“Cắt ——” Vương Thạch cúi đầu xem, gương mặt rất hài lòng, sự tức giận trước đó cũng tan thành mây khói.
Dạ Cô Tinh quay đầu đi, tránh dựa quá gần vào người đàn ông với hơi thở nóng rực, Tiêu Mộ Lương thu tay về, động tác tự nhiên, thần sắc như cũ.
Bởi vì chỉ quay sau lưng, chọc góc máy để quay cảnh hôn, nên cũng đỡ phải xấu hổ.
“Mọi người vất vả rồi, đạo diễn Vương mời mọi người uống trà chiều!”
Tức thời, mọi người đều reo hò vui mừng.
Dạ Cô Tinh ăn một cái bánh ngọt, Tiêu Mộ Lương ngồi đối diện với cô, chậm rãi từ từ uống nước ngọt.
“Anh Tiêu, bác sĩ đã dặn anh phải hạn chế uống nước có ga.” Trợ lý mắt lộ ra vẻ ngượng nghịu.
Dạ Cô Tinh lúc này mới chú ý tới, Tiêu Mộ Lương đã đổi một trợ lý nam khác.
“Uhm, tôi tự có chừng mực.” Động tác ngửa đầu uống nước lại không thấy ngừng.
“Trần Hi đâu rồi?”
Động tác dừng một chút, “Từ chức rồi.”
Dạ Cô Tinh nhìn anh ấy một cái, không nói gì.
Chờ mọi người ăn uống xong, bối cảnh của cảnh diễn tiếp theo cũng sắp hoàn thành.
Một cô nhân viên thở hồng hộc chạy tới, “Đạo, đạo diễn Vương…”
Trương Á đưa cho cô ấy một chai nước khoáng, “Đừng vội, từ từ nói…”
Cô gái kia một hơi uống hết hơn nửa chai nước, tay đưa lên lau miệng, “Tiểu Á, cảm ơn cô.”
Sau đó quay sang Vương Thạch, khó nén hưng phấn: “Tôi thấy người của Dòng chảy thời gian bên kia đang thu dọn đạo cụ, hình như đang chuẩn bị rời đi!”
“Cái gì?!” Vương Thạch phản ứng đầu tiên là liếc mắt nhìn trộm Dạ Cô Tinh, nhưng chỉ thấy cô biểu cảm lạnh nhạt.
Anh ta mơ hồ đoán ra được điều gì.
“Khó khăn lắm mới cướp được về tay, vậy mà giờ lại ỉu xìu bỏ đi như vậy?”
“Làm cái trò gì đây?”
“Nghe có vẻ thật huyền huyễn.”
“Lương tâm trỗi dậy ư?”
“Tôi nghĩ không phải đâu.”
Mọi người anh một câu tôi một câu??? Sôi nổi bàn tán.
“Khụ khụ…” Vương Thạch ho nhẹ hai tiếng, “Người khác làm như thế nào thì cũng không liên quan gì với chúng ta, lo làm tốt chuyện của mình đi, hoàn thành nhiệm vụ hôm nay, mới là quan trọng nhất.”
Diệp Lưu Thanh thuận thế tiếp lời, “Được rồi, mọi người đều đã nghỉ ngơi ổn cả rồi, bắt đầu làm việc thôi.”
Anh ta cũng hướng mắt nhìn về phía Dạ Cô Tinh
Lần đầu tiên cảm nhận được, cái gì gọi là “ôm đùi”.
Ngay khi mọi người sắp dần tiến vào trạng thái làm việc, thời điểm các công tác chuẩn bị bước đầu sắp xếp xong, thì Vương Kim Hùng vui vẻ chạy tới, dáng vẻ tươi cười nịnh nọt.
“Ờm… đạo diễn Vương, lúc trước đã đắc tội nhiều, ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, xin đừng để bụng.”
Mọi người nhìn nhau —— đây có phải là cùng một người không vậy?
Vương Thạch bĩu môi, không nói lời nào, tư thái vô cùng đoan chính.
Nét mặt tươi cười của Vương Kim Hùng cứng đờ, cuống quít cúi đầu, “Thật sự xin lỗi. Sân bãi đã giúp mọi người dọn dẹp sạch sẽ rồi, có thể sang quay bất cứ lúc nào, thật sự… Rất xin lỗi!”
Vương Thạch lại chỉ lo vùi đầu điều chỉnh camera.
Vương Kim Hùng còn nói một đống lời lấy lòng, khuôn mặt càng tươi cười thêm bội phần, nhưng đều đã bị vẻ lãnh đạm của Vương Thạch làm không thể há miệng nói thêm lời nào.
Cuối cùng, rời đi với tư thế vô cùng kì quái.
Thấy ông ta bị bơ như vậy, mọi người đều nhịn cười.
Dạ Cô Tinh quay người đi nghe điện thoại, là Vu Sâm.
“Cô chủ, Bang Tam Hợp bên kia đã điều tra xong. Hướng Phong là đại cổ đông của Emperor, những năm gần đây không ít lần giở trò.”
Có lẽ là do trút được cơn tức giận, những cảnh kế tiếp quay vô cùng thuận lợi.
Cả phim trường, trở thành sân khấu so tài của Tiêu Mộ Lương và Dạ Cô Tinh.
Một người là ảnh đế, một người là ảnh hậu, vô cùng ăn ý, phối hợp vô cùng hoàn mỹ.
Tình cảm của hai nhân vật nam chính và nữ chính cũng phát triển rất tự nhiên.
Lần đầu tiên gặp mặt, cô cùng anh chạy như điên trong gió đêm.
Lần thứ hai gặp mặt, cô cứu anh một mạng, dâng hiến nụ hôn đầu tiên của mình, đổi lấy lại là một lời hứa hẹn của anh.
Lần thứ ba gặp mặt, anh cầm tay cô, muốn hôn trả lại.
Lần thứ tư gặp mặt, anh nói —— Hàn Tử Khâm, hãy làm bạn gái của anh!
Mười tám năm làm một cô gái ngoan ngoãn, nghe lời, cô cuối cùng cũng bắt đầu bỏ mặc cái hạt giống phản nghịch trong người mình, để cho nó điên cuồng sinh trưởng.
Dưới ánh trăng, cô cười ngọt ngào, xen lẫn e lệ, trong mắt lại chứa đựng ánh sáng quật cường.
Cô nói, “Được.”
Mỗi ngày tan học, luôn có một người mặc áo da jacker, đứng ở con đường cây phía cổng sau trường học chờ cô.
Kiên trì mua bữa sáng cho cô, hay những bữa ăn khuya mặc kệ mưa gió.
Anh sẽ giúp cô mang cặp sách, còn cô dạy anh nói tiếng Anh.
Những tháng ngày cấp ba trải qua trong học tập và yêu đương, trôi qua thật nhanh.
Thành tích của cô rất tốt, nên muốn thi vào Đại học Bắc Kinh.
Mỗi lần nói đến ước mơ là mắt cô lại sáng lên, trong đôi mắt tràn ngập sự khao khát, nói về việc học, anh cười nhưng trong lòng lại khổ sở chua xót.
“Tử Khâm, lúc trước vì sao em lại đồng ý làm bạn gái anh?”
“Bởi vì anh đẹp trai.”
Anh hơi bị đả kích, “Chỉ vì cái này thôi sao?”
“Hmmm… Dáng vẻ anh lái xe đua cũng rất đẹp trai.”
“Vậy nếu như anh không đẹp trai, thì có phải là em sẽ không đồng ý?”
“Nếu anh không đẹp trai thì em làm sao có thể ngồi xe anh kia chứ?”
“… Cho nên, chính là bởi vì anh đẹp trai sao?”
Cô cười mút cây kem, “Thật ra còn có một nguyên nhân nữa.”
“Nguyên nhân gì?”
Cô chép chép miệng, “Anh nhìn rất thuận mắt.”
“Không còn gì nữa ư?”
“Không còn.”
Anh có chút thất vọng.
“Hình như anh không vui hả?”
“Không có.”
“Ò.” Giống như nghĩ ra cái gì, trước mắt cô sáng ngời, “Chúng ta cùng đi Bắc Kinh đi! Chờ em tốt nghiệp đại học, chúng ta sẽ kết hôn, sau đó sinh con.”
Anh toàn thân chấn động, “Kết hôn?”
Nét tươi cười trên mặt cô đột nhiên biến mất, “Anh không muốn sao?”
Anh không nói gì.
Cô cười, chỉ là ánh sáng rực rỡ trong mắt thoáng chốc dập tắt, trở nên ảm đạm.
Anh không tự tin, vậy cô làm sao dám tự tin đây?
Đối với Tô Dã, Hàn Tử Khâm chính là ngôi sao trên bầu trời, không thể chạm tay với tới, lại xa tận chân trời.
Đối với Hàn Tử Khâm, Tô Dã chính là ngọn gió mát thoáng qua, cô cảm thấy mình đã nắm chắc được anh rồi, nhưng trên thực tế thì cái gì cũng không có.
Năm ấy, cô mười tám tuổi, phong nhã hào hoa.
Lúc đó, anh hai mươi tư tuổi, say mê hăng hái.
Chỉ trách, lúc ấy còn quá trẻ, một tình yêu từ ngọt ngào đến ưu thương đau buồn, bọn họ cũng không hiểu làm thế nào để khống chế.
Chỉ tại vì, còn quá trẻ.
Hai tuần tiếp theo đó, Dạ Cô Tinh luôn ở trong đoàn, mọi người đều kinh ngạc với sự chuyên nghiệp của cô, nhưng chỉ có chính cô mới biết, những ngày ở lại Hong Kong, không còn nhiều.
Ngày 29 tháng 7, dưới sự sắp xếp vô cùng kỹ càng và chu đáo, tổ chức một cuộc “Tụ hội của các Lão đại”.
Hướng Ký của Bang Tam Hợp, Chu Kiên của Hòa Thắng Hòa, Lão Hắc của 14K, cùng với cậu Dạ – Boss của Dạ Xã, tất cả đều đến đông đủ.
Các Lão đại tứ phương tề tụ, bầu không khí cấp bách, mâu thuẫn hết sức căng thẳng.
Dưới điều kiện tiên quyết là ba bên đều lựa chọn lấy Dạ Xã làm chủ, bang nào sẽ trở thành kẻ cầm quyền của xã hội đen Hong Kong, đây là vấn đề mà đám người Hướng Ký quan tâm nhất.
“Theo lý mà nói, trong ba bang, bang quy phục sớm nhất là Bang Tam Hợp, tiếp theo Hòa Thắng Hòa, cuối cùng là 14K…”
“Cậu Dạ, nếu theo sự sắp xếp như vậy của anh, có phải là rất qua loa không?” Hắc Tử người đầu tiên đưa ra ý kiến, dù sao thì 14K cũng là người lựa chọn quy thuận cuối cùng, anh ta không muốn bị tổn thất gì ở phương diện này.
Cậu Dạ nhàn nhạt liếc mắt nhìn, bị một cỗ uy lực vô hình bao vây lấy, sắc mặt Hắc Tử cứng đờ, ngồi trở lại vị trí cũ.
“Tôi có nói sẽ dựa theo thứ tự này để phân bố quyền lực sao?”
Lão Hắc thở phào nhẹ nhõm, “Vậy là tốt rồi… theo tôi ấy à, ai có bản lĩnh thì người đó nắm quyền, đây đã là đạo lý hiển nhiên rồi!”
Một sự ngốc nghếch và tầm thường, Dạ Cô Tinh âm thầm lắc đầu.
Trái lại, Hướng Ký vẻ mặt không thay đổi, ánh mắt trầm nhiên.
Người như vậy, tâm cơ quá sâu, muốn đảm bảo an toàn, thì đây cũng không phải là người thích hợp nhất để chọn.
Mà Kiên mập hẳn là cảm thấy mình không có hy vọng, cho nên dứt khoát từ bỏ, ngồi trên ghế, vẻ mặt không bận tâm hứng thú cho mấy.
“Vậy anh nói, trong ba người, thì ai là người có bản lĩnh hơn?”
Hắc Tử nghẹn họng, không biết nói thế nào.
Dù anh ta có mặt dày đến mấy, cũng không thể ở trước mặt Hướng Ký và Kiên mập nói mình là người có bản lĩnh nhất.
Tuy rằng, trong lòng anh ta quả thật là có suy nghĩ như thế…
Dạ Cô Tinh thở dài, chỉ có thể tặng anh ta một câu, tứ chi phát triển, nhưng đáng tiếc đầu óc lại quá đơn giản.
“Bên phía nhà họ Hướng có ý kiến gì không?”
Hướng Ký hoàn hồn, ánh mắt sắc bén như có ma lực nhìn xuyên thấu người khác, Dạ Cô Tinh nhếch môi cười lạnh, không hề có chút lay động.
Vu Sâm đứng ở một bên, không hề xem nhẹ mà nhíu mày quan sát, đáy mắt xẹt qua một tia sát ý rõ ràng.
“Tôi không có ý kiến gì cả, tất cả đều giao cho cậu Dạ quyết định.”
“Biết vì sao cái đỉnh không ngã không?”
Hướng Ký nhíu mày, ánh mắt trầm ngâm nghiên cứu nhìn cô.
Dạ Cô Tinh hoàn toàn không thèm chú ý.
Lão Hắc không thích cách nói vòng vo như vậy, “Cậu Dạ, cậu muốn nói gì thì nói rõ ra đi.”
“Bởi vì, cái đỉnh có ba chân.”
Cuộc họp giằng co suốt hai cái giờ đồng hồ.
Thời điểm kết thúc, Chu Kiên vẻ mặt vui mừng, Lão Hắc thì không có biểu cảm gì, còn Hướng Ký trong mắt tràn ngập sự lãnh đạm.
Kết quả công bố cuối cùng là —— Ba nhà vẫn giữ nguyên và tiếp tục quản lí địa bàn của riêng mình.
“Vu sâm, quyết định này của tôi là sai rồi sao?” Dạ Cô Tinh mắt lộ ra vẻ do dự.
“Thiết lập sự ngang bằng, cho đến trước mắt thì đây là cách tốt nhất.”
“Nhưng dã tâm của Hướng Ký…”
“Con sư tử dù có hung dữ mạnh mẽ đến đâu thì cũng sẽ có ngày già đi, nhưng chém giết và tranh giành vĩnh viễn sẽ không bao giờ dừng lại. Sự huy hoàng không thể làm được trong chốc lát, người đi trước trải tốt đường, thì người sau nhất định sẽ được hưởng lợi.”
Thế hệ mai sau, nhất định vẫn sẽ có ngày phân cao thấp hơn kém.
Dạ Cô Tinh hiểu được ý của anh ta.
“Nhưng mà tôi lại không nỡ nhìn Tuyệt Nhi chịu khổ…”
Có thể thay cậu dọn dẹp sạch sẽ các chướng ngại vật, Dạ Cô Tinh đều sẽ dốc hết sức lực, chỉ hận không thể để lại cho cậu một thời đại hưng thịnh thái bình.
“Cậu chủ nhỏ có thể sẽ còn đi xa hơn so với trong tưởng tượng của cô…”
“Chỉ hy vọng như thế.”
Ngày thứ ba sau cuộc họp, Hướng ký bắt tay vào chấn chỉnh nội bộ bang hội.
Chỉ ngắn ngủi trong vòng nửa tháng, ba người chú ruột bị giết chết, nhiều người trong bang cũng không hiểu tại sao lại bị liệt vào danh sách tẩy trừ.
Sau đó, Hướng Ký tuyên bố, Bang Tam Hợp sau khi chỉnh đốn và cải cách, chính thức đổi tên thành Tân Nghĩa An!
Đầu tháng 8, bộ phim Thời niên thiếu chính thức đóng máy.
Mời Cát Phỉ Nhi – một nhân vật cấp Thiên hậu trong giới ca sĩ của Hong Kong biểu diễn ca khúc chủ đề cùng tên.
Vương tử tình ca Thành Giới cũng gia nhập vào đội ngũ biên soạn.
Lời bài hát lấy theo bản gốc trong tiểu thuyết của tác giả Thủy Nguyệt tự mình viết.
Giữa tháng 8, bộ Thời niên thiếu chính thức thành phim.
TVB liên kết với công ty điện ảnh Tinh Huy long trọng cử hành cuộc họp báo tuyên truyền cho bộ phim.
Một đoạn cảnh phim quay ngoài lề dài đến mười bốn phút mang theo ca khúc tạm biệt tuổi thanh xuân chậm rãi vang lên, các nhà báo, truyền thông lớn được mời đến tham dự, tất cả đều bị chấn động bởi kỹ thuật diễn xuất của nam nữ chính, và cách tạo dựng của bộ phim.
Sau khi đã kết thúc một loạt các công tác tuyên truyền rườm rà, Dạ Cô Tinh lại phải chụp một bộ ảnh chân dung cho bộ phim.
Cùng lúc đó, Emperor cũng tổ chức cuộc họp thông báo tin tức mới, chính là bộ phim Dòng chảy thời gian đã quay xong, hiện tại đang chuẩn bị công tác tuyên truyền hậu kỳ, đợi một thời gian nữa sẽ công chiếu.
Hai bộ phim với cùng một đề tài, phong cách giống nhau, lại trùng hợp ra mắt trong cùng một thời gian, cuộc cạnh tranh của TVB và Emperor chính thức bắt đầu, mùi thuốc súng nồng nặc.
Chỉ đợi thời gian và doanh thu phòng vé để kiểm nghiệm kết quả.
Ngày 12 tháng 8, lúc Dạ Cô Tinh đang đi dạo một vòng trong một cửa tiệm đồ chơi thì vô tình gặp một bánh bao nhỏ với đôi mắt màu tím.
Vừa thấy đến cô đã nhào lên, “Mẹ! Là mẹ!”
Tiếng Pháp lưu loát, Dạ Cô Tinh đã đoán ra được là ai.
“Em là… Ken?”
“Ô… Mẹ, con biết mà, mẹ nhất định sẽ nhận ra con!”
Dạ Cô Tinh cảm thấy hơi bất đắc dĩ.
“Chị là… chị của em.”