mang Tử Hồ đi là ta đánh hắn bị thương. Nhưng đem Tư Phượng đi... ta ngay cả cái bóng cũng không phát giác ra".
Đằng Xà vốn muốn nói cho khó nghe để dọa nàng, nhưng giờ phút này nhìn sắc mặt nàng thập phần khó coi, lời nói khó nghe kia nói không được nữa, đành phải thở dài một tiếng, nói: "Mà thôi, đi một bước tính một bước. Mạng của lão tử đây, chẳng hiểu thế nào liền đặt trong tay cô".
Toàn Cơ nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Ta cũng không muốn liên lụy ngươi... Nếu không ngươi hãy trở về, đừng để Thanh Long, Chu Tước phía sau ngươi nói lời khó nghe".
Đằng Xà trợn tròn mắt: "Đánh rắm. Lần sau cô còn nói lại lời này, ta liền một đao chặt lấy cổ tay cô, về nhà hấp tay lợn lên ăn".
Toàn Cơ vốn muốn biện bạch tay mình không phải tay lợn, đột nhiên nhìn thất Long môn ngay phía trước, dưới Long môn có một người đang chậm rãi đi đi lại lại. Liễu Ý Hoan mạc danh kinh hỷ, từ trên lưng Đằng Xà nhảy xuống kêu to: "Là nàng, là nàng. Ông trời ơi! Nàng cư nhiên thực sự đến đây. So với ta còn nhanh hơn".
Đằng Xà bắt trụ thắt lưng hắn, nhìn chăm chú một hồi mới nói: "Chậm đã. Không phải Thanh Long".
Ba người hạ xuống, Liễu Ý Hoan liền cấp bách phóng đi, muốn xác nhận phải hay không phải người trong lòng đã đến trước. Ai biết chạy được nửa đường đột nhiên dừng lại, nghi hoặc nhìn người phía trước chậm rãi di chuyển. Dĩ nhiên, hắn cũng phát hiện người nọ không phải Thanh Long. Thanh Long vừa thấp vừa gầy, người nọ vừa cao vừa lớn, hình như phảng phất đang ôm trứ thứ gì.
"Vô Chi Kỳ". Ánh mắt sắc bén của Toàn Cơ nhìn một cái liền thấy bím tóc dài trên vai hắn, cất bước liền đi tới. Đằng Xà lại càng không dằng lòng được, nghe đến tên Vô Chi Kỳ liền giống như đánh máu gà, vèo một cái chạy đi, trong nháy mắt đã tới trước mặt hắn, to tiếng nói: "Chuyện tốt ngươi đã làm. Địa Ngục Vô Gian cũng không chấp nhận được ngươi, đến đây, trước khi ngươi chết mau cùng lão tử đánh một trận để hoàn thành tâm nguyện".
Hắn nói hai tiếng, Vô Chi Kỳ một chút phản ứng cũng không có, Đằng Xà không khỏi kỹ lưỡng nhìn lại, nhìn thấy hắn ngoan cố ôm lấy Tử Hồ trong lòng, hắn cả kinh, lùi lại từng bước một, lẩm bẩm nói: "Cô ta... cô ta... Chết rồi?".
Nói đến đây, hai người Toàn Cơ cũng nhìn trên tay hắn, vừa thấy thi thể Tử Hồ, Toàn Cơ sợ hãi giống như ngũ lôi oanh đỉnh, vật vã ngồi xổm trên đất. Cả người nàng phát run lên, nâng tay muốn kiểm tra thi thể nàng ấy, nàng thế nào cũng không tin Tử Hồ cư nhiên đã chết.
Vô Chi Kỳ mặt không biểu tình nhìn mọi người, lãnh đạm nói: "Thần vu là một mình ta gϊếŧ, cùng các ngươi không quan hệ. Thiên Đế lão nhi nếu muốn trừng phạt, để hắn nhắm vào một mình ta là được rồi".
Toàn Cơ không nhịn được, nước mắt lả chả, run giọng nói: "Là Thần vu... đem nàng ấy gϊếŧ?".
Vô Chi Kỳ đáp một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Ta chọn một nơi an táng nàng ấy thật tốt, nhưng mà phong cảnh nơi này nhìn thế nào cũng không thuận mắt".
Liễu Ý Hoan nhìn Tử Hồ đã chết, Vô Chi Kỳ cũng khác với ngày thường, trong lòng cũng không khỏi gào khóc thảm thiết. Y nhất thời không biết an ủi thế nào. Nhìn Tử Hồ cuộn mình thành một đoàn, bộ dáng càng thêm chua xót, nghĩ tới nàng ngày thường xảo quyệt khả ái cũng nhịn không được mà khóe mắt cay cay. Ngập ngừng nửa buổi, mới nói: "Chi bằng... thiêu thi thể, mang theo tro cốt. Chờ trở lại trung thổ tìm một nơi non xanh nước biếc mai táng đi".
Vô Chi Kỳ trầm mặt một lúc, cuối cùng gật đầu, nâng Tử Hồ nhẹ nhàng đặt xuống đất, nhìn thật lâu mới nói: "Ở âm gian chờ ta. Rất nhanh ta sẽ liền đi tìm nàng".
Đằng Xà dấy lên hỏa diễm như máu, trong nháy mắt liền đem thi thể Tử Hồ cuốn lấy. Liễu Ý Hoan nhìn Vô Chi Kỳ trầm mặt không nói, Toàn Cơ khóc đến thương tâm. Chỉ sợ việc này đối với mọi người là đả kích rất lớn, đến lúc đó tâm sinh oán hận, sự tình chỉ có thể trở nên hỏng bét, nhân tiện nói: "Trần qui trần, thổ qui thổ, cô ấy sắp đi âm gian rồi, đều cùng linh hồn cô ấy nói vài câu đi... Ta đi trước".
Y hướng thi thể đang bốc cháy của Tử Hồ lạy ba lạy, nhu thanh nói: "Ngươi khi còn sống chính là một hồ ly khả ái, khi chết đi cũng là một hồ ly khả ái nhất. Kiếp người cả đời sống không được lâu, ngươi đi âm phủ trước khó tránh cô đơn lạnh lẽo, nhưng cũng không sao, nhẫn nại một chút, đại gia sau khi trăm tuổi, tại âm phủ gặp nhau, lại thêm một lần náo nhiệt".
Nói xong lại lạy ba lạy, quay đầu nhìn Toàn Cơ, nàng chỉ lắc đầu, khóc đến không nói được. Liễu Ý Hoan thở dài một hơi, nhìn đến Vô Chi Kỳ, hắn ngơ ngẩn nhìn ngọn lửa hừng hực, con ngươi lúc sáng lúc tối, tròng mắt lóe sáng rực rỡ, chẳng biết đang suy nghĩ cái gì.
Qua thật lâu, hắn mới thấp giọng nói: "Cuối cùng nàng hỏi ta câu đó, ta không có nói dối. Trong mộng, thật sự có nàng".
Tiểu hồ ly sợ tịch mịch cô đơn, tiểu hồ ly lo được lo mất,... Người khiến hắn hết thảy phiền não cũng lại hết thảy ngọt ngào hạnh phúc, cuối cùng cũng kết thúc. Lần tạm biệt này, nàng sẽ nói gì?".
Vô Chi Kỳ hít một hơi, chầm chậm nhắm mắt lại.