[Quyển 5] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 62: Anh An ấm áp, Cô Tinh bị phạt




Dạ Cô Tinh tức tối, nhưng đột nhiên cô lại ngửi thấy được mùi dầu thuốc phảng phất trong không khí, cảm giác bực bội trong người cũng vì thế mà tiêu tan hoàn toàn.

“Mau cởi quần áo ra.”

Vành tai cô bắt đầu đỏ ửng, trong mắt hiện lên tia phong tình, khiến tâm trí của người đàn ông trở nên bất định. Lúc này, anh hận không thể đè cô ở dưới người mình mà cưng chiều.

Chiếc áo được cởi ra một nửa, để lộ bờ vai tròn trịa trắng nõn của cô. Kéo xuống một chút nữa, là một thân hình trắng trẻo đầy đặn. Trong lòng người đàn ông đột nhiên bị kích thích, khuôn mặt đỏ bừng lên.

Hô hấp trở nên ngưng trệ, hơi nóng trong người bắt đầu bốc ra.

Dạ Cô Tinh không quen khi nhìn anh như vậy. Cô trề môi, giọng nói mang theo phần oán giận: “Lưu manh!”

Bàn tay to lớn của người đàn ông siết chặt lại —–

“Ui…” Người phụ nữ hít vào một hơi.

“Anh còn có thể lưu manh hơn nữa đấy! Em có muốn thử không?”

Cô quay người lại, để lộ một mảng vết bầm tím ngay trước mặt người đàn ông. Trong mắt cô lóe lên một tia ác ý, cô không tin, khi đã nhìn thấy bóng lưng khó coi như thế, An Tuyển Hoàng còn có tâm trí nghĩ tới loại chuyện đó nữa không?

Quả nhiên —–

Người đàn ông nhắm mắt, lông mày nhíu lại thành một cục, ánh mắt dần dần trấn tĩnh.

Dạ Cô Tinh nhìn xuyên qua tấm gương lớn, có thể thấy rõ mọi cử chỉ của anh.

Cô hừ lạnh một tiếng, vô thức nắm tay thật chặt, hỏi: “Có phải anh đã chán em rồi không?”

Không có gì phải nghi ngờ, nếu người đàn ông trả lời là có, thì cái cú đấm hết cỡ này sẽ rơi thẳng vào mặt anh.

“Đang suy nghĩ lung tung gì thế?” An Tuyển Hoàng lạnh lùng quở trách, sắc mặt của anh trở nên khó coi.

Dạ Cô Tinh liếc nhìn trong gương, tấm lưng trắng nõn mịn màng cùng phần xương cánh bướm nổi bật của trước đây đã không còn, giờ đây chỉ còn thấy một mảng vết bầm tím gớm ghiếc bao phủ sau lưng, giống như bị ai đó hành hạ vậy…

Quả thực có chút… khó coi.

“Vậy biểu cảm này của anh là có ý gì hả?”

Đều không dám nhìn thẳng. Vậy đấy chẳng phải chán ghét cô thì là gì?

Trong lòng cảm thấy chua xót, lại thêm cơn đau âm ỉ ở sau lưng khiến cho Dạ Cô Tinh phải mím môi, ánh mắt long lanh —–

Cô thật sự tủi thân rồi!

An Tuyển Hoàng luôn làm theo ý mình. Từ trước đến giờ, anh chưa từng quan tâm đến ý kiến ​​hay suy nghĩ của người khác, cũng lười đi tìm hiểu cảm xúc của người khác. Tóm lại, những chuyện không liên quan đến mình thì anh nhất quyết làm ngơ.

Nhưng Dạ Cô Tinh là trường hợp ngoại lệ duy nhất.

Rõ ràng, người đàn ông hiểu được những cảm xúc nhỏ ấy của cô.

Anh duỗi cánh tay dài ra ôm lấy cô vào lòng, cảm nhận được làn da trắng mịn của người phụ nữ, mùi hương hoa sơn trà trên người cô tỏa ra ngào ngạt. Khiến cho anh chưa nếm rượu mà đã say trong ba phút.

Cằm của người đàn ông đặt ở trên đỉnh đầu cô, hơi thở ấm áp gần trong gang tấc.

Dạ Cô Tinh khó chịu vùng vẫy, nhưng cô lại nghe thấy tiếng thở dài nặng nề của người đàn ông, anh nói: “Đừng nghĩ lung tung nữa. Anh chỉ là… đau lòng em thôi.”

Anh không nhìn, không phải vì nó gớm ghiếc mà là vì anh không thể chịu đựng nổi khi nhìn thấy nó.

Cô chính là bảo bối mà anh nâng niu cưng chiều trong lòng bàn tay, không nỡ chạm vào một cọng lông, chỉ cần cô bị thương một chút xíu thôi là anh đã thấy đau lòng vô cùng rồi. Thế mà mấy con chó MT không có mắt đó lại dám cả gan làm cô bị thương nghiêm trọng đến như vậy…

Nhìn thấy một mảng vết bầm tím đó, trái tim của người đàn ông giống như bị ai đó dùng roi đã ngâm qua nước muối quất đánh, khiến cho vết thương rỉ máu chồng chất lên nhau.

Làm sao có thể không tức giận được đây?

Làm sao có thể chịu đựng được chứ?

Anh chỉ là… đau lòng cô.

Khóe mắt của Dạ Cô Tinh có chút cay cay. Cô lập tức xoay người nhào vào lòng người đàn ông, đôi tay vòng qua ôm chặt lấy eo của anh. Cô không nói gì, yên lặng giống như một vũng nước đọng. Nhưng cô không biết rằng dưới sự tĩnh mịch ấy là một cơn sóng lớn đang sắp sửa ập đến.

Người đàn ông nhẹ nhàng xoa bóp lưng cho cô, khẽ nói: “Anh sẽ không bao giờ chê em đâu…”

“Ngay cả khi em vừa xấu vừa già, vóc dáng thay đổi. Anh cũng sẽ không chê em chứ?” Giọng nói buồn buồn, cô ôm anh càng chặt hơn.

“Sẽ không bao giờ.” Anh buột miệng nói.

Dường như phản ứng trong tiềm thức của cô đã trở thành thói quen. Cô không cần phải giả vờ thận trọng làm gì hết. Bởi vì ba chữ “An, Tuyển, Hoàng” tương đương với “lời hứa đáng giá nghìn vàng” rồi.

“Được rồi.” Anh một tay cầm dầu thuốc đã mở nắp, tay còn lại nhẹ nhàng xoa thắt lưng cô, nói tiếp: “Trước tiên xoa thuốc cái đã.”

“Ừm.”

Mùi thuốc thoang thoảng trong không khí, lòng bàn tay rộng dày chắc khỏe có chút chai sạn của người đàn ông bắt đầu xoa lên vết bầm trên lưng cô, cô khẽ run lên.

“Dùng lực như thế này được không?”

Dạ Cô Tinh ngước mắt lên, trong ánh hoàng hôn, khuôn mặt người đàn ông nửa sáng nửa tối, quyến rũ đến khó tả.

“Được rồi.” Cô nói bằng giọng mũi, cố gắng đè nén tiếng rên như có như không của mình.

Xúc cảm mềm mại làm phần bụng dưới của An Tuyển Hoàng bỗng căng cứng lên.

Người phụ nữ thở dài, trên môi nở một nụ cười, đôi mắt híp lại.

Nếu cái âm thanh vi diệu ấy lọt vào tai người đàn ông đầy sinh lực, thì nó chẳng khác nào là âm thanh trêu ghẹo và dụ hoặc đối phương hết.

“Nhích sang bên trái một chút …”

“Chỗ này sao?”

“Vâng. Anh nhích sang bên trái thêm một chút nữa đi.”

Anh quả là một người đàn ông tốt, luôn dung túng cô làm những gì mình thích.

“Hoàng, bánh của em vẫn còn chưa ăn xong cơ…”

An Tuyển Hoàng bất đắc dĩ lắc đầu, rồi xoay người bước ra khỏi phòng ngủ. Rất nhanh sau đó, anh đã trở lại, trên tay đang cầm hộp bánh.

Dạ Cô Tinh dứt khoát nằm sấp trên giường, cởi áo ngoài ra, để lộ toàn bộ tấm lưng.

Chiếc áo lót đã được tháo nút. Ngay lúc này, đôi gò bồng đào to lớn của người phụ nữ đang xệ xuống một cách thoải mái mà phóng đãng.

Cô giơ tay ra nhận lấy hộp bánh, cầm nó trong tay. Ánh mắt của người đàn ông đảo qua, thì đã thấy đôi gò bồng đào trắng trẻo căng tròn để lại một khe sâu hun hút…

Mí mắt anh giật giật.

Anh cố gắng điều chỉnh nhịp thở của mình.

Bàn tay anh di chuyển quanh quẩn một bên, tiếp tục dùng dầu thuốc xoa bóp để làm tan chỗ ứ máu.

Dạ Cô Tinh cắn một miếng bánh, mùi thơm của bánh tràn ngập trong khoang miệng, cô liếm môi.

“Được rồi.” Người đàn ông thu tay lại, vặn nắp chai dầu thuốc, rồi để lên tủ đầu giường.

Lúc anh quay lại, người phụ nữ đã ngồi dậy, nhưng quần áo của cô…

Dạ Cô Tinh ngẩng đầu, ưỡn ngực, để hộp bánh sang một bên, rồi tháo chiếc áo ngực đang vướng víu trên ngực mình xuống. Cô rõ ràng nhận ra ánh mắt đột ngột sâu thẳm của người đàn ông.

Cô đưa tay ra, ôm lấy cổ của An Tuyển Hoàng, đặt lên môi anh một nụ hôn sâu.

Chiếc lưỡi cẩn thận phác họa đường viền trên cánh môi của người đàn ông, giống như một chú cún con đang nịnh nọt ai vậy, nó dùng cách này để thể hiện sự gần gũi.

An Tuyển Hoàng không phải là Liễu Hạ Huệ[1]. Đối mặt với một Dạ Cô Tinh như vậy, anh làm sao có thể chịu nổi được chứ?

[1] ‘柳下惠’ – Liễu Hạ Huệ (720 TCN – 621 TCN), Tên thật là Triển Cầm, tên tự là Quý, người đất Liễu Hạ, nước Lỗ, thời Xuân Thu. Ông nổi tiếng là một chính nhân quân tử, một người có khả năng chống lại cám dỗ về sắc dục. Một phụ nữ vô gia cư đã tìm nơi trú ẩn trong một đêm đông lạnh. Liễu Hạ Huệ lo ngại rằng cô ấy có thể chết vì lạnh, nên ông đã để cô ấy ngồi trên đùi mình, quấn áo mình quanh người của cô ấy và áp chặt cơ thể của cô ấy vào lòng mình. Họ đã ngồi như vậy suốt đêm và ông đã không làm bất kỳ điều gì không đúng đắn.

Ngay lập tức, anh giành lại thế chủ động, nụ hôn ấy vừa điên cuồng vừa bá đạo.

Khiến người ta khó mà cưỡng lại.

Không khí trong phổi dần dần trở nên loãng hơn. Trong cơn cuồng nhiệt đó, ý thức của hai người đã mơ hồ, lý trí sớm đã bị ném ra khỏi chín tầng mây.

Cô chỉ có thể buộc phải chịu đựng.

Cô muốn có một người đàn ông hết lòng yêu thương mình.

Cô muốn có một người yêu ân cần quan tâm đến mình.

Cô muốn có một người chồng ngạo nghễ nuông chiều mình hết mực.

Tất cả những thứ đó, An Tuyển Hoàng đều đã cho cô cả rồi.

Không ngần ngại trả giá, đánh đổi cả mạng sống, bất chấp, không đếm xỉa đến sự đền đáp. Nếu có một người chồng như vậy, thì Dạ Cô Tinh nghĩ cho dù bản thân đã ngủ say thế nào đi chăng nữa đều sẽ cười đến tỉnh ấy chứ?

Hai người dây dưa quấn quýt một hồi. Rốt cuộc An Tuyển Hoàng cũng dùng chút lý trí cuối cùng để kiềm chế lại sự ham muốn xâm chiếm tột độ của mình. Anh đột nhiên đứng dậy, giống như chỉ cần chậm một giây thì sẽ bị kéo vào trong hố đen vậy.

Dạ Cô Tinh sửng sốt trong chốc lát, đôi môi đỏ mọng kiều diễm của cô còn đang quấn quýt lấy đôi môi của anh. Thế nhưng bởi vì động tác đột ngột của người đàn ông mà đáy mắt cô dần dần lộ vẻ khó hiểu.

“Anh đi tắm cái đã…”

Dứt lời, anh xoay người bước xuống giường, dáng vẻ bối rối, gần như hoảng loạn mà bỏ chạy.

Cô vươn tay níu lấy anh, nói: “Hoàng…”

Hơi thở bất định, vừa mang chút tức giận lại còn có chút yêu kiều

Hơi thở của người đàn ông vừa mới ổn định được một chút, giờ lại hỗn loạn cả lên. Anh thậm chí còn không dám quay đầu lại nhìn cô.

“Ngoan nào, buông tay anh ra cái đã. Nếu không anh… sợ mình sẽ không thể kiềm chế được.”

Lúc này đây, trái tim cô trở nên mềm nhũn, cảm thấy ấm áp dâng trào.

“Em có thể…” Cô vội vàng nói.

Bóng dáng cao lớn của người đàn ông chợt khựng lại, anh vội xoay người, trong mắt lộ vẻ kích động, “Có thể sao?”

Cô khẽ mấp máy môi, ngập ngừng đáp, “Bà dì, đã đi rồi…”

Anh ngay lập tức chộp lấy cô khiến cho cô không kịp đề phòng.

“Lừa anh? Hửm?” Giọng nói khi anh nhấn nhá âm cuối cực kỳ nguy hiểm.

“Không có! Vừa mới đi hôm nay thôi …”

“Nói đi, em muốn bị phạt như thế nào đây?”

Dạ Cô Tinh trợn tròn mắt, “Phạt gì cơ?!”

“Cố ý trêu chọc anh, lại còn giấu giếm đi chuyện của MT. Em nói thử xem, có nên bị trừng phạt hay không?”

“Không phải … Em … không có …”

“Không có?”

“Không có thật mà!”

“Vụ trêu ghẹo anh hôm gọi video lần trước, em chạy không thoát được đâu.”

Hai má của cô phồng lên, “Đồ nhỏ mọn! Rõ ràng là tại anh không đủ bản lĩnh!”

“Không đủ bản lĩnh? Haha…” Anh khẽ cười, giống như âm thanh của dây đàn khi rung, từ tính, dễ nghe, nhưng ẩn chứa ý nghĩa sâu xa.

“Vậy thì cứ thử xem, xem rốt cuộc… anh có đủ bản lĩnh hay không nhé!”

“Ưm …”

“Chuyên tâm chút đi!”

“Chờ đã…” Dạ Cô Tinh cố gắng thoát ra khỏi người anh, rồi nói: “Cửa… còn chưa khóa kìa.”

“Xem ra, em vẫn chưa học hỏi được kinh nghiệm là mấy, lúc này mà còn lơ đãng.”

Giọng nói của người đàn ông có chút kìm lại, anh bắt đầu giở trò.

Mỗi một động tác của anh đều vô cùng thô bạo, giống như muốn nghiền nát cô để hoà vào trong máu mình vậy.

Dạ Cô Tinh muốn trốn mà trốn không được, chỉ có thể phối hợp nhịp nhàng cùng anh.

Sói không đáng sợ.

Nhưng sói đói mới đáng sợ.

Cầm thú bị giam cầm lâu ngày, một khi được thả ra khỏi lồng thì sẽ cực kỳ nguy hiểm!

Giữa ban ngày ban mặt, sóng nổi cuồn cuộn.

Sau trận chiến kịch liệt ấy, toàn thân Dạ Cô Tinh đều đã nhễ nhại mồ hôi, giống như được vớt lên từ trong nước, lồng ngực phập phồng dữ dội, ánh mắt đầy vẻ mệt mỏi.

Cốc, cốc, cốc —–

“Mẹ ơi! Bảo bảo đói rồi!”

Thần kinh của cô trở nên căng thẳng, đột nhiên bừng tỉnh.

Cô giơ tay đẩy anh ra khỏi người mình.

“Là Húc nhi …”

“Ơ? Sao lại không mở được thế này …”

Cốc, cốc, cốc —–

Tiếng gõ cửa càng lúc càng lớn.

“Cha ơi, đến giờ ăn cơm rồi!”

“Mau dậy đi!” Cô thấp giọng trách móc, “Nhanh lên nào… Con bé sắp vào rồi kìa…”

Người đàn ông vẫn bình thản, trên mặt lộ vẻ ai oán, “Anh còn no…”

Dạ Cô Tinh trừng mắt nhìn anh. Cô sợ nếu để con gái bắt gặp được chuyện ‘tốt’ này của mình, thì sau này cô sẽ không còn mặt mũi nào làm người nữa!

“Mau thả em ra coi!”

“Lo gì? Anh khoá cửa rồi.”

Dạ Cô Tinh thở phào nhẹ nhõm.

“A… Cha hư, mẹ hư! Bảo bảo đói rồi —- Rất đói —– Đói sắp chết rồi đây này! —–”

Dạ Cô Tinh nghiến răng, đỡ lấy cái eo đau nhức của mình. Cô cố gắng ngồi dậy, vươn tay với lấy chiếc áo ngực và chiếc áo ngoài bị ném dưới sàn.

Một cánh tay dài duỗi thẳng ra, ôm cô vào lòng.

“Lo lắng cái gì chứ?” Giọng nói bình thản của người đàn ông cất lên.

Cô lườm anh một cái, “Anh thật sự nhẫn tâm để con gái mình ở một mình ngoài đó sao?! Cái nết kìa!”

Quả nhiên, cô bé chưa nghe được phản hồi, thì đã mếu máo —–

“Hu hu—– Cha mẹ hư, không cần con nữa… Hu hu hu… Con không thèm yêu hai người nữa đâu! Hừ!”

Dạ Cô Tinh vội vàng mặc quần áo vào.

Nhưng lại nghe An Tuyển Hoàng từ tốn nói: “Cha có mua hai cái bánh matcha xoài đó.”

Tiếng khóc thút thít bỗng im bặt.

“Hai cái sao?! Thật không ạ?! Cha, con yêu cha, con đói quá à …”

“Muốn ăn ư?”

“Vâng ạ! Muốn ăn! Muốn ăn ạ!”

Mặc dù cách nhau một cánh cửa nhưng hai cha con họ vẫn nói chuyện qua lại.

“Cha để trên bàn trà ấy, con tự đi lấy đi.”

Cô nhóc nghe thế thì mừng rỡ reo hò, rồi lật đật chạy đi.

Sắc mặt của Dạ Cô Tinh hơi tối sầm lại, nhìn lướt qua, rồi nói: “Xem ra, anh sớm đã có dự tính rồi.”

“Đây gọi là đề phòng bất trắc.”

“Vậy sao lúc đó anh không mua bao luôn đi?”

Rõ ràng, lúc nãy hoan ái, hai người họ đều quên béng vụ đó.

“Em đang ở thời kỳ an toàn mà, nên không cần đâu.”

“…”

Ngoài cửa sổ, những tia sáng cuối cùng của buổi chiều tà đã dần vụt tắt, màn đêm bắt đầu buông xuống.

Hai chân của Dạ Cô Tinh đều đã rã rời. Việc tắm rửa và thay quần áo cho cô đều do anh tự tay lo liệu.

Người nào đó bị bắt làm nô lệ nhưng vẫn không cảm thấy nhục nhã, ngược lại tâm trạng còn rất vui vẻ, tinh thần sảng khoái. Ngay cả việc chạy đôn chạy đáo để hầu hạ cho cô cũng làm không biết mệt.

Hiếm khi thấy anh mỉm cười như vậy. Quả thực giống với câu: ‘Cửu hạn phùng cam vũ’, ‘Xuân phong (hựu) đắc ý’.

[3] ‘久旱逢甘霖’ (Cửu hạn phùng cam vũ): nghĩa là chịu nắng hạn lâu ngày mừng gặp được mưa lành. Giống như ước nguyện từ lâu bây giờ được thoả, vui mừng khôn xiết.

[4] ‘春风得意’ (Xuân phong (hựu) đắc ý): chỉ sự đỗ đạt, đường làm quan rộng mở, thăng quan tiến chức thuận lợi. Nó có xuất xứ từ bài thơ “Đăng khoa hậu” của thi sĩ Mạnh Giao đời Trung Đường. Về sau nó còn thường được dùng để chỉ thành công trong sự nghiệp, trong tình ái hôn nhân, trong các mặt có kết quả tốt đẹp mỹ mãn.

Dạ Cô Tinh bĩu môi.

Cơn tức giận trong người cô đã tiêu tan nhiều. Được rồi, cô thừa nhận, vừa nãy cô cũng… khụ khụ… cảm thấy rất tuyệt.

“Mẹ à, mẹ đúng là lười biếng á! Lại còn bắt cha bế cơ…”

Cô nhóc chép chép miệng, liếm sạch hương vị còn sót lại, rảnh rỗi còn không quên chê mẹ mình một chút, vẻ mặt cực kỳ đắc ý.

Dạ Cô Tinh hừ hừ, đột nhiên, nở nụ cười xấu xa, “Ai bảo con ăn nhiều đồ tráng miệng như thế hả? Mau bỏ xuống hết cho mẹ …”

“… Mẹ ơi, thực ra, bảo bảo rất yêu mẹ!”