Ngày hôm sau, chú Quang của Hòa Thắng Hoà nhảy lầu tự sát một cách kỳ lạ, nhiều phe thế lực đều can thiệp vào điều tra.
Báo cáo kết quả xét nghiệm của Viện Pháp Y ghi rõ, người chết là sốc heroin có độ thuần khiết cao, làm tê liệt hệ thống thần kinh đại não.
Trong phòng họp của tổ trọng án Tây Cửu Long.
“Tổ trưởng, tôi đã điều tra khu vực gần nơi nhảy lầu, không phát hiện ra điểm đáng nghi nào.”
“Tôi đã hỏi bà chủ của Khách sạn Tinh Tinh, bà ấy nói khoảng 11 giờ 10 phút tối, Quang Quác ôm một người phụ nữ mặc đồ màu đỏ đi vào phòng 404.”
“Camera có ghi lại không?”
“Không. Hệ thống camera của khách sạn đã hỏng nửa năm nay rồi, từ đó vẫn chưa được sửa chữa.”
“Đã hỏi bà chủ khách sạn hình dáng của người phụ nữ đó chưa?”
“Bà ấy nói đối phương đội mũ lưỡi trai, không nhìn rõ.”
“Lục soát hiện trường có phát hiện được gì không?”
“Có ống tiêm, túi mềm, còn có ga trải giường ở trong phòng, vỏ chăn và một ít đồ dùng hàng ngày đã được gửi tới phòng giám định.”
“Sir, phía giám định đã gửi báo cáo qua rồi.”
“Kết quả như thế nào?”
“Dấu vân tay của người chết đã được tìm thấy trên ống tiêm và túi mềm, tóc được tìm thấy ở trong nhà tắm đã được khẳng định là của phụ nữ.”
“Đã so sánh với ngân hàng dữ liệu gen chưa?”
“Kết quả đối chiếu cho thấy người phụ nữ này không có tiền án tiền sự.”
Trong nháy mắt cả căn phòng rơi vào im lặng.
Theo tình hình hiện tại cho thấy, tất cả manh mối đều đã đứt đoạn.
Cốc cốc cốc-
Tiếng gõ cửa vang lên.
“Là Kỳ.”
“Cho cô ấy vào đi.”
“Báo cáo Sir, có manh mối mới!”
“Cái gì?!”
“Vừa nãy nhận được một cuộc điện thoại, đối phương bất ngờ cung cấp thông tin người phụ nữ mặc áo đỏ họ Lăng, tên là Lăng Như Vân, là cô gái chiêu bài của Xuân Kỷ Túc Dục.
“Người báo tin là nam hay nữ?”
“Nghe giọng thì là nam.”
“Có để lại thông tin cá nhân không?”
Kỳ lắc đầu, “Anh ta tự nhận là người cung cấp manh mối…”
“Kỳ, cô và Xương phụ trách truy tìm tung tích của người báo tin, Khoa Đa và May cùng tôi đến Xuân Kỷ Túc Dục bắt người.”
“Yes, Sir!”
Nhóm người vừa xuống tầng, đã đụng phải phóng viên nghe tin mà đến.
“Đây là có chuyện gì?!”
“Tôi, tôi cũng không biết…”
“Sir, nhân viên nội bộ của chúng ta sẽ không có chuyện tiết lộ bí mật, khả năng duy nhất là…”
“Cô nói người gọi điện cung cấp thông tin kia?!”
“Có khả năng cao là anh ta.”
Mạnh mẽ thoát khỏi phóng viên, ba người lên xe, vào chỗ.
“Sir, tôi không hiểu, anh ta làm vậy có lợi ích gì?”
“May, cô nhớ kỹ, việc chúng ta cần làm, chỉ giới hạn trong việc điều tra sự thật, còn, sự thật này sẽ mang đến ảnh hưởng gì, không nằm trong phạm vi suy nghĩ của chúng ta.”
“Yes, Sir.”
“Xuất phát.”
“Hỏng bét! Có phóng viên theo sau rồi! Có cần cắt đuôi không?”
“Không cần. Để bọn họ theo đi, chỉ là bắt một người phụ nữ thôi mà.”
Lúc ba người đi đến “Xuân Kỷ”, cửa lớn đang đóng chặt.
Khoa Đa một đá đạp mở cửa, giơ súng ngắm chuẩn.
Chị Yến vừa mới ngủ dậy, còn chưa kịp thay đồ ngủ, thì đã bị một người vặn tay ra sau lưng đè trên lan can, còng tay lạnh ngắt khóa vào cổ tay, trái tim của chị ta lạnh xuống…
“Tổ trọng án Tây Cửu Long đây.”
“Sir, tôi phạm tội gì, bắt người cũng phải có lý do chứ!”
“Bà có quen Lăng Như Vân không?”
Ánh mắt bà ta trốn tránh, “Không quen… Á-”
“Nói hay không!”
“Madam thủ hạ lưu tình! Tôi nói tôi nói…”
“Gọi mọi người ở trong này ra đây.”
Nửa tiếng sau, mọi người mới mắt nhắm mắt mở tập trung đông đủ ở sảnh trước nhà, toàn bộ đều mặc đồ ngủ, xẻ ngực hở hang.
Làm nghề này, đảo lộn ngày đêm là chuyện bình thường, thời gian này bình thường, mọi người đều đang ngủ bù.
“Trong các cô, ai tên Lăng Như Vân?”
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, từng người lắc đầu.
May thu còng tay lại, đeo trên thắt lưng, “Vậy có ai quen biết một người phụ nữ tên Lăng Như Vân không, cô ta là một cô gái massage ở trong tiệm này.”
“Cái này… xin lỗi Madam, chúng tôi đều là tới đây thuê chỗ thôi, đừng nói là không quen biết, cho dù có quen thì cũng sẽ không gọi tên riêng của nhau, đều gọi biệt danh giống như Mini, Saka, Tiểu Mễ các thứ…”
Một cô gái khác nói, “Không bằng hỏi chị Yến ấy, chị ấy hiện là mama ở đây, mỗi cô gái đều phải qua tay của chị ý!”
Cánh tay dài của Khoa Đa duỗi ra, kéo người đang có dự định chuồn đi lại, “Nếu bà đã không định nói, vậy trước tiên cứ mang về đồn giữ đủ 24 giờ.”
“Đợi đã! Tôi, tôi nói… Đừng nhốt tôi vào đồn!”
“Sir!” Dùng ánh mắt nhìn về phía Trác Hàng để hỏi ý kiến.
Thấy anh ta gật gật đầu, Khoa Đa mới thả người ra.
“Tôi hỏi bà, Lăng Như Vân là ai?”
Chị Yến xoa chỗ khuỷu tay bị đau, hậm hực trừng Khoa Đa.
“Như Vân là cô gái chiêu bài của chỗ này.”
“Người đâu?”
“Đã thu dọn hành lý đi từ sớm rồi.”
“Đi?”
“Đúng vậy! Cô ta và tôi không có quan hệ hợp đồng, nhiều nhất chỉ là hợp tác. Chân ở trên người cô ta, người ta một lòng muốn đi, tôi còn có thể xích cô ta lại hay sao?”
Chị Yến trợn trắng mắt, mấy người này cậy vào thân phận cảnh sát hỏi vấn đề riêng tư, còn không nói gì cả mà trực tiếp ra tay, thật là không hiểu ra sao cả!
Có điều, nhìn tình huống của Như Vân, bà ta vẫn là khiêm tốn một chút là tốt.
Nói cho cùng, Quang Quác chết, việc cô ta ở Xuân Kỷ không che đậy được nữa, đây là lúc cụp đuôi làm người rồi.
“Cô ta có nói đi đâu không?”
Chị Yến chẹp chẹp miệng, muốn nói lại thôi.
“Lề mề cái gì! Nghĩ gì thì nói đi-”
“Tôi nói chứ Madam, cô có thể dịu dàng một chút được không, giống một cô gái bình thường ấy!
“Bà có tin tôi…”
“Tin tin tin! Tôi nói còn không được sao!Trước đó thì cô thu cái còng lại đi, mấy người dân thường chúng tôi không chịu nổi hù dọa đâu…”
Trác Hàng nhíu mày, “Không muốn bị mời vào cục uống trà, thì ngoan ngoãn nói ra những gì bà biết đi.”
“Như Vân là tình nhân của Lão gia tử, mấy người muốn tìm cô ta, có thể đến biệt thự Thiên Thủy.”
“Lão gia tử?” Ba người nhìn nhau.
“Nhà họ Hướng?”
“Trừ ông ta ra còn ai xứng với danh xưng Lão gia tử nữa à?”
Người bảy mươi mấy tuổi rồi, lại còn nuôi tình nhân chừng hai mươi tuổi.
Lúc đầu, bà ta thấy người phụ nữ tên Lăng Như Vân đó vẫn có vài phần sắc đẹp, miễn cưỡng có thể làm chiêu bài, mới đồng ý lợi dụng một chút.
Sau này mới biết, cô ta lại là tình nhân của Lão gia tử!
Shh- tốn cả nửa ngày, không phải vì tiền, mà là vì cô đơn, thiếu thốn đàn ông!
Đáng tiếc, lúc đó đã đâm lao nên đành phải theo lao, lúc này mới buộc phải giúp cô ta giấu diếm…
“Câu hỏi cuối cùng, quan hệ giữa Lăng Như Vân và Quang Quác là thế nào?”
“Xùy-” Dù sao nên nói hay không nên nói thì chị ta đều nói hết rồi, nên chị ta cũng không sợ chuyện gì nữa, “Chuyện giữa người đàn ông và phụ nữ không phải chuyện nửa người dưới à, Sir, câu hỏi này thật là…”
Che miệng cười nhẹ, ý tứ sâu xa.
Dù là người đẹp đã hết thời rồi, lại vẫn có vài phần sắc đẹp, ít nhất là mông đủ vểnh, ngực đủ lớn.
“Khoa Đa, lập tức gọi về tổng đài, tra theo hướng bất động sản ở gần biệt thự Thiên Thủy; May, liên hệ với OCTB, còn cả Tổ phản hắc của Tổng cục nữa…”
“Yes, Sir!”
Phóng viên nhạy bén ngửi được bầu không khí không bình thường này, lập tức đuổi theo.
Sự việc liên quan tới Hòa Thắng Hòa, bây giờ còn liên lụy đến Bang Tam Hợp, chắc chắn sẽ là tin độc quyền nóng hổi.
Lăng Như Vân một mặt mờ mịt bị cảnh sát áp giải lên xe, sắc mặt tối tăm u ám của Lão gia tử từng là lão đại đời trước của Bang Tam Hợp toàn bộ đều bị ống kính máy ảnh chụp lại.
Hôm sau, đưa lên mặt báo.
Phòng nghị sự của Hòa Thắng Hòa.
“Mẹ kiếp! Bang Tam Hợp ức hiếp người quá đáng, một tình nhân cỏn con cũng dám ra tay với người đáng bậc chú của chúng ta, quả là không coi Hòa Thắng Hòa ra gì!”
“Lần này Quang Quác chết quá oan ức, là tai nạn bất ngờ thì cũng thôi đi, chúng ta cầm tiền là xong chuyện. Nếu ông ta là bị giết, chuyện này đừng hòng cho qua được!”
“Anh Kiên, anh nói cái gì đi chứ! Chú Năm của chúng ta, lẽ nào cứ chết một cách vô ích như vậy?”
“Bang Tam Hợp rõ ràng là đang vả mặt của chúng ta trước mặt mọi người mà!”
“Bên 14K nói thế nào?”
“Hai bên đều không giúp, chỉ chờ đục nước béo cò.”
“Như thế cũng tốt, bây giờ Bang Tam Hợp không so được với trước kia, chúng ta chưa chắc sẽ thua!”
“Tin tức từ phía cảnh sát gửi đến, người phụ nữ đó thừa nhận có mang theo heroin, nhưng có đánh chết cũng không nhận tội danh cố ý giết người, một mực khẳng định là chú Quang tự mình tiêm.”
“Cô ta không mang heroin,chú Quang có thể mất kiểm soát chắc?”
“Tôi nói này, chúng ta cứ một không làm, hai đã làm thì phải làm cho chót, mang cô gái đó…” Người đàn ông làm một động tác cắt cổ.
Rầm-
Một bàn tay vỗ lên bàn, cốc trà rung lên.
“Đừng tranh cãi nữa! Sự việc lần này không cần quan tâm Bang Tam Hợp là cố ý hay vô ý, đã động đến mặt mũi của Hòa Thắng Hòa, thì không thể để yên được! Tập hợp các anh em lại, toàn bộ mang theo súng, đao cùng theo tôi, 10 giờ tối nay, ở bãi neo tàu, thoải mái mà đánh một trận! Cho đám nhãi nhép Bang Tam Hợp kia biết thế nào là lễ độ.”
“Được! Mấy anh em chúng em đều nghe anh Kiên sai bảo!”
7 giờ, Tổ trọng án Tây Cửu Long, Phòng Thẩm vấn.
Lăng Như Vân ngồi trên ghế, hai tay bị còng, sắc mặt mệt mỏi.
Trong tay May thì bưng một cốc ca cao nóng, thỉnh thoảng uống một ngụm, hương thơm thoang thoảng trong không khí.
Cô ta nuốt nước bọt, “Madam, những gì cần nói tôi đã nói hết rồi, cô còn muốn hỏi đến bao giờ nữa?”
“Cô nói, heroin là do một cô gái tên Tiểu Diệp đưa cho cô?”
“Đúng vậy.”
“Hai người có quan hệ gì?”
“Cô ấy đến Xuân Kỷ Túc Dục làm, chị Yến sắp xếp cho cô ấy ở tầng 3, chính là ở kế bên phòng tôi.”
“Chỉ thế thôi sao?”
“Đúng vậy, chúng tôi cũng là lần đầu tiên gặp mặt.”
“Vậy cô ta sao lại muốn đưa heroin cho cô?”
“Kết bạn thôi mà.”
“Rõ ràng biết là heroin, tại sao còn muốn nhận?”
“Madam, những người phụ nữ chuyên mua vui như chúng tôi, cái gì mà chẳng biết một chút? Cắn thuốc, cần sa, ma túy…”
“Vậy cô thừa nhận bản thân hút heroin?”
“Tôi chỉ nói tôi biết, chứ không nói tôi hút. Không tin, có thể xét nghiệm nước tiểu.”
“Vậy cô có biết, loại chất gây nghiện như heroin có độ tinh khiết cao, một khi tiêm lượng lớn vào tĩnh mạch, sẽ gây chết người.”
“Biết.”
“Vậy mà cô vẫn để Quang Quác hút?! Còn không phải là cố ý giết người thì là gì?!”
Liếm môi dưới khô khốc, “Madam, cô còn muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa, tôi đúng là có heroin, nhưng là Quang Quác muốn hút, tôi còn làm gì được? Tôi cũng khuyên rồi, nhưng anh ta nhìn thấy heroin cứ như con sói đói thấy miếng thịt béo vậy, tôi có thể làm gì?”
“Tại sao lúc đó không báo cảnh sát?”
“Lúc tôi đi, anh ta vẫn khỏe mà, ai biết hôm sau lại…”
“Báo cáo của pháp y ghi rõ, Quang Quác chết không phải vì nhảy lầu, mà là do thần kinh trung ương bị tê liệt, tức là nói, trước khi nhảy lầu, anh ta đã chết rồi.”
Lăng Như Vân trừng to mắt, chỉ biết lắc đầu.
“Tôi thực sự không biết…”
“Cô có thể phác họa ra mặt mũi của Tiểu Diệp không?”
“Cô ta đeo kính râm, lại trang điểm đậm, khó mà nhận ra.”
May lạnh lùng cười, “Tôi nghĩ không có ai là Tiểu Diệp hết, toàn bộ đều là bịa đặt!”
Ánh mắt Lăng Như Vân nghiêm túc lên: “Tôi thừa nhận mình có giấu heroin, nhưng tôi không hút, cũng không cố ý dụ dỗ Quang Quác hút, các người cùng lắm chỉ có thể kiện tôi tội tàng trữ ma túy mà thôi. Đừng hòng đổ tội giết người lên đầu tôi!”
May tức giận ném vỡ cốc ca cao nóng, “Lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng khó thoát! Cô tự sắp xếp ổn thỏa đi!”
Nói xong, tức giận hầm hầm mở cửa bỏ đi.
Thần kinh căng thẳng của Lăng Như Vân giờ mới dần dần thả lỏng.
Cô ta không biết Tiểu Diệp là ai…
Cũng không biết mục đích của đối phương khi để cô ta làm vậy là gì.
Nhưng trực giác nói cho cô ta biết, người phụ nữ tên Tiểu Diệp đó rất khó chơi, bây giờ cô ta ngoại trừ miệng kín như bưng, thì không có cách nào khác.
May thay, hình phạt của tội tàng trữ ma túy cũng không quá nặng…
Cô ta mặc dù không thông minh, nhưng lại biết, lúc này mà lộ chuyện Tiểu Diệp xúi giục mình đi giết Quang Quác thì không phải là hành động sáng suốt!
Ngăn cách bởi một bức tường.
May thở dài, lắc đầu.
“Vẫn không chịu nói sao?” Khoa Đa đưa cho cô ấy cốc nước ấm.
“Miệng thật chặt.”
“Cô nói xem, có khi nào cô ta thực sự không muốn giết Quang Quác không? Nói cho cùng, cô ta cũng không có động cơ giết người…”
May nhíu mày suy nghĩ, “Khả năng này tôi cũng đã nghĩ tới, nhưng trực giác mách bảo tôi, người phụ nữ này đã nói dối.”
“Điều tra không thể chỉ căn cứ vào trực giác, còn phải căn cứ vào chứng cứ thực tế.”
May bĩu bĩu môi, “Nếu sau ba ngày, còn không tìm được chứng cứ mới, vậy chỉ có thể truy tố tội tàng trữ ma túy, nhẹ hơn không biết bao nhiêu lần so với tội cố ý giết người.”
Trác Hàng từ phòng họp đi ra, trong tay cầm tập tài liệu.
Hai người lập tức đứng thẳng người, chào, “Sir!”
“Thẩm vấn thế nào rồi?”
“Vẫn không chịu nói.”
“Có thể tìm được người phụ nữ tên Tiểu Diệp không?”
Khoa Đa lộ vẻ lúng túng, “Không có phác họa, cũng không có đặc điểm nhận diện, chỉ biết mỗi cái tên, chẳng khác nào mò kim đáy bể.”
Trác Hàng đang chuẩn bị nói, điện thoại vang lên.
“… Cái gì?! Được, tôi lập tức tới ngay!”
“Sir, xảy ra chuyện gì rồi?”
“Nhanh gọi người, Hòa Thắng Hòa và Bang Tam Hợp đang đánh ở khu neo đậu tàu…”